Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1325: Huyền Thiên Kiếm Linh
Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Hàn Lập nhìn Lôi Qùy chi nhãn và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lần lượt tiến vào trong Huyền Thiên hồ lô, phất tay phong bế miệng hồ lô lại. Sau đó tay kia nâng hồ lô lên, lắc nhẹ một cái.
“Ầm ầm”
Một trận âm thanh hỗn tạp và tiếng sét trầm thấp từ trong hồ lô vang lên.
Phù văn trên hồ lô lập tức sáng lên, từng tia điện màu vàng xuất hiện chạy loạn ngoài thân hồ lô. Hàn Lập nắm chặt hồ lô, sau đó một đoàn khói xanh từ lòng bàn tay thoát ra bao phủ lên, trong phút chốc nó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng ngay lập tức, một tiếng “Két” thanh thúy từ trên hồ lô truyền ra, từng vết rách nho nhỏ dần hiện ra.
Sau đó, âm thanh “Ken két” lớn dần, vết rách giống như mạng nhện xuất hiện ở khắp thân hồ lô, trong nháy mắt giăng đầy thân hồ lô.
Hàn Lập thấy vậy không nói hai lời, ném hồ lô lên giữa không trung.
Sau đó hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía bên ngoài hồ lô, giống như đang gom lại một đống lửa, trái phải cách không bóp chặt hồ lô. Từng sợi thời gian pháp tắc trong lòng bàn tay, đang ngưng tụ thành từng đám sợi tơ màu vàng rất nhỏ, sau đó bện quanh mặt ngoài của hồ lô lại.
Mảng lớn tia điện màu vàng và thời gian pháp tắc tinh ti do Hàn Lập phát ra đan xen vào nhau, nhưng phút chốc liền bị thời gian pháp tắc chi lực che đi. Mặt ngoài hồ lô hiện ra mảng kim quang sáng chói, như đang cho hồ lô mặc vào một lớp áo kim quang quanh thân.
Đã có thời gian pháp tắc chi lực giam cầm và bảo vệ, mặt ngoài rạn nứt như mảnh sứ vỡ của Huyền Thiên hồ lô yên tĩnh lại, không tiếp tục nứt ra nữa, phù văn bên ngoài hồ lô ngược lại càng ngày càng sáng.
Hai mắt Hàn Lập ngưng tụ, tia sáng từ trong đôi mắt tím sáng lên, thăm dò vào bên trong hồ lô.
Chỉ thấy bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều biến thành những tiểu kiếm màu vàng kim, tất cả đều ép sát vào bốn vách tường của hồ lô, vẫn đang duy trì bộ dáng kiếm trận như cũ. Còn viên Lôi Quỳ chi nhãn, thì đang lơ lửng ở giữa hồ lô, bị một đoàn ánh sáng màu xanh sẫm bao lại.
Ánh sáng màu xanh sẫm vốn là địa đầu xà ở đây, gặp Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tự nhiên là người quen gặp nhau, còn thấy Lôi Quỳ chi nhãn lại như đụng phải giang long, nên giữa hai bên là tranh đấu kịch liệt, không nhượng bộ chút nào.
Xét về uy lực, hiển nhiên Lôi Quỳ chi nhãn hơn một bậc. Nó không ngừng bắn ra tia điện khắp nơi, sớm muốn đánh tan bốn vách tường hồ lô. Nếu không có Hàn Lập lấy thời gian pháp tắc chi lực trợ giúp, đã sớm không thể nào chống đỡ.
Mà ánh sáng màu xanh sẫm lại có kiếm trận giúp đỡ, thành ra chênh lệch của cả hai được thu nhỏ rất nhiều, khó phân cao thấp.
Trong hồ lô một lúc thì ánh sáng màu xanh sẫm bùng lên, một lúc lại có tia điện màu vàng tuôn ra, cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy, dường như đang lâm vào thế bí.
