Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 412: Đi theo
Dịch giả: Tiểu Quỷ
Đúng lúc Hàn Lập đang cân nhắc, đã thấy Hàn thú Tuyết Cưu kia vốn đang lẳng lặng đứng im đột nhiên giương cánh bay lên, lướt hạ thấp xuống một cái, từ bên cạnh con Hàn Thú Tuyết Viên bay lượn xuống giống như nước chảy mây trôi, chìa ra hai móng vuốt giống như móc câu vừa vặn đánh ra một quyền, hung hăng trảo tới cổ trung niên Hán tử.
Tốc độ cực nhanh, giống như tốc độ ánh sáng!
Trung niên Hán tử bị tập kích bất thình lình, cả kinh sợ hãi, nhưng tựa hồ kinh nghiệm lâm trận đối địch có chút phong phú, chỗ ngực bụng bảy khối Tinh Thần Đồ màu lam bỗng nhiên sáng lên, ngay sau đó ngoài thân hiện ra hơn mười chỗ quang điểm màu lam, ngay dưới cổ cũng vậy.
Xuất hiện theo những điểm sáng này, một tầng bạch sắc quang mang giống như ánh sao lập tức hiển hiện, khó khăn lắm vừa mới bao phủ hết bên ngoài thân hắn, cự trảo Tuyết Cưu cũng đã vồ xuống.
“Boong…”
Một tiếng va chạm rợn người vang lên, móng vuốt móc câu Tuyết Cưu xẹt qua vùng cổ cùng đầu vai Hán tử, làm cho bạch quang bên ngoài thân xé rách lộn xộn một hồi, nhưng rốt cuộc cũng không thể phá vỡ.
Nó vừa vụt chéo qua, con Tuyết Cừu đột nhiên uốn éo quay lại, há miệng phun ra, một đạo hào quang màu trắng bạc ngưng tụ thành mũi tên băng ti lập tức nổ bắn ra, cuốn theo một cỗ hàn ý lành lạnh, đánh thẳng tới chỗ yếu hại trên ngực trung niên Hán tử.
“Hừ!”
Ánh mắt Hán tử lóe lên, trên nắm tay đã thu hồi bên người, lập tức bộc phát ra một đoàn bạch quang chói mắt, nghênh đón lấy đạo mũi tên băng ti kia mãnh liệt bắn tới.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Đạo mũi tên màu bạc kia cùng quyền của trung niên Hán tử, rốt cuộc đồng thời bạch quang vỡ ra, một trận khí tức U Hàn như sương trắng lập tức tràn ra, trong nháy mắt ngay tại cánh tay phải Hán tử quấn lên một tầng băng tinh màu lam.
Hán tử trung niên chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, gã chưa kịp nghĩ cách bỏ đi băng tinh trên cánh tay, thân thể cao lớn con Tuyết Viên Hàn Thú lúc trước cùng giao chiến, từ một bên bất ngờ tập kích tới, va chạm mãnh liệt, liền húc cho trung niên Hán tử ngã bổ ngửa bay ngược ra ngoài.
“Ầm ầm” một tiếng nổ vang lớn.
Trung niên Hán tử liên tiếp đập vào mặt thạch bích, dính đầy khắp người, vòng quanh thân gã liên tiếp vết rạn chằng chịt, lan tràn ra xung quanh, vô cùng đáng sợ.
Nhưng rất nhanh trung niên Hán tử kia, liền từ trên vách đá vùng vẫy rút cánh tay ra, hướng vách tường sau lưng đập một cái, cả người liền mượn lực bay ra, thoạt nhìn dường như cũng không bị tổn thương gì.
Hùng Sơn đạo hữu, nếu như ngươi còn muốn che dấu, không xuất ra bản lĩnh thực sự, ta xem đường kế tiếp, chúng ta hãy tách ra thôi”? Trung niên Hán tử vẻ mặt có chút giận giữ, nhìn về phía lão giả tiều tụy nói.
