Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1127: Tự sa bẫy
Dịch giả: NguyenDzung
Biên: Sherlock
Mắt thấy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng phô thiên cái địa lao tới, Hàn Lập không dám chủ quan, sau lưng lóe lên kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân hiện lên, xoay tròn không ngừng. Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vừa bay tới gần, liền giống như đụng vào một tầng khí mắt thường khó thấy, tốc độ lập tức trì hoãn, bị giam cầm giữa không trung.
Hàn Lập thấy vậy an tâm hơn, đang muốn lấy ra Huyền Thiên Hồ Lô thu thập lại, bỗng thấy một màn làm cho người ta khiếp sợ. Chỉ thấy trên thân hàng ngàn, hàng vạn Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia nổi lên ngọn lửa màu vàng, hào quang chớp động, không ngừng làm tiêu tan tia sáng màu vàng phóng ra từ bảo luân của hắn. Tia sáng màu vàng không ngừng tiêu tan, tốc độ di chuyển của Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia càng nhanh dần, liên tục tiến gần về phía hắn. Đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước mắt này so với đám hắn từng thấy qua rõ ràng không cùng một cấp bậc.
Bên phía Hàn Lập biến cố liên tục xuất hiện thì tình huống bên Giao Tam và Hồ Tam cũng diễn ra không ngừng.
Giờ phút này Giao Tam hoàn toàn bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vây lại ở giữa, tuy rằng pháp bào của nàng vẫn còn thanh quang nhưng đã bị xâm thực đến mức tan nát thành từng mảnh, mắt thấy gần như không thể chịu được.
Về phần Hồ Tam lại càng thê thảm hơn, ngân giáp trên người gã căn bản không ngăn cản được bao nhiêu Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, đành phải dịch chuyển thân hình vội vàng tránh né, thế nhưng lại không cẩn thận đụng phải một phân thân của thần đăng. Trên phân thân của thần đăng, ngọn lửa vụt bay lên, từ bên trong một con Hỏa Diễm Giao Long màu đỏ đột nhiên thò ra, nhằm người Hồ Tam quấn tới.
Hồ Tam giật mình, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay vung mạnh một cái, chém về phía Hỏa Long. Chỉ thấy đao ảnh màu máu phô thiên cái địa lao đi, cuốn theo mấy trăm con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, chém vào thân Xích Diễm Hỏa Long. Thân thể Hỏa Diễm Giao Long bị chém lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành những đốm lửa rải rác, tiêu tán đi.
Hồ Tam thấy vậy mới thoáng thở phào một hơi, nhưng ngay khi gã định di chuyển, hai phân thân khác của ngọn thần đăng chợt rực sáng. Hai con Hỏa Diễm Giao Long từ đó đột nhiên lao ra, một trái một phải cắn vào hai bả vai gã. Thân hình gã lập tức trì trệ, cả người bị giam tại chỗ. Ngay sau đó, Hỏa Tuế Huỳnh Trùng đang vây quanh liền nhào tới, che khuất cả người gã lại.
"Không tốt..." Hàn Lập thấy thế, trong lòng thắt lại.
Chỉ thấy Hồ Tam bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng cắn xé, sinh mệnh lực bắt đầu trôi đi với một tốc độ quỷ dị, toàn thân gã dần trở nên uể oải, khí tức trên người dần suy yếu. Nếu không ra tay cứu, Hồ Tam thật sự gặp nguy hiểm.
Hàn Lập cắn răng, vung tay lên. Ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nối đuôi nhau xuất hiện. Tất cả thân kiếm lắc một cái, hóa thành vô số bóng kiếm sáng xanh, xen kẽ nhau tạo một mảng lơ lửng giữa không trung, giống như một tấm lưới lớn dệt từ kiếm quang, lượn tới phía đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia.
