Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1212: Tiểu đỉnh ba chân
Dịch giả: Hoa Xuyên Tuyết
Biên: Độc Hành
“Tiên Khí không gian? Quá tốt, Tôn đạo hữu nhanh thi triển ra đi, thanh âm chấn động này thật sự làm chúng ta khó chịu.” Thiếu phụ váy đỏ lập tức nói.
“Tôn đạo hữu nếu có thần thông, kính xin tương trợ chúng ta một chút.” Mặt thanh niên áo đen cũng đầy vẻ thống khổ, nghe vậy gấp gáp nói.
“Trong lời nói Tôn đạo hữu vừa rồi, tựa hồ chưa hết ý, thúc giục Tiên Khí này chẳng lẽ có chút phiền phúc?” Nam tử mắt tam giác nghe vậy, lông mày lại nhíu một cái, mở miệng hỏi.
“Liên đạo hữu nói không sai, Tiên Khí này chính là một kiện ngũ phẩm Tiên Khí tàn phá, cấm chế trong đó bị hao tổn, vận chuyển không dễ, cần năm người chúng ta hợp lực mới có thể thúc giục, hơn nữa lại hao tổn không ít nguyên khí, không biết bốn vị có chịu giúp ta một chút sức lực không?” Lão già áo xám nói.
“Hao tổn một chút nguyên khí, so với ở chỗ này nhẫn nại chịu khổ thì vẫn tốt hơn.” Nam tử mắt tam giác nghe vậy trong mắt hiện lên một tia tham lam nhưng lập tức liền biến mất, nói.
Thiếu phụ váy đỏ và thanh niên áo đen cũng lập tức gật đầu đồng ý, chỉ có nữ ni áo trắng không lên tiếng,
“Dư tiên tử, ý của ngươi thế nào?” Lão già áo xám nhìn về phía nữ ni áo trắng hỏi.
Đôi mi thanh tú của nữ ni áo trắng nhăn lên, tựa hồ có chút chần chờ.
Bất quá phong nhận màu vàng bên ngoài phi chu ngày càng nhiều, thanh âm truyền đến lại càng vang làm trái tim nàng nhảy lên, cơ hồ thở gấp không thôi.
“Nếu như Tiên Khí của Tôn đạo hữu có thể làm biến mất những chấn động tai hại kia giúp mọi người, tiểu nữ tự nhiên xuất lực.” Nữ ni áo trắng mở miệng nói, thanh âm tựa như nước suối chảy, dị thường êm tai dễ nghe.
Hàn Lập vừa nghe thanh âm của nàng, nhãn tình sáng lên.
Thanh âm này giống Dư Mộng Hàn năm đó như đúc.
Tướng mạo, danh tự, thanh âm cũng tương tự như thế, thế gian nào có nhiều sự trùng hợp như vậy, hiện tại hắn có chín phần nắm chắc, nàng này chính là Dư Mộng Hàn.
“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu luôn.” Lão già áo xám nghe vậy đại hỉ, há miệng phun ra một vật, là một cái Tiểu Đỉnh ba chân.
Tiểu Đỉnh tạo hình cổ xưa, một nửa điêu khắc các loại đồ án chim hoa tôm cá đơn giản, nét vẽ thô ráp nhưng trông rất sống động, một nửa thì minh ấn rậm rạp chằng chịt cổ văn, cả đám đều sáng lập lòe.
Chỉ tiếc một chân Tiểu Đỉnh bị đứt gãy, phá hư vẻ hoàn chỉnh của nó.
Hàn Lập dò xét trên dưới cái đỉnh này, cũng khẽ gật đầu, thoạt nhìn bảo vật này xác thực bất phàm.
Nhưng vào thời khắc này, thân thể hắn đột nhiên run lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ văn trên Tiểu Đỉnh, thần sắc lộ ra vẻ kỳ dị, có kinh ngạc, cũng có hưng phấn.
“Chủ nhân sao vậy?” Đề Hồn phát hiện dị trạng của Hàn Lập, vội vàng hỏi.
Nhưng Hàn Lập phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của Đề Hồn.