“Ầm..”
Kéo dài suốt mấy canh giờ, Huyền Thiên hồ lô rốt cuộc không chịu nổi, sau một tiếng oanh minh kịch liệt thì vỡ ra.
Bỗng một đạo ánh sáng màu xanh sẫm từ trong hồ lô nổ tung bay ra, hóa thành một đạo không rõ hình dáng. Kiếm quang xanh sẫm từ đó nở rộ ra, vùng Lôi Bạo hải vực này, trên bầu trời và mặt biển, mười mấy vạn dặm hư không lập tức bị chia thành hai bên trái phải.
Một đạo vết rách hư không tĩnh mịch kéo dài từ nam đến bắc bỗng hiện ra, từng đợt không gian ba động làm cho lòng người rung động cũng từ đó truyền ra.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn chăm chú về phía vết nứt không gian, thì thấy viên Lôi Qùy chi nhãn kia đã nổ tung, hóa thành một mảnh ánh sáng màu vàng chói mắt. Bên trong quang ảnh chớp động, như có từng đầu dị thú Lôi Quỳ đang bay lượn xung quanh.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang lơ lửng ở bốn phía, lập tức sáng lên, nhao nhao xông về đoàn kim quang lóa mắt kia.
Phi kiếm tiến vào trong kim quang, làm cho ánh sáng trong đó tăng lên mấy lần, lấy thị lực của Hàn Lập cũng không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Nhưng trong mơ hồ, tâm thần hắn bỗng nhiên khẽ động, từ trong đoàn ánh sáng kia có thể cảm nhận được từng đợt ba động khác thường.
Một lát sau, trong kim quang bỗng truyền đến một trận kiếm minh bén nhọn, lập tức từng đạo kiếm quang từ đó bắn ra, từng đạo nối tiếp nhau bay về bốn phía hư không.
Hàn Lập đang nhìn chăm chú, bỗng thấy một đạo kiếm quang trong đó bay vào kẽ nứt không gian đang chậm rãi khép kín.
Lông mày hắn lập tức nhảy lên, cũng không tiếp tục xem các kiếm quang khác, trên bàn tay bao phủ một tầng kim quang, chui vào bên trong kẽ nứt không gian một chút, sau đó kéo mạnh ra một cái.
“Xoẹt” một tiếng vang nhỏ.
Ống tay áo của tay phải Hàn Lập lập tức hóa thành tro bụi, còn cánh tay lại hoàn toàn không bị gì.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vật trong tay mình kéo ra, không phải là một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà là một đứa bé phỉ thuý linh lung, lông mày lập tức nhíu lại, mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Không đợi hắn kinh ngạc xong, từng đạo quang mang ở bốn phía bay vụt trở lại, vậy mà đều hóa thành đứa bé phỉ thúy cỡ một thước, rơi vào trên người hắn.
Trong đó có mấy đứa ngồi trên bờ vai của hắn, có mấy đứa thì bò lên trên búi tóc, nhiều hơn nữa thì treo trên cánh tay của hắn để chơi xích đu. Hơn nữa có một đứa lại đứng trên chóp mũi của hắn, trừng to đôi mắt nhỏ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Những đứa bé này, toàn thân óng ánh xanh biếc, trên đầu chỉ có một chỏm tóc và hai con mắt màu vàng. Cổ tay và mắt cá chân của chúng còn đeo một vòng kim cô, mơ hồ có thể nhìn thấy lôi văn màu vàng sắc xảo ở bên trên.
Hàn Lập đếm qua, không nhiều không ít vừa đúng bảy mươi hai đứa.
“Đây chẳng lẽ là... do Huyền Thiên hồ lô luyện hóa Lôi Qùy chi nhãn và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tạo thành, về sau lại sinh ra Kiếm Linh đồng tử?” Hàn Lập không quá chắc chắn, âm thầm phỏng đoán.