Cùng lúc đó, hắn thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể nghịch chuyển khiến tốc độ tăng vọt, thân hình ở vị trí hiện tại đã lướt thẳng tới chỗ Hồ Tam. Không bị Chân Ngôn Bảo Luân áp chế, tốc độ Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lập tức tăng vọt. Dù lưới kiếm do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dệt thành có thể ngăn lại nhưng vẫn có một vài con lọt qua, đuổi theo.
Giờ này Hàn Lập không rảnh bận tâm, sau khi thân hình tới gần Hồ Tam, trong cơ thể liền vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, tinh thần chi lực lập tức dồn vào hai cánh tay, dùng ngay một đòn Đại Lực Kim Cương Quyết đánh tới hai phân thân của ngọn thần đăng.
"Đùng, đùng" hai tiếng nổ gần như đồng thời vang lên!
Theo tiếng nổ, hai phân thân của thần đăng vỡ nát, hai con Hỏa Long màu đỏ từ thân đèn thò ra cũng bất đầu sụp đổ.
Đúng lúc này, tất cả Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên người Hồ Tam lập tức vù vù bay ra lao về phía Hàn Lập, cùng với đám trùng đuổi theo lúc trước tạo thành thế tiền hậu giáp kích.
Hàn Lập căn bản tránh không kịp, liền bị mấy trăm con đâm vào người. Hắn không kịp phủi đi, chỉ muốn tránh đi trước rồi tìm phương pháp nhưng khi chân còn đang nhấc lên thì bỗng thấy ngọn lửa lúc trước bị vỡ vụn ra phía dưới thân tỏa ra như thể hoa sen nở rộ khắp nơi. Từ đó truyền ra rung động thời gian pháp tắc mãnh liệt, cho dù Hàn Lập nghịch chuyển chân luân trong cơ thể cũng không cách nào thoát, bị giam cầm tại chỗ.
Sau một cái chớp mắt, hư không trước mặt hắn có gợn sóng nhộn nhạo, thân ảnh Kỳ Ma Tử đột nhiên hiện ra, giơ cánh tay thật dài nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
"Cuối cùng cũng bắt được ngươi..." Lông mày Kỳ Ma Tử nhíu lại, lạnh giọng cười.
"Hàn huynh..." Hồ Tam vừa khôi phục tự do thấy vậy chợt biến sắc, kêu lớn.
Ở bên khác, Giao Tam bị bao bọc như thể trùng kén, bỗng quanh thân tản mát chấn động Luân Hồi pháp tắc mãnh liệt, chiếu rọi đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên người. Ngay sau đó, một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, ngọn lửa trên thân Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lập tức thu lại, hào quang nhanh chóng ảm đạm, "ào ào" rơi xuống đất, đúng là tất cả đều bắt đầu ngủ đông.
"Hàn đạo hữu..."
Giao Tam nhướng mày, thân hình chớp nhoáng, lao thẳng đến bên kia. Nhưng, nàng vừa mới xông ra khoảng hơn trăm trượng, trên tất cả phân thân của thần đăng ở xung quanh liền sáng rực ánh lửa, từng đầu Hỏa Long nhô ra, giăng khắp nơi, giống như kết thành một cái lồng giam, cơ hồ hoàn toàn cách trở đường đi.
Kỳ Ma Tử nhìn về phía Giao Tam một cái, lúc thu hồi ánh mắt lại liếc qua Hồ Tam, sau đó mới nhìn chằm chằm Hàn Lập, châm chọc nói: "Lần này không ai có thể cứu ngươi, đi chết đi!"
Dứt lời, y nắm lấy Hàn Lập, lòng bàn tay lóe lên ánh lửa, một ngọn lửa màu vàng bốc lên, trong nháy mắt đã che khuất toàn thân Hàn Lập.
"Hàn huynh..." Mắt Hồ Tam trừng lên như muốn nứt, thân hình bạo khởi, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay vừa muốn huy động liền bị Kỳ Ma Tử tiện tay đánh ra một đám lửa vàng trúng lồng ngực, cả người ngã xuống một lần nữa.