“Hừ, ngươi đúng là không biết xấu hổ? Nếu không phải Lãnh Diễm đạo hữu ngươi cố chấp, quyết đi tới chỗ này, chúng ta há có thể dính cạm bẫy, chỗ tốt thì không muốn đến, còn muốn vướng víu với đám Hàn Thú nơi đây?” Lão giả tiều tụy cũng rất bất mãn, không chút khách khí đáp trả.
“Từ lúc ta đề nghị thử vào dò xét một phen, cũng đã bàn bạc qua với ngươi, ngươi cũng không phản đối gì, tầm bảo trong Bí Cảnh, mạo hiểm luôn đi cùng với kỳ ngộ, huống hồ Minh Hàn Tiên Phủ này vạn năm khó gặp! Hôm nay cùng lắm cũng chỉ mấy con Hàn Thú, giải quyết xong là được, kéo dài để làm gì?” Hán tử trung niên có chút khinh thường nói.
“Ta nói đi tiếp vẫn là việc quan trọng hơn, nhưng thấy ngươi cương quyết như vậy, ta tự nhiên không muốn nói thêm gì.” Lão giả tiều tụy lắc đầu nói ra.
Hai người trong hang động đá vôi này, rõ ràng là phó đạo chủ Chúc Long đạo Hùng Sơn, cùng người quen biết cũ với Hàn Lập là Lãnh Diễm lão tổ.
Trong lòng Hàn Lập có chút không hiểu là, hai người này rõ ràng là một người mượn danh Quỷ Khấp Tông mà đến, một người lại dấu mình trong đám tu sĩ Nam Lê tộc, lẽ ra không nên tụ họp thành một chỗ?
Có thể bọn hắn chẳng những cùng lúc xuất hiện tại nơi đây, giữa hai bên tụa hồ đều hiểu biết rõ lai lịch của đối phương, xem ra lại giống như đồng bọn đang hợp tác, chẳng lẽ là bạn cũ hay sao?
“Mà thôi bỏ đi, lần này là sơ suất của ta, cùng lắm về sau, nếu tìm được đồ vật, ngươi chọn trước một kiện là được. Bây giờ nên tranh thủ thời gian giải quyết phiền toái trước mắt, để còn rời đi.” Lãnh Diễm lão tổ tự biết đuối lý, nói gấp.
Hùng Sơn trong bộ dạng lão giả tiều tụy thấy đối phương nói như thế, trái lại thích thú cũng không nói thêm gì, lật cổ tay một cái, thu kim sắc trường kích kia vào, trên tay lại một lần nữa bấm ra một cái kiếm quyết.
Ngay sau đó, khí tức trên người gã biến đổi, pháp lực Chân Tiên hậu kỳ dồn dập chấn động ra, hư không phía sau lưng bắt đầu nổi lên trận trận gợn sóng kim sắc, liên tiếp từng tầng kim sắc kiếm ảnh chi chít, như đuôi khổng tước xòe ra, toả ra từng trận kim quang chói mắt.
“Nhanh”
Chỉ nghe một tiếng hô hiệu lệnh, vô số đạo kim quang kiếm ảnh lập tức nổ bắn ra, như là dòng thủy triều kiếm ảnh phi tới hai con Tuyết sư Hàn Thú, muốn nuốt sống vào.
Bên trong dòng lũ kiếm ảnh, tiếng kim thạch giao kích kêu boong không ngừng vang lên, văng xuất ra trận trận lưỡng sắc quang mang kim, bạch.
Sau một lát, rốt cuộc toàn bộ kiếm lưu trào ra, thân hình Tuyết sư Hàn Thú đã phân ly tan rã, triệt để không còn tồn tại, còn Hàn Phách tinh thạch ẩn nấp phía sau con mắt tức thì phơi bày ra, lơ lửng giữa không trung, không ngừng hấp thu bông tuyết cùng hàn khí tan vỡ tản mạn bốn phía.
Chỉ thấy ở giữa không trung, thân ảnh thấp bé Hùng Sơn chợt lóe lên, trong tay hắn nắm chặt chuôi kim sắc trường kiếm, trong nháy mắt liền đem hai quả Hàn Phách Tinh Thạch chém vỡ hết, triệt để cắt đứt khả năng hồi phục như cũ của nó.
