Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1244: Mê trận trùng điệp

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Các ngươi thu hoạch thế nào?" Hàn Lập nhìn Tiểu Bạch và Lam Nhan một cái, hỏi.

"Thắng lợi trở về, không ngờ trong động phủ Quỷ Linh Tử lại có nhiều bảo vật như vậy!" Tiểu Bạch quơ nắm đấm, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động nói.

Trong mắt Lam Nhan cũng hiện lên vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh liền dằn xuống, lấy ra một cái pháp khí trữ vật, hai tay đưa cho Hàn Lập, nhẹ giọng nói: "Hàn đạo hữu, đây là đồ vật ta vơ vét được trong ba gian phòng."

"Lấy một phần mười đi, xem như thù lao của ngươi." Hàn Lập không nhận pháp khí trữ vật, bình tĩnh nói.

"Đa tạ Hàn đạo hữu." Lam Nhan nghe lời này, trong mắt cũng hiện lên vẻ kích động.

Đồ vật trong pháp khí trữ vật có giá trị liên thành, dù là một phần mười, đối với nàng cũng là một bút cự phú, trong quá khứ nàng cũng không dám nghĩ tới.

"Về phần Tiểu Bạch ngươi..." Hàn Lập nhìn về phía Tiểu Bạch.

"Chủ nhân, những vật này là ta tìm được, ngươi cũng không nên đánh chủ ý chứ!" Tiểu Bạch che vòng tay trữ vật trên cổ tay lại.

"Ta biết, bất quá gần đây ta rất cần Tiên Nguyên thạch, những vật kia ngươi cầm lấy một nửa đi, còn lại một nửa cho ta." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.

Tiểu Bạch hoan hô một tiếng, lật tay lấy ra một pháp khí trữ vật khác, bắt đầu chuyển dời đồ vật bên trong.

"Chủ nhân, có chuyện này ta muốn nhờ người giúp một tay." Đề Hồn một bên đột nhiên mở miệng nói ra.

"Chuyện gì?" Hàn Lập hỏi.

"Chủ nhân người đi theo ta." Đề Hồn nói, xoay người đi đến bên cạnh quan tài thuỷ tinh màu đen trong pháp trận thạch thất.

Hàn Lập lúc này mới nhớ tới quan tài thuỷ tinh kia, đi tới.

Vừa rồi chỉ lo tìm Kim Đồng và tìm kiếm bảo vật trong từng gian phòng, ngược lại nhất thời quên mất quan tài này.


Hắn nhìn vào trong quan tài, sắc mặt hơi đổi.

Trong quan tài thuỷ tinh nằm một bộ hài cốt màu trắng, trên hài cốt hiện đầy phù lục đen kịt, nhìn rất quỷ dị, nhất là trong hai hốc mắt đen ngòm của hài cốt, chớp động lên hai điểm hỏa diễm màu máu, tản mát ra từng vòng từng vòng huyết quang.

Cả bộ hài cốt tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ tà ác, tựa hồ tất cả tà ác thế gian tập hợp vào.

Thể nội Hàn Lập áp chế xuống Ác Thi rục rịch, tựa hồ bị dẫn động, vội vàng dời ánh mắt, lúc này mới khôi phục bình thường.

"Hài cốt thật quỷ dị, ngươi có nhận ra vật này không?" Hàn Lập lấy lại bình tĩnh, sau đó hỏi.

"Ta nếu không nhìn lầm, bộ hài cốt này hẳn là Vạn Ác Chi Hài, thu thập vạn người thiên tính tà ác thế gian, lại làm tận cùng chuyện ác, dựa vào bí thuật dùng thân thể và thần hồn nó tế luyện mà thành, có trợ giúp lớn đối với việc chém ra Ác Thi." Đề Hồn hưng phấn nói.

"Lại có loại vật này." Hàn Lập thấy cảnh này, đuôi lông mày nhếch lên.

