Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1374: Trò hay trình diễn
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Bị bổ ra lỗ hổng, thao thiên cự lãng ầm vang tán loạn, nhưng sau một khắc, bọt nước văng khắp nơi lại lần nữa tụ lại, biến thành một đợt sóng lớn mới, bất luận là độ lớn hay là khí thế đều lớn hơn trước đó.
Đao mang tím đen và quang trụ màu đen mới đầu thế như chẻ tre, bổ ra từng đợt từng đợt sóng lớn, nhưng mà mỗi lần những sóng lớn này bị đánh phá thành mảnh nhỏ, cũng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, khí thế lại càng trở nên kinh người.
Nữ tử tà mị và cự thú đầu sư tử mặc dù không ngừng bổ ra đao mang, bắn ra quang trụ, nhưng đối mặt sóng lớn kéo dài không dứt, cuối cùng lực vẫn thua, tất cả công kích nhấc lên bị một thao thiên cự lãng che khuất bầu trời bao phủ hoàn toàn.
Một loạt biến hoá này nói đến phức tạp, kỳ thật phát sinh trong chớp mắt.
Thao thiên cự lãng cắn nuốt hết công kích của hai người, không ngừng chút nào, hung hăng đâm vào trên thân nữ tử tà mị và cự thú Sư. Một cỗ cự lực ngập trời không cách nào nói rõ nhấc lên ầm vang, đánh cả hai bay ra ngoài.
Nữ tử tà mị và bàn phụ váy trắng biến thành cự thú thi triển thủ đoạn rất nhanh ổn định thân hình, đang muốn lại lần nữa công lên, nhưng thân hình Trần Như Yên khẽ động, hóa thành một sợi khói xanh thoát ly chiến trường, xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
"Hai vị đạo hữu, thắng bại giữa chúng ta cũng không trọng yếu. Không bằng chúng ta tạm thời tiết kiệm chút khí lực, nhìn xem kết quả bên kia, như thế nào?" Trần Như Yên nhìn hai người mỉm cười, nói như thế.
"Mơ tưởng!"
Trong mắt nữ tử tà mị tràn đầy vẻ ghen ghét, cũng không muốn dừng tay, trường đao tím đen trong tay lần nữa giơ cao, muốn lần nữa bổ ra.
"Hạ Lan muội tử, nàng nói cũng không phải không có đạo lý. Không bằng chúng ta tạm thời dừng tay, chờ kết quả Ma Chủ bên kia, lại tính cũng không muộn." Trên thân cự thú mặt sư tử loé lên hào quang, lần nữa biến thành bàn phụ váy trắng, đưa tay ngăn trước người nữ tử tà mị tên là Hạ Lan kia.
Sắc mặt Hạ Lan biến đổi mấy lần, cũng không muốn buông xuống trường đao trong tay.
Bất quá ánh mắt hai nữ tử nhìn chăm chú không dời khỏi Trần Như Yên, phòng ngừa nàng thoát thân rời đi.
Trần Như Yên nhìn ra dụng tâm của hai người, cười nhạt một tiếng, không làm ra cử động đáng nghi nào, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về bọn người Ma chủ phía xa.
Cơ hồ ngay lúc tranh đấu của đám Trần Như Yên bên này dừng lại, Ẩn Minh Đạo Tổ cũng đột nhiên nhẹ nhàng lui lại.
"Ta nói hai vị đạo hữu, trò hay bên kia sẽ nhanh chóng diễn ra, đây chính là cảnh vạn năm khó gặp, các ngươi không muốn nhìn xem sao?" Một thanh âm trầm thấp vang lên, đây là lần đầu tiên Ẩn Minh Đạo Tổ mở miệng.
Thây khô vạn trượng và nam tử mặc hoàng bào liếc nhau, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng không xuất thủ tiếp.
Khác với cuộc chiến của Trần Như Yên và Ẩn Minh Đạo Tổ bên này, tranh đấu giữa sáu người Bạch Trạch, Bạch Vân Đạo Tổ chẳng những không dừng tay, ngược lại càng ngày càng thêm ác liệt.