Giao Tam dù trợn trừng hai mắt cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Lập bị ngọn lửa thôn phệ.
Kỳ Ma Tử thấy vậy, nhếch miệng cười lạnh, bàn tay quay ra sau lưng, chợt vẫy một cái. Chỉ thấy phía ngoài của ánh lửa thoáng hiện, tách ra từng đoá Hỏa Diễm Kim Liên nở rộ, hình thành một lồng giam cấm chế to lớn, hoàn toàn phong tỏa hư không. Bên trong quang mang kim liên hiện ra một bóng người cao lớn, lại chính là Hàn Lập.
"Loại Thế Thân Khôi Lỗi này đã dùng qua một lần coi như hết tác dụng, sao còn dám bêu xấu trước mặt ta?" Kỳ Ma Tử quay người nhìn Hàn Lập bị giam cầm trong Hỏa Diễm Kim Liên, khuôn mặt đầy mỉa mai, cười nói.
Hàn Lập ở trong ngọn lửa, không những không cách nào động đậy, mà còn chịu Hỏa Liên thiêu đốt, đau đớn kịch liệt khiến mặt mũi hắn có chút vặn vẹo, căn bản là không thể trả lời.
Kỳ Ma Tử không có ý định cùng hắn nói nhảm, thân hình lóe lên, tiến vào trong Hỏa Diễm Kim Liên, bàn tay to như bồ phiến nắm đầu Hàn Lập, thoáng phát lực, xương khớp ngón tay liền nhô ra trắng bệch. Hàn Lập lập tức cảm thấy đầu căng như muốn nổ, không nhịn được kêu lên thảm thiết. Dường như đối với Kỳ Ma Tử, tiếng kêu thảm này khiến y rất thoải mái, lực đạo trên tay không ngừng tăng thêm. Sắc mặt Hàn Lập trở nên trắng bệch, hai mắt dày đặc tơ máu, nhãn cầu lồi ra như thể chỉ sau một khắc sẽ vỡ tung.
Giao Tam thấy thế, thần sắc đột biến, hào quang đỏ sậm trên người như thủy triều dâng lên, giơ tay hất về phía trước, tấm lệnh bài màu đỏ liền bắn ra giữa không trung, không ngừng phồng lớn. Thân hình nàng theo sát lệnh bài, không ngừng quán chú lực lượng pháp tắc của cơ thể vào trong. Lệnh bài hóa lớn bằng cánh cửa, che trước người Giao Tam, bên trong liên tục tản mát ra tia sáng đỏ sậm, chiếu rọi bốn phía, từng phân thân của ngọn thần đăng theo đó liền biến mất.
Hồ Tam vất vả lắm mới thoát thân, giờ này cũng theo sau Giao Tam cấp bách lao tới Kỳ Ma Tử. Trong tay gã, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao đại thịnh huyết quang, thân đao không động mà thế đao đã đạt đến đỉnh phong.
Kỳ Ma Tử quay đầu lườm bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch, biểu lộ vẻ giễu cợt.
"Nguy rồi, không còn kịp..." Giao Tam tuyệt vọng nói.
Nàng vừa dứt lời, bàn tay Kỳ Ma Tử bỗng tăng thêm lực đạo, một vệt kim quang chợt lóe lên, đầu Hàn Lập như quả dưa hấu chín mọng, "bụp" một tiếng, vỡ vụn ra.
"Hàn huynh..." Hồ Tam thấy thế, hai mắt trợn lên, quát lớn một tiếng lớn.
Giao Tam biến sắc, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kỳ Ma Tử không quản hai người này mà từ trong xác Hàn Lập kéo ra một tiểu nhân. Tiểu nhân này màu vàng, cao bốn năm tấc, mặt mũi giống Hàn Lập như đúc, chính là Nguyên Anh của hắn.
"Hàn đạo hữu, ngươi xem... Hiện tại Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết không phải là của ta sao?" Kỳ Ma Tử mặt mũi tràn đầy khoái ý, bộ dáng tươi cười, nhìn Nguyên Anh bị mình giam cầm trong tay nói.