Lão già áo xám há miệng phun ra một cỗ kim quang, chui vào bên trong Tiểu Đỉnh, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm, pháp quyết trong tay lão bắn ra như mưa, bay vào bên trong Tiểu Đỉnh.
Miệng đỉnh lập tức hiện ra một cỗ quang mang đỏ sậm, phảng phất như chất lỏng tản ra chung quang, chỉ là tốc độ rất chậm.
“Chư vị đạo hữu, nhanh giúp ta một chút sức lực, rót Tiên Linh lực vào đỉnh này!” Lão già áo xám gấp giọng quát.
Đám người thiếu phụ váy đỏ nghe vậy liền vung tay lên, mỗi người đều đánh ra một đạo tiên linh lực, chui vào bên trong Tiểu Đỉnh ba chân.
Tiểu Đỉnh ba chân mãnh liệt chấn động, phát ra một cỗ lực thôn phệ cường đại.
Tiên linh lực trong thể nội mấy người lập tức tuôn trào ra, qua mấy hơi thở liền bị hút đi ba thành.
Cũng may lực thôn phệ của Tiểu Đỉnh rất nhanh trở nên chậm chạp. “Ầm” một tiếng, hào quang đỏ sậm từ miệng đỉnh phun ra tỏa sáng, trong nháy mắt tràn ngập cả gian phòng, bao phủ năm người vào trong.
Bị quang mang đỏ sậm bao lại, thanh âm nổ mạnh như sấm rền bên ngoài đều biến mất không thấy gì nữa, sắc mặt đám người nữ ni áo trắng buông lỏng.
“Đa tạ chư vị...” Lão già áo xám quay người cười nói với bốn người khác.
Nhưng giờ phút này trước người lão có một bóng xanh hiện lên, phốc một tiếng vang nhỏ, một thanh tiểu kiếm màu xanh thẫm hình xà xuyên thủng phía dưới bụng lão già áo xám.
Từng đạo lục quang theo thân tiểu kiếm hình xà dâng lên, quấn quanh trên thân lão.
Làn da toàn thân lão già áo xám trong nháy mắt đều biến thành màu xanh lục, bịch một tiếng, té thẳng trên mặt đất, khí tức trên thân đã không còn.
Sau đó nhân ảnh hoa lên, thân ảnh nam tử mắt tam giác trống rỗng xuất hiện bên cạnh Tiểu Đỉnh ba chân, trong tay bộc phát ra một cỗ ánh sáng vàng, hóa thành một đại thủ màu vàng, bắt lấy Tiều Đỉnh.
Liên tiếp những biến cố mau lẹ, ba người khác giờ phút này mới kịp phản ứng.
“Họ Liên kia, người làm gì vậy” Vẻ mặt thanh niên áo đen đầy giận giữ, rống to lên.
Nữ ni áo trắng và thiếu phụ váy đỏ cũng vừa sợ vừa giận nhưng không lên tiếng.
Nam tử mắt tam giác cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến ba người, cầm lấy Tiểu Đỉnh ba chân, đại thủ màu vàng khẽ động, muốn thu lại.
Nhưng vào thời khắc này, quang mang đỏ sậm tràn ngập cả gian phòng đột nhiên sụp đổ, quấn lấy thân thể năm người, sau đó vô cùng nhanh chóng bắn ngược về.
Bất luận là ba người nữ ni áo trắng, hay là nam tử mắt tam giác, cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã bị những quang mang đỏ sậm kia kéo vào bên trong Tiểu Đỉnh, biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng chỉ còn một cái Tiểu Đỉnh lơ lửng tại đó.
Vào thời khắc này, một chỗ hư không trong phòng ba động, thân ảnh Hàn Lập và Đề Hồn hiện ra.
Thần sắc Hàn lập giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào thượng cổ kỳ văn trên thân Tiểu Đỉnh.
“Đỉnh này thậm chí có thần thông thu nhiếp, xem ra không phải là một kiện Không Gian Tiên Khí bình thường. Bất quá những người kia đều bị thu vào trong đỉnh, chúng ta làm sao bây giờ? Chờ bọn hắn đi ra sao?” Đề Hồn cũng dò xét Tiểu Đỉnh, sau đó hỏi.
