Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 312: Lôi Đậu
Dịch giả: Nguyên Anh
"Đương nhiên rồi, trước đây vãn bối ngẫu nhiên lấy được một vật, không biết tiền bối có hứng thú với nó hay không?” Hàn Lập mỉm cười, cũng không nói nhiều liền lật tay lấy ra một trang giấy mỏng manh màu vàng nhạt.
“Đan phương? Ha ha, với tầm mắt của lão phu nhà ngươi đừng lấy mấy đan phương phổ thông ra cho đỡ phí công, tối thiểu cũng phải là Địa giai đan phương mới tạm chấp nhận được.” Hô Ngôn Đạo Nhân liếc mắt nhìn, vừa cười vừa nói.
Dứt lời lão khẽ vẫy tay thu lấy trang giấy vàng nhạt Hàn Lập vừa mới đem ra.
“Thừa Uyển Đan? Chà chà, đan dược phù hợp cho Chân Tiên Cảnh Trung Kỳ, Hậu Kỳ sử dụng, là một loại Địa Giai đan phương…Coi như cũng được.” Hô Ngôn Đạo Nhân tấm tắc khen lạ mấy tiếng rồi cất trang giấy, tiếp đó lật tay lấy ra một thạch phiến màu trắng đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập nhận lấy thạch phiến rồi đưa lên trán xem xét.
“Đồ án trận pháp cùng với các vật liệu cần chuẩn bị ta đã liệt kê rõ ràng, muốn bố trí chắc cũng không quá khó khăn. Nhưng lúc sử dụng cần phải lưu ý chuẩn bị linh thạch đầy đủ để duy trì trận pháp vận chuyển liên tục, nếu do thiếu hụt linh thạch mà bị ngắt quãng giữa chừng thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển, khôi lỗi không hoàn thiện mà hạt Mẫu Đậu cũng sẽ hỏng.” Hô Ngôn Đạo Nhân cẩn thận nhắc nhở.
“Đa tạ tiền bối.” Hàn Lập cất thạch phiến khỏi trán, gật nhẹ đầu đáp lời.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về đi, lão phu còn phải chuẩn bị tiếp khách.” Hô Ngôn Đạo Nhân cũng không khách khí với Hàn Lập nữa mà mở miệng tiễn khách.
“Vậy vãn bối không dám quấy rầy tiền bối nữa.” Hàn Lập đứng dậy cáo từ, bước ra khỏi Bách Tửu Sơn Trang rồi hoá thành một đạo lưu quang bay đi.
Hắn vừa mới ra khỏi phạm vi của ngọn núi đã thấy một đạo độn quang khác từ xa bay tới, hướng về phía Bách Tửu Sơn Trang hạ xuống.
Bóng người trong độn quang cũng không xa lạ gì với Hàn Lập, đó chính là Vân Nghê, sư phụ của Bạch Tố Viện, một trong mười ba Đạo Chủ của Chúc Long Đạo.
Lúc trước trên quảng trường ở Thánh Khôi Môn, Bạch Tố Viện từng bất chấp những người xung quanh mà gọi Lân Tam là sư tôn, hắn vốn đã biết được thân phận của Bạch Tố Viện thì đương nhiên cũng biết Lân Tam là Vân Nghê.
Sau đó mặc dù hắn không tìm Lân Tam nhận thù lao nhưng qua một số kênh tin tức biết được tại thời khắc sống còn người ra tay tương trợ chính là lão say Hô Ngôn Đạo Nhân, qua đó mới biết lão cũng là một trong mười ba Kim Tiên Đạo Chủ.
Kết hợp với việc của Bạch Phụng Nghĩa, lão tổ của Bạch Tố Viện, hắn mơ hồ đoán ra được mọi chuyện.
Nhưng nếu Hô Ngôn Đạo Nhân đã không muốn nói đến thì hắn cũng sẽ coi như không biết.
Tất nhiên sở dĩ hắn tìm hiểu việc này cũng không phải vì quan tâm đến việc của lão tửu quỷ mà tính đến các khả năng có thể bị Thánh Khôi Môn tìm ra tung tích của bộ Tiên Khôi Lỗi, nhưng Thánh Khôi Môn không lâu sau khi bị tấn công liền rời bỏ tông môn, mai danh ẩn tích nơi nào không rõ.