Tiểu nhân Nguyên Anh không trả lời, tay chân lắc lư, giãy giụa không ngừng nhưng căn bản vùng vẫy không thoát.
Kỳ Ma Tử thấy vậy cũng không nóng giận, ánh mắt lóe lên một tầng quang mang đen nhánh. Từ trong con mắt, phóng ra hai luồng khói đen ngưng thực như sợi tơ nhỏ bé bao quanh Nguyên Anh của Hàn Lập. Dùng bí pháp sưu hồn như vậy, dù Nguyên Anh có đặt cấm chế, chỉ cần cảnh giới tu vi không bằng, liền có thể dễ dàng phá giải, đồng thời đại bộ phận lực lượng ẩn chứa trong Nguyên Anh cũng sẽ bị người dùng thuật này hấp thu chứ không lãng phí. Tuy nhiên, vừa bắt đầu sưu hồn, thần sắc Kỳ Ma Tử đột nhiên biến đổi, sợi tơ màu đen quấn quanh thân Nguyên Anh lập tức co rụt lại, thu vào trong mắt y.
Chỉ là giờ phút này thì đã trễ!
Thi thể bị bóp nát đầu của Hàn Lập bỗng dưng vặn vẹo, tính cả tiểu nhân Nguyên Anh trên tay Kỳ Ma Tử, cả hai rung động trong một tầng pháp trận chi lực, tiêu tán thành hư vô.
Bên cạnh Giao Tam hiện ra một bóng người màu xanh, trên mặt cười nhạt, chính là tu sĩ Đại La, Liễu Tự Tại.
Huyễn Thuật Pháp Tắc của gã và Luân Hồi Pháp Tắc của Giao Tam phối hợp với nhau, lại hi sinh thêm cả một bộ Thế Thân Khôi Lỗi, cuối cùng đã lừa được Kỳ Ma Tử ngay trong chính Linh Vực của y.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Biên: Sherlock
Mắt thấy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng phô thiên cái địa lao tới, Hàn Lập không dám chủ quan, sau lưng lóe lên kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân hiện lên, xoay tròn không ngừng. Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vừa bay tới gần, liền giống như đụng vào một tầng khí mắt thường khó thấy, tốc độ lập tức trì hoãn, bị giam cầm giữa không trung.
Hàn Lập thấy vậy an tâm hơn, đang muốn lấy ra Huyền Thiên Hồ Lô thu thập lại, bỗng thấy một màn làm cho người ta khiếp sợ. Chỉ thấy trên thân hàng ngàn, hàng vạn Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia nổi lên ngọn lửa màu vàng, hào quang chớp động, không ngừng làm tiêu tan tia sáng màu vàng phóng ra từ bảo luân của hắn. Tia sáng màu vàng không ngừng tiêu tan, tốc độ di chuyển của Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia càng nhanh dần, liên tục tiến gần về phía hắn. Đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước mắt này so với đám hắn từng thấy qua rõ ràng không cùng một cấp bậc.
Bên phía Hàn Lập biến cố liên tục xuất hiện thì tình huống bên Giao Tam và Hồ Tam cũng diễn ra không ngừng.
Giờ phút này Giao Tam hoàn toàn bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vây lại ở giữa, tuy rằng pháp bào của nàng vẫn còn thanh quang nhưng đã bị xâm thực đến mức tan nát thành từng mảnh, mắt thấy gần như không thể chịu được.
Về phần Hồ Tam lại càng thê thảm hơn, ngân giáp trên người gã căn bản không ngăn cản được bao nhiêu Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, đành phải dịch chuyển thân hình vội vàng tránh né, thế nhưng lại không cẩn thận đụng phải một phân thân của thần đăng. Trên phân thân của thần đăng, ngọn lửa vụt bay lên, từ bên trong một con Hỏa Diễm Giao Long màu đỏ đột nhiên thò ra, nhằm người Hồ Tam quấn tới.