Hàn Lập không nói một lời, im lặng một lát, hắn há miệng phun ra một đoàn lửa màu xanh bao trùm Tiểu Đỉnh ba chân, hung hăng luyện hoá.
...
Đám người nữ ni áo trắng sau một khắc hoa mắt đã thấy mình xuất hiện bên trong không gian đỏ sậm.
Diện tích không gian này không nhỏ, khoảng hai ba mươi dặm, mặt đất và bầu trời đều là một màu đỏ sậm, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn, trong không khí nhộn nhạo một cỗ khí tức âm hàn, càng làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu.
Giờ phút này mấy người xuất hiện trên mặt đất một chỗ quảng trường, xung quanh quảng trường đứng vững chín tòa bia đá đỏ sậm cao vài chục trượng, phía trên minh khắc từng đạo trận văn phức tạp, tựa hồ là một tòa đại trận.
Chỉ tiếc là có ba tấm bia đá đã bị đứt gãy, trận văn phía trên cũng sụp đổ.
Phụ cận quảng trường là từng tòa kiến trúc cao lớn, cơ hồ chiếm hết không gian đỏ sậm nơi đây, bất quá những kiến trúc kia cơ bản đều đã sụp xuống, trên mặt đất còn có thật nhiều hố to và khe đất lớn, tựa hồ nơi đây từng trải qua một trận đại chiến vô cùng thê thảm.
Bốn người chợt gặp biến cố này, đều kinh sợ, không chú ý tới tranh đấu nữa, dò xét chung quanh.
Vào thời khắc này, thi thể lão giả áo xám đột nhiên như được thổi phồng lên, trong nháy mắt hóa thành một bướu thịt huyết sắc to khoảng một trượng, máu tươi đầm đìa, thỉnh thoảng còn kèm theo từng từng điểm lấm chấm màu xanh lục, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bốn người nam tử mắt tam giác thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến, vội vàng từng người bắn ngược ra sau.
Nhưng huyết sắc bướu thịt đột nhiên sống lại, quay cuồng quay tròn, lại đuổi theo nam tử mắt tam giác, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn nam tử mắt tam giác, trong nháy mắt đã tới sau lưng cách lão vài chục trượng.
Nam tử mắt tam giác chấn động, trên thân loé lên lục mang, lần nữa chuyển hướng bắn sang bên trái, trong lúc cấp bách lại bấm tay một cái.
Một đạo sáng xanh lục từ tay áo gã bắn ra, lại là chuôi xà kiếm xanh lục kia, run lên hóa thành một đạo kiếm quang xanh lục khoảng trăm trượng, trảm lên huyết sắc bướu thịt.
Nào ngờ kiếm quang chưa trảm tới, bướu thịt đã mạnh mẽ bạo liệt, huyết sắc sóng khí cuồn cuộn mãnh liệt xen lẫn từng khối tàn chi thịt nát, quét ra phụ cận mấy trăm trượng.
Trong lòng nam tử mắt tam giác kinh sợ, há miệng phun ra một đoàn hắc quang, hóa thành một tấm thuẫn màu đen có hoa văn phong cách cổ xưa, ngăn phía trước người.
Sau một khắc, một tiếng oanh minh vang lên, huyết sắc sóng khí bạo liệt quét tới, đánh nam tử mắt tam giác và tấm thuẫn bay ra xa mấy ngàn trượng.
Tấm thuẫn màu đen tuy ngăn trở huyết sắc sóng khí, nhưng uy năng ẩn chứa trong đó cũng chấn cho nam tử mắt tam giác huyết khí chấn động quay cuồng.
Gã đang muốn vận công dằn xuống, bỗng một cỗ hơi lạnh từ phía sau lưng đánh tới, chín thanh Kim Đao không biết từ đâu phóng tới như điện, đã đến phía sau gã ba thước.
Kim Đao mỏng như cánh ve, chỗ chuôi đao là một cái phù điêu dã thú song đầu kỳ dị, toàn thân tản mát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo.