Con Tuyết Cưu kia thấy thế, thân thể ở giữa không trung chuyển mình một cái, hai cánh nó vung vẩy lấy lại thăng bằng bổ xuống dưới.
Bên kia, quanh thân Lãnh Diễm lão tổ nổi lên hào quang, lam sắc quang điểm trên huyền khiếu từng cái cũng nối nhau phát sáng lên, so với lúc Hàn Lập lần đầu nhìn thấy, tựa hồ còn nhiều hơn một chút.
Chỉ thấy gã vừa sải bước ra, lực lượng tinh thần ngưng tụ phía trên đầu nắm tay, hướng phía một con Tuyết Viên Hàn Thú trước mặt nện tới. Tuyết Viên cũng vung quyền đón lấy.
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ, cuốn theo trận gió gào thét đụng vào nhau.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Một cỗ sức gió mãnh liệt đến cực điểm, từ trên nắm tay Lãnh Diễm lão tổ bắn ra, hóa thành một cỗ khí kình dồi dào phóng tới bốn phương tám hướng.
Vị trí thông đạo hai người Hàn Lập không quá rộng, thoáng cái bị cuồng phong ập vào, tiếng nổ đùng vang lên một hồi, thổi trúng thân hình mảnh mai Lục Vũ Tình làm nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng rồi.
May mà Hàn Lập ở ngay bên cạnh, một tay níu lại ống tay áo của nàng, một tay bụm chặt miệng nàng lại, đồng thời có một tầng hào quang hiển hiện ra, bọc lấy hai người.
Đợi cho toàn bộ hết thảy sức gió qua đi, Hàn Lập mới nhìn nàng lắc đầu nhè nhẹ, chậm rãi buông lỏng bàn tay ra.
Lục Vũ Tình mím chặt đôi môi, dựa sát vào thạch bích trong thông đạo, không hề phát ra âm thanh nào.
Hàn Lập quay người lại, nhìn tới phía Lãnh Diễm lão tổ bên kia, trong nội tâm nổi lên ý niệm trong đầu.
Chỉ thấy chỗ đó gió mạnh bắt đầu dừng, bụi mù dần dần tản ra, cánh tay cứng cáp con Tuyết Viên kia đã hoàn toàn nổ tan, ngay chỗ đứt gãy có một đạo vòng xoáy màu lam rất nhanh xoay tròn, hấp thu hàn khí chung quanh ngưng tụ một lần nữa.
Lãnh Diễm lão tổ hiên nhiên sẽ không cho nó cơ hội, sau khi tránh thoát công kích của Tuyết Viên Hàn Thú kia, thân hình nhảy dựng lên cao vút, đạp tới trên đầu đám thú, một cước nâng lên, hướng xuống phía trên đỉnh đầu chúng nó dồn dập đạp xuống.
Bạch quang dưới lòng bàn chân gã liền trút ra lực lượng tinh thần vừa mới ngưng tụ, tại nơi va chạm với đầu Tuyết Viên, lập tức tán ra hào quang chói mắt.
Chỉ nghe “Oanh” một tiêng vang thật lớn.
Đầu Tuyết Viên lập tức nổ tung ra, một quả Hàn Phách Tinh Thạch trong suốt sáng long lanh cùng từ trong đó bắn ra, bị Lãnh Diễm lão tổ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bàn tay kia của gã loé lên hào quang, nhanh nhẹn lấy ra Phù Lục màu tím dán lên Hàn Phách, tiện đó thu luôn vào nhẫn trữ vật, thân hình lần nữa liền nổi lên, lướt tới con Tuyết Viên Hàn Thú khác.
“Boong”
Đúng lúc này, một tiếng vang dội bén nhọn từ đỉnh hang động đá vôi truyền đến, tiếp theo liền có một đạo kim sắc kiếm quang to lớn vô cùng nhô lên cao lướt qua, con Tuyết Cư vừa mới quay người lại, đang lơ lửng trên hang động đá vôi, đã bị đạo kiếm quang này quét trúng, thân hình từ trên không trung trực tiếp toác ra, chia thành hai nửa.