Thấy Cổ Hoặc Kim bị bảy người vây quanh, trong lòng đám ba người Bạch Vân Đạo Tổ khẩn trương, liều mạng muốn thoát khỏi ba người Bạch Trạch, đi qua viện thủ, tự nhiên tận hết sức lực thi triển ra tất cả vốn liếng, các loại lực lượng pháp tắc, Linh Vực, Tiên Bảo giao thoa hoành hành.
Ba người Bạch Trạch đang trong thế cục tốt đẹp, há lại để ba người rời đi, tất nhiên cũng toàn lực ngăn cản.
Lúc này ba người cũng đã biến thành bản thể.
Bạch Trạch hóa thành một đầu Thụy Thú màu trắng, đầu có hai sừng, dưới hàm mọc ra chòm râu giống như dê rừng, lúc miệng khép mở, phun ra ngàn vạn đạo phong bạo màu trắng.
Nhạc Miện thì hóa thành Du Thiên Côn Bằng, quanh người quấn quanh vô số lôi điện, những nơi đi qua, đều hóa thành một mảnh lôi quang.
Đại hán đầu trọc kia lại hóa thành một đầu cự thú màu đen to lớn như núi cao, như cá mà không phải cá, thân hình so với Bạch Trạch, Nhạc Miện còn muốn lớn hơn hơn phân nửa.
Cự thú có dung mạo xấu xí, nhất là cái miệng cực lớn, cơ hồ chiếm nửa cái đầu.
Trong miệng lớn tràn đầy răng nanh vô cùng tối tăm, phảng phất kết nối với một thế giới khác, bắn ra hấp lực cường đại.
Hết thảy đồ vật phía trước nó đều sẽ bị một ngụm nuốt mất, có khi nuốt hơi dùng quá sức, lôi kéo thẳng cả mảng lớn hư không vào theo.
Sáu người mặc dù đều là cảnh giới Đạo Tổ, về phương diện uy năng pháp tắc và lực lượng ngang nhau không sai biệt lắm. Nhưng ba người Bạch Trạch chính là Chân Linh, nhục thân căn cơ hùng hậu không gì sánh được, mặc cho ba người Bạch Vân Đạo Tổ điên cuồng tấn công thế nào, đều không thể vượt qua lôi trì nửa bước.
"Các ngươi muốn giết ta?" Cổ Hoặc Kim nhìn bảy người chung quanh, trên mặt không có vẻ gì khẩn trương, chỉ mở miệng hỏi như nói chuyện phiếm.
"Tham lam? Cổ mỗ bất quá là muốn nhìn một chút điểm cuối cùng của thế giới này, rốt cuộc là có cái gì... Chư vị có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ, trong lòng hẳn là cũng có một hai chấp niệm?" Cổ Hoặc Kim từ tốn nói, tay để trong ống tay áo, im lặng bóp nát một chiếc nhẫn màu đen mang theo.
"Cổ Hoặc Kim cáo già, đừng để hắn lại thi triển thủ đoạn gì đó kéo dài thời gian, cùng tiến lên." Ánh mắt Luân Hồi điện chủ ngưng tụ, tựa hồ phát hiện cái gì, một chưởng đánh giết tới Cổ Hoặc Kim.
Không trung lập tức xuất hiện bóng dáng một tôn Quỷ Thần, toàn thân có màu đỏ sậm, bên ngoài thân còn mặc một bộ cốt giáp, một cỗ Luân Hồi Pháp Tắc quấn quanh, không ngừng biến ảo, phát ra tiếng vang ù ù, tựa như đang gào thét mãnh liệt.
Vị Quỷ Thần này cũng một chưởng đánh giết tới, trong nháy mắt xé rách cả thời gian không gian, chém về phía đầu Cổ Hoặc Kim.
Bọn người Ma Chủ thấy Luân Hồi điện chủ xuất thủ, lập tức cùng động thủ.
"Không Gian Phá Toái!"
"Kim Đế Liệt Thiên!"
"Hỏa Thần Hàng Thế!"
"U Huyễn Diệt Sát!"
"Bá Đạo Tinh Không!"
"Thôn Hồn Phệ Phách!"