Những đứa bé phỉ thúy dường như cảm giác được suy nghĩ trong lòng của Hàn Lập, trong nháy mắt từng đứa bay lượn lên không, quanh thân lục quang lưu chuyển lập tức hóa thành bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Khác biệt lớn nhất của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm so với lúc trước chính là, trên những phi kiếm này tất cả đều khắc rõ từng đường kim lôi đạo văn. Trên mỗi thanh kiếm tản ra khí tức thình lình đều là tam phẩm Tiên Khí, so với Hàn Lập dự đoán lúc trước còn cao hơn một bậc.
Tam phẩm Tiên Khí và tứ phẩm Tiên Khí tuy nói chỉ kém nhau nhất phẩm, nhưng uy lực khác nhau giống như là hào rộng, không thể tính bằng lẽ thường, hơn nữa còn là bảy mươi hai thanh.
Lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại, tâm niệm vừa động.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, căn bản không cần hắn dụng tâm điều khiển, đã trực tiếp tự mình bay đi, ở trên không trung bày ra từng tòa kiếm trận uy lực tuyệt luân.
“Ầm ầm..”
Theo âm thanh tiếng sấm liên tục vang lên, một toà thiên môn vạn trượng khí thế hùng hồn xuất hiện trên chín tầng trời.
Trong phút chốc, kim vân mang theo muôn hình vạn trạng từ bốn phía cuồn cuộn nổi lên, bên trong cửa lớn đóng thật chật, từng trận khí tức lôi điện bị đè nén không hết đang tiết ra bên ngoài. Khiến cho Hàn Lập có chút kinh hãi, là những đồng tử này ngự kiếm bày trận, uy lực vậy mà còn lớn hơn so với lúc trước.
Trong lòng của hắn hiện lên một ý niệm, vạn trượng kim môn lập tức “Ù ù” rung động. Bên trong là một mảnh đại dương màu vàng óng, mơ hồ có thể thấy được hàng ngàn hàng vạn các loại Giao Long Lôi Điện đang chen chúc, chỉ chờ ra lệnh là lập tức sẽ xông ra thiên môn.
Vùng hư không kia bị uy áp của Thiên Môn đè ép, càng chấn động không thôi, bốn phía cũng bắt đầu hiện ra từng kẽ nứt không gian.
Khóe miệng Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, tâm thần hơi động một chút, thiên môn màu vàng trên bầu trời liền chậm rãi đóng lại, vân khí màu vàng xung quanh cũng dần biến mất.
Tay áo bên trái Hàn Lập cuốn qua, tất cả đồng tử bay vào trong đó, biến mất không thấy.
Sau đó Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi mở ra Động Thiên Hoa Chi.
Trong cánh cổng màu bạc, Tử Linh đang đứng tại cửa sổ của trúc lâu, như cảm ứng được, quay người lại hỏi: “Như thế nào?”
“Đã làm xong, ta...” Hàn Lập chần chờ nói.
“Ngươi hãy đi làm chuyện mình nên làm, nếu có thể ta càng hi vọng chính mình sẽ đi cùng với ngươi.” Tư Linh ôn hòa cười một tiếng nói.
“Thiên Đình quá mức nguy hiểm, lần này ta không thể dẫn ngươi theo.” Hàn Lập lắc đầu nói.
“Ta biết, ta sẽ chờ ngươi bình an trở về.” Tử Linh tựa hồ đã sớm có chủ ý, nhẹ nhàng nói.
“Bất kể thế nào, trước ta mang ngươi về Minh Giới. Sau đó ngươi muốn ở lại nơi đó hay đi Ma Giới đều được, tóm lại ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.” Hàn Lập gật đầu nhẹ nói.
“Được” Tử Linh nói.
Sau khi hai người ra khỏi động thiên, Hàn Lập nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Tử Linh, tay kia thì bấm niệm pháp quyết thi triển Lôi Trận chi thuật.