Nam tử mắt tam giác hoảng hốt, hai vai run lên, một quang trướng xanh lục từ trên thân gã bay ra, nhênh đón chín thanh Kim Đao kia, đồng thời người gã lần nữa lướt ngang bên cạnh tránh né.
Nhưng vào thời khắc này, phù điêu song đầu thú ở chín thanh chuôi đao đột nhiên miệng há lớn, chín cỗ sóng âm im ắng phun ra, bao phủ nam tử mắt tam giác lại.
Trên mặt nam tử mắt tam giác lập tức lộ ra vẻ thống khổ, thân hình liền trì trệ.
Vào thời khắc này, ánh đao chín thanh Kim Đao tăng vọt, hơn nữa giao thoa lẫn nhau, hóa thành một đao trận màu vàng, bao đoàn quang trướng xanh lục kia vào trong đó, mạnh mẽ xoắn một cái.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, quang trướng xanh lục lập tức bị xé nứt ra, hóa thành từng mảnh vải rách.
Đao trận màu vàng lập tức bao trùm nam tử mắt tam giác lại, lần nữa xoắn một cái, nhất thời chém thân thể gã thành bảy tám đoạn, máu tươi hắt ra.
Một đoàn lục quang bên trong tàn thi nam tử mắt tam giác bắn ra, bỏ chạy về phía xa nhanh như điện, chính là Nguyên Anh của nam tử mắt tam giác.
Nhưng vào thời khắc này, một nhân ảnh bỗng dưng xuất hiện phía trước, phất tay phát ra một thủ chưởng màu vàng, đã bắt lấy Nguyên Anh màu xanh lục, chính là thanh niên áo đen kia.
“Ha Ha! Liên Nham, lúc trước ngươi dám vênh mặt hất hàm sai khiến bổn thiếu gia, hôm nay rốt cuộc rơi vào trong tay ta, xem ngươi còn dám kiêu ngạo! Ta muốn bắt hồn phách ngươi, đặt ở trong Âm Hỏa dày vò trăm năm, cho ngươi muốn chết không được muốn sống không xong!” Trên mặt thanh niên áo đen đầy vẻ dữ tợn nhìn Nguyên Anh xanh lục, cười ha ha, đắc ý vô cùng.
Nữ ni áo trắng xa xa thấy bộ dáng dữ tợn của thanh niên áo đen, nhướng mày, trong mắt hiện lên một vòng chán ghét, nhưng lại đè xuống, cùng thiếu phục váy đỏ dắt tay nhau bay qua.
“Thiết đạo hữu, Liên Nham tham lam hèn hạ, đánh lén sát hại Tôn đạo hữu, chết chưa hết tội. Bất quá khắp nơi đây lộ ra vẻ cổ quái, chúng ta hay là trước liên thủ dò xét điều tra một chút.” Nữ ni áo trắng nói.
“Không sai.” Thần sắc thanh niên áo đen vội vàng đoan chính lại, cầm Nguyên Anh màu xanh trong tay rồi thu chín thanh Kim Đao lại.
Gã phất tay phát ra một cỗ ánh sáng vàng, cuốn trữ vật pháp khí trên thân nam tử mắt tam giác cùng chuôi kiếm xà màu xanh lục lại.
Nhưng vào lúc này, trên mặt đất quảng trường tuôn ra một mảnh quang mang đỏ sậm, nhưng lập tức lại biến mất, thân thể tàn phế của nam tử mắt tam giác, còn có chuôi xà kiếm màu xanh lục đều biến mất theo.
Thanh niên áo đen phát ra kim quang cuốn vào khoảng không, lập tức giật mình.
Khuôn mặt nữ ni áo trắng cũng khẽ biến, ánh mắt vội vàng dò xét chung quanh.
“Liên Nham xác thực đáng chết, bất quá dò xét tình huống nơi đây cũng không cần, hai vị vẫn nên thúc thủ chịu trói đi.” Một thanh âm đột nhiên vang lên, lập tức hư không phía trước hoa lên, hiện ra một nhân ảnh, thình lình lại là lão già áo xám, mỉm cười nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Biên: Độc Hành
“Tiên Khí không gian? Quá tốt, Tôn đạo hữu nhanh thi triển ra đi, thanh âm chấn động này thật sự làm chúng ta khó chịu.” Thiếu phụ váy đỏ lập tức nói.