Trên thân bọn người Ma Chủ đạt đến sáu đạo pháp tắc mạnh nhất, tự mình thi triển công kích cường đại nhất, đánh về phía Cổ Hoặc Kim.
Chỉ một thoáng, phương viên hư không vạn dặm đều bị cỗ khí thế này chấn phá, hư không liên tiếp bị phá toái, kim quang tràn ngập thiên địa đủ xé rách hết thảy, hỏa diễm luyện ngục gần như trong suốt, bóng đen vật chất vô hình, tinh quang sáng chói mắt, quấy cho vùng thế giới này tựa như Luyện Ngục.
Tất cả mọi người thân ở trong Dao Trì, thậm chí đại quân hai tộc Yêu Ma thấy tình thế không ổn, sớm đã nhao nhao chạy trốn ra ngoài vạn dặm. Trong đó người có tu vi hơi yếu, trực tiếp chôn vùi trong mảnh thủy triều ngũ quang thập sắc pháp tắc này, thần hình câu diệt.
Tâm thần tất cả mọi người rung động mạnh, chỉ dám đứng xa xa quan sát, không dám quá phận tới gần.
Mà bảy người vây quanh Cổ Hoặc Kim, Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ đương nhiên không cần phải nói, chính là hai người đương thời ngoại trừ Thời Gian Pháp Tắc tu pháp tắc đạt đến đỉnh phong, cho dù không cường hoành bằng Cổ Hoặc Kim, trên phương diện pháp tắc cũng có thể nói địa vị ngang nhau.
Năm người còn lại thì lai lịch cũng không nhỏ, sở tu pháp tắc cho dù không bằng tam đại Chí Tôn pháp tắc, nhưng cũng là tồn tại không thể khinh thường.
Dù sao, ba ngàn đại đạo thế gian này, bao hàm toàn diện, bao gồm hết thảy quy tắc thế gian, trong đó bất luận tu một loại pháp tắc nào tới cực hạn, đều đã thấy rõ một đạo chân lý nào đó.
Mặc dù nguyên bản năm loại pháp tắc này, còn không cách nào chống lại Thời Gian Pháp Tắc, nhưng bây giờ cùng với Luân Hồi và Không Gian, bảy đạo pháp tắc chảy xuống ròng ròng, tự nhiên có thể tranh cao thấp một hai cùng Thời gian pháp tắc mạnh nhất thế gian.
Tất cả mọi người bắt đầu ngừng thở, muốn nhìn một chút rốt cuộc hươu chết vào tay ai.
Lấy Cổ Hoặc Kim làm trung tâm, ngàn dặm hư không trong nháy mắt điên cuồng đổ sụp, tựa hồ trụ trời bỗng chốc bị đánh nát, thế giới không được chèo chống, sụp đổ xuống.
Rốt cuộc trong mắt Cổ Hoặc Kim hiện lên một tia ngưng trọng, hai tay bấm niệm pháp quyết, đường vân trên dưới thân thể và cả trên xe lăn đại thịnh kim quang, sau đó lập tức co lại, ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu vàng óng giống như thực chất.
Áo giáp trước ngực khảm nạm một bức đồ án hình rồng to lớn, từng đường cong trôi chảy lồi ra từ trên đồ án hình rồng dọc theo người ra ngoài, lại hình thành từng mai từng mai lân phiến, lan tràn đến các nơi toàn thân, đồng thời thỉnh thoảng phun ra bốn phía từng ngọn lửa màu vàng, nhìn không thể phá vỡ.
Áo giáp màu vàng óng vừa mới ngưng tụ thành, công kích bảy người ầm vang cuốn tới, bảy cỗ lực lượng pháp tắc không cách nào nói rõ, gia tăng trên thân Cổ Hoặc Kim, va chạm cùng Thời Gian Pháp Tắc chi lực khuấy động bên ngoài thân.
Trong sát na bảy cỗ lực lượng pháp tắc này và kim quang giao nhau, hơi dừng lại một sát na.
Nhưng chính một sát na chớp mắt này, cả người Cổ Hoặc Kim bỗng nhiên hóa thành một đạo kim quang, bắn nhanh lên phía trên.