“Ầm ầm” một tiếng.
Trong vùng lôi vân đã thu nhỏ không đến trăm dặm kia, vạn đạo kim lôi từ trên trời rơi xuống, phía dưới lóe lên biến mất không còn tung tích.
...
Một tháng qua đi.
Trong U Minh Giới, thềm đá trong cung điện trên hòn đảo ở giữa hồ của Hoàng Tuyền đại trạch, có một nữ tử áo đen đi từ bên trên xuống, tuy bước chân thong thả nhưng mặt mũi lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Đứng bên ngoài cửa đại điện, hai tên Quỷ Tướng trấn thủ đại điện, nhìn nhau một cái đều im lặng lắc đầu.
Hai người bọn họ sau hai lần khuyên, đều không có tác dụng cũng đành coi như thôi.
Đúng lúc này, hư không bên ngoài đảo, trong gió lốc hỗn loạn tàn phá bừa bãi, chợt thấy một đạo độn quang màu vàng phá không bay đến, không chút nào bị gió lốc ảnh hưởng, lát sau liền rơi vào trên đảo.
Giao Tam cảm ứng được cỗ khí tức kia, đầu tiên là kinh ngạc nhưng lập tức mặt hiện vẻ vui mừng. Vừa muốn bay qua nghênh đón, lại cảm thấy hoa mắt, trước người bỗng xuất hiện hai người, đúng là Hàn Lập và Tử Linh.
“Điện chủ đâu?” Hàn Lập buông tay Tử Linh ra, hỏi.
“Đi vào rồi nói.” Mặt Giao Tam lộ vẻ khó xử nói.
Lông mày Hàn Lập cau lại, lại tiếp tục dắt tay Tử Linh cùng đi vào trong đại điện.
Cửa điện sau lưng chậm rãi đóng lại, Giao Tam không tiếp tục dây dưa bèn bói ra:“Phụ thân đại nhân, ngài đã đi Trung Thổ Tiên Vực rồi.”
“Cái gì? Y đi trước?” Lông mày Hàn Lập nhíu lại hỏi.
“Bởi vì sự tình của mẫu thân, phụ thân luôn tự trách mình, nhưng cũng bởi vì một ít chuyện khác. Luân Hồi điện đã sớm phát động tấn công, hiện tại toàn bộ Chân Tiên giới sẽ càng ngày càng loạn.” Giao Tam nói.
“Phụ thân đã nói, Thiên Đình mặc dù hứa hẹn, chỉ cần ngài tiến về Trung Thổ Tiên Vực lập tức sẽ thả mẫu thân ta ra, nhưng sự việc chắc không đơn giản như vậy. Lúc trước ngài thông qua rất nhiều phương pháp, để tìm nơi mẫu thân bị giam giữ, nhưng kết quả đều không thu hoạch được gì, bất quá lại ngoài ý muốn biết được kẻ bắt giữ mẫu thân là ai.” Giao Tam nói.
“Là ai?” Hàn Lập lập tức hỏi.
“Phùng Thanh Thủy, cái tên này chắc hẳn ngươi cũng không lạ lẫm.” Giao Tam nói.
“Là gã...” Hàn Lập nghe vậy trầm ngâm đáp.
Năm đó lúc ở Hôi giới, Hàn Lập từng gặp người này, biết gã chính là một tên Đạo Tổ thủy thuộc tính pháp tắc.
“Ta muốn biết tất cả tin tức của gã, bối cảnh tông môn, nơi tiên phủ, tung tích hiện giờ và ghi chép giao chiến với người khác trong quá khứ.” Hàn Lập trầm giọng nói.
“Ngươi muốn đi tìm gã.” Lông mày Giao Tam nhíu lại hỏi.