“Tôn đạo hữu nếu có thần thông, kính xin tương trợ chúng ta một chút.” Mặt thanh niên áo đen cũng đầy vẻ thống khổ, nghe vậy gấp gáp nói.
“Trong lời nói Tôn đạo hữu vừa rồi, tựa hồ chưa hết ý, thúc giục Tiên Khí này chẳng lẽ có chút phiền phúc?” Nam tử mắt tam giác nghe vậy, lông mày lại nhíu một cái, mở miệng hỏi.
“Liên đạo hữu nói không sai, Tiên Khí này chính là một kiện ngũ phẩm Tiên Khí tàn phá, cấm chế trong đó bị hao tổn, vận chuyển không dễ, cần năm người chúng ta hợp lực mới có thể thúc giục, hơn nữa lại hao tổn không ít nguyên khí, không biết bốn vị có chịu giúp ta một chút sức lực không?” Lão già áo xám nói.
“Hao tổn một chút nguyên khí, so với ở chỗ này nhẫn nại chịu khổ thì vẫn tốt hơn.” Nam tử mắt tam giác nghe vậy trong mắt hiện lên một tia tham lam nhưng lập tức liền biến mất, nói.
Thiếu phụ váy đỏ và thanh niên áo đen cũng lập tức gật đầu đồng ý, chỉ có nữ ni áo trắng không lên tiếng,
“Dư tiên tử, ý của ngươi thế nào?” Lão già áo xám nhìn về phía nữ ni áo trắng hỏi.
Đôi mi thanh tú của nữ ni áo trắng nhăn lên, tựa hồ có chút chần chờ.
Bất quá phong nhận màu vàng bên ngoài phi chu ngày càng nhiều, thanh âm truyền đến lại càng vang làm trái tim nàng nhảy lên, cơ hồ thở gấp không thôi.
“Nếu như Tiên Khí của Tôn đạo hữu có thể làm biến mất những chấn động tai hại kia giúp mọi người, tiểu nữ tự nhiên xuất lực.” Nữ ni áo trắng mở miệng nói, thanh âm tựa như nước suối chảy, dị thường êm tai dễ nghe.
Hàn Lập vừa nghe thanh âm của nàng, nhãn tình sáng lên.
Thanh âm này giống Dư Mộng Hàn năm đó như đúc.
Tướng mạo, danh tự, thanh âm cũng tương tự như thế, thế gian nào có nhiều sự trùng hợp như vậy, hiện tại hắn có chín phần nắm chắc, nàng này chính là Dư Mộng Hàn.
“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu luôn.” Lão già áo xám nghe vậy đại hỉ, há miệng phun ra một vật, là một cái Tiểu Đỉnh ba chân.
Tiểu Đỉnh tạo hình cổ xưa, một nửa điêu khắc các loại đồ án chim hoa tôm cá đơn giản, nét vẽ thô ráp nhưng trông rất sống động, một nửa thì minh ấn rậm rạp chằng chịt cổ văn, cả đám đều sáng lập lòe.
Chỉ tiếc một chân Tiểu Đỉnh bị đứt gãy, phá hư vẻ hoàn chỉnh của nó.
Hàn Lập dò xét trên dưới cái đỉnh này, cũng khẽ gật đầu, thoạt nhìn bảo vật này xác thực bất phàm.
Nhưng vào thời khắc này, thân thể hắn đột nhiên run lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ văn trên Tiểu Đỉnh, thần sắc lộ ra vẻ kỳ dị, có kinh ngạc, cũng có hưng phấn.
“Chủ nhân sao vậy?” Đề Hồn phát hiện dị trạng của Hàn Lập, vội vàng hỏi.
Nhưng Hàn Lập phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của Đề Hồn.