Hồ Tam giật mình, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay vung mạnh một cái, chém về phía Hỏa Long. Chỉ thấy đao ảnh màu máu phô thiên cái địa lao đi, cuốn theo mấy trăm con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, chém vào thân Xích Diễm Hỏa Long. Thân thể Hỏa Diễm Giao Long bị chém lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành những đốm lửa rải rác, tiêu tán đi.
Hồ Tam thấy vậy mới thoáng thở phào một hơi, nhưng ngay khi gã định di chuyển, hai phân thân khác của ngọn thần đăng chợt rực sáng. Hai con Hỏa Diễm Giao Long từ đó đột nhiên lao ra, một trái một phải cắn vào hai bả vai gã. Thân hình gã lập tức trì trệ, cả người bị giam tại chỗ. Ngay sau đó, Hỏa Tuế Huỳnh Trùng đang vây quanh liền nhào tới, che khuất cả người gã lại.
"Không tốt..." Hàn Lập thấy thế, trong lòng thắt lại.
Chỉ thấy Hồ Tam bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng cắn xé, sinh mệnh lực bắt đầu trôi đi với một tốc độ quỷ dị, toàn thân gã dần trở nên uể oải, khí tức trên người dần suy yếu. Nếu không ra tay cứu, Hồ Tam thật sự gặp nguy hiểm.
Hàn Lập cắn răng, vung tay lên. Ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nối đuôi nhau xuất hiện. Tất cả thân kiếm lắc một cái, hóa thành vô số bóng kiếm sáng xanh, xen kẽ nhau tạo một mảng lơ lửng giữa không trung, giống như một tấm lưới lớn dệt từ kiếm quang, lượn tới phía đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia.
Cùng lúc đó, hắn thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể nghịch chuyển khiến tốc độ tăng vọt, thân hình ở vị trí hiện tại đã lướt thẳng tới chỗ Hồ Tam. Không bị Chân Ngôn Bảo Luân áp chế, tốc độ Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lập tức tăng vọt. Dù lưới kiếm do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dệt thành có thể ngăn lại nhưng vẫn có một vài con lọt qua, đuổi theo.
Giờ này Hàn Lập không rảnh bận tâm, sau khi thân hình tới gần Hồ Tam, trong cơ thể liền vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, tinh thần chi lực lập tức dồn vào hai cánh tay, dùng ngay một đòn Đại Lực Kim Cương Quyết đánh tới hai phân thân của ngọn thần đăng.
"Đùng, đùng" hai tiếng nổ gần như đồng thời vang lên!
Theo tiếng nổ, hai phân thân của thần đăng vỡ nát, hai con Hỏa Long màu đỏ từ thân đèn thò ra cũng bất đầu sụp đổ.
Đúng lúc này, tất cả Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên người Hồ Tam lập tức vù vù bay ra lao về phía Hàn Lập, cùng với đám trùng đuổi theo lúc trước tạo thành thế tiền hậu giáp kích.
Hàn Lập căn bản tránh không kịp, liền bị mấy trăm con đâm vào người. Hắn không kịp phủi đi, chỉ muốn tránh đi trước rồi tìm phương pháp nhưng khi chân còn đang nhấc lên thì bỗng thấy ngọn lửa lúc trước bị vỡ vụn ra phía dưới thân tỏa ra như thể hoa sen nở rộ khắp nơi. Từ đó truyền ra rung động thời gian pháp tắc mãnh liệt, cho dù Hàn Lập nghịch chuyển chân luân trong cơ thể cũng không cách nào thoát, bị giam cầm tại chỗ.
Sau một cái chớp mắt, hư không trước mặt hắn có gợn sóng nhộn nhạo, thân ảnh Kỳ Ma Tử đột nhiên hiện ra, giơ cánh tay thật dài nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
"Cuối cùng cũng bắt được ngươi..." Lông mày Kỳ Ma Tử nhíu lại, lạnh giọng cười.