Kim quang vọt thẳng phá bảy cỗ lực lượng pháp tắc trói buộc, phá kén mà ra, nhưng áo giáp màu vàng óng và cả kim quang bao phủ quanh thân Cổ Hoặc Kim, cũng trực tiếp bị bảy đạo lực lượng pháp tắc xé rách.
Cổ Hoặc Kim treo trên không trung vạn trượng, kim quang trên mi tâm chớp liên tục mấy lần, mảng lớn kim quang từ bên ngoài thân hiển hiện.
Áo giáp trên thân bị phá toái trong khoảnh khắc chữa trị, cả người chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường, phảng phất trước đây chưa phát sinh cái gì.
"Cổ Hoặc Kim đã tu thành Thời Quang Hồi Tố, thủ đoạn bình thường căn bản không thể tổn thương đến hắn." Ánh mắt Luân Hồi điện chủ hơi chớp động, nói ra.
"Thời Quang Hồi Tố mặc dù nghịch thiên, nhưng lấy trạng thái ngươi bây giờ, thì có thể thi triển mấy lần?" Ma Chủ lạnh giọng cười một tiếng.
Vừa nói xong, hai mắt y lóe lên ánh bạc.
Sau một khắc, hư không quanh thân Cổ Hoặc Kim đại thịnh ngân quang, không gian trong nháy mắt lấp đầy, đồng thời triệt để đông kết, thân hình Cổ Hoặc Kim lập tức bị giam cầm ở nơi đó.
"Bốn bề hư không quanh hắn đã bị ta đông kết, nhanh!" Ma Chủ khẽ quát một tiếng.
Mấy người còn lại hiển nhiên không cần y hô quát, sớm đã xuất thủ đoạn, chỉ một thoáng năm sáu đạo Linh Vực Pháp Tắc nổi lên, điệp gia bao phủ lên người Cổ Hoặc Kim, giam cầm thân hình gã càng thêm nghiêm mật.
Duy chỉ có Luân Hồi điện chủ không xuất thủ, khẽ chau mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
"Phí công mà thôi."
Cổ Hoặc Kim cười nhạt một tiếng, áo giáp trên thân đột nhiên lóe lên, toả ra vạn đạo kim quang, phảng phất vô số kiếm ảnh cắt chém lên không gian đông kết chung quanh.
Trong tiếng xé vải "Xoẹt", không gian phụ cận lần nữa bị cắt nát, mấy Linh Vực giam cầm chi lực kia cũng bị cắt nát hết thảy.
Cổ Hoặc Kim lập tức khôi phục tự do, quay người như thiểm điện, nâng lên một tay, như chậm thực nhanh xông về phía bảy người Luân Hồi điện chủ.
Một quyền ảnh màu vàng lớn như núi trống rỗng xuất hiện, phía trên chớp động lên một chữ "Vương" chói mắt, thập phần bá khí, đánh về phía bảy người, chính là thần thông trước đó đã thi triển qua một lần.
Chỉ là lần này quyền ảnh cực kỳ cô đọng, ẩn chứa lực lượng cường đại gấp mười lần so với trước đó, không gian mặt kính do Ma Chủ ngưng kết giống như đều vỡ nát.
"Lại là một chiêu này? Chư vị, Cổ Hoặc Kim cách Thiên Đạo tương dung chỉ sợ chỉ còn một bước, đã không dám vận dụng quá nhiều lực lượng pháp tắc, cùng phá hắn nào!" Ma Chủ lạnh lùng nói.
"Đây chính là cơ hội trời cho, hôm nay chúng ta dù hao tổn cũng phải mài chết vị đệ nhất nhân Thiên Đình này!" Âm Thừa Toàn cười hắc hắc một tiếng nói.
"Cổ Hoặc Kim rốt cuộc đang giở trò quỷ gì... Tựa hồ một mực cố ý kéo dài thời gian?" Luân Hồi điện chủ thấy vậy, lông mày nhăn lại càng chặt.