Chỉ thấy kim sắc kiếm quang thế đi không giảm, mái vòm hang động đá vôi ầm ầm nứt vỡ, từng khối cự thạch to như cối xay rơi xuống như mưa, liền nứt ra một đạo khe hở rộng vài trượng.
“Vù vù” tiếng nổ vang lớn!
Một tia ánh sáng mặt trời xuyên qua từ chỗ kẽ nứt, cuồng phong cuốn xuống thổi lấy tuyết bay lên đầy trời, điên cuồng chui vào trong cái khe nứt.
Hùng Sơn đứng ở chỗ loạn thạch rơi xuống, chậm rãi thu hồi trường kiếm trong tay, quay đầu nhìn lại phía Lãnh Diễm lão tổ bên kia.
Chỗ đó chiến đấu cũng đã hạ màn, con Tuyết Viên kia cùng gã giao phong lúc trước đều như nhau, bị lực lượng tinh quang ẩn chứa trong một quyền đánh bể đầu, kèm theo Hàn Phách Tinh Thạch đồng thời biến thành bột mịn.
“Lần này Tiên Phủ mở ra, Cung chủ những thế lục nhất đẳng Bắc Hàn Tiên Cung và Thượng Lưu Cung lại tự mình đi vào Bí Cảnh, tình huống so với trước phức tạp hơn nhiều, lộ trình tiếp theo, tuyệt đối không thể lặp lại phiền toái nữa.” Nhìn Lãnh Diễm lão tổ rời đi, Hùng Sơn với giọng điệu cẩn thận nói.
“Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, lần trước sau khi Tiên Phủ mở ra, thăm dò qua lại một lượt tất cả mọi người mới biết được đều là phạm vi khu vực U Hàn cảnh, chẳng qua nơi này là một phần tít mãi bên ngoài Minh Hàn Tiên Phủ này, tìm kiếm tới trung tâm Tiên Phủ, rất có thể vẫn có Động Thiên khác. Hắc hắc, bảo bối bên ngoài thì có nhiều như vậy, nơi này cũng có thể có kỳ trân dị bảo, ai mà biết được, những nhóm thế lực nhất đẳng kia sao lại không ham muốn?” Lãnh Diễm lão tổ thở dài nói.
“Lần này chúng ta mượn danh nghĩa Vô Thường Minh cùng Thập Phương Lầu trà trộn vào, trong đây mạo hiểm lớn bao nhiêu, cũng không cần ta nhắc nhở ngươi nữa?” Sắc mặt Hùng Sơn nghiêm nghị nhìn gã, nói.
“Ta đây đương nhiên hiểu rõ. Bất quá, ngươi cũng không cần quá lo lắng, chỗ vị trí che dấu kia, năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện, những người khác cũng đều đã chết hết, cho nên sẽ không có kẻ nào tìm được nơi đó trước so với chúng ta.” Lãnh Diễm lão tổ nói ra.
Hùng Sơn nghe nói lời ấy, thần sắc thoáng hòa hoãn, mở miệng nói ra:
“Tốt rồi, bất kể thế nào, chúng ta đi vào trong đó trước, sau khi lấy được các thứ mình muốn, liền tách ra làm việc đi.”
“Ta cũng có ý này.” Lãnh Diễm lão tổ gật đầu nói.
Lời hai người vừa dứt, chỉ dừng lại trong chốc lát nơi này, liền một trước một sau bay vút lên, thân hình lóe lên bay khỏi mặt đất xuyên qua khe hở kia, bay vào trong gió tuyết mênh mông.
“Đi, chúng ta theo sau.”
Hàn Lập nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nhìn Lục Vũ Tình nói một tiếng, liền đi trước ra khỏi thông đạo, hướng phía kẽ nứt mái vòm bay ra ngoài.