“Y nói cho ta biết về Phùng Thanh Thủy, không phải là muốn ta đi tìm à.” Hàn Lập nhàn nhạt mở miệng nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Hàn Lập nhìn Lôi Qùy chi nhãn và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lần lượt tiến vào trong Huyền Thiên hồ lô, phất tay phong bế miệng hồ lô lại. Sau đó tay kia nâng hồ lô lên, lắc nhẹ một cái.
“Ầm ầm”
Một trận âm thanh hỗn tạp và tiếng sét trầm thấp từ trong hồ lô vang lên.
Phù văn trên hồ lô lập tức sáng lên, từng tia điện màu vàng xuất hiện chạy loạn ngoài thân hồ lô. Hàn Lập nắm chặt hồ lô, sau đó một đoàn khói xanh từ lòng bàn tay thoát ra bao phủ lên, trong phút chốc nó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng ngay lập tức, một tiếng “Két” thanh thúy từ trên hồ lô truyền ra, từng vết rách nho nhỏ dần hiện ra.
Sau đó, âm thanh “Ken két” lớn dần, vết rách giống như mạng nhện xuất hiện ở khắp thân hồ lô, trong nháy mắt giăng đầy thân hồ lô.
Hàn Lập thấy vậy không nói hai lời, ném hồ lô lên giữa không trung.
Sau đó hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía bên ngoài hồ lô, giống như đang gom lại một đống lửa, trái phải cách không bóp chặt hồ lô. Từng sợi thời gian pháp tắc trong lòng bàn tay, đang ngưng tụ thành từng đám sợi tơ màu vàng rất nhỏ, sau đó bện quanh mặt ngoài của hồ lô lại.
Mảng lớn tia điện màu vàng và thời gian pháp tắc tinh ti do Hàn Lập phát ra đan xen vào nhau, nhưng phút chốc liền bị thời gian pháp tắc chi lực che đi. Mặt ngoài hồ lô hiện ra mảng kim quang sáng chói, như đang cho hồ lô mặc vào một lớp áo kim quang quanh thân.
Đã có thời gian pháp tắc chi lực giam cầm và bảo vệ, mặt ngoài rạn nứt như mảnh sứ vỡ của Huyền Thiên hồ lô yên tĩnh lại, không tiếp tục nứt ra nữa, phù văn bên ngoài hồ lô ngược lại càng ngày càng sáng.
Hai mắt Hàn Lập ngưng tụ, tia sáng từ trong đôi mắt tím sáng lên, thăm dò vào bên trong hồ lô.
Chỉ thấy bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều biến thành những tiểu kiếm màu vàng kim, tất cả đều ép sát vào bốn vách tường của hồ lô, vẫn đang duy trì bộ dáng kiếm trận như cũ. Còn viên Lôi Quỳ chi nhãn, thì đang lơ lửng ở giữa hồ lô, bị một đoàn ánh sáng màu xanh sẫm bao lại.
Ánh sáng màu xanh sẫm vốn là địa đầu xà ở đây, gặp Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tự nhiên là người quen gặp nhau, còn thấy Lôi Quỳ chi nhãn lại như đụng phải giang long, nên giữa hai bên là tranh đấu kịch liệt, không nhượng bộ chút nào.
Xét về uy lực, hiển nhiên Lôi Quỳ chi nhãn hơn một bậc. Nó không ngừng bắn ra tia điện khắp nơi, sớm muốn đánh tan bốn vách tường hồ lô. Nếu không có Hàn Lập lấy thời gian pháp tắc chi lực trợ giúp, đã sớm không thể nào chống đỡ.
Mà ánh sáng màu xanh sẫm lại có kiếm trận giúp đỡ, thành ra chênh lệch của cả hai được thu nhỏ rất nhiều, khó phân cao thấp.
Trong hồ lô một lúc thì ánh sáng màu xanh sẫm bùng lên, một lúc lại có tia điện màu vàng tuôn ra, cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy, dường như đang lâm vào thế bí.
“Ầm..”