Đang cân nhắc, bảy người hợp lực một kích, phá vỡ quyền ảnh màu vàng, tiếp tục truy sát về phía Cổ Hoặc Kim.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Bị bổ ra lỗ hổng, thao thiên cự lãng ầm vang tán loạn, nhưng sau một khắc, bọt nước văng khắp nơi lại lần nữa tụ lại, biến thành một đợt sóng lớn mới, bất luận là độ lớn hay là khí thế đều lớn hơn trước đó.
Đao mang tím đen và quang trụ màu đen mới đầu thế như chẻ tre, bổ ra từng đợt từng đợt sóng lớn, nhưng mà mỗi lần những sóng lớn này bị đánh phá thành mảnh nhỏ, cũng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, khí thế lại càng trở nên kinh người.
Nữ tử tà mị và cự thú đầu sư tử mặc dù không ngừng bổ ra đao mang, bắn ra quang trụ, nhưng đối mặt sóng lớn kéo dài không dứt, cuối cùng lực vẫn thua, tất cả công kích nhấc lên bị một thao thiên cự lãng che khuất bầu trời bao phủ hoàn toàn.
Một loạt biến hoá này nói đến phức tạp, kỳ thật phát sinh trong chớp mắt.
Thao thiên cự lãng cắn nuốt hết công kích của hai người, không ngừng chút nào, hung hăng đâm vào trên thân nữ tử tà mị và cự thú Sư. Một cỗ cự lực ngập trời không cách nào nói rõ nhấc lên ầm vang, đánh cả hai bay ra ngoài.
Nữ tử tà mị và bàn phụ váy trắng biến thành cự thú thi triển thủ đoạn rất nhanh ổn định thân hình, đang muốn lại lần nữa công lên, nhưng thân hình Trần Như Yên khẽ động, hóa thành một sợi khói xanh thoát ly chiến trường, xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
"Hai vị đạo hữu, thắng bại giữa chúng ta cũng không trọng yếu. Không bằng chúng ta tạm thời tiết kiệm chút khí lực, nhìn xem kết quả bên kia, như thế nào?" Trần Như Yên nhìn hai người mỉm cười, nói như thế.
"Mơ tưởng!"
Trong mắt nữ tử tà mị tràn đầy vẻ ghen ghét, cũng không muốn dừng tay, trường đao tím đen trong tay lần nữa giơ cao, muốn lần nữa bổ ra.
"Hạ Lan muội tử, nàng nói cũng không phải không có đạo lý. Không bằng chúng ta tạm thời dừng tay, chờ kết quả Ma Chủ bên kia, lại tính cũng không muộn." Trên thân cự thú mặt sư tử loé lên hào quang, lần nữa biến thành bàn phụ váy trắng, đưa tay ngăn trước người nữ tử tà mị tên là Hạ Lan kia.
Sắc mặt Hạ Lan biến đổi mấy lần, cũng không muốn buông xuống trường đao trong tay.
Bất quá ánh mắt hai nữ tử nhìn chăm chú không dời khỏi Trần Như Yên, phòng ngừa nàng thoát thân rời đi.
Trần Như Yên nhìn ra dụng tâm của hai người, cười nhạt một tiếng, không làm ra cử động đáng nghi nào, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về bọn người Ma chủ phía xa.
Cơ hồ ngay lúc tranh đấu của đám Trần Như Yên bên này dừng lại, Ẩn Minh Đạo Tổ cũng đột nhiên nhẹ nhàng lui lại.
"Ta nói hai vị đạo hữu, trò hay bên kia sẽ nhanh chóng diễn ra, đây chính là cảnh vạn năm khó gặp, các ngươi không muốn nhìn xem sao?" Một thanh âm trầm thấp vang lên, đây là lần đầu tiên Ẩn Minh Đạo Tổ mở miệng.
Thây khô vạn trượng và nam tử mặc hoàng bào liếc nhau, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng không xuất thủ tiếp.
Khác với cuộc chiến của Trần Như Yên và Ẩn Minh Đạo Tổ bên này, tranh đấu giữa sáu người Bạch Trạch, Bạch Vân Đạo Tổ chẳng những không dừng tay, ngược lại càng ngày càng thêm ác liệt.