Lục Vũ Tình sau một chút do dự, liền tranh thủ thời gian đi theo.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đúng lúc Hàn Lập đang cân nhắc, đã thấy Hàn thú Tuyết Cưu kia vốn đang lẳng lặng đứng im đột nhiên giương cánh bay lên, lướt hạ thấp xuống một cái, từ bên cạnh con Hàn Thú Tuyết Viên bay lượn xuống giống như nước chảy mây trôi, chìa ra hai móng vuốt giống như móc câu vừa vặn đánh ra một quyền, hung hăng trảo tới cổ trung niên Hán tử.
Tốc độ cực nhanh, giống như tốc độ ánh sáng!
Trung niên Hán tử bị tập kích bất thình lình, cả kinh sợ hãi, nhưng tựa hồ kinh nghiệm lâm trận đối địch có chút phong phú, chỗ ngực bụng bảy khối Tinh Thần Đồ màu lam bỗng nhiên sáng lên, ngay sau đó ngoài thân hiện ra hơn mười chỗ quang điểm màu lam, ngay dưới cổ cũng vậy.
Xuất hiện theo những điểm sáng này, một tầng bạch sắc quang mang giống như ánh sao lập tức hiển hiện, khó khăn lắm vừa mới bao phủ hết bên ngoài thân hắn, cự trảo Tuyết Cưu cũng đã vồ xuống.
“Boong…”
Một tiếng va chạm rợn người vang lên, móng vuốt móc câu Tuyết Cưu xẹt qua vùng cổ cùng đầu vai Hán tử, làm cho bạch quang bên ngoài thân xé rách lộn xộn một hồi, nhưng rốt cuộc cũng không thể phá vỡ.
Nó vừa vụt chéo qua, con Tuyết Cừu đột nhiên uốn éo quay lại, há miệng phun ra, một đạo hào quang màu trắng bạc ngưng tụ thành mũi tên băng ti lập tức nổ bắn ra, cuốn theo một cỗ hàn ý lành lạnh, đánh thẳng tới chỗ yếu hại trên ngực trung niên Hán tử.
“Hừ!”
Ánh mắt Hán tử lóe lên, trên nắm tay đã thu hồi bên người, lập tức bộc phát ra một đoàn bạch quang chói mắt, nghênh đón lấy đạo mũi tên băng ti kia mãnh liệt bắn tới.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Đạo mũi tên màu bạc kia cùng quyền của trung niên Hán tử, rốt cuộc đồng thời bạch quang vỡ ra, một trận khí tức U Hàn như sương trắng lập tức tràn ra, trong nháy mắt ngay tại cánh tay phải Hán tử quấn lên một tầng băng tinh màu lam.
Hán tử trung niên chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, gã chưa kịp nghĩ cách bỏ đi băng tinh trên cánh tay, thân thể cao lớn con Tuyết Viên Hàn Thú lúc trước cùng giao chiến, từ một bên bất ngờ tập kích tới, va chạm mãnh liệt, liền húc cho trung niên Hán tử ngã bổ ngửa bay ngược ra ngoài.
“Ầm ầm” một tiếng nổ vang lớn.
Trung niên Hán tử liên tiếp đập vào mặt thạch bích, dính đầy khắp người, vòng quanh thân gã liên tiếp vết rạn chằng chịt, lan tràn ra xung quanh, vô cùng đáng sợ.
Nhưng rất nhanh trung niên Hán tử kia, liền từ trên vách đá vùng vẫy rút cánh tay ra, hướng vách tường sau lưng đập một cái, cả người liền mượn lực bay ra, thoạt nhìn dường như cũng không bị tổn thương gì.
Hùng Sơn đạo hữu, nếu như ngươi còn muốn che dấu, không xuất ra bản lĩnh thực sự, ta xem đường kế tiếp, chúng ta hãy tách ra thôi”? Trung niên Hán tử vẻ mặt có chút giận giữ, nhìn về phía lão giả tiều tụy nói.