"Chủ nhân, vật này đối với chúng ta có tác dụng rất lớn. Có bộ Vạn Ác Chi Hài này, chủ nhân ngươi, ta, Tiểu Bạch, còn có Kim Đồng chém ra Ác Thi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là bộ quan tài thuỷ tinh này bị cố định tại nơi đây, muốn lấy bộ Vạn Ác Chi Hài trong này mà không làm tổn hại nó, cần phá vỡ pháp trận chung quanh, uy lực pháp trận này mạnh mẽ, cần chủ nhân ngươi giúp ta một chút sức lực." Đề Hồn nói như thế.

"Không vấn đề, ngươi cứ việc thi pháp thu lấy vật này, ta sẽ giúp ngươi phá vỡ pháp trận." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.

"Vậy làm phiền chủ nhân ngươi, có Đô Thiên Thần Lôi, muốn phá vỡ pháp trận này cũng không khó lắm." Đề Hồn nghe vậy vui mừng, sau đó bắt đầu thi pháp.

Từng luồng từng luồng hắc khí nồng đậm từ trên người nàng phun trào, dung nhập vào mặt đất trong pháp trận.

Trận văn trong pháp trận bị kích thích, lập tức hiện ra quang mang sáng tỏ, đồng thời nhanh chóng vận chuyển ong ong.

Quan tài thuỷ tinh phụ cận thình lình hiện ra tám sợi xiềng xích màu đen, liên tiếp đính với pháp trận dưới mặt đất, một mực khoá quan tài thuỷ tinh ngay tại chỗ, mỗi sợi xiềng xích đều tản mát ra khí tức âm hàn kinh người.

Đề Hồn há miệng phun một cái, phun ra một đoàn bạch quang, chia ra làm tám, dung nhập vào trong tám sợi xiềng xích màu đen kia.

Tám sợi xiềng xích màu đen lập tức biến thành màu nửa trắng nửa đen, khí tức âm hàn tản ra đại giảm.

Không chỉ như vậy, giữa quan tài thuỷ tinh và tám sợi xiềng xích hiện ra một tầng ngăn cách, ngăn cách cả hai ra.


"Chủ nhân, ngay lúc này, chém đứt xiềng xích!" Đề Hồn hét lớn.

Hàn Lập nghe vậy, mặt không đổi co ngón tay bắn ra, tám đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, chính là tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trảm lên trên tám sợi xiềng xích.

Ầm ầm ầm!

Tám sợi xiềng xích ầm vang vỡ vụn, quan tài thủy tinh màu đen bỗng nhiên toả ra hắc quang loá mắt, từ mặt đất bay lên.

Đề Hồn thấy cảnh này, lập tức đại hỉ, ngọc thủ nắm vào trong hư không một cái, một bàn tay màu đen to lớn trống rỗng nổi lên, nắm quan tài thủy tinh màu đen vào trong tay.

Cùng lúc đó, tay kia của nàng vung lên, một tiểu đỉnh ba chân đỏ sậm nổi lên, chính là Diêm La Chi Đỉnh lúc trước Hàn Lập cho nàng.

Một mảnh quang mang đỏ sậm từ trên Diêm La Chi Đỉnh phun ra, quấn lấy quan tài thủy tinh màu đen. Quang mang lóe lên, quan tài thủy tinh màu đen biến mất không còn tăm tích, bị thu vào trong không gian Diêm La Chi Đỉnh.

"Đa tạ chủ nhân tương trợ." Sắc mặt Đề Hồn buông lỏng, sau đó nói cảm tạ Hàn Lập.

"Tiện tay mà thôi, mà vật này cũng hữu dụng với ta, không cần phải cám ơn." Hàn Lập từ tốn nói.

Giờ phút này Tiểu Bạch và Lam Nhan cũng bay tới, đưa hai cái pháp khí trữ vật cho Hàn Lập.

Hàn Lập sau khi nhận lấy, thần thức tìm tòi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Bảo vật trong hai pháp khí trữ vật này, phần lớn là linh thảo, Yêu thú tài liệu các loại, số lượng cũng rất nhiều, chỉ tiếc không có Tiên nguyên thạch mà Hàn Lập muốn nhất.