Thấy Cổ Hoặc Kim bị bảy người vây quanh, trong lòng đám ba người Bạch Vân Đạo Tổ khẩn trương, liều mạng muốn thoát khỏi ba người Bạch Trạch, đi qua viện thủ, tự nhiên tận hết sức lực thi triển ra tất cả vốn liếng, các loại lực lượng pháp tắc, Linh Vực, Tiên Bảo giao thoa hoành hành.
Ba người Bạch Trạch đang trong thế cục tốt đẹp, há lại để ba người rời đi, tất nhiên cũng toàn lực ngăn cản.
Lúc này ba người cũng đã biến thành bản thể.
Bạch Trạch hóa thành một đầu Thụy Thú màu trắng, đầu có hai sừng, dưới hàm mọc ra chòm râu giống như dê rừng, lúc miệng khép mở, phun ra ngàn vạn đạo phong bạo màu trắng.
Nhạc Miện thì hóa thành Du Thiên Côn Bằng, quanh người quấn quanh vô số lôi điện, những nơi đi qua, đều hóa thành một mảnh lôi quang.
Đại hán đầu trọc kia lại hóa thành một đầu cự thú màu đen to lớn như núi cao, như cá mà không phải cá, thân hình so với Bạch Trạch, Nhạc Miện còn muốn lớn hơn hơn phân nửa.
Cự thú có dung mạo xấu xí, nhất là cái miệng cực lớn, cơ hồ chiếm nửa cái đầu.
Trong miệng lớn tràn đầy răng nanh vô cùng tối tăm, phảng phất kết nối với một thế giới khác, bắn ra hấp lực cường đại.
Hết thảy đồ vật phía trước nó đều sẽ bị một ngụm nuốt mất, có khi nuốt hơi dùng quá sức, lôi kéo thẳng cả mảng lớn hư không vào theo.
Sáu người mặc dù đều là cảnh giới Đạo Tổ, về phương diện uy năng pháp tắc và lực lượng ngang nhau không sai biệt lắm. Nhưng ba người Bạch Trạch chính là Chân Linh, nhục thân căn cơ hùng hậu không gì sánh được, mặc cho ba người Bạch Vân Đạo Tổ điên cuồng tấn công thế nào, đều không thể vượt qua lôi trì nửa bước.
"Các ngươi muốn giết ta?" Cổ Hoặc Kim nhìn bảy người chung quanh, trên mặt không có vẻ gì khẩn trương, chỉ mở miệng hỏi như nói chuyện phiếm.
"Tham lam? Cổ mỗ bất quá là muốn nhìn một chút điểm cuối cùng của thế giới này, rốt cuộc là có cái gì... Chư vị có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ, trong lòng hẳn là cũng có một hai chấp niệm?" Cổ Hoặc Kim từ tốn nói, tay để trong ống tay áo, im lặng bóp nát một chiếc nhẫn màu đen mang theo.
"Cổ Hoặc Kim cáo già, đừng để hắn lại thi triển thủ đoạn gì đó kéo dài thời gian, cùng tiến lên." Ánh mắt Luân Hồi điện chủ ngưng tụ, tựa hồ phát hiện cái gì, một chưởng đánh giết tới Cổ Hoặc Kim.
Không trung lập tức xuất hiện bóng dáng một tôn Quỷ Thần, toàn thân có màu đỏ sậm, bên ngoài thân còn mặc một bộ cốt giáp, một cỗ Luân Hồi Pháp Tắc quấn quanh, không ngừng biến ảo, phát ra tiếng vang ù ù, tựa như đang gào thét mãnh liệt.
Vị Quỷ Thần này cũng một chưởng đánh giết tới, trong nháy mắt xé rách cả thời gian không gian, chém về phía đầu Cổ Hoặc Kim.
Bọn người Ma Chủ thấy Luân Hồi điện chủ xuất thủ, lập tức cùng động thủ.
"Không Gian Phá Toái!"
"Kim Đế Liệt Thiên!"
"Hỏa Thần Hàng Thế!"
"U Huyễn Diệt Sát!"
"Bá Đạo Tinh Không!"
"Thôn Hồn Phệ Phách!"