“Hừ, ngươi đúng là không biết xấu hổ? Nếu không phải Lãnh Diễm đạo hữu ngươi cố chấp, quyết đi tới chỗ này, chúng ta há có thể dính cạm bẫy, chỗ tốt thì không muốn đến, còn muốn vướng víu với đám Hàn Thú nơi đây?” Lão giả tiều tụy cũng rất bất mãn, không chút khách khí đáp trả.
“Từ lúc ta đề nghị thử vào dò xét một phen, cũng đã bàn bạc qua với ngươi, ngươi cũng không phản đối gì, tầm bảo trong Bí Cảnh, mạo hiểm luôn đi cùng với kỳ ngộ, huống hồ Minh Hàn Tiên Phủ này vạn năm khó gặp! Hôm nay cùng lắm cũng chỉ mấy con Hàn Thú, giải quyết xong là được, kéo dài để làm gì?” Hán tử trung niên có chút khinh thường nói.
“Ta nói đi tiếp vẫn là việc quan trọng hơn, nhưng thấy ngươi cương quyết như vậy, ta tự nhiên không muốn nói thêm gì.” Lão giả tiều tụy lắc đầu nói ra.
Hai người trong hang động đá vôi này, rõ ràng là phó đạo chủ Chúc Long đạo Hùng Sơn, cùng người quen biết cũ với Hàn Lập là Lãnh Diễm lão tổ.
Trong lòng Hàn Lập có chút không hiểu là, hai người này rõ ràng là một người mượn danh Quỷ Khấp Tông mà đến, một người lại dấu mình trong đám tu sĩ Nam Lê tộc, lẽ ra không nên tụ họp thành một chỗ?
Có thể bọn hắn chẳng những cùng lúc xuất hiện tại nơi đây, giữa hai bên tụa hồ đều hiểu biết rõ lai lịch của đối phương, xem ra lại giống như đồng bọn đang hợp tác, chẳng lẽ là bạn cũ hay sao?
“Mà thôi bỏ đi, lần này là sơ suất của ta, cùng lắm về sau, nếu tìm được đồ vật, ngươi chọn trước một kiện là được. Bây giờ nên tranh thủ thời gian giải quyết phiền toái trước mắt, để còn rời đi.” Lãnh Diễm lão tổ tự biết đuối lý, nói gấp.
Hùng Sơn trong bộ dạng lão giả tiều tụy thấy đối phương nói như thế, trái lại thích thú cũng không nói thêm gì, lật cổ tay một cái, thu kim sắc trường kích kia vào, trên tay lại một lần nữa bấm ra một cái kiếm quyết.
Ngay sau đó, khí tức trên người gã biến đổi, pháp lực Chân Tiên hậu kỳ dồn dập chấn động ra, hư không phía sau lưng bắt đầu nổi lên trận trận gợn sóng kim sắc, liên tiếp từng tầng kim sắc kiếm ảnh chi chít, như đuôi khổng tước xòe ra, toả ra từng trận kim quang chói mắt.
“Nhanh”
Chỉ nghe một tiếng hô hiệu lệnh, vô số đạo kim quang kiếm ảnh lập tức nổ bắn ra, như là dòng thủy triều kiếm ảnh phi tới hai con Tuyết sư Hàn Thú, muốn nuốt sống vào.
Bên trong dòng lũ kiếm ảnh, tiếng kim thạch giao kích kêu boong không ngừng vang lên, văng xuất ra trận trận lưỡng sắc quang mang kim, bạch.
Sau một lát, rốt cuộc toàn bộ kiếm lưu trào ra, thân hình Tuyết sư Hàn Thú đã phân ly tan rã, triệt để không còn tồn tại, còn Hàn Phách tinh thạch ẩn nấp phía sau con mắt tức thì phơi bày ra, lơ lửng giữa không trung, không ngừng hấp thu bông tuyết cùng hàn khí tan vỡ tản mạn bốn phía.
Chỉ thấy ở giữa không trung, thân ảnh thấp bé Hùng Sơn chợt lóe lên, trong tay hắn nắm chặt chuôi kim sắc trường kiếm, trong nháy mắt liền đem hai quả Hàn Phách Tinh Thạch chém vỡ hết, triệt để cắt đứt khả năng hồi phục như cũ của nó.