Chuyện này cũng bình thường, loại đồ vật Tiên nguyên thạch nhẹ nhàng này, khẳng định mang theo bên người, đặt ở trong động phủ sẽ chỉ là một ít vật bình thường không thường dùng đến, nhưng lại chiếm không gian trữ vật lớn.

Những bảo bối chân chính của Quỷ Linh Từ, hẳn đều trong pháp khí trữ vật của gã.

Bất quá hắn cũng không để ý, cầm những vật này, bán đi cũng có thể đổi lấy bảy, tám ngàn vạn Tiên Nguyên thạch.

"Đã trễ nãi một hồi lâu, đi thôi, đuổi theo Khúc Lân." Hàn Lập nói một tiếng, quay người đi theo con đường phía trước.

Bọn người Đề Hồn lập tức đuổi theo, một đoàn người rất mau trở lại trong thạch thất đổ sụp trước đó.

Trở về thông đạo bị đổ sụp bị cự thạch ngăn chặn, mấy người thi pháp dời đất đá, dọc theo đường đuổi sát theo, rất nhanh tới một ngã ba.

Hàn Lập lập tức thi triển Cửu U Ma Đồng, dò xét vết tích linh lực nơi đây, lông mày đột nhiên nhíu một cái.

Vết tích linh lực nơi đây rất rải rác, mà trước đó hắn và Lam Nhan, Khúc Lân đi qua nơi đây lưu lại, chỉ là trở về thì vết tích Khúc Lân lưu lại hoàn toàn không nhìn thấy nữa, không biết gã dùng thủ đoạn gì ẩn giấu hành tung, thủ pháp lại cao minh như thế.

Mà lúc trước Khúc Lân dẫn bọn hắn đến bẫy rập này, Đề Hồn lại không thể phát giác được ác ý của gã, bởi vậy có thể thấy được gã ẩn tàng rất sâu.

Trong lòng Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, có chút không cam lòng toàn lực vận chuyển Cửu U Ma Đồng, muốn nhìn xem Ẩn Nặc Thuật của Khúc Lân lợi hại, hay là Cửu U Ma Đồng của hắn tinh diệu.

Quang mang tím đen trong mắt hắn chớp động, mơ hồ hình thành hai vòng xoáy, nhìn về phía lối đi phía trước.

Sau một lát, trên mặt Hàn Lập vui mừng, bởi vì Cửu U Ma Đồng của hắn rốt cuộc bắt được từng tia kim quang cực kỳ nhỏ trong đường hầm, kéo dài theo một đầu thông đạo phía trước.

Những kim quang này phân bố lộn xộn, lại nhạt tới cực điểm, nếu Cửu U Ma Đồng của hắn không tiếp cận viên mãn, tuyệt khó phát hiện.

"Chủ nhân, có tìm được hàng tung Khúc Lân kia?" Đề Hồn hỏi.

"Không sai, đi theo ta." Hàn Lập gật gật đầu, mang theo bọn Đề Hồn truy tung dọc theo vết tích kim quang kia.

Trong nháy mắt, hơn nửa ngày trôi qua, bọn người Hàn Lập vẫn như cũ ở trong thông đạo dưới lòng đất.

Những thông đạo dưới lòng đất này dày đặc như mạng nhện, thông suốt bốn phương, không biết kéo dài đến nơi nào.

Giờ phút này, trong không gian dưới đất này, đã không còn một tia khí tức âm hàn nào, hiển nhiên sớm đã cách xa phạm vi Quỷ Cốc, nhưng phía trước không có chút dấu hiệu đến cuối.

Trên đường đi, trong những thông đạo này cũng xuất hiện một ít cấm chế và trở ngại, nhưng cũng không quá lợi hại, mà rất nhiều thứ đều bị người phá hư, cũng không ngăn cản bọn người Hàn Lập.