Kéo dài suốt mấy canh giờ, Huyền Thiên hồ lô rốt cuộc không chịu nổi, sau một tiếng oanh minh kịch liệt thì vỡ ra.
Bỗng một đạo ánh sáng màu xanh sẫm từ trong hồ lô nổ tung bay ra, hóa thành một đạo không rõ hình dáng. Kiếm quang xanh sẫm từ đó nở rộ ra, vùng Lôi Bạo hải vực này, trên bầu trời và mặt biển, mười mấy vạn dặm hư không lập tức bị chia thành hai bên trái phải.
Một đạo vết rách hư không tĩnh mịch kéo dài từ nam đến bắc bỗng hiện ra, từng đợt không gian ba động làm cho lòng người rung động cũng từ đó truyền ra.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn chăm chú về phía vết nứt không gian, thì thấy viên Lôi Qùy chi nhãn kia đã nổ tung, hóa thành một mảnh ánh sáng màu vàng chói mắt. Bên trong quang ảnh chớp động, như có từng đầu dị thú Lôi Quỳ đang bay lượn xung quanh.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang lơ lửng ở bốn phía, lập tức sáng lên, nhao nhao xông về đoàn kim quang lóa mắt kia.
Phi kiếm tiến vào trong kim quang, làm cho ánh sáng trong đó tăng lên mấy lần, lấy thị lực của Hàn Lập cũng không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Nhưng trong mơ hồ, tâm thần hắn bỗng nhiên khẽ động, từ trong đoàn ánh sáng kia có thể cảm nhận được từng đợt ba động khác thường.
Một lát sau, trong kim quang bỗng truyền đến một trận kiếm minh bén nhọn, lập tức từng đạo kiếm quang từ đó bắn ra, từng đạo nối tiếp nhau bay về bốn phía hư không.
Hàn Lập đang nhìn chăm chú, bỗng thấy một đạo kiếm quang trong đó bay vào kẽ nứt không gian đang chậm rãi khép kín.
Lông mày hắn lập tức nhảy lên, cũng không tiếp tục xem các kiếm quang khác, trên bàn tay bao phủ một tầng kim quang, chui vào bên trong kẽ nứt không gian một chút, sau đó kéo mạnh ra một cái.
“Xoẹt” một tiếng vang nhỏ.
Ống tay áo của tay phải Hàn Lập lập tức hóa thành tro bụi, còn cánh tay lại hoàn toàn không bị gì.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vật trong tay mình kéo ra, không phải là một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà là một đứa bé phỉ thuý linh lung, lông mày lập tức nhíu lại, mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Không đợi hắn kinh ngạc xong, từng đạo quang mang ở bốn phía bay vụt trở lại, vậy mà đều hóa thành đứa bé phỉ thúy cỡ một thước, rơi vào trên người hắn.
Trong đó có mấy đứa ngồi trên bờ vai của hắn, có mấy đứa thì bò lên trên búi tóc, nhiều hơn nữa thì treo trên cánh tay của hắn để chơi xích đu. Hơn nữa có một đứa lại đứng trên chóp mũi của hắn, trừng to đôi mắt nhỏ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Những đứa bé này, toàn thân óng ánh xanh biếc, trên đầu chỉ có một chỏm tóc và hai con mắt màu vàng. Cổ tay và mắt cá chân của chúng còn đeo một vòng kim cô, mơ hồ có thể nhìn thấy lôi văn màu vàng sắc xảo ở bên trên.
Hàn Lập đếm qua, không nhiều không ít vừa đúng bảy mươi hai đứa.
“Đây chẳng lẽ là... do Huyền Thiên hồ lô luyện hóa Lôi Qùy chi nhãn và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tạo thành, về sau lại sinh ra Kiếm Linh đồng tử?” Hàn Lập không quá chắc chắn, âm thầm phỏng đoán.
