Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1039: Muốn bắt phải thả
Dịch: Thanhtrung5
Biên: Sherlock
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, một nhóm người ồn ồn ào ào đi trên con đường nhỏ trong núi.
Trong đó người đi đầu tiên chính là Vu Khoát Hải của Lăng Tiêu tông, ngay phía sau y một bước chính là Dương trưởng lão của Liệt Dương thành và Phó cốc chủ của Thanh Tác cốc, những người còn lại của ba phái đều đi theo sau bọn họ.
"Hừ, ngàn vạn lần đừng để cho ta gặp được tên Vương Bát cao tử đào đất khốn kiếp kia! Nếu không ta nhất định phải lột da hủy xương, nghiền xương hắn thành tro bụi. Lão tử sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp chuyện khốn nạn như thế này." Dương trưởng lão vẫn chưa nguôi giận, vừa đi vừa dựng râu trừng mắt quát.
"Dương trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút. Lúc bí cảnh mở ra, chúng ta đều cùng một chỗ tiến vào, lại đi cùng bọn Thiên Thủy tông với Thông Thiên kiếm phái, phân chia khu vực tìm kiếm. Theo lý mà nói thì sẽ không có người nào có thể nhanh chân đến trước a." Vu Khoát Hải trầm ngâm.
"Có ý tứ gì. . . Ngươi nói chuyện này là do hai phái kia giở trò quỷ?" Dương trưởng lão sững sờ, hỏi.
"Bí bảo phía trước, lòng người khó dò, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Nói không chừng chính là tại thời điểm giữ chúng ta lại để thiết lập quy củ, chúng đã vụng trộm phái người bí mật đi trước thu lấy bảo vật." Phó cốc chủ trầm ngâm một lát, thấp giọng nói.
Gã vừa thốt lời này ra khỏi miệng, ba người đồng thời nổi lên suy nghĩ, nếu đúng là hai đại tông kia giở trò quỷ, liệu bọn họ có khả năng khiêu chiến với bọn chúng hay không?
"Tiếp theo chúng ta muốn xâm nhập vào sâu bí cảnh, khó đảm bảo sẽ không bị bọn chúng giở trò lần nữa, chư vị có đối sách gì không?" Vu Khoát Hải trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.
Dương trưởng lão và Phó cốc chủ đồng thời nhìn nhau, ai nấy cũng không mở miệng.
"Tục ngữ nói đúng, cường long không ép rắn rít địa phương. Chúng ta tốt xấu gì cũng là tông môn bản thổ nơi đây, mà lại bị người ta ép buộc thành bộ dạng như thế này, sau này truyền ra ngoài thực sự không dễ nghe a. . ." Vu Khoát Hải thở dài nói.
"Hiện tại chỉ có thể đi một bước, tính một bước thôi, cẩn thận nhiều hơn một chút với bọn chúng, có thể tranh thủ được cơ duyên phần nào hay phần đó, nếu không tranh được cũng dùng hết khả năng đừng trở thành vũ khí không công cho người ta sử dụng." Dương trưởng lão lắc đầu nói.
"Đúng vậy, chúng ta phải tập hợp một chỗ, mới có thể tranh giành được." Phó cốc chủ thở dài, nói ra.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, chợt nghe phía trước núi rừng truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong rừng bụi mù nổi lên bốn phía, hình như có dã thú chạy như điên.
"Đây là có chuyện gì. . ."
Vu Khoát Hải còn đang nghi hoặc, đã thấy trong rừng có một nam tử trung niên cường tráng, thấp lùn, áo quần trên người rách tở tơi, hết sức chật vật đang cắm đầu chạy như điên ra, ngay sau lưng hắn là một đầu Kim Chúc thú giống lợn rừng, toàn thân màu vàng kim đuổi theo.
Con thú này cao hơn mười trượng, bộ lông toàn thân màu vàng óng giống như cương châm, từng chiếc dựng đứng, trong miệng mọc ra hai cái răng nanh màu vàng sắc bén không gì sánh được, cong lên phía trên, giống như hai đạo phi kích lồi ra ngoài.