Con Tuyết Cưu kia thấy thế, thân thể ở giữa không trung chuyển mình một cái, hai cánh nó vung vẩy lấy lại thăng bằng bổ xuống dưới.
Bên kia, quanh thân Lãnh Diễm lão tổ nổi lên hào quang, lam sắc quang điểm trên huyền khiếu từng cái cũng nối nhau phát sáng lên, so với lúc Hàn Lập lần đầu nhìn thấy, tựa hồ còn nhiều hơn một chút.
Chỉ thấy gã vừa sải bước ra, lực lượng tinh thần ngưng tụ phía trên đầu nắm tay, hướng phía một con Tuyết Viên Hàn Thú trước mặt nện tới. Tuyết Viên cũng vung quyền đón lấy.
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ, cuốn theo trận gió gào thét đụng vào nhau.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Một cỗ sức gió mãnh liệt đến cực điểm, từ trên nắm tay Lãnh Diễm lão tổ bắn ra, hóa thành một cỗ khí kình dồi dào phóng tới bốn phương tám hướng.
Vị trí thông đạo hai người Hàn Lập không quá rộng, thoáng cái bị cuồng phong ập vào, tiếng nổ đùng vang lên một hồi, thổi trúng thân hình mảnh mai Lục Vũ Tình làm nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng rồi.
May mà Hàn Lập ở ngay bên cạnh, một tay níu lại ống tay áo của nàng, một tay bụm chặt miệng nàng lại, đồng thời có một tầng hào quang hiển hiện ra, bọc lấy hai người.
Đợi cho toàn bộ hết thảy sức gió qua đi, Hàn Lập mới nhìn nàng lắc đầu nhè nhẹ, chậm rãi buông lỏng bàn tay ra.
Lục Vũ Tình mím chặt đôi môi, dựa sát vào thạch bích trong thông đạo, không hề phát ra âm thanh nào.
Hàn Lập quay người lại, nhìn tới phía Lãnh Diễm lão tổ bên kia, trong nội tâm nổi lên ý niệm trong đầu.
Chỉ thấy chỗ đó gió mạnh bắt đầu dừng, bụi mù dần dần tản ra, cánh tay cứng cáp con Tuyết Viên kia đã hoàn toàn nổ tan, ngay chỗ đứt gãy có một đạo vòng xoáy màu lam rất nhanh xoay tròn, hấp thu hàn khí chung quanh ngưng tụ một lần nữa.
Lãnh Diễm lão tổ hiên nhiên sẽ không cho nó cơ hội, sau khi tránh thoát công kích của Tuyết Viên Hàn Thú kia, thân hình nhảy dựng lên cao vút, đạp tới trên đầu đám thú, một cước nâng lên, hướng xuống phía trên đỉnh đầu chúng nó dồn dập đạp xuống.
Bạch quang dưới lòng bàn chân gã liền trút ra lực lượng tinh thần vừa mới ngưng tụ, tại nơi va chạm với đầu Tuyết Viên, lập tức tán ra hào quang chói mắt.
Chỉ nghe “Oanh” một tiêng vang thật lớn.
Đầu Tuyết Viên lập tức nổ tung ra, một quả Hàn Phách Tinh Thạch trong suốt sáng long lanh cùng từ trong đó bắn ra, bị Lãnh Diễm lão tổ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bàn tay kia của gã loé lên hào quang, nhanh nhẹn lấy ra Phù Lục màu tím dán lên Hàn Phách, tiện đó thu luôn vào nhẫn trữ vật, thân hình lần nữa liền nổi lên, lướt tới con Tuyết Viên Hàn Thú khác.
“Boong”
Đúng lúc này, một tiếng vang dội bén nhọn từ đỉnh hang động đá vôi truyền đến, tiếp theo liền có một đạo kim sắc kiếm quang to lớn vô cùng nhô lên cao lướt qua, con Tuyết Cư vừa mới quay người lại, đang lơ lửng trên hang động đá vôi, đã bị đạo kiếm quang này quét trúng, thân hình từ trên không trung trực tiếp toác ra, chia thành hai nửa.