"Hàn huynh..." Hồ Tam vừa khôi phục tự do thấy vậy chợt biến sắc, kêu lớn.
Ở bên khác, Giao Tam bị bao bọc như thể trùng kén, bỗng quanh thân tản mát chấn động Luân Hồi pháp tắc mãnh liệt, chiếu rọi đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên người. Ngay sau đó, một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, ngọn lửa trên thân Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lập tức thu lại, hào quang nhanh chóng ảm đạm, "ào ào" rơi xuống đất, đúng là tất cả đều bắt đầu ngủ đông.
"Hàn đạo hữu..."
Giao Tam nhướng mày, thân hình chớp nhoáng, lao thẳng đến bên kia. Nhưng, nàng vừa mới xông ra khoảng hơn trăm trượng, trên tất cả phân thân của thần đăng ở xung quanh liền sáng rực ánh lửa, từng đầu Hỏa Long nhô ra, giăng khắp nơi, giống như kết thành một cái lồng giam, cơ hồ hoàn toàn cách trở đường đi.
Kỳ Ma Tử nhìn về phía Giao Tam một cái, lúc thu hồi ánh mắt lại liếc qua Hồ Tam, sau đó mới nhìn chằm chằm Hàn Lập, châm chọc nói: "Lần này không ai có thể cứu ngươi, đi chết đi!"
Dứt lời, y nắm lấy Hàn Lập, lòng bàn tay lóe lên ánh lửa, một ngọn lửa màu vàng bốc lên, trong nháy mắt đã che khuất toàn thân Hàn Lập.
"Hàn huynh..." Mắt Hồ Tam trừng lên như muốn nứt, thân hình bạo khởi, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay vừa muốn huy động liền bị Kỳ Ma Tử tiện tay đánh ra một đám lửa vàng trúng lồng ngực, cả người ngã xuống một lần nữa.
Giao Tam dù trợn trừng hai mắt cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Lập bị ngọn lửa thôn phệ.
Kỳ Ma Tử thấy vậy, nhếch miệng cười lạnh, bàn tay quay ra sau lưng, chợt vẫy một cái. Chỉ thấy phía ngoài của ánh lửa thoáng hiện, tách ra từng đoá Hỏa Diễm Kim Liên nở rộ, hình thành một lồng giam cấm chế to lớn, hoàn toàn phong tỏa hư không. Bên trong quang mang kim liên hiện ra một bóng người cao lớn, lại chính là Hàn Lập.
"Loại Thế Thân Khôi Lỗi này đã dùng qua một lần coi như hết tác dụng, sao còn dám bêu xấu trước mặt ta?" Kỳ Ma Tử quay người nhìn Hàn Lập bị giam cầm trong Hỏa Diễm Kim Liên, khuôn mặt đầy mỉa mai, cười nói.
Hàn Lập ở trong ngọn lửa, không những không cách nào động đậy, mà còn chịu Hỏa Liên thiêu đốt, đau đớn kịch liệt khiến mặt mũi hắn có chút vặn vẹo, căn bản là không thể trả lời.
Kỳ Ma Tử không có ý định cùng hắn nói nhảm, thân hình lóe lên, tiến vào trong Hỏa Diễm Kim Liên, bàn tay to như bồ phiến nắm đầu Hàn Lập, thoáng phát lực, xương khớp ngón tay liền nhô ra trắng bệch. Hàn Lập lập tức cảm thấy đầu căng như muốn nổ, không nhịn được kêu lên thảm thiết. Dường như đối với Kỳ Ma Tử, tiếng kêu thảm này khiến y rất thoải mái, lực đạo trên tay không ngừng tăng thêm. Sắc mặt Hàn Lập trở nên trắng bệch, hai mắt dày đặc tơ máu, nhãn cầu lồi ra như thể chỉ sau một khắc sẽ vỡ tung.