Lão già áo xám há miệng phun ra một cỗ kim quang, chui vào bên trong Tiểu Đỉnh, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm, pháp quyết trong tay lão bắn ra như mưa, bay vào bên trong Tiểu Đỉnh.
Miệng đỉnh lập tức hiện ra một cỗ quang mang đỏ sậm, phảng phất như chất lỏng tản ra chung quang, chỉ là tốc độ rất chậm.
“Chư vị đạo hữu, nhanh giúp ta một chút sức lực, rót Tiên Linh lực vào đỉnh này!” Lão già áo xám gấp giọng quát.
Đám người thiếu phụ váy đỏ nghe vậy liền vung tay lên, mỗi người đều đánh ra một đạo tiên linh lực, chui vào bên trong Tiểu Đỉnh ba chân.
Tiểu Đỉnh ba chân mãnh liệt chấn động, phát ra một cỗ lực thôn phệ cường đại.
Tiên linh lực trong thể nội mấy người lập tức tuôn trào ra, qua mấy hơi thở liền bị hút đi ba thành.
Cũng may lực thôn phệ của Tiểu Đỉnh rất nhanh trở nên chậm chạp. “Ầm” một tiếng, hào quang đỏ sậm từ miệng đỉnh phun ra tỏa sáng, trong nháy mắt tràn ngập cả gian phòng, bao phủ năm người vào trong.
Bị quang mang đỏ sậm bao lại, thanh âm nổ mạnh như sấm rền bên ngoài đều biến mất không thấy gì nữa, sắc mặt đám người nữ ni áo trắng buông lỏng.
“Đa tạ chư vị...” Lão già áo xám quay người cười nói với bốn người khác.
Nhưng giờ phút này trước người lão có một bóng xanh hiện lên, phốc một tiếng vang nhỏ, một thanh tiểu kiếm màu xanh thẫm hình xà xuyên thủng phía dưới bụng lão già áo xám.
Từng đạo lục quang theo thân tiểu kiếm hình xà dâng lên, quấn quanh trên thân lão.
Làn da toàn thân lão già áo xám trong nháy mắt đều biến thành màu xanh lục, bịch một tiếng, té thẳng trên mặt đất, khí tức trên thân đã không còn.
Sau đó nhân ảnh hoa lên, thân ảnh nam tử mắt tam giác trống rỗng xuất hiện bên cạnh Tiểu Đỉnh ba chân, trong tay bộc phát ra một cỗ ánh sáng vàng, hóa thành một đại thủ màu vàng, bắt lấy Tiều Đỉnh.
Liên tiếp những biến cố mau lẹ, ba người khác giờ phút này mới kịp phản ứng.
“Họ Liên kia, người làm gì vậy” Vẻ mặt thanh niên áo đen đầy giận giữ, rống to lên.
Nữ ni áo trắng và thiếu phụ váy đỏ cũng vừa sợ vừa giận nhưng không lên tiếng.
Nam tử mắt tam giác cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến ba người, cầm lấy Tiểu Đỉnh ba chân, đại thủ màu vàng khẽ động, muốn thu lại.
Nhưng vào thời khắc này, quang mang đỏ sậm tràn ngập cả gian phòng đột nhiên sụp đổ, quấn lấy thân thể năm người, sau đó vô cùng nhanh chóng bắn ngược về.
Bất luận là ba người nữ ni áo trắng, hay là nam tử mắt tam giác, cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã bị những quang mang đỏ sậm kia kéo vào bên trong Tiểu Đỉnh, biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng chỉ còn một cái Tiểu Đỉnh lơ lửng tại đó.
Vào thời khắc này, một chỗ hư không trong phòng ba động, thân ảnh Hàn Lập và Đề Hồn hiện ra.
Thần sắc Hàn lập giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào thượng cổ kỳ văn trên thân Tiểu Đỉnh.
“Đỉnh này thậm chí có thần thông thu nhiếp, xem ra không phải là một kiện Không Gian Tiên Khí bình thường. Bất quá những người kia đều bị thu vào trong đỉnh, chúng ta làm sao bây giờ? Chờ bọn hắn đi ra sao?” Đề Hồn cũng dò xét Tiểu Đỉnh, sau đó hỏi.