Hàn Lập cân nhắc mọi việc một lần nữa rồi bay thẳng về Xích Hà Phong.
Sau khi trở lại động phủ, hắn liền đi vào mật thất, lật tay lấy ra miếng ngọc giản mà Hô Ngôn Đạo Nhân mới đem cho.
Trên mặt hắn không giấu được vẻ hưng phấn, hai mắt nhắm lại, thả thần thức vào trong cẩn thận nghiên cứu.
Trong ngọc giản có khắc hoạ trận pháp Đạo Binh, rất giống với trận pháp mà Giải Đạo Nhân sử dụng trước đó, ít nhất đều chung một nguyên lý, nhưng về chi tiết lại khác nhau, vật liệu bày trận cũng khác biệt.
Nhìn qua đồ án pháp trận xong Hàn Lập lại tiếp tục nghiên cứu về phương pháp dựng trận và vật liệu cần thiết. Hắn thấy trong ngọc giản ghi chép lại năm bộ vật liệu thuộc tính Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ phối hợp khác nhau tuỳ theo tính chất của Mẫu Đậu.
Về vấn đề này, hắn xem kỹ bộ vật liệu Thổ thuộc tính, dù sao bộ Tiên Khôi Lỗi cũng mang thuộc tính Thổ, mà hạt Mẫu Đậu có nguồn gốc từ Hoàng Cân Đậu Binh cũng có thể là Thổ thuộc tính.
“Vô Lượng Sa….Lại còn phải sử dụng đến tài vật này.”
Sau nửa ngày Hàn Lập mở hai mắt, lầm bầm nói.
Hắn phất tay lấy ra hai tấm mặt nạ màu xanh, một tấm đầu trâu, một tấm đầu hổ.
Hàn Lập ngắm nhìn hai tấm mặt nạ, đắn đo một lúc cuối cùng đeo tấm mặt nạ đầu hổ lên mặt.
Sử dụng thân phận “Giao Thập Ngũ” vào thời điểm này hơi mạo hiểm, tốt nhất nên dùng cái tên khác.
Đây là lần đầu tiên hắn đeo chiếc mặt nạ này từ khi có được, đến giờ mới biết nó được đánh thứ tự là “Hạc Thập Nhất.”
Làm quen một chút xong hắn liền ban bố nhiệm vụ tìm kiếm Vô Lượng Sa.
Ngẫm nghĩ một chút hắn lại đổi sang mặt nạ đầu trâu tiếp tục nhắc lại nhiệm vụ thu thập linh dược cho Đan Phương Đạo Đan.
Sau khi xử lý mọi việc ổn thoả, hắn mới cất mặt nạ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã trôi qua mười mấy năm.
Một hôm, Hàn Lập đang ngồi tu luyện trong mật thất bỗng nhiên nghe những tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp từ ngoài động phủ truyền vào.
Hắn mở hai mắt, lập tức đứng dậy ra khỏi mật thất, đi thẳng đến chỗ dược điền.
Càng gần tới dược điền, tiếng nổ nghe càng rõ ràng.
Nét mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, bước chân càng gấp gáp, tới nơi đã thấy cây Đạo Binh to lớn kia đã trở nên xơ xác, héo khô. Trên cây những quả đậu xanh chuyển sang màu vàng, liên tiếp nổ vỡ.
Từng hạt đậu màu vàng sẫm bên trong văng ra tung toé.
Hàn Lập đến gần, nhanh tay bắt được một hạt đậu vừa mới bắn ra.
Hắn dùng hai ngón tay cầm lấy hạt đậu đưa lên nhìn kỹ, liền phát hiện bên trên hạt đậu được khắc một đường vân hình tia chớp màu vàng kim, nếu không cẩn thận xem xét thì không thể nào thấy được.
Trong lòng Hàn Lập không biết nghĩ tới điều gì, từ hai ngón tay truyền vào trong hạt đậu một tia Tiên Linh Lực.
“Ầm ầm.”