"Lam Nhan, ngươi có biết nơi đây vì sao có thông đạo dài như vậy? Có tác dụng đặc thù gì không?" Hàn Lập hỏi Lam Nhan.

"Ta trước kia ở tại Cửu Nguyên quan có địa vị không cao, nội quan nơi này cũng chỉ tới mấy lần, càng không biết đến bí mật nội quan nơi đây." Lam Nhan cười khổ nói.

Hàn Lập ừ một tiếng, không hỏi nữa, tiếp tục đi tới phía trước.


Phi độn về phía trước chỉ chốc lát, thị lực thông đạo phía trước bị cản lại, bỗng nhiên xuất hiện từng đạo kim quang, xen lẫn lộn xộn.

Trong kim quang ẩn chứa từng luồng từng luồng ba động Kim Chi Pháp Tắc, càng có một cỗ khí tức nguy nga hùng vĩ như núi truyền tới.

Mắt Hàn Lập sáng lên, dừng lại.

"Rốt cuộc đã chấm dứt?" Mấy người Đề Hồn cũng dừng độn quang lại, đứng sau lưng Hàn Lập.

"Có phải đến cùng hay không còn chưa biết, bất quá phía trước đã có biến, chúng ta cũng không thể chủ quan, mấy người các ngươi hay là tiếp tục tránh ở trong không gian Hoa Chi, chuẩn bị bất trắc. Ta sẽ thi pháp chiếu ảnh tình hình bên ngoài vào trong không gian Hoa Chi, các ngươi yên tâm." Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng nói ra, phất tay mở ra cửa vào không gian Hoa Chi.

"Tốt, vậy chủ nhân ngươi ngàn vạn lần cẩn thận." Đề Hồn nói một tiếng, bay vào trong không gian Hoa Chi.

Lam Nhan theo sát phía sau, chỉ có Tiểu Bạch có chút không tình nguyện lắm, nhưng Hàn Lập nhìn một cái, cũng đành phải bay vào không gian Hoa Chi.

Thu hồi ba người, Hàn Lập thôi động mặt nạ màu đen biến mất thân hình, ẩn núp đi tới phía trước, rất nhanh tới điểm cuối thông đạo này.

Phía cuối lại là vách tường màu vàng lấp kín, dùng một loại khoáng thạch như hoàng kim rèn đúc thành, những đạo kim quang kia chính là từ trên vách tường này tản ra.

Tới càng gần, hắn càng cảm nhận rõ vách tường tản ra Kim Chi Pháp Tắc mãnh liệt.

"Đây là Thiên Tuyệt Kim Nham!" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên.

Thiên Tuyệt Kim Nham là một loại vật liệu Kim thuộc tính pháp tắc, mặc dù so ra kém Thiên Kim Toản, nhưng cũng là vật phi thường trân quý, không ngờ nơi này có nhiều như vậy, nếu như đều cầm lấy bán đi, đúng là một đại thủ bút không ít giá trị.

Hắn lập tức bật cười lắc đầu, gần đây muốn kiếm Tiên Nguyên thạch mà muốn điên dại, thấy cái gì cũng muốn cầm lấy bán đi, quá tham lam cũng không tốt.

Hàn Lập lắc đầu, bình phục một thoáng tâm trạng, ánh mắt lần nữa rơi vào một chỗ vách đá màu vàng phía trước.

Nơi đó bị phá vỡ một cái động lớn hơn một xích, kéo dài về phía trước, thoạt nhìn hẵng là bị cắn xé ra.

Động quật quanh co khúc khuỷu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trong truyền tới đạo đạo ánh sáng, hiển nhiên vách tường đối diện có càn khôn khác.

Mà trong vách tường này có bày cấm chế, thần thức hắn vừa mới tới gần, lập tức bị một cỗ vô hình tiềm lực không chút khách khí đẩy ra, không cách nào dò xét tình huống bên trong.

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) Story Chương 1244: Mê trận trùng điệp
9.6/10 từ 42 lượt.
loading...