Hàn Lập không nói một lời, im lặng một lát, hắn há miệng phun ra một đoàn lửa màu xanh bao trùm Tiểu Đỉnh ba chân, hung hăng luyện hoá.
...
Đám người nữ ni áo trắng sau một khắc hoa mắt đã thấy mình xuất hiện bên trong không gian đỏ sậm.
Diện tích không gian này không nhỏ, khoảng hai ba mươi dặm, mặt đất và bầu trời đều là một màu đỏ sậm, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn, trong không khí nhộn nhạo một cỗ khí tức âm hàn, càng làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu.
Giờ phút này mấy người xuất hiện trên mặt đất một chỗ quảng trường, xung quanh quảng trường đứng vững chín tòa bia đá đỏ sậm cao vài chục trượng, phía trên minh khắc từng đạo trận văn phức tạp, tựa hồ là một tòa đại trận.
Chỉ tiếc là có ba tấm bia đá đã bị đứt gãy, trận văn phía trên cũng sụp đổ.
Phụ cận quảng trường là từng tòa kiến trúc cao lớn, cơ hồ chiếm hết không gian đỏ sậm nơi đây, bất quá những kiến trúc kia cơ bản đều đã sụp xuống, trên mặt đất còn có thật nhiều hố to và khe đất lớn, tựa hồ nơi đây từng trải qua một trận đại chiến vô cùng thê thảm.
Bốn người chợt gặp biến cố này, đều kinh sợ, không chú ý tới tranh đấu nữa, dò xét chung quanh.
Vào thời khắc này, thi thể lão giả áo xám đột nhiên như được thổi phồng lên, trong nháy mắt hóa thành một bướu thịt huyết sắc to khoảng một trượng, máu tươi đầm đìa, thỉnh thoảng còn kèm theo từng từng điểm lấm chấm màu xanh lục, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bốn người nam tử mắt tam giác thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến, vội vàng từng người bắn ngược ra sau.
Nhưng huyết sắc bướu thịt đột nhiên sống lại, quay cuồng quay tròn, lại đuổi theo nam tử mắt tam giác, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn nam tử mắt tam giác, trong nháy mắt đã tới sau lưng cách lão vài chục trượng.
Nam tử mắt tam giác chấn động, trên thân loé lên lục mang, lần nữa chuyển hướng bắn sang bên trái, trong lúc cấp bách lại bấm tay một cái.
Một đạo sáng xanh lục từ tay áo gã bắn ra, lại là chuôi xà kiếm xanh lục kia, run lên hóa thành một đạo kiếm quang xanh lục khoảng trăm trượng, trảm lên huyết sắc bướu thịt.
Nào ngờ kiếm quang chưa trảm tới, bướu thịt đã mạnh mẽ bạo liệt, huyết sắc sóng khí cuồn cuộn mãnh liệt xen lẫn từng khối tàn chi thịt nát, quét ra phụ cận mấy trăm trượng.
Trong lòng nam tử mắt tam giác kinh sợ, há miệng phun ra một đoàn hắc quang, hóa thành một tấm thuẫn màu đen có hoa văn phong cách cổ xưa, ngăn phía trước người.
Sau một khắc, một tiếng oanh minh vang lên, huyết sắc sóng khí bạo liệt quét tới, đánh nam tử mắt tam giác và tấm thuẫn bay ra xa mấy ngàn trượng.
Tấm thuẫn màu đen tuy ngăn trở huyết sắc sóng khí, nhưng uy năng ẩn chứa trong đó cũng chấn cho nam tử mắt tam giác huyết khí chấn động quay cuồng.
Gã đang muốn vận công dằn xuống, bỗng một cỗ hơi lạnh từ phía sau lưng đánh tới, chín thanh Kim Đao không biết từ đâu phóng tới như điện, đã đến phía sau gã ba thước.
Kim Đao mỏng như cánh ve, chỗ chuôi đao là một cái phù điêu dã thú song đầu kỳ dị, toàn thân tản mát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo.
Nam tử mắt tam giác hoảng hốt, hai vai run lên, một quang trướng xanh lục từ trên thân gã bay ra, nhênh đón chín thanh Kim Đao kia, đồng thời người gã lần nữa lướt ngang bên cạnh tránh né.
Nhưng vào thời khắc này, phù điêu song đầu thú ở chín thanh chuôi đao đột nhiên miệng há lớn, chín cỗ sóng âm im ắng phun ra, bao phủ nam tử mắt tam giác lại.
Trên mặt nam tử mắt tam giác lập tức lộ ra vẻ thống khổ, thân hình liền trì trệ.
Vào thời khắc này, ánh đao chín thanh Kim Đao tăng vọt, hơn nữa giao thoa lẫn nhau, hóa thành một đao trận màu vàng, bao đoàn quang trướng xanh lục kia vào trong đó, mạnh mẽ xoắn một cái.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, quang trướng xanh lục lập tức bị xé nứt ra, hóa thành từng mảnh vải rách.
Đao trận màu vàng lập tức bao trùm nam tử mắt tam giác lại, lần nữa xoắn một cái, nhất thời chém thân thể gã thành bảy tám đoạn, máu tươi hắt ra.
Một đoàn lục quang bên trong tàn thi nam tử mắt tam giác bắn ra, bỏ chạy về phía xa nhanh như điện, chính là Nguyên Anh của nam tử mắt tam giác.
Nhưng vào thời khắc này, một nhân ảnh bỗng dưng xuất hiện phía trước, phất tay phát ra một thủ chưởng màu vàng, đã bắt lấy Nguyên Anh màu xanh lục, chính là thanh niên áo đen kia.
“Ha Ha! Liên Nham, lúc trước ngươi dám vênh mặt hất hàm sai khiến bổn thiếu gia, hôm nay rốt cuộc rơi vào trong tay ta, xem ngươi còn dám kiêu ngạo! Ta muốn bắt hồn phách ngươi, đặt ở trong Âm Hỏa dày vò trăm năm, cho ngươi muốn chết không được muốn sống không xong!” Trên mặt thanh niên áo đen đầy vẻ dữ tợn nhìn Nguyên Anh xanh lục, cười ha ha, đắc ý vô cùng.
Nữ ni áo trắng xa xa thấy bộ dáng dữ tợn của thanh niên áo đen, nhướng mày, trong mắt hiện lên một vòng chán ghét, nhưng lại đè xuống, cùng thiếu phục váy đỏ dắt tay nhau bay qua.
“Thiết đạo hữu, Liên Nham tham lam hèn hạ, đánh lén sát hại Tôn đạo hữu, chết chưa hết tội. Bất quá khắp nơi đây lộ ra vẻ cổ quái, chúng ta hay là trước liên thủ dò xét điều tra một chút.” Nữ ni áo trắng nói.
“Không sai.” Thần sắc thanh niên áo đen vội vàng đoan chính lại, cầm Nguyên Anh màu xanh trong tay rồi thu chín thanh Kim Đao lại.
Gã phất tay phát ra một cỗ ánh sáng vàng, cuốn trữ vật pháp khí trên thân nam tử mắt tam giác cùng chuôi kiếm xà màu xanh lục lại.
Nhưng vào lúc này, trên mặt đất quảng trường tuôn ra một mảnh quang mang đỏ sậm, nhưng lập tức lại biến mất, thân thể tàn phế của nam tử mắt tam giác, còn có chuôi xà kiếm màu xanh lục đều biến mất theo.
Thanh niên áo đen phát ra kim quang cuốn vào khoảng không, lập tức giật mình.
Khuôn mặt nữ ni áo trắng cũng khẽ biến, ánh mắt vội vàng dò xét chung quanh.
“Liên Nham xác thực đáng chết, bất quá dò xét tình huống nơi đây cũng không cần, hai vị vẫn nên thúc thủ chịu trói đi.” Một thanh âm đột nhiên vang lên, lập tức hư không phía trước hoa lên, hiện ra một nhân ảnh, thình lình lại là lão già áo xám, mỉm cười nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 1212: Tiểu đỉnh ba chân
9.6/10 từ 42 lượt.