Bộ dáng nam tử kia rất mệt mỏi, Kim Chúc thú phía sau thấy thế càng vui mừng đuổi theo.
Nam tử thấy phía trước xuất hiện nhiều người như vậy, giống như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng lớn tiếng cầu cứu:
"Đạo hữu cứu mạng, đạo hữu cứu ta. . ."
Đám người chưa rõ chuyện gì, nam tử trung niên kia đã chạy như điên tới, thời điểm tới gần đám người liền nhảy lên, bay qua đỉnh đầu đám người, sau đó ngã đâm vào một gốc cổ thụ ba người mới ôm hết, mới dừng lại được.
Kim Chúc thú kia đuổi tới trước mặt, tự nhiên là không quan tâm, nhào tới đám người Vu Khoát Hải.
Bọn người Linh Tiêu môn đi đầu kịp phản ứng, ào ào phát ra pháp bảo, đánh tới con Kim Chúc thú to lớn giống như lợn rừng kia.
Người Liệt Quang thành và Thanh Tác cốc tuy hơi chậm một chút, cũng đều dồn dập xông tới.
Không phải bọn chúng tốt bụng, nhiệt tình rút đao tương trợ, mà bởi vì Kim Chúc thú này chính là do thiên địa nguyên khí Kim thuộc tính tinh thuần ngưng tụ, thú hạch ngưng kết trong thể nội thường sẽ mang theo chút lực lượng pháp tắc Kim thuộc tính, có thể xem như là một dạng bảo vật không tệ.
"Người nào đánh con thú này một kích trí mạng, sẽ nhận được thú hạch." Vu Khoát Hải quát lớn.
Đám người còn lại đều không lên tiếng phản đối, đồng thời liên tục đánh về phía con Kim Chúc thú kia.
Con thú này thực lực không tính là quá mạnh, chiến lực nhiều lắm tương đương với tu sĩ Kim Tiên trung kỳ, so với hai con Kim Chúc thú giống như cự hổ mà Hàn Lập gặp lúc trước vẫn không sánh bằng.
Nó bị mọi người liên thủ vây công, chống cự không được bao lâu liền bị vị Dương trưởng lão kia lặng lẽ vòng sau đánh lén vào phần gáy, một đạo Hỏa Diễm Đao đâm xuyên qua đầu lâu, thú hạch của nó tất nhiên cũng bị lão thu vào trong tay áo.
Tuy thân thể Kim Chúc thú không có pháp lực, nhưng cũng coi như là tài liệu luyện khí không tệ, bị đám người xé nát phân chia.
Chờ đến khi tất cả đều kết thúc, bọn người Vu Khoát Hải liền quay đầu nhìn về phía người chạy trốn trước đó, đã thấy người nọ trên thân độn quang lóe lên, đang định phi độn chạy.
"Chạy đi đâu?" Vu Khoát Hải hét to một tiếng.
Chỉ thấy cổ tay y rung lên, lập tức một đoạn trường tiên màu đen giống như lưỡi của con linh xà phóng ra, lập tức cuốn lấy tên trung niên hán tử kia, kéo hắn quay trở lại, té lăn quay dưới chân y.
"Gia hỏa này có chút lạ mặt a, cho dù lúc trước tiến vào bí cảnh hay sau này, tựa hồ ta cũng chưa từng gặp qua hắn ở môn phái nào." Phó cốc chủ nhìn chằm chằm trung niên hán tử kia một lúc lâu, chần chờ nói ra.
"Ta cũng nhìn rất lạ mặt, hoàn toàn chính xác không giống như người của các đại phái." Dương trưởng lão cũng gật đầu, nói ra.
"Cái này dễ xử lý, đợi sau khi sưu hồn, chẳng phải sẽ biết tất cả mọi chuyện ư." Vu Khoát Hải không có hảo ý, cười nói.
"Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ. . ." Trung niên hán tử vội vàng kêu lên.
"Đừng có nói lời vô ích, nói không chừng tên này chính là tặc tử đào đất không biết xấu hổ kia!" Lại một người Lăng Tiêu tông quát.
"Lai lịch người này không rõ, cũng không phải là không thể được. . ." Dương trưởng lão trầm ngâm một chút nói.
Đám người nghe vậy, nhao nhao phụ họa, hô hào muốn sưu hồn.
Vu Khoát Hải liếc nhìn nam tử, thấy khoảng cách lông mày khá rộng, lại cảm thấy người này có hiện tượng ngu ngốc bẩm sinh, không giống như người gian xảo, bất quá vì để phòng vạn nhất, y vẫn muốn sưu hồn hắn một chút, để phòng bất trắc.
Có bộ dáng này, tự nhiên không phải ai khác, chính là Hàn Lập đeo mặt nạ lên, sửa lại thân hình.
Lúc trước hắn phát giác được nhóm người này tới gần, liền nhanh chóng suy nghĩ, dự định trà trộn vào trong bọn họ, tìm hiểu chút tin tức hữu dụng, cho nên mới đặc biệt đi tìm con Kim Chúc thú kia, dẫn dụ nó truy sát mình tới nơi này.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Vu Khoát Hải muốn đưa tay lên, đã thấy trên thân người kia bỗng nhiên lóe lên kim quang, trường tiên màu đen quấn quanh người hắn bỗng nhiên buông lỏng, đúng là tự mình thoát ra, xoay người đứng lên.
"Đạo hữu chớ trách, tại hạ Thạch Mục, không phải là kẻ xấu gì." Hàn Lập ôm quyền về phía mọi người liền, cười ngây ngô nói.
Đám người thấy hắn thoát khỏi trói buộc của Vu Khoát Hải dễ như trở bàn tay, thần sắc đều có chút kinh dị, từng người đều cầm binh khí lên, vây quanh Hàn Lập.
Hàn Lập thấy thế, bàn tay vội vàng kết pháp quyết tạo thành một cái thoát khốn chú, giải thích: "Tại hạ không tinh đại đạo, chỉ biết những thứ đồ chơi bàng môn tà đạo nhỏ này, mong rằng chư vị chớ trách, xin hỏi nơi này là nơi nào?"
Bọn người Vu Khoát Hải bị hắn hỏi như vậy, ngược lại có chút bối rối.
"Ngươi không biết đây là nơi nào?" Ánh mắt Vu Khoát Hải hơi trầm xuống, hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, trước đó là tại hạ đuổi bắt một con dị thú trong núi rừng, kết quả không biết sao bị lạc vào một khe núi cổ quái, chung quanh nhìn như mở rộng ra nhưng thật giống như lâm vào một bức tường ma quỷ giống nhau, quanh đi quẩn lại không làm sao thoát khỏi được. Cũng may ta còn biết chút biện pháp phá chướng giải cấm, rốt cục phá vỡ mê chướng, kết quả là đến nơi này. Còn chưa đi được bao lâu, liền gặp con Kim Chúc thú kia, bị nó một đường đuổi giết chạy trốn tới nơi này." Hàn Lập ra vẻ sợ xanh mặt, giải thích.
"Nói mà không có bằng chứng, chúng ta không thể tin được. Trước đó đã có kẻ xấu, trước mặt chúng ta vơ vét rất nhiều bảo vật cùng linh dược, chúng ta hoài nghi ngươi chính là người kia. Nếu như ngươi muốn chứng minh bản thân trong sạch, vậy hãy giao pháp khí trữ vật ra, để cho chúng ta kiểm tra thực hư một phen." Vu Khoát Hải cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Chư vị đây không phải là làm khó tại hạ a, pháp khí trữ vật há có thể tùy tiện đưa cho người. . ." Hàn Lập giống như vô ý rụt cổ một cái, cãi lại.
"Chỉ sợ đạo hữu không có lựa chọn." Dương trưởng lão cũng lạnh giọng nói ra.
Hàn Lập nhìn đám người bao vây càng lúc càng đến gần, trên mặt xuất hiện vẻ do dự cùng sợ hãi biến hóa liên tục.
Sau một hồi lâu, hắn mới rốt cục thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, xin chư vị tra xét sau đó thả ta rời đi là được."
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy xuống một cái nhẫn trữ vật trên tay đã sớm lưu lại từ trước, đưa tới.
Vu Khoát Hải tiếp vào trong tay, tập trung thần thức tra xét một lát, khẽ chau mày, chuyển tay giao cho Dương trưởng lão.
Người sau tra xét xong, sau đó cũng không nhịn được nhíu mày, giao cho Phó cốc chủ.
"Dù sao ngươi cũng là một tên Kim Tiên, tuy chỉ có tu vi sơ kỳ nhưng làm sao lại nghèo như thế này?" Phó cốc chủ nhịn không được hỏi.
"Để chư vị chê cười. . . Tại hạ chỉ là một kẻ tán tu sơn dã, tự nhiên không thể so với chư vị được tông môn chiếu cố, muốn thu hoạch tài nguyên tu luyện thực sự còn không dễ, làm gì còn vốn liếng dư ra a?" Hàn Lập nặn ra một nụ cười khổ, thở dài nói ra.
"Xem ra thật đúng là một kẻ tán tu u mê, đần đồn xông vào. . ." Phó cốc chủ đưa nhẫn trữ vật ném trả lại, nói ra.
Hàn Lập tiếp được, vẻ mặt cười ngây ngô đeo lại trên tay.
"Nếu các vị đạo hữu còn có chuyện quan trọng phải làm, tại hạ không làm phiền chư vị nữa, xin cáo từ." Hàn Lập khom lưng, vừa nói vừa lùi ra sau lưng.
"Thạch đạo hữu đợi chút. . ." Vu Khoát Hải bỗng nhiên mở miệng nói ra.
"Đạo hữu còn có chuyện gì phân phó?" Hàn Lập lập tức khẽ giật mình, ra vẻ nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước Thạch đạo hữu nói, biết một chút pháp thuật phá chướng giải cấm, không biết lời nói đấy có thật hay không?" Vu Khoát Hải cười hỏi.
Hàn Lập nghe vậy, lập tức giả dạng ra vẻ thần thái tự đắc, đáp: "Không phải là tại hạ khoe khoang, mặc dù cảnh giới tu hành bình thường, nhưng bản sự phá giải cấm chế mê chướng tìm đồ vẫn có một chút. . .”
"Bất quá so với chư vị tự nhiên không đáng nhắc tới, không đáng giá nhắc tới. . ." Nói được nửa câu,hình như hắn tự biết lỡ mồm, vội vàng giải thích nói.
"Vu đạo hữu, lúc này ngươi hỏi thăm chuyện này là có dụng ý gì a?" Dương trưởng lão nhìn ra một chút ý tứ, liền truyền âm hỏi.
"Nếu Thiên Thủy tông và Thông Thiên kiếm phái muốn bắt chúng ta làm pháo hôi, tại sao chúng ta cũng không tìm pháo hôi đỡ đòn phía trước. Người trước mắt này tự đưa tới cửa, lại tự nói am hiểu phá cấm, vậy không phải vừa vặn thích hợp sao?" Vu Khoát Hải mặt không đổi sắc, nhưng cũng truyền âm trả lời.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Biên: Sherlock
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, một nhóm người ồn ồn ào ào đi trên con đường nhỏ trong núi.
Trong đó người đi đầu tiên chính là Vu Khoát Hải của Lăng Tiêu tông, ngay phía sau y một bước chính là Dương trưởng lão của Liệt Dương thành và Phó cốc chủ của Thanh Tác cốc, những người còn lại của ba phái đều đi theo sau bọn họ.
"Hừ, ngàn vạn lần đừng để cho ta gặp được tên Vương Bát cao tử đào đất khốn kiếp kia! Nếu không ta nhất định phải lột da hủy xương, nghiền xương hắn thành tro bụi. Lão tử sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp chuyện khốn nạn như thế này." Dương trưởng lão vẫn chưa nguôi giận, vừa đi vừa dựng râu trừng mắt quát.
"Dương trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút. Lúc bí cảnh mở ra, chúng ta đều cùng một chỗ tiến vào, lại đi cùng bọn Thiên Thủy tông với Thông Thiên kiếm phái, phân chia khu vực tìm kiếm. Theo lý mà nói thì sẽ không có người nào có thể nhanh chân đến trước a." Vu Khoát Hải trầm ngâm.
"Có ý tứ gì. . . Ngươi nói chuyện này là do hai phái kia giở trò quỷ?" Dương trưởng lão sững sờ, hỏi.
"Bí bảo phía trước, lòng người khó dò, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Nói không chừng chính là tại thời điểm giữ chúng ta lại để thiết lập quy củ, chúng đã vụng trộm phái người bí mật đi trước thu lấy bảo vật." Phó cốc chủ trầm ngâm một lát, thấp giọng nói.
Gã vừa thốt lời này ra khỏi miệng, ba người đồng thời nổi lên suy nghĩ, nếu đúng là hai đại tông kia giở trò quỷ, liệu bọn họ có khả năng khiêu chiến với bọn chúng hay không?
"Tiếp theo chúng ta muốn xâm nhập vào sâu bí cảnh, khó đảm bảo sẽ không bị bọn chúng giở trò lần nữa, chư vị có đối sách gì không?" Vu Khoát Hải trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.
Dương trưởng lão và Phó cốc chủ đồng thời nhìn nhau, ai nấy cũng không mở miệng.
"Tục ngữ nói đúng, cường long không ép rắn rít địa phương. Chúng ta tốt xấu gì cũng là tông môn bản thổ nơi đây, mà lại bị người ta ép buộc thành bộ dạng như thế này, sau này truyền ra ngoài thực sự không dễ nghe a. . ." Vu Khoát Hải thở dài nói.
"Hiện tại chỉ có thể đi một bước, tính một bước thôi, cẩn thận nhiều hơn một chút với bọn chúng, có thể tranh thủ được cơ duyên phần nào hay phần đó, nếu không tranh được cũng dùng hết khả năng đừng trở thành vũ khí không công cho người ta sử dụng." Dương trưởng lão lắc đầu nói.
"Đúng vậy, chúng ta phải tập hợp một chỗ, mới có thể tranh giành được." Phó cốc chủ thở dài, nói ra.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, chợt nghe phía trước núi rừng truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong rừng bụi mù nổi lên bốn phía, hình như có dã thú chạy như điên.
"Đây là có chuyện gì. . ."
Vu Khoát Hải còn đang nghi hoặc, đã thấy trong rừng có một nam tử trung niên cường tráng, thấp lùn, áo quần trên người rách tở tơi, hết sức chật vật đang cắm đầu chạy như điên ra, ngay sau lưng hắn là một đầu Kim Chúc thú giống lợn rừng, toàn thân màu vàng kim đuổi theo.
Con thú này cao hơn mười trượng, bộ lông toàn thân màu vàng óng giống như cương châm, từng chiếc dựng đứng, trong miệng mọc ra hai cái răng nanh màu vàng sắc bén không gì sánh được, cong lên phía trên, giống như hai đạo phi kích lồi ra ngoài.
Bộ dáng nam tử kia rất mệt mỏi, Kim Chúc thú phía sau thấy thế càng vui mừng đuổi theo.
Nam tử thấy phía trước xuất hiện nhiều người như vậy, giống như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng lớn tiếng cầu cứu:
"Đạo hữu cứu mạng, đạo hữu cứu ta. . ."
Đám người chưa rõ chuyện gì, nam tử trung niên kia đã chạy như điên tới, thời điểm tới gần đám người liền nhảy lên, bay qua đỉnh đầu đám người, sau đó ngã đâm vào một gốc cổ thụ ba người mới ôm hết, mới dừng lại được.
Kim Chúc thú kia đuổi tới trước mặt, tự nhiên là không quan tâm, nhào tới đám người Vu Khoát Hải.
Bọn người Linh Tiêu môn đi đầu kịp phản ứng, ào ào phát ra pháp bảo, đánh tới con Kim Chúc thú to lớn giống như lợn rừng kia.
Người Liệt Quang thành và Thanh Tác cốc tuy hơi chậm một chút, cũng đều dồn dập xông tới.
Không phải bọn chúng tốt bụng, nhiệt tình rút đao tương trợ, mà bởi vì Kim Chúc thú này chính là do thiên địa nguyên khí Kim thuộc tính tinh thuần ngưng tụ, thú hạch ngưng kết trong thể nội thường sẽ mang theo chút lực lượng pháp tắc Kim thuộc tính, có thể xem như là một dạng bảo vật không tệ.
"Người nào đánh con thú này một kích trí mạng, sẽ nhận được thú hạch." Vu Khoát Hải quát lớn.
Đám người còn lại đều không lên tiếng phản đối, đồng thời liên tục đánh về phía con Kim Chúc thú kia.
Con thú này thực lực không tính là quá mạnh, chiến lực nhiều lắm tương đương với tu sĩ Kim Tiên trung kỳ, so với hai con Kim Chúc thú giống như cự hổ mà Hàn Lập gặp lúc trước vẫn không sánh bằng.
Nó bị mọi người liên thủ vây công, chống cự không được bao lâu liền bị vị Dương trưởng lão kia lặng lẽ vòng sau đánh lén vào phần gáy, một đạo Hỏa Diễm Đao đâm xuyên qua đầu lâu, thú hạch của nó tất nhiên cũng bị lão thu vào trong tay áo.
Tuy thân thể Kim Chúc thú không có pháp lực, nhưng cũng coi như là tài liệu luyện khí không tệ, bị đám người xé nát phân chia.
Chờ đến khi tất cả đều kết thúc, bọn người Vu Khoát Hải liền quay đầu nhìn về phía người chạy trốn trước đó, đã thấy người nọ trên thân độn quang lóe lên, đang định phi độn chạy.
"Chạy đi đâu?" Vu Khoát Hải hét to một tiếng.
Chỉ thấy cổ tay y rung lên, lập tức một đoạn trường tiên màu đen giống như lưỡi của con linh xà phóng ra, lập tức cuốn lấy tên trung niên hán tử kia, kéo hắn quay trở lại, té lăn quay dưới chân y.
"Gia hỏa này có chút lạ mặt a, cho dù lúc trước tiến vào bí cảnh hay sau này, tựa hồ ta cũng chưa từng gặp qua hắn ở môn phái nào." Phó cốc chủ nhìn chằm chằm trung niên hán tử kia một lúc lâu, chần chờ nói ra.
"Ta cũng nhìn rất lạ mặt, hoàn toàn chính xác không giống như người của các đại phái." Dương trưởng lão cũng gật đầu, nói ra.
"Cái này dễ xử lý, đợi sau khi sưu hồn, chẳng phải sẽ biết tất cả mọi chuyện ư." Vu Khoát Hải không có hảo ý, cười nói.
"Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ. . ." Trung niên hán tử vội vàng kêu lên.
"Đừng có nói lời vô ích, nói không chừng tên này chính là tặc tử đào đất không biết xấu hổ kia!" Lại một người Lăng Tiêu tông quát.
"Lai lịch người này không rõ, cũng không phải là không thể được. . ." Dương trưởng lão trầm ngâm một chút nói.
Đám người nghe vậy, nhao nhao phụ họa, hô hào muốn sưu hồn.
Vu Khoát Hải liếc nhìn nam tử, thấy khoảng cách lông mày khá rộng, lại cảm thấy người này có hiện tượng ngu ngốc bẩm sinh, không giống như người gian xảo, bất quá vì để phòng vạn nhất, y vẫn muốn sưu hồn hắn một chút, để phòng bất trắc.
Có bộ dáng này, tự nhiên không phải ai khác, chính là Hàn Lập đeo mặt nạ lên, sửa lại thân hình.
Lúc trước hắn phát giác được nhóm người này tới gần, liền nhanh chóng suy nghĩ, dự định trà trộn vào trong bọn họ, tìm hiểu chút tin tức hữu dụng, cho nên mới đặc biệt đi tìm con Kim Chúc thú kia, dẫn dụ nó truy sát mình tới nơi này.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Vu Khoát Hải muốn đưa tay lên, đã thấy trên thân người kia bỗng nhiên lóe lên kim quang, trường tiên màu đen quấn quanh người hắn bỗng nhiên buông lỏng, đúng là tự mình thoát ra, xoay người đứng lên.
"Đạo hữu chớ trách, tại hạ Thạch Mục, không phải là kẻ xấu gì." Hàn Lập ôm quyền về phía mọi người liền, cười ngây ngô nói.
Đám người thấy hắn thoát khỏi trói buộc của Vu Khoát Hải dễ như trở bàn tay, thần sắc đều có chút kinh dị, từng người đều cầm binh khí lên, vây quanh Hàn Lập.
Hàn Lập thấy thế, bàn tay vội vàng kết pháp quyết tạo thành một cái thoát khốn chú, giải thích: "Tại hạ không tinh đại đạo, chỉ biết những thứ đồ chơi bàng môn tà đạo nhỏ này, mong rằng chư vị chớ trách, xin hỏi nơi này là nơi nào?"
Bọn người Vu Khoát Hải bị hắn hỏi như vậy, ngược lại có chút bối rối.
"Ngươi không biết đây là nơi nào?" Ánh mắt Vu Khoát Hải hơi trầm xuống, hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, trước đó là tại hạ đuổi bắt một con dị thú trong núi rừng, kết quả không biết sao bị lạc vào một khe núi cổ quái, chung quanh nhìn như mở rộng ra nhưng thật giống như lâm vào một bức tường ma quỷ giống nhau, quanh đi quẩn lại không làm sao thoát khỏi được. Cũng may ta còn biết chút biện pháp phá chướng giải cấm, rốt cục phá vỡ mê chướng, kết quả là đến nơi này. Còn chưa đi được bao lâu, liền gặp con Kim Chúc thú kia, bị nó một đường đuổi giết chạy trốn tới nơi này." Hàn Lập ra vẻ sợ xanh mặt, giải thích.
"Nói mà không có bằng chứng, chúng ta không thể tin được. Trước đó đã có kẻ xấu, trước mặt chúng ta vơ vét rất nhiều bảo vật cùng linh dược, chúng ta hoài nghi ngươi chính là người kia. Nếu như ngươi muốn chứng minh bản thân trong sạch, vậy hãy giao pháp khí trữ vật ra, để cho chúng ta kiểm tra thực hư một phen." Vu Khoát Hải cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Chư vị đây không phải là làm khó tại hạ a, pháp khí trữ vật há có thể tùy tiện đưa cho người. . ." Hàn Lập giống như vô ý rụt cổ một cái, cãi lại.
"Chỉ sợ đạo hữu không có lựa chọn." Dương trưởng lão cũng lạnh giọng nói ra.
Hàn Lập nhìn đám người bao vây càng lúc càng đến gần, trên mặt xuất hiện vẻ do dự cùng sợ hãi biến hóa liên tục.
Sau một hồi lâu, hắn mới rốt cục thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, xin chư vị tra xét sau đó thả ta rời đi là được."
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy xuống một cái nhẫn trữ vật trên tay đã sớm lưu lại từ trước, đưa tới.
Vu Khoát Hải tiếp vào trong tay, tập trung thần thức tra xét một lát, khẽ chau mày, chuyển tay giao cho Dương trưởng lão.
Người sau tra xét xong, sau đó cũng không nhịn được nhíu mày, giao cho Phó cốc chủ.
"Dù sao ngươi cũng là một tên Kim Tiên, tuy chỉ có tu vi sơ kỳ nhưng làm sao lại nghèo như thế này?" Phó cốc chủ nhịn không được hỏi.
"Để