Những đứa bé phỉ thúy dường như cảm giác được suy nghĩ trong lòng của Hàn Lập, trong nháy mắt từng đứa bay lượn lên không, quanh thân lục quang lưu chuyển lập tức hóa thành bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Khác biệt lớn nhất của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm so với lúc trước chính là, trên những phi kiếm này tất cả đều khắc rõ từng đường kim lôi đạo văn. Trên mỗi thanh kiếm tản ra khí tức thình lình đều là tam phẩm Tiên Khí, so với Hàn Lập dự đoán lúc trước còn cao hơn một bậc.
Tam phẩm Tiên Khí và tứ phẩm Tiên Khí tuy nói chỉ kém nhau nhất phẩm, nhưng uy lực khác nhau giống như là hào rộng, không thể tính bằng lẽ thường, hơn nữa còn là bảy mươi hai thanh.
Lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại, tâm niệm vừa động.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, căn bản không cần hắn dụng tâm điều khiển, đã trực tiếp tự mình bay đi, ở trên không trung bày ra từng tòa kiếm trận uy lực tuyệt luân.
“Ầm ầm..”
Theo âm thanh tiếng sấm liên tục vang lên, một toà thiên môn vạn trượng khí thế hùng hồn xuất hiện trên chín tầng trời.
Trong phút chốc, kim vân mang theo muôn hình vạn trạng từ bốn phía cuồn cuộn nổi lên, bên trong cửa lớn đóng thật chật, từng trận khí tức lôi điện bị đè nén không hết đang tiết ra bên ngoài. Khiến cho Hàn Lập có chút kinh hãi, là những đồng tử này ngự kiếm bày trận, uy lực vậy mà còn lớn hơn so với lúc trước.
Trong lòng của hắn hiện lên một ý niệm, vạn trượng kim môn lập tức “Ù ù” rung động. Bên trong là một mảnh đại dương màu vàng óng, mơ hồ có thể thấy được hàng ngàn hàng vạn các loại Giao Long Lôi Điện đang chen chúc, chỉ chờ ra lệnh là lập tức sẽ xông ra thiên môn.
Vùng hư không kia bị uy áp của Thiên Môn đè ép, càng chấn động không thôi, bốn phía cũng bắt đầu hiện ra từng kẽ nứt không gian.
Khóe miệng Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, tâm thần hơi động một chút, thiên môn màu vàng trên bầu trời liền chậm rãi đóng lại, vân khí màu vàng xung quanh cũng dần biến mất.
Tay áo bên trái Hàn Lập cuốn qua, tất cả đồng tử bay vào trong đó, biến mất không thấy.
Sau đó Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi mở ra Động Thiên Hoa Chi.
Trong cánh cổng màu bạc, Tử Linh đang đứng tại cửa sổ của trúc lâu, như cảm ứng được, quay người lại hỏi: “Như thế nào?”
“Đã làm xong, ta...” Hàn Lập chần chờ nói.
“Ngươi hãy đi làm chuyện mình nên làm, nếu có thể ta càng hi vọng chính mình sẽ đi cùng với ngươi.” Tư Linh ôn hòa cười một tiếng nói.
“Thiên Đình quá mức nguy hiểm, lần này ta không thể dẫn ngươi theo.” Hàn Lập lắc đầu nói.
“Ta biết, ta sẽ chờ ngươi bình an trở về.” Tử Linh tựa hồ đã sớm có chủ ý, nhẹ nhàng nói.
“Bất kể thế nào, trước ta mang ngươi về Minh Giới. Sau đó ngươi muốn ở lại nơi đó hay đi Ma Giới đều được, tóm lại ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.” Hàn Lập gật đầu nhẹ nói.
“Được” Tử Linh nói.
Sau khi hai người ra khỏi động thiên, Hàn Lập nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Tử Linh, tay kia thì bấm niệm pháp quyết thi triển Lôi Trận chi thuật.
“Ầm ầm” một tiếng.