Đường vân hình tia chớp trên hạt đậu lập tức sáng lên, phóng ra mảng lớn điện quang màu vàng.
Lần này Hàn Lập không còn giấu được niềm vui trên khuôn mặt nữa, hắn thật sự không nghĩ tới rốt cuộc Đậu Binh này lại biến dị thành Lôi thuộc tính.
Đúng lúc này, một âm thanh bạo liệt “Đùng, đùng” khác hẳn với những lần trước vang lên.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn liền thấy trên ngọn cây Đạo Binh có hay quả đậu lớn đồng thời nứt vỡ, hai hạt Mẫu Đậu lớn cỡ đậu tằm bắn ra ngoài.
Hắn vội vàng vung tay phóng ra một trảo chụp lấy hai hạt Mẫu Đậu rồi quan sát cẩn thận.
Mẫu Đậu lớn hơn đậu thường, ngoài ra không có gì khác biệt nhiều, chỉ có đường vân hình tia chớp như được khắc sâu hơn, lôi điện chi lực ẩn chứa trong đó tinh thuần hơn mà thôi.
Sau khi hai hạt Mẫu Đậu và tất cả đậu binh còn sót lại rơi ra hết, cây Đạo Binh càng khô héo trông thấy, thân cây từ màu vàng chuyển sang màu xám, trong mấy hơi thở đột nhiên hoá thành bột mịn, tiêu tán không còn.
Hàn Lập phất tay lấy ra một cái hồ lô màu vàng, đưa tay vỗ dưới đáy, miệng hồ lô toả ra một luồng kim quang, từ đó truyền ra lực hấp dẫn mãnh liệt hút hết đậu binh vung vãi dưới đất vào trong.
Vật để chứa Đậu Binh tất nhiên không phải loại bình thường, hồ lô này hắn luyện chế theo tâm đắc ghi trong bút ký của Hô Ngôn Đạo Nhân.
Hồ lô có công năng tương tự với túi trữ vật nhưng có điểm khác biệt, lại càng giống với Linh Thú Đại, đậu binh ở trong đó vẫn có thể hấp thu thiên địa linh khí như thường.
Thậm chí nếu muốn tiếp tục nuôi dưỡng đậu binh, đề cao phẩm chất, còn có thể cho vào hồ lô một ít linh dịch đã được điều phối, đây là cách Hô Ngôn Đạo Nhân thường xuyên làm.
Thu hồi xong tất cả đậu binh, Hàn Lập hứng khởi đi về mật thất.
Hai ngày sau.
Trong mật thất ở động phụ Hàn Lập, trên mặt đất được khắc một pháp trận hình tròn phạm vi hơn một trượng.
Bốn phía pháp trận có rất nhiều lỗ khảm, bên trong có chứa các loại linh tài và mấy viên Tiên Linh Thạch dạt dào linh khí.
Giữa pháp trận lại có một đài cao màu vàng, nhìn qua giống với tháp canh thành thường gặp ở thế tục, trên đỉnh bốn phía có tường cao bao quanh, ở giữa thấp hơn. Mấy trăm hạt đậu binh đều nằm trong đó.
Trận pháp này được ghi chép trong bút ký của Hô Ngôn Đạo Nhân, có tên là “Minh Lôi Toả Nguyên Trận”, chuyên dùng để luyện chế đậu binh thuộc tính Lôi.
Đài cao màu vàng giữa pháp trận kia được làm từ Câu Lôi Mộc, tạo thành một tế đàn cỡ nhỏ, là hạch tâm của lôi trận.
Chọn lựạ pháp trận luyện chế đậu binh phải dựa vào thuộc tính của đậu binh sau khi thành thục. Ban đầu Hàn Lập còn nghĩ rằng khả năng cao đậu binh của mình sẽ kế thừa thuộc tính của Hoàng Cân Cự Nhân nên chuẩn bị pháp trận Thổ thuộc tính làm chủ.
Thế nhưng không nghĩ tới do đậu binh bị biến dị nên cho dù vẫn ẩn chứa lực lượng Thổ thuộc tính nhưng lại không rõ ràng và nhiều bằng Lôi thuộc tính, nên có thể gọi loại này là Lôi Đậu.