Chỉ thấy kim sắc kiếm quang thế đi không giảm, mái vòm hang động đá vôi ầm ầm nứt vỡ, từng khối cự thạch to như cối xay rơi xuống như mưa, liền nứt ra một đạo khe hở rộng vài trượng.
“Vù vù” tiếng nổ vang lớn!
Một tia ánh sáng mặt trời xuyên qua từ chỗ kẽ nứt, cuồng phong cuốn xuống thổi lấy tuyết bay lên đầy trời, điên cuồng chui vào trong cái khe nứt.
Hùng Sơn đứng ở chỗ loạn thạch rơi xuống, chậm rãi thu hồi trường kiếm trong tay, quay đầu nhìn lại phía Lãnh Diễm lão tổ bên kia.
Chỗ đó chiến đấu cũng đã hạ màn, con Tuyết Viên kia cùng gã giao phong lúc trước đều như nhau, bị lực lượng tinh quang ẩn chứa trong một quyền đánh bể đầu, kèm theo Hàn Phách Tinh Thạch đồng thời biến thành bột mịn.
“Lần này Tiên Phủ mở ra, Cung chủ những thế lục nhất đẳng Bắc Hàn Tiên Cung và Thượng Lưu Cung lại tự mình đi vào Bí Cảnh, tình huống so với trước phức tạp hơn nhiều, lộ trình tiếp theo, tuyệt đối không thể lặp lại phiền toái nữa.” Nhìn Lãnh Diễm lão tổ rời đi, Hùng Sơn với giọng điệu cẩn thận nói.
“Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, lần trước sau khi Tiên Phủ mở ra, thăm dò qua lại một lượt tất cả mọi người mới biết được đều là phạm vi khu vực U Hàn cảnh, chẳng qua nơi này là một phần tít mãi bên ngoài Minh Hàn Tiên Phủ này, tìm kiếm tới trung tâm Tiên Phủ, rất có thể vẫn có Động Thiên khác. Hắc hắc, bảo bối bên ngoài thì có nhiều như vậy, nơi này cũng có thể có kỳ trân dị bảo, ai mà biết được, những nhóm thế lực nhất đẳng kia sao lại không ham muốn?” Lãnh Diễm lão tổ thở dài nói.
“Lần này chúng ta mượn danh nghĩa Vô Thường Minh cùng Thập Phương Lầu trà trộn vào, trong đây mạo hiểm lớn bao nhiêu, cũng không cần ta nhắc nhở ngươi nữa?” Sắc mặt Hùng Sơn nghiêm nghị nhìn gã, nói.
“Ta đây đương nhiên hiểu rõ. Bất quá, ngươi cũng không cần quá lo lắng, chỗ vị trí che dấu kia, năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện, những người khác cũng đều đã chết hết, cho nên sẽ không có kẻ nào tìm được nơi đó trước so với chúng ta.” Lãnh Diễm lão tổ nói ra.
Hùng Sơn nghe nói lời ấy, thần sắc thoáng hòa hoãn, mở miệng nói ra:
“Tốt rồi, bất kể thế nào, chúng ta đi vào trong đó trước, sau khi lấy được các thứ mình muốn, liền tách ra làm việc đi.”
“Ta cũng có ý này.” Lãnh Diễm lão tổ gật đầu nói.
Lời hai người vừa dứt, chỉ dừng lại trong chốc lát nơi này, liền một trước một sau bay vút lên, thân hình lóe lên bay khỏi mặt đất xuyên qua khe hở kia, bay vào trong gió tuyết mênh mông.
“Đi, chúng ta theo sau.”
Hàn Lập nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nhìn Lục Vũ Tình nói một tiếng, liền đi trước ra khỏi thông đạo, hướng phía kẽ nứt mái vòm bay ra ngoài.
Lục Vũ Tình sau một chút do dự, liền tranh thủ thời gian đi theo.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 412: Đi theo
9.6/10 từ 42 lượt.