Giao Tam thấy thế, thần sắc đột biến, hào quang đỏ sậm trên người như thủy triều dâng lên, giơ tay hất về phía trước, tấm lệnh bài màu đỏ liền bắn ra giữa không trung, không ngừng phồng lớn. Thân hình nàng theo sát lệnh bài, không ngừng quán chú lực lượng pháp tắc của cơ thể vào trong. Lệnh bài hóa lớn bằng cánh cửa, che trước người Giao Tam, bên trong liên tục tản mát ra tia sáng đỏ sậm, chiếu rọi bốn phía, từng phân thân của ngọn thần đăng theo đó liền biến mất.
Hồ Tam vất vả lắm mới thoát thân, giờ này cũng theo sau Giao Tam cấp bách lao tới Kỳ Ma Tử. Trong tay gã, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao đại thịnh huyết quang, thân đao không động mà thế đao đã đạt đến đỉnh phong.
Kỳ Ma Tử quay đầu lườm bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch, biểu lộ vẻ giễu cợt.
"Nguy rồi, không còn kịp..." Giao Tam tuyệt vọng nói.
Nàng vừa dứt lời, bàn tay Kỳ Ma Tử bỗng tăng thêm lực đạo, một vệt kim quang chợt lóe lên, đầu Hàn Lập như quả dưa hấu chín mọng, "bụp" một tiếng, vỡ vụn ra.
"Hàn huynh..." Hồ Tam thấy thế, hai mắt trợn lên, quát lớn một tiếng lớn.
Giao Tam biến sắc, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kỳ Ma Tử không quản hai người này mà từ trong xác Hàn Lập kéo ra một tiểu nhân. Tiểu nhân này màu vàng, cao bốn năm tấc, mặt mũi giống Hàn Lập như đúc, chính là Nguyên Anh của hắn.
"Hàn đạo hữu, ngươi xem... Hiện tại Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết không phải là của ta sao?" Kỳ Ma Tử mặt mũi tràn đầy khoái ý, bộ dáng tươi cười, nhìn Nguyên Anh bị mình giam cầm trong tay nói.
Tiểu nhân Nguyên Anh không trả lời, tay chân lắc lư, giãy giụa không ngừng nhưng căn bản vùng vẫy không thoát.
Kỳ Ma Tử thấy vậy cũng không nóng giận, ánh mắt lóe lên một tầng quang mang đen nhánh. Từ trong con mắt, phóng ra hai luồng khói đen ngưng thực như sợi tơ nhỏ bé bao quanh Nguyên Anh của Hàn Lập. Dùng bí pháp sưu hồn như vậy, dù Nguyên Anh có đặt cấm chế, chỉ cần cảnh giới tu vi không bằng, liền có thể dễ dàng phá giải, đồng thời đại bộ phận lực lượng ẩn chứa trong Nguyên Anh cũng sẽ bị người dùng thuật này hấp thu chứ không lãng phí. Tuy nhiên, vừa bắt đầu sưu hồn, thần sắc Kỳ Ma Tử đột nhiên biến đổi, sợi tơ màu đen quấn quanh thân Nguyên Anh lập tức co rụt lại, thu vào trong mắt y.
Chỉ là giờ phút này thì đã trễ!
Thi thể bị bóp nát đầu của Hàn Lập bỗng dưng vặn vẹo, tính cả tiểu nhân Nguyên Anh trên tay Kỳ Ma Tử, cả hai rung động trong một tầng pháp trận chi lực, tiêu tán thành hư vô.
Bên cạnh Giao Tam hiện ra một bóng người màu xanh, trên mặt cười nhạt, chính là tu sĩ Đại La, Liễu Tự Tại.
Huyễn Thuật Pháp Tắc của gã và Luân Hồi Pháp Tắc của Giao Tam phối hợp với nhau, lại hi sinh thêm cả một bộ Thế Thân Khôi Lỗi, cuối cùng đã lừa được Kỳ Ma Tử ngay trong chính Linh Vực của y.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 1127: Tự sa bẫy
9.6/10 từ 42 lượt.