Trên thân bọn người Ma Chủ đạt đến sáu đạo pháp tắc mạnh nhất, tự mình thi triển công kích cường đại nhất, đánh về phía Cổ Hoặc Kim.
Chỉ một thoáng, phương viên hư không vạn dặm đều bị cỗ khí thế này chấn phá, hư không liên tiếp bị phá toái, kim quang tràn ngập thiên địa đủ xé rách hết thảy, hỏa diễm luyện ngục gần như trong suốt, bóng đen vật chất vô hình, tinh quang sáng chói mắt, quấy cho vùng thế giới này tựa như Luyện Ngục.
Tất cả mọi người thân ở trong Dao Trì, thậm chí đại quân hai tộc Yêu Ma thấy tình thế không ổn, sớm đã nhao nhao chạy trốn ra ngoài vạn dặm. Trong đó người có tu vi hơi yếu, trực tiếp chôn vùi trong mảnh thủy triều ngũ quang thập sắc pháp tắc này, thần hình câu diệt.
Tâm thần tất cả mọi người rung động mạnh, chỉ dám đứng xa xa quan sát, không dám quá phận tới gần.
Mà bảy người vây quanh Cổ Hoặc Kim, Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ đương nhiên không cần phải nói, chính là hai người đương thời ngoại trừ Thời Gian Pháp Tắc tu pháp tắc đạt đến đỉnh phong, cho dù không cường hoành bằng Cổ Hoặc Kim, trên phương diện pháp tắc cũng có thể nói địa vị ngang nhau.
Năm người còn lại thì lai lịch cũng không nhỏ, sở tu pháp tắc cho dù không bằng tam đại Chí Tôn pháp tắc, nhưng cũng là tồn tại không thể khinh thường.
Dù sao, ba ngàn đại đạo thế gian này, bao hàm toàn diện, bao gồm hết thảy quy tắc thế gian, trong đó bất luận tu một loại pháp tắc nào tới cực hạn, đều đã thấy rõ một đạo chân lý nào đó.
Mặc dù nguyên bản năm loại pháp tắc này, còn không cách nào chống lại Thời Gian Pháp Tắc, nhưng bây giờ cùng với Luân Hồi và Không Gian, bảy đạo pháp tắc chảy xuống ròng ròng, tự nhiên có thể tranh cao thấp một hai cùng Thời gian pháp tắc mạnh nhất thế gian.
Tất cả mọi người bắt đầu ngừng thở, muốn nhìn một chút rốt cuộc hươu chết vào tay ai.
Lấy Cổ Hoặc Kim làm trung tâm, ngàn dặm hư không trong nháy mắt điên cuồng đổ sụp, tựa hồ trụ trời bỗng chốc bị đánh nát, thế giới không được chèo chống, sụp đổ xuống.
Rốt cuộc trong mắt Cổ Hoặc Kim hiện lên một tia ngưng trọng, hai tay bấm niệm pháp quyết, đường vân trên dưới thân thể và cả trên xe lăn đại thịnh kim quang, sau đó lập tức co lại, ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu vàng óng giống như thực chất.
Áo giáp trước ngực khảm nạm một bức đồ án hình rồng to lớn, từng đường cong trôi chảy lồi ra từ trên đồ án hình rồng dọc theo người ra ngoài, lại hình thành từng mai từng mai lân phiến, lan tràn đến các nơi toàn thân, đồng thời thỉnh thoảng phun ra bốn phía từng ngọn lửa màu vàng, nhìn không thể phá vỡ.
Áo giáp màu vàng óng vừa mới ngưng tụ thành, công kích bảy người ầm vang cuốn tới, bảy cỗ lực lượng pháp tắc không cách nào nói rõ, gia tăng trên thân Cổ Hoặc Kim, va chạm cùng Thời Gian Pháp Tắc chi lực khuấy động bên ngoài thân.
Trong sát na bảy cỗ lực lượng pháp tắc này và kim quang giao nhau, hơi dừng lại một sát na.
Nhưng chính một sát na chớp mắt này, cả người Cổ Hoặc Kim bỗng nhiên hóa thành một đạo kim quang, bắn nhanh lên phía trên.
Kim quang vọt thẳng phá bảy cỗ lực lượng pháp tắc trói buộc, phá kén mà ra, nhưng áo giáp màu vàng óng và cả kim quang bao phủ quanh thân Cổ Hoặc Kim, cũng trực tiếp bị bảy đạo lực lượng pháp tắc xé rách.
Cổ Hoặc Kim treo trên không trung vạn trượng, kim quang trên mi tâm chớp liên tục mấy lần, mảng lớn kim quang từ bên ngoài thân hiển hiện.
Áo giáp trên thân bị phá toái trong khoảnh khắc chữa trị, cả người chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường, phảng phất trước đây chưa phát sinh cái gì.
"Cổ Hoặc Kim đã tu thành Thời Quang Hồi Tố, thủ đoạn bình thường căn bản không thể tổn thương đến hắn." Ánh mắt Luân Hồi điện chủ hơi chớp động, nói ra.
"Thời Quang Hồi Tố mặc dù nghịch thiên, nhưng lấy trạng thái ngươi bây giờ, thì có thể thi triển mấy lần?" Ma Chủ lạnh giọng cười một tiếng.
Vừa nói xong, hai mắt y lóe lên ánh bạc.
Sau một khắc, hư không quanh thân Cổ Hoặc Kim đại thịnh ngân quang, không gian trong nháy mắt lấp đầy, đồng thời triệt để đông kết, thân hình Cổ Hoặc Kim lập tức bị giam cầm ở nơi đó.
"Bốn bề hư không quanh hắn đã bị ta đông kết, nhanh!" Ma Chủ khẽ quát một tiếng.
Mấy người còn lại hiển nhiên không cần y hô quát, sớm đã xuất thủ đoạn, chỉ một thoáng năm sáu đạo Linh Vực Pháp Tắc nổi lên, điệp gia bao phủ lên người Cổ Hoặc Kim, giam cầm thân hình gã càng thêm nghiêm mật.
Duy chỉ có Luân Hồi điện chủ không xuất thủ, khẽ chau mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
"Phí công mà thôi."
Cổ Hoặc Kim cười nhạt một tiếng, áo giáp trên thân đột nhiên lóe lên, toả ra vạn đạo kim quang, phảng phất vô số kiếm ảnh cắt chém lên không gian đông kết chung quanh.
Trong tiếng xé vải "Xoẹt", không gian phụ cận lần nữa bị cắt nát, mấy Linh Vực giam cầm chi lực kia cũng bị cắt nát hết thảy.
Cổ Hoặc Kim lập tức khôi phục tự do, quay người như thiểm điện, nâng lên một tay, như chậm thực nhanh xông về phía bảy người Luân Hồi điện chủ.
Một quyền ảnh màu vàng lớn như núi trống rỗng xuất hiện, phía trên chớp động lên một chữ "Vương" chói mắt, thập phần bá khí, đánh về phía bảy người, chính là thần thông trước đó đã thi triển qua một lần.
Chỉ là lần này quyền ảnh cực kỳ cô đọng, ẩn chứa lực lượng cường đại gấp mười lần so với trước đó, không gian mặt kính do Ma Chủ ngưng kết giống như đều vỡ nát.
"Lại là một chiêu này? Chư vị, Cổ Hoặc Kim cách Thiên Đạo tương dung chỉ sợ chỉ còn một bước, đã không dám vận dụng quá nhiều lực lượng pháp tắc, cùng phá hắn nào!" Ma Chủ lạnh lùng nói.
"Đây chính là cơ hội trời cho, hôm nay chúng ta dù hao tổn cũng phải mài chết vị đệ nhất nhân Thiên Đình này!" Âm Thừa Toàn cười hắc hắc một tiếng nói.
"Cổ Hoặc Kim rốt cuộc đang giở trò quỷ gì... Tựa hồ một mực cố ý kéo dài thời gian?" Luân Hồi điện chủ thấy vậy, lông mày nhăn lại càng chặt.
Đang cân nhắc, bảy người hợp lực một kích, phá vỡ quyền ảnh màu vàng, tiếp tục truy sát về phía Cổ Hoặc Kim.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 1374: Trò hay trình diễn
9.6/10 từ 42 lượt.