Vì thế Hàn Lập quyết định lựa chọn “Minh Lôi Toả Nguyên Trận” để luyện chế đậu binh.
Kiểm tra xong tất cả một lần nữa, hắn liền ngồi xuống phía trước pháp trận, lật tay lấy ra một việc đan dược uống vào.
Lời Hô Ngôn Đạo Nhân nhắc nhở hắn không dám quên, bố trí xong pháp trận này đã làm hắn tiêu hao không ít Tiên Linh Lực nên trước khi luyện chế đậu binh cần phải đem tinh lực bản thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong mới được.
Hắn nhắm mắt tĩnh toạ hồi lâu mới mở hai mắt, bắt đầu thúc giục pháp trận.
Hai bàn tay bấm niệm pháp quyết, cách không chỉ thẳng vào đài cao giữa pháp trận, một sợi điện quang màu vàng chui ra từ đầu ngón tay như linh xà uốn éo chui vào đài cao.
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm vang lên, cả toà đài cao toả ra ánh sáng chói chang, vô số hồ quang điện màu vàng bắn ra tứ phía hoá thành một màn sáng hình tròn bao phủ cả pháp trận.
Cùng lúc đó những viên Tinh Linh Thạch khảm nạm khắp nơi cũng được kích hoạt, phát sáng, từng sợi linh lực tinh thuần chảy vào đồ án được khắc trên mặt đất.
Đài cao màu vàng kịch liệt rung động, những hạt đậu bên trong không thể nằm yên, nảy lên nảy xuống.
Hàn Lập thấy thế, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam, hai bàn tay nhấc lên, những hạt đậu như có bàn tay vô hình nâng lên, bay ra khỏi đài cao, lơ lửng trong màn sáng hình tròn.
Dưới màn sáng, hai hạt Mẫu Đậu nằm chính giữa như hai vầng trăng tròn, còn những hạt Đậu Binh còn lại quay quần xung quanh, nhìn như quần tinh chủng nguyệt, loé ra từng trận quang mang.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
"Đương nhiên rồi, trước đây vãn bối ngẫu nhiên lấy được một vật, không biết tiền bối có hứng thú với nó hay không?” Hàn Lập mỉm cười, cũng không nói nhiều liền lật tay lấy ra một trang giấy mỏng manh màu vàng nhạt.
“Đan phương? Ha ha, với tầm mắt của lão phu nhà ngươi đừng lấy mấy đan phương phổ thông ra cho đỡ phí công, tối thiểu cũng phải là Địa giai đan phương mới tạm chấp nhận được.” Hô Ngôn Đạo Nhân liếc mắt nhìn, vừa cười vừa nói.
Dứt lời lão khẽ vẫy tay thu lấy trang giấy vàng nhạt Hàn Lập vừa mới đem ra.
“Thừa Uyển Đan? Chà chà, đan dược phù hợp cho Chân Tiên Cảnh Trung Kỳ, Hậu Kỳ sử dụng, là một loại Địa Giai đan phương…Coi như cũng được.” Hô Ngôn Đạo Nhân tấm tắc khen lạ mấy tiếng rồi cất trang giấy, tiếp đó lật tay lấy ra một thạch phiến màu trắng đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập nhận lấy thạch phiến rồi đưa lên trán xem xét.
“Đồ án trận pháp cùng với các vật liệu cần chuẩn bị ta đã liệt kê rõ ràng, muốn bố trí chắc cũng không quá khó khăn. Nhưng lúc sử dụng cần phải lưu ý chuẩn bị linh thạch đầy đủ để duy trì trận pháp vận chuyển liên tục, nếu do thiếu hụt linh thạch mà bị ngắt quãng giữa chừng thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển, khôi lỗi không hoàn thiện mà hạt Mẫu Đậu cũng sẽ hỏng.” Hô Ngôn Đạo Nhân cẩn thận nhắc nhở.
“Đa tạ tiền bối.” Hàn Lập cất thạch phiến khỏi trán, gật nhẹ đầu đáp lời.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về đi, lão phu còn phải chuẩn bị tiếp khách.” Hô Ngôn Đạo Nhân cũng không khách khí với Hàn Lập nữa mà mở miệng tiễn khách.
“Vậy vãn bối không dám quấy rầy tiền bối nữa.” Hàn Lập đứng dậy cáo từ, bước ra khỏi Bách Tửu Sơn Trang rồi hoá thành một đạo lưu quang bay đi.
Hắn vừa mới ra khỏi phạm vi của ngọn núi đã thấy một đạo độn quang khác từ xa bay tới, hướng về phía Bách Tửu Sơn Trang hạ xuống.
Bóng người trong độn quang cũng không xa lạ gì với Hàn Lập, đó chính là Vân Nghê, sư phụ của Bạch Tố Viện, một trong mười ba Đạo Chủ của Chúc Long Đạo.
Lúc trước trên quảng trường ở Thánh Khôi Môn, Bạch Tố Viện từng bất chấp những người xung quanh mà gọi Lân Tam là sư tôn, hắn vốn đã biết được thân phận của Bạch Tố Viện thì đương nhiên cũng biết Lân Tam là Vân Nghê.
Sau đó mặc dù hắn không tìm Lân Tam nhận thù lao nhưng qua một số kênh tin tức biết được tại thời khắc sống còn người ra tay tương trợ chính là lão say Hô Ngôn Đạo Nhân, qua đó mới biết lão cũng là một trong mười ba Kim Tiên Đạo Chủ.
Kết hợp với việc của Bạch Phụng Nghĩa, lão tổ của Bạch Tố Viện, hắn mơ hồ đoán ra được mọi chuyện.
Nhưng nếu Hô Ngôn Đạo Nhân đã không muốn nói đến thì hắn cũng sẽ coi như không biết.
Tất nhiên sở dĩ hắn tìm hiểu việc này cũng không phải vì quan tâm đến việc của lão tửu quỷ mà tính đến các khả năng có thể bị Thánh Khôi Môn tìm ra tung tích của bộ Tiên Khôi Lỗi, nhưng Thánh Khôi Môn không lâu sau khi bị tấn công liền rời bỏ tông môn, mai danh ẩn tích nơi nào không rõ.
Hàn Lập cân nhắc mọi việc một lần nữa rồi bay thẳng về Xích Hà Phong.
Sau khi trở lại động phủ, hắn liền đi vào mật thất, lật tay lấy ra miếng ngọc giản mà Hô Ngôn Đạo Nhân mới đem cho.
Trên mặt hắn không giấu được vẻ hưng phấn, hai mắt nhắm lại, thả thần thức vào trong cẩn thận nghiên cứu.
Trong ngọc giản có khắc hoạ trận pháp Đạo Binh, rất giống với trận pháp mà Giải Đạo Nhân sử dụng trước đó, ít nhất đều chung một nguyên lý, nhưng về chi tiết lại khác nhau, vật liệu bày trận cũng khác biệt.
Nhìn qua đồ án pháp trận xong Hàn Lập lại tiếp tục nghiên cứu về phương pháp dựng trận và vật liệu cần thiết. Hắn thấy trong ngọc giản ghi chép lại năm bộ vật liệu thuộc tính Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ phối hợp khác nhau tuỳ theo tính chất của Mẫu Đậu.
Về vấn đề này, hắn xem kỹ bộ vật liệu Thổ thuộc tính, dù sao bộ Tiên Khôi Lỗi cũng mang thuộc tính Thổ, mà hạt Mẫu Đậu có nguồn gốc từ Hoàng Cân Đậu Binh cũng có thể là Thổ thuộc tính.
“Vô Lượng Sa….Lại còn phải sử dụng đến tài vật này.”
Sau nửa ngày Hàn Lập mở hai mắt, lầm bầm nói.
Hắn phất tay lấy ra hai tấm mặt nạ màu xanh, một tấm đầu trâu, một tấm đầu hổ.
Hàn Lập ngắm nhìn hai tấm mặt nạ, đắn đo một lúc cuối cùng đeo tấm mặt nạ đầu hổ lên mặt.
Sử dụng thân phận “Giao Thập Ngũ” vào thời điểm này hơi mạo hiểm, tốt nhất nên dùng cái tên khác.
Đây là lần đầu tiên hắn đeo chiếc mặt nạ này từ khi có được, đến giờ mới biết nó được đánh thứ tự là “Hạc Thập Nhất.”
Làm quen một chút xong hắn liền ban bố nhiệm vụ tìm kiếm Vô Lượng Sa.
Ngẫm nghĩ một chút hắn lại đổi sang mặt nạ đầu trâu tiếp tục nhắc lại nhiệm vụ thu thập linh dược cho Đan Phương Đạo Đan.
Sau khi xử lý mọi việc ổn thoả, hắn mới cất mặt nạ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã trôi qua mười mấy năm.
Một hôm, Hàn Lập đang ngồi tu luyện trong mật thất bỗng nhiên nghe những tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp từ ngoài động phủ truyền vào.
Hắn mở hai mắt, lập tức đứng dậy ra khỏi mật thất, đi thẳng đến chỗ dược điền.
Càng gần tới dược điền, tiếng nổ nghe càng rõ ràng.
Nét mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, bước chân càng gấp gáp, tới nơi đã thấy cây Đạo Binh to lớn kia đã trở nên xơ xác, héo khô. Trên cây những quả đậu xanh chuyển sang màu vàng, liên tiếp nổ vỡ.
Từng hạt đậu màu vàng sẫm bên trong văng ra tung toé.
Hàn Lập đến gần, nhanh tay bắt được một hạt đậu vừa mới bắn ra.
Hắn dùng hai ngón tay cầm lấy hạt đậu đưa lên nhìn kỹ, liền phát hiện bên trên hạt đậu được khắc một đường vân hình tia chớp màu vàng kim, nếu không cẩn thận xem xét thì không thể nào thấy được.
Trong lòng Hàn Lập không biết nghĩ tới điều gì, từ hai ngón tay truyền vào trong hạt đậu một tia Tiên Linh Lực.
“Ầm ầm.”
Đường vân hình tia chớp trên hạt đậu lập tức sáng lên, phóng ra mảng lớn điện quang màu vàng.
Lần này Hàn Lập không còn giấu được niềm vui trên khuôn mặt nữa, hắn thật sự không nghĩ tới rốt cuộc Đậu Binh này lại biến dị thành Lôi thuộc tính.
Đúng lúc này, một âm thanh bạo liệt “Đùng, đùng” khác hẳn với những lần trước vang lên.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn liền thấy trên ngọn cây Đạo Binh có hay quả đậu lớn đồng thời nứt vỡ, hai hạt Mẫu Đậu lớn cỡ đậu tằm bắn ra ngoài.
Hắn vội vàng vung tay phóng ra một trảo chụp lấy hai hạt Mẫu Đậu rồi quan sát cẩn thận.
Mẫu Đậu lớn hơn đậu thường, ngoài ra không có gì khác biệt nhiều, chỉ có đường vân hình tia chớp như được khắc sâu hơn, lôi điện chi lực ẩn chứa trong đó tinh thuần hơn mà thôi.
Sau khi hai hạt Mẫu Đậu và tất cả đậu binh còn sót lại rơi ra hết, cây Đạo Binh càng khô héo trông thấy, thân cây từ màu vàng chuyển sang màu xám, trong mấy hơi thở đột nhiên hoá thành bột mịn, tiêu tán không còn.
Hàn Lập phất tay lấy ra một cái hồ lô màu vàng, đưa tay vỗ dưới đáy, miệng hồ lô toả ra một luồng kim quang, từ đó truyền ra lực hấp dẫn mãnh liệt hút hết đậu binh vung vãi dưới đất vào trong.
Vật để chứa Đậu Binh tất nhiên không phải loại bình thường, hồ lô này hắn luyện chế theo tâm đắc ghi trong bút ký của Hô Ngôn Đạo Nhân.
Hồ lô có công năng tương tự với túi trữ vật nhưng có điểm khác biệt, lại càng giống với Linh Thú Đại, đậu binh ở trong đó vẫn có thể hấp thu thiên địa linh khí như thường.
Thậm chí nếu muốn tiếp tục nuôi dưỡng đậu binh, đề cao phẩm chất, còn có thể cho vào hồ lô một ít linh dịch đã được điều phối, đây là cách Hô Ngôn Đạo Nhân thường xuyên làm.
Thu hồi xong tất cả đậu binh, Hàn Lập hứng khởi đi về mật thất.
Hai ngày sau.
Trong mật thất ở động phụ Hàn Lập, trên mặt đất được khắc một pháp trận hình tròn phạm vi hơn một trượng.
Bốn phía pháp trận có rất nhiều lỗ khảm, bên trong có chứa các loại linh tài và mấy viên Tiên Linh Thạch dạt dào linh khí.
Giữa pháp trận lại có một đài cao màu vàng, nhìn qua giống với tháp canh thành thường gặp ở thế tục, trên đỉnh bốn phía có tường cao bao quanh, ở giữa thấp hơn. Mấy trăm hạt đậu binh đều nằm trong đó.
Trận pháp này được ghi chép trong bút ký của Hô Ngôn Đạo Nhân, có tên là “Minh Lôi Toả Nguyên Trận”, chuyên dùng để luyện chế đậu binh thuộc tính Lôi.
Đài cao màu vàng giữa pháp trận kia được làm từ Câu Lôi Mộc, tạo thành một tế đàn cỡ nhỏ, là hạch tâm của lôi trận.
Chọn lựạ pháp trận luyện chế đậu binh phải dựa vào thuộc tính của đậu binh sau khi thành thục. Ban đầu Hàn Lập còn nghĩ rằng khả năng cao đậu binh của mình sẽ kế thừa thuộc tính của Hoàng Cân Cự Nhân nên chuẩn bị pháp trận Thổ thuộc tính làm chủ.
Thế nhưng không nghĩ tới do đậu binh bị biến dị nên cho dù vẫn ẩn chứa lực lượng Thổ thuộc tính nhưng lại không rõ ràng và nhiều bằng Lôi thuộc tính, nên có thể gọi loại này là Lôi Đậu.
Vì thế Hàn Lập quyết định lựa chọn “Minh Lôi Toả Nguyên Trận” để luyện chế đậu binh.
Kiểm tra xong tất cả một lần nữa, hắn liền ngồi xuống phía trước pháp trận, lật tay lấy ra một việc đan dược uống vào.
Lời Hô Ngôn Đạo Nhân nhắc nhở hắn không dám quên, bố trí xong pháp trận này đã làm hắn tiêu hao không ít Tiên Linh Lực nên trước khi luyện chế đậu binh cần phải đem tinh lực bản thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong mới được.
Hắn nhắm mắt tĩnh toạ hồi lâu mới mở hai mắt, bắt đầu thúc giục pháp trận.
Hai bàn tay bấm niệm pháp quyết, cách không chỉ thẳng vào đài cao giữa pháp trận, một sợi điện quang màu vàng chui ra từ đầu ngón tay như linh xà uốn éo chui vào đài cao.
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm vang lên, cả toà đài cao toả ra ánh sáng chói chang, vô số hồ quang điện màu vàng bắn ra tứ phía hoá thành một màn sáng hình tròn bao phủ cả pháp trận.
Cùng lúc đó những viên Tinh Linh Thạch khảm nạm khắp nơi cũng được kích hoạt, phát sáng, từng sợi linh lực tinh thuần chảy vào đồ án được khắc trên mặt đất.
Đài cao màu vàng kịch liệt rung động, những hạt đậu bên trong không thể nằm yên, nảy lên nảy xuống.
Hàn Lập thấy thế, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam, hai bàn tay nhấc lên, những hạt đậu như có bàn tay vô hình nâng lên, bay ra khỏi đài cao, lơ lửng trong màn sáng hình tròn.
Dưới màn sáng, hai hạt Mẫu Đậu nằm chính giữa như hai vầng trăng tròn, còn những hạt Đậu Binh còn lại quay quần xung quanh, nhìn như quần tinh chủng nguyệt, loé ra từng trận quang mang.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 312: Lôi Đậu
9.6/10 từ 42 lượt.