Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 266: Năm nghìn điểm thưởng
Dịch giả: Cà rốt + Sweeti3 + Nhatchimai
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Kim quang lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân biến mất, nhập vào cơ thể Hàn Lập.
Hàn Lập phát ra tiếng kêu đau đớn, miệng phun một ngụm máu đen.
Hai mắt hắn mở to, thanh quang hộ thể gần như sụp đổ, toàn bộ xương khớp trong cơ thể như mới trải qua một trận đại chiến.
Hắn cảm giác rùng mình, mười ngón tay vội bấm pháp quyết, lúc này thanh quang hộ thể mới dần ổn định.
Sau khi nuốt một viên đan dược, sắc mặt hắn lộ vẻ trầm ngâm.
Thời khắc vừa rồi, hắn cảm giác mình đạt tới điểm gần nhất tiệm cận lực lượng Pháp tắc Thời gian, dường như đã chạm vào được cỗ lực lượng có vinh dự đề tên trong tam đại chí tôn Pháp tắc.
Nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Tiệm cận sát vách rồi nhưng vẫn còn một chút khoảng cách không thể vượt qua.
"Sao lại như vậy?" Ánh mắt nhấp nháy, hắn tự lẩm bẩm.
Những ghi chép trong Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đã chỉ rõ: Chỉ cần tu luyện đệ nhất trọng viên mãn sẽ có thể trải nghiệm tìm hiểu lực lượng Pháp tắc Thời gian, tất nhiên là có thành công hay không lại là câu chuyện khác.
Tuy nhiên hắn có sự hỗ trợ của lục dịch trong Chưởng Thiên Bình, theo lý thuyết thì cơ hội thành công phải cao hơn nhiều mới phải.
Có lẽ, mình còn thiếu một cái gì đó?
Vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi, hắn lật lay lấy ra khỏa đan dược rồi nuốt vào, thanh quang trên người lại bừng lên.
Một tháng sau.
Bình nhỏ nằm trong tay Hàn Lập lại ngưng tụ được một giọt lục dịch.
Hắn liếc nhìn giọt lục dịch rồi ngửa cổ nuốt luôn, không chút do dự.
Sau một khắc, sau lưng hắn phát ra kim quang chói lọi, Chân Ngôn Bảo Luân xuất hiện tỏa kim quang sáng chói, lực lượng Pháp tắc Thời gian phát ra những chấn động mãnh liệt.
Hai tay hắn nắm hai miếng Tiên Nguyên Thạch, miệng lẩm bẩm, kim quang trên thân ngày càng chói lọi, Pháp tắc Thời gian ẩn ẩn bắt đầu ngưng tụ.
Đúng lúc này, kim quang phát ra từ Chân Ngôn Bảo Luân bỗng chập chờn, mặt ngoài luân vang lên một tiếng "rắc rắc", hiện ra những vết rạn.
Lực lượng Pháp tắc Thời gian lập tức tán loạn, Chân Ngôn Bảo Luân lóe lên một cái rồi biến mất.
Hàn Lập trừng mắt, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.
Một lần thì có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần liên tiếp đều cho kết quả giống nhau: Điều này cho thấy lực lượng thời gian hiện nay của hắn chưa đủ để lĩnh ngộ ra Pháp tắc Thời gian!
Từ giờ, chỉ còn cách mau chóng đổi được đệ nhị trọng Chân Ngôn Hóa Luân Kinh mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hàn Lập lấy ra một khỏa đan dược rồi nuốt vào.
...
Sau đó mấy tháng.
Tuyết rơi lâu ngày ở khu vực phía đông Chung Minh sơn mạch, cả khu vực được phủ kín bởi một lớp tuyết dày, Xích Hà Phong không còn hỏa chướng nên cũng bị tuyết phủ kín, tạo thành một lớp áo khoác tuyết trắng.
Bên trong dược viên, Mộng Vân Quy khoác trường bào xám đang chăm sóc cho mấy chục gốc Linh thảo ở linh điền, hắn kiểm tra kỹ càng những pháp trận hỗ trợ việc chăm sóc ở xung quanh.