Trong vùng lôi vân đã thu nhỏ không đến trăm dặm kia, vạn đạo kim lôi từ trên trời rơi xuống, phía dưới lóe lên biến mất không còn tung tích.
...
Một tháng qua đi.
Trong U Minh Giới, thềm đá trong cung điện trên hòn đảo ở giữa hồ của Hoàng Tuyền đại trạch, có một nữ tử áo đen đi từ bên trên xuống, tuy bước chân thong thả nhưng mặt mũi lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Đứng bên ngoài cửa đại điện, hai tên Quỷ Tướng trấn thủ đại điện, nhìn nhau một cái đều im lặng lắc đầu.
Hai người bọn họ sau hai lần khuyên, đều không có tác dụng cũng đành coi như thôi.
Đúng lúc này, hư không bên ngoài đảo, trong gió lốc hỗn loạn tàn phá bừa bãi, chợt thấy một đạo độn quang màu vàng phá không bay đến, không chút nào bị gió lốc ảnh hưởng, lát sau liền rơi vào trên đảo.
Giao Tam cảm ứng được cỗ khí tức kia, đầu tiên là kinh ngạc nhưng lập tức mặt hiện vẻ vui mừng. Vừa muốn bay qua nghênh đón, lại cảm thấy hoa mắt, trước người bỗng xuất hiện hai người, đúng là Hàn Lập và Tử Linh.
“Điện chủ đâu?” Hàn Lập buông tay Tử Linh ra, hỏi.
“Đi vào rồi nói.” Mặt Giao Tam lộ vẻ khó xử nói.
Lông mày Hàn Lập cau lại, lại tiếp tục dắt tay Tử Linh cùng đi vào trong đại điện.
Cửa điện sau lưng chậm rãi đóng lại, Giao Tam không tiếp tục dây dưa bèn bói ra:“Phụ thân đại nhân, ngài đã đi Trung Thổ Tiên Vực rồi.”
“Cái gì? Y đi trước?” Lông mày Hàn Lập nhíu lại hỏi.
“Bởi vì sự tình của mẫu thân, phụ thân luôn tự trách mình, nhưng cũng bởi vì một ít chuyện khác. Luân Hồi điện đã sớm phát động tấn công, hiện tại toàn bộ Chân Tiên giới sẽ càng ngày càng loạn.” Giao Tam nói.
“Phụ thân đã nói, Thiên Đình mặc dù hứa hẹn, chỉ cần ngài tiến về Trung Thổ Tiên Vực lập tức sẽ thả mẫu thân ta ra, nhưng sự việc chắc không đơn giản như vậy. Lúc trước ngài thông qua rất nhiều phương pháp, để tìm nơi mẫu thân bị giam giữ, nhưng kết quả đều không thu hoạch được gì, bất quá lại ngoài ý muốn biết được kẻ bắt giữ mẫu thân là ai.” Giao Tam nói.
“Là ai?” Hàn Lập lập tức hỏi.
“Phùng Thanh Thủy, cái tên này chắc hẳn ngươi cũng không lạ lẫm.” Giao Tam nói.
“Là gã...” Hàn Lập nghe vậy trầm ngâm đáp.
Năm đó lúc ở Hôi giới, Hàn Lập từng gặp người này, biết gã chính là một tên Đạo Tổ thủy thuộc tính pháp tắc.
“Ta muốn biết tất cả tin tức của gã, bối cảnh tông môn, nơi tiên phủ, tung tích hiện giờ và ghi chép giao chiến với người khác trong quá khứ.” Hàn Lập trầm giọng nói.
“Ngươi muốn đi tìm gã.” Lông mày Giao Tam nhíu lại hỏi.
“Y nói cho ta biết về Phùng Thanh Thủy, không phải là muốn ta đi tìm à.” Hàn Lập nhàn nhạt mở miệng nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 1325: Huyền Thiên Kiếm Linh
9.6/10 từ 42 lượt.