Loại Linh thảo này là thực vật đặc hữu trên Xích Hà Phong, vốn ưa nóng kị lạnh, do không còn lớp hỏa chướng bảo vệ nên phải thay thế bằng pháp trận để cho nó sinh trưởng bình thường.
"Ca ca, theo huynh thì bao giờ Lệ trưởng lão mới về?" Mộng Thiển Thiển mặc bộ váy dài màu xanh, đang ở cạnh khom người kiểm tra hạch tâm pháp trận, ánh mắt lộ vẻ mơ màng.
Đôi mắt đen của nàng lấp lánh, khí tức trên người thu vào trong, nụ cười tươi trên môi mang nét đẹp rung động lòng người.
"Thiển Thiển, ngươi không phải là em gái của ta hả? Năm đó khi ta được Lệ trưởng lão phái đi thu mua hạt giống, ngươi cũng không mong nhớ ta như vậy..." Mộng Vân Quy ngoảnh đầu nhìn nàng rồi nói với vẻ giả vờ giận dỗi.
"Hi hi, làm gì có...Muội chỉ muốn mau chóng báo cho Lệ trưởng lão biết tin muội đã trở thành tu sĩ Hóa Thần. Ca ca, huynh cũng phải cố lên nha!" Mộng Thiển Thiển khẽ cười duyên rồi giải thích.
Mộng Vân Quy nghe vậy, đành thở dài lắc đầu, cô em gái này của hắn không hiểu gặp cơ duyên gì, sau khi kết Nguyên Anh thành công thì tu vi cứ một đường tăng mạnh, đi sau mà tới trước, lúc này đã kết Hóa Thần thành công được một thời gian ngắn rồi.
Nhìn thấy những thành tựu của cô em gái bảo bối, tự sâu trong lòng đáy lòng hắn phát sinh cảm giác vô cùng vui sướng.
Tuy nhiên hắn cũng không muốn khen ngợi tung hô nàng quá nhiều, tránh cho nàng sinh kiêu. Dù sao nàng cũng chỉ bắt đầu con đường tu tiên được vài trăm năm, tâm tính còn thuần chất, hắn không muốn mấy câu nói của mình làm khởi nên trong nàng đạo tâm bất ổn.
Vừa nghĩ tới đấy, hắn liền quay lại công việc.
Trên một mảnh đất trống bên ngoài dược viên chính là Linh thú thủ sơn, có hình thể to như một ngọn núi nhỏ. Nó nghểnh hai cái đầu lên, phát ra vài tiếng phì phì từ trong mũi, rồi lại rủ xuống một cách vô cùng buồn chán, quay lại nằm phủ phục trên mặt đất.
Chưa kịp nằm yên, hai cái đầu của nó đã lập tức ngước lên, nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy từ chân trời, một đạo ánh sáng xanh nhanh như tên bắn bay vụt tới Xích Hà Phong. Đại trận "Phong Sơn" đang bao phủ ngoài núi chợt lóe lên hào quang, rồi tựa như băng tan, biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc, đạo thanh ảnh đã lao thẳng tới phía phủ đệ.
Mộng Vân Quy đứng lên, cùng muội muội nhìn nhau. Hai người đều lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng phi độn về phía phủ đệ.
Thời điểm hai người bay tới phủ đệ, Tôn Bất Chính cũng đã triệu hoán những người khác cùng tới đây. Cả đám tề tụ trong phòng lớn của phủ đệ, hồi hộp chờ chỉ thị của Hàn Lập, người vừa phản hồi tông môn.
Kết quả, Hàn Lập chỉ hỏi thăm sơ qua một ít tình huống tại Xích Hà Phong, ban thuởng cho mọi người một ít đan dược cùng đồ vật, rồi vội vàng rời khỏi phủ đệ. Đúng là làm cho Mộng Thiển Thiển có chút buồn bực. Vốn một mực chờ đợi Lệ trưởng lão trở về, vậy mà thậm chí ngay cả chuyện tu vi tiến bộ của mình nàng cũng không kịp khoe.
Lại nói Hàn Lập rời Xích Hà Phong, phi như bay một đường đến phụ cận Lâm Truyền Điện, rồi lập tức chuyển đi Kinh Vân Phong.
Trong một tòa Thiên Điện ở phía sau Thái Huyền Điện, có một gã chấp sự trưởng lão hình thể mập mạp ngồi sau bàn giấy đang đưa tay nhận lấy lệnh bài Trưởng Lão của Hàn Lập, nói bằng giọng vui vẻ:
"Lệ trưởng lão khổ cực rồi. Hai vị trưởng lão thay thế ngươi ở bí cảnh Phù Sơn mấy ngày trước đây đã đưa tin trở lại, kết quả điều tra về cơ bản nhất trí với hồi báo của ngươi lúc trước. Tông môn nhận định trong biến cố lần này, ngươi đã bảo vệ được sản lượng Linh dược, lập được công lớn, cho nên quyết định ngoài thù lao của nhiệm vụ trấn thủ, ban thưởng thêm năm trăm điểm công tích."
"Đa tạ." Hàn Lập liền hơi ôm quyền, vừa cười vừa nói.
Sau khi cùng chấp sự trưởng lão hàn huyên vài câu, Hàn Lập cầm lại lệnh bài Trưởng Lão của mình, cáo từ một tiếng rồi ra khỏi đại điện.
Cánh cửa hậu điện chậm rãi khép lại, còn Hàn Lập cũng bắt đầu tính toán trong đầu. Lúc trước, sau một loạt nhiệm vụ, hắn đã tích lũy xuống không ít điểm công tích. Cộng thêm thù lao của nhiệm vụ trấn thủ cùng với điểm thưởng, hắn đã tích lũy được hơn bốn nghìn điểm.
Thoạt nhìn số lượng đã cực kỳ khả quan rồi, nhưng khoảng cách tới chín nghìn điểm công tích, số điểm cần thiết để đổi đệ nhị trọng của Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, vẫn còn chênh lệch khá xa.
Hàn Lập chầm chậm bước chân, thong thả đi về phía tiền điện, trong lòng suy nghĩ biện pháp để bổ sung toàn bộ năm nghìn điểm công tích này.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn lóe lên, nhớ lại một chuyện.
Tại Thái Huyền Điện trước mặt hắn, trên tấm ám kim thạch bích ám, nhiệm vụ màu đỏ thứ nhất chính là tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đến đệ nhị trọng, mà ban thưởng vừa đúng là năm nghìn điểm công tích.
Hàn Lập lập tức vui vẻ trong lòng, bước nhanh qua cửa điện phía trước, đi thẳng về phía thạch bích màu ám kim.
Trong đại điện vẫn náo nhiệt như mọi khi. Thậm chí phía trước thạch bích màu ám kim, vốn là ở tận cùng bên trong, cũng có hơn mười vị có bộ dáng nội môn trưởng lão đang tụ tập, tất cả đều đang nhìn lên nhiệm vụ trên thạch bích.
Hàn Lập không nhìn chỗ nào khác mà ngẩng đầu nhìn thẳng về phía những nhiệm vụ màu đỏ. Ánh mắt hắn rất nhanh đã đặt tại hai dòng giới thiệu cực kỳ tinh giản của một nhiệm vụ, nhìn có vẻ tầm thường.
Chỉ có mười chữ ngắn ngủn mà Hàn Lập nhìn gần hết nửa canh giờ.
Thực sự không phải là hắn không có tư cách đổi. Hắn đang lo lắng, nếu mình công khai đổi sẽ bị người khác phát hiện, thì tiến cảnh tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh thần tốc của mình cũng sẽ lập tức bị lộ.
Dù sao số người tu luyện công pháp này tuy không ít, nhưng số thành công thì không có mấy. Cộng thêm tiến triển của hắn lại thực sự quá kinh hãi thế tục. Tu sĩ Chân Tiên cảnh bình thường, dù là tiêu tốn mười vạn thậm chí hơn mười vạn năm thời gian, cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu bằng một phần mười của hắn.
Dựa theo giới thiệu về công pháp của Phương Chuyên năm đó, một khi tin tức hắn tu luyện tới đệ nhị trọng để lộ ra, tất nhiên từ trong Chúc Long Đạo sẽ lập tức khuấy động một hồi sóng to gió lớn khó có thể lường được.
Tới lúc đó, chưa cần tính đám Kim tiên của tông môn đối đãi hắn bằng thái độ nào, mà tự dưng vô duyên vô cớ rước lấy sự theo dõi sát sao thì chả phải bổn ý hắn mong muốn.
Nghĩ thế đâm ra Hàn Lập khá là váng đầu, chưa nghĩ tới chuyện giờ đây không thể đổi được năm nghìn điểm công tính mà dù có vất vả tích lũy điểm cho ngày sau đầy đủ chăng nữa thì dường như hắn không cách nào quang minh chính đại tới Truyền công điện đổi lấy phần hai công pháp.
Như thế khác gì đứng giữa quảng trường tuyên bố bản thân đã tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tới đệ nhị trọng. Thực ra thì ai mà chả biết rằng nếu không tu luyện tới đệ nhị trọng thì kẻ nào tự dưng khùng tiêu phí chín nghìn điểm cống hiến?
Chả lẽ… còn mỗi cách trộm?
Nghĩ tới đây, Hàn Lập lắc đầu, dẹp bỏ ngay ý tưởng này.
Không thể so Chúc Long Đạo với Lãnh Diễm tông ở Linh hoàn giới. Ngoại trừ những Phó Đạo chủ còn có hơn một vị Kim Tiên thực lực đáng sợ tọa trấn. Hơn nữa, Truyền Công Điện là chỗ không tầm thường, nhất định có cấm chế cường đại. Nếu mà định ăn trộm công pháp trấn phái chốn này thì khác gì tự tìm cái chết.
Nhưng mà không thể đổi thì hắn không cam tâm. Dù gì gia nhập Chúc Long Đạo có nguyên nhân chính là vì cái bộ Chân Ngôn Hóa Luân Kinh này.
Nghĩ ngợi nửa ngày, Hàn Lập xoay người ra khỏi điện.
Nửa ngày sau, một gã phe phẩy quạt lông, đầu chít khăn như nho sinh từ tốn bước vào Thái Huyền điện.
Gã nhàn nhã bước tới trước thạch bích đạm kim. Mấy trưởng lão nội môn gần đó ngẩng đầu lướt nhìn. Khi gã tới khiến cho mấy người chú ý nhưng cũng chỉ lướt qua mấy lần là dời ánh mắt đi.
Nho sinh đứng yên nửa ngày, thừa lúc không ai xung quanh chú ý, bàn tay lật cái, lệnh bài trưởng lão hiện ra, cách không điểm tới thạch bích.
Một luồng hào quang trừ trong thạch bích lập tức bắn ra, rơi xuống lệnh bài.
Kẻ này là Hàn Lập đeo mặt nạ Vô Thường minh cải trang.
Hắn đã nghĩ kỹ lắm rồi, thì cứ lấy ban thưởng nhiệm vụ cái đã, họa điên mới từ chối, năm ngàn điểm công tích đấy.
Hắn cảm ứng thử, lệnh bài đã ghi điểm công tích xong rồi, cả thảy là chín nghìn một trăm ba mươi hai điểm.
Tức thì sắc đỏ của nhiệm vụ bỗng tắt, vốn chỗ này không được mấy ai chú ý. Lúc này các trưởng lão dưới thạch bích đang nói chuyện với nhau hoặc đang tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp cho bản thân nên không mấy ai chú ý cái luồng quang mang từ nhiệm vụ nào bay ra.
Hắn lấy gương mặt này tới dù có kẻ phát hiện cũng không có ai quen biết, chỉ cần không ai phát giác tại đây thì việc này tự nhiên cũng không mấy ai lưu tâm. Vạn nhất thực sự có người phát hiện ra manh mối thì cùng lắm bản thân bỏ chạy mất dạng là xong.
Hàn Lập điềm nhiên thu lệnh bài lại, thở phào một hơn, xoay người định rời Thái Huyền điện.
Trong nháy mắt lúc hắn xoay người, đột nhiên toàn thân cứng đờ. Khóe mắt liếc vội, dòng chữ to màu đỏ trên thạch bích đã có sự thay đổi...
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Kim quang lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân biến mất, nhập vào cơ thể Hàn Lập.
Hàn Lập phát ra tiếng kêu đau đớn, miệng phun một ngụm máu đen.
Hai mắt hắn mở to, thanh quang hộ thể gần như sụp đổ, toàn bộ xương khớp trong cơ thể như mới trải qua một trận đại chiến.
Hắn cảm giác rùng mình, mười ngón tay vội bấm pháp quyết, lúc này thanh quang hộ thể mới dần ổn định.
Sau khi nuốt một viên đan dược, sắc mặt hắn lộ vẻ trầm ngâm.
Thời khắc vừa rồi, hắn cảm giác mình đạt tới điểm gần nhất tiệm cận lực lượng Pháp tắc Thời gian, dường như đã chạm vào được cỗ lực lượng có vinh dự đề tên trong tam đại chí tôn Pháp tắc.
Nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Tiệm cận sát vách rồi nhưng vẫn còn một chút khoảng cách không thể vượt qua.
"Sao lại như vậy?" Ánh mắt nhấp nháy, hắn tự lẩm bẩm.
Những ghi chép trong Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đã chỉ rõ: Chỉ cần tu luyện đệ nhất trọng viên mãn sẽ có thể trải nghiệm tìm hiểu lực lượng Pháp tắc Thời gian, tất nhiên là có thành công hay không lại là câu chuyện khác.
Tuy nhiên hắn có sự hỗ trợ của lục dịch trong Chưởng Thiên Bình, theo lý thuyết thì cơ hội thành công phải cao hơn nhiều mới phải.
Có lẽ, mình còn thiếu một cái gì đó?
Vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi, hắn lật lay lấy ra khỏa đan dược rồi nuốt vào, thanh quang trên người lại bừng lên.
Một tháng sau.
Bình nhỏ nằm trong tay Hàn Lập lại ngưng tụ được một giọt lục dịch.
Hắn liếc nhìn giọt lục dịch rồi ngửa cổ nuốt luôn, không chút do dự.
Sau một khắc, sau lưng hắn phát ra kim quang chói lọi, Chân Ngôn Bảo Luân xuất hiện tỏa kim quang sáng chói, lực lượng Pháp tắc Thời gian phát ra những chấn động mãnh liệt.
Hai tay hắn nắm hai miếng Tiên Nguyên Thạch, miệng lẩm bẩm, kim quang trên thân ngày càng chói lọi, Pháp tắc Thời gian ẩn ẩn bắt đầu ngưng tụ.
Đúng lúc này, kim quang phát ra từ Chân Ngôn Bảo Luân bỗng chập chờn, mặt ngoài luân vang lên một tiếng "rắc rắc", hiện ra những vết rạn.
Lực lượng Pháp tắc Thời gian lập tức tán loạn, Chân Ngôn Bảo Luân lóe lên một cái rồi biến mất.
Hàn Lập trừng mắt, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.
Một lần thì có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần liên tiếp đều cho kết quả giống nhau: Điều này cho thấy lực lượng thời gian hiện nay của hắn chưa đủ để lĩnh ngộ ra Pháp tắc Thời gian!
Từ giờ, chỉ còn cách mau chóng đổi được đệ nhị trọng Chân Ngôn Hóa Luân Kinh mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hàn Lập lấy ra một khỏa đan dược rồi nuốt vào.
...
Sau đó mấy tháng.
Tuyết rơi lâu ngày ở khu vực phía đông Chung Minh sơn mạch, cả khu vực được phủ kín bởi một lớp tuyết dày, Xích Hà Phong không còn hỏa chướng nên cũng bị tuyết phủ kín, tạo thành một lớp áo khoác tuyết trắng.
Bên trong dược viên, Mộng Vân Quy khoác trường bào xám đang chăm sóc cho mấy chục gốc Linh thảo ở linh điền, hắn kiểm tra kỹ càng những pháp trận hỗ trợ việc chăm sóc ở xung quanh.
Loại Linh thảo này là thực vật đặc hữu trên Xích Hà Phong, vốn ưa nóng kị lạnh, do không còn lớp hỏa chướng bảo vệ nên phải thay thế bằng pháp trận để cho nó sinh trưởng bình thường.
"Ca ca, theo huynh thì bao giờ Lệ trưởng lão mới về?" Mộng Thiển Thiển mặc bộ váy dài màu xanh, đang ở cạnh khom người kiểm tra hạch tâm pháp trận, ánh mắt lộ vẻ mơ màng.
Đôi mắt đen của nàng lấp lánh, khí tức trên người thu vào trong, nụ cười tươi trên môi mang nét đẹp rung động lòng người.
"Thiển Thiển, ngươi không phải là em gái của ta hả? Năm đó khi ta được Lệ trưởng lão phái đi thu mua hạt giống, ngươi cũng không mong nhớ ta như vậy..." Mộng Vân Quy ngoảnh đầu nhìn nàng rồi nói với vẻ giả vờ giận dỗi.
"Hi hi, làm gì có...Muội chỉ muốn mau chóng báo cho Lệ trưởng lão biết tin muội đã trở thành tu sĩ Hóa Thần. Ca ca, huynh cũng phải cố lên nha!" Mộng Thiển Thiển khẽ cười duyên rồi giải thích.
Mộng Vân Quy nghe vậy, đành thở dài lắc đầu, cô em gái này của hắn không hiểu gặp cơ duyên gì, sau khi kết Nguyên Anh thành công thì tu vi cứ một đường tăng mạnh, đi sau mà tới trước, lúc này đã kết Hóa Thần thành công được một thời gian ngắn rồi.
Nhìn thấy những thành tựu của cô em gái bảo bối, tự sâu trong lòng đáy lòng hắn phát sinh cảm giác vô cùng vui sướng.
Tuy nhiên hắn cũng không muốn khen ngợi tung hô nàng quá nhiều, tránh cho nàng sinh kiêu. Dù sao nàng cũng chỉ bắt đầu con đường tu tiên được vài trăm năm, tâm tính còn thuần chất, hắn không muốn mấy câu nói của mình làm khởi nên trong nàng đạo tâm bất ổn.
Vừa nghĩ tới đấy, hắn liền quay lại công việc.
Trên một mảnh đất trống bên ngoài dược viên chính là Linh thú thủ sơn, có hình thể to như một ngọn núi nhỏ. Nó nghểnh hai cái đầu lên, phát ra vài tiếng phì phì từ trong mũi, rồi lại rủ xuống một cách vô cùng buồn chán, quay lại nằm phủ phục trên mặt đất.
Chưa kịp nằm yên, hai cái đầu của nó đã lập tức ngước lên, nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy từ chân trời, một đạo ánh sáng xanh nhanh như tên bắn bay vụt tới Xích Hà Phong. Đại trận "Phong Sơn" đang bao phủ ngoài núi chợt lóe lên hào quang, rồi tựa như băng tan, biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc, đạo thanh ảnh đã lao thẳng tới phía phủ đệ.
Mộng Vân Quy đứng lên, cùng muội muội nhìn nhau. Hai người đều lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng phi độn về phía phủ đệ.
Thời điểm hai người bay tới phủ đệ, Tôn Bất Chính cũng đã triệu hoán những người khác cùng tới đây. Cả đám tề tụ trong phòng lớn của phủ đệ, hồi hộp chờ chỉ thị của Hàn Lập, người vừa phản hồi tông môn.
Kết quả, Hàn Lập chỉ hỏi thăm sơ qua một ít tình huống tại Xích Hà Phong, ban thuởng cho mọi người một ít đan dược cùng đồ vật, rồi vội vàng rời khỏi phủ đệ. Đúng là làm cho Mộng Thiển Thiển có chút buồn bực. Vốn một mực chờ đợi Lệ trưởng lão trở về, vậy mà thậm chí ngay cả chuyện tu vi tiến bộ của mình nàng cũng không kịp khoe.
Lại nói Hàn Lập rời Xích Hà Phong, phi như bay một đường đến phụ cận Lâm Truyền Điện, rồi lập tức chuyển đi Kinh Vân Phong.
Trong một tòa Thiên Điện ở phía sau Thái Huyền Điện, có một gã chấp sự trưởng lão hình thể mập mạp ngồi sau bàn giấy đang đưa tay nhận lấy lệnh bài Trưởng Lão của Hàn Lập, nói bằng giọng vui vẻ:
"Lệ trưởng lão khổ cực rồi. Hai vị trưởng lão thay thế ngươi ở bí cảnh Phù Sơn mấy ngày trước đây đã đưa tin trở lại, kết quả điều tra về cơ bản nhất trí với hồi báo của ngươi lúc trước. Tông môn nhận định trong biến cố lần này, ngươi đã bảo vệ được sản lượng Linh dược, lập được công lớn, cho nên quyết định ngoài thù lao của nhiệm vụ trấn thủ, ban thưởng thêm năm trăm điểm công tích."
"Đa tạ." Hàn Lập liền hơi ôm quyền, vừa cười vừa nói.
Sau khi cùng chấp sự trưởng lão hàn huyên vài câu, Hàn Lập cầm lại lệnh bài Trưởng Lão của mình, cáo từ một tiếng rồi ra khỏi đại điện.
Cánh cửa hậu điện chậm rãi khép lại, còn Hàn Lập cũng bắt đầu tính toán trong đầu. Lúc trước, sau một loạt nhiệm vụ, hắn đã tích lũy xuống không ít điểm công tích. Cộng thêm thù lao của nhiệm vụ trấn thủ cùng với điểm thưởng, hắn đã tích lũy được hơn bốn nghìn điểm.
Thoạt nhìn số lượng đã cực kỳ khả quan rồi, nhưng khoảng cách tới chín nghìn điểm công tích, số điểm cần thiết để đổi đệ nhị trọng của Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, vẫn còn chênh lệch khá xa.
Hàn Lập chầm chậm bước chân, thong thả đi về phía tiền điện, trong lòng suy nghĩ biện pháp để bổ sung toàn bộ năm nghìn điểm công tích này.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn lóe lên, nhớ lại một chuyện.
Tại Thái Huyền Điện trước mặt hắn, trên tấm ám kim thạch bích ám, nhiệm vụ màu đỏ thứ nhất chính là tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đến đệ nhị trọng, mà ban thưởng vừa đúng là năm nghìn điểm công tích.
Hàn Lập lập tức vui vẻ trong lòng, bước nhanh qua cửa điện phía trước, đi thẳng về phía thạch bích màu ám kim.
Trong đại điện vẫn náo nhiệt như mọi khi. Thậm chí phía trước thạch bích màu ám kim, vốn là ở tận cùng bên trong, cũng có hơn mười vị có bộ dáng nội môn trưởng lão đang tụ tập, tất cả đều đang nhìn lên nhiệm vụ trên thạch bích.
Hàn Lập không nhìn chỗ nào khác mà ngẩng đầu nhìn thẳng về phía những nhiệm vụ màu đỏ. Ánh mắt hắn rất nhanh đã đặt tại hai dòng giới thiệu cực kỳ tinh giản của một nhiệm vụ, nhìn có vẻ tầm thường.
Chỉ có mười chữ ngắn ngủn mà Hàn Lập nhìn gần hết nửa canh giờ.
Thực sự không phải là hắn không có tư cách đổi. Hắn đang lo lắng, nếu mình công khai đổi sẽ bị người khác phát hiện, thì tiến cảnh tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh thần tốc của mình cũng sẽ lập tức bị lộ.
Dù sao số người tu luyện công pháp này tuy không ít, nhưng số thành công thì không có mấy. Cộng thêm tiến triển của hắn lại thực sự quá kinh hãi thế tục. Tu sĩ Chân Tiên cảnh bình thường, dù là tiêu tốn mười vạn thậm chí hơn mười vạn năm thời gian, cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu bằng một phần mười của hắn.
Dựa theo giới thiệu về công pháp của Phương Chuyên năm đó, một khi tin tức hắn tu luyện tới đệ nhị trọng để lộ ra, tất nhiên từ trong Chúc Long Đạo sẽ lập tức khuấy động một hồi sóng to gió lớn khó có thể lường được.
Tới lúc đó, chưa cần tính đám Kim tiên của tông môn đối đãi hắn bằng thái độ nào, mà tự dưng vô duyên vô cớ rước lấy sự theo dõi sát sao thì chả phải bổn ý hắn mong muốn.
Nghĩ thế đâm ra Hàn Lập khá là váng đầu, chưa nghĩ tới chuyện giờ đây không thể đổi được năm nghìn điểm công tính mà dù có vất vả tích lũy điểm cho ngày sau đầy đủ chăng nữa thì dường như hắn không cách nào quang minh chính đại tới Truyền công điện đổi lấy phần hai công pháp.
Như thế khác gì đứng giữa quảng trường tuyên bố bản thân đã tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tới đệ nhị trọng. Thực ra thì ai mà chả biết rằng nếu không tu luyện tới đệ nhị trọng thì kẻ nào tự dưng khùng tiêu phí chín nghìn điểm cống hiến?
Chả lẽ… còn mỗi cách trộm?
Nghĩ tới đây, Hàn Lập lắc đầu, dẹp bỏ ngay ý tưởng này.
Không thể so Chúc Long Đạo với Lãnh Diễm tông ở Linh hoàn giới. Ngoại trừ những Phó Đạo chủ còn có hơn một vị Kim Tiên thực lực đáng sợ tọa trấn. Hơn nữa, Truyền Công Điện là chỗ không tầm thường, nhất định có cấm chế cường đại. Nếu mà định ăn trộm công pháp trấn phái chốn này thì khác gì tự tìm cái chết.
Nhưng mà không thể đổi thì hắn không cam tâm. Dù gì gia nhập Chúc Long Đạo có nguyên nhân chính là vì cái bộ Chân Ngôn Hóa Luân Kinh này.
Nghĩ ngợi nửa ngày, Hàn Lập xoay người ra khỏi điện.
Nửa ngày sau, một gã phe phẩy quạt lông, đầu chít khăn như nho sinh từ tốn bước vào Thái Huyền điện.
Gã nhàn nhã bước tới trước thạch bích đạm kim. Mấy trưởng lão nội môn gần đó ngẩng đầu lướt nhìn. Khi gã tới khiến cho mấy người chú ý nhưng cũng chỉ lướt qua mấy lần là dời ánh mắt đi.
Nho sinh đứng yên nửa ngày, thừa lúc không ai xung quanh chú ý, bàn tay lật cái, lệnh bài trưởng lão hiện ra, cách không điểm tới thạch bích.
Một luồng hào quang trừ trong thạch bích lập tức bắn ra, rơi xuống lệnh bài.
Kẻ này là Hàn Lập đeo mặt nạ Vô Thường minh cải trang.
Hắn đã nghĩ kỹ lắm rồi, thì cứ lấy ban thưởng nhiệm vụ cái đã, họa điên mới từ chối, năm ngàn điểm công tích đấy.
Hắn cảm ứng thử, lệnh bài đã ghi điểm công tích xong rồi, cả thảy là chín nghìn một trăm ba mươi hai điểm.
Tức thì sắc đỏ của nhiệm vụ bỗng tắt, vốn chỗ này không được mấy ai chú ý. Lúc này các trưởng lão dưới thạch bích đang nói chuyện với nhau hoặc đang tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp cho bản thân nên không mấy ai chú ý cái luồng quang mang từ nhiệm vụ nào bay ra.
Hắn lấy gương mặt này tới dù có kẻ phát hiện cũng không có ai quen biết, chỉ cần không ai phát giác tại đây thì việc này tự nhiên cũng không mấy ai lưu tâm. Vạn nhất thực sự có người phát hiện ra manh mối thì cùng lắm bản thân bỏ chạy mất dạng là xong.
Hàn Lập điềm nhiên thu lệnh bài lại, thở phào một hơn, xoay người định rời Thái Huyền điện.
Trong nháy mắt lúc hắn xoay người, đột nhiên toàn thân cứng đờ. Khóe mắt liếc vội, dòng chữ to màu đỏ trên thạch bích đã có sự thay đổi...
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 266: Năm nghìn điểm thưởng
9.6/10 từ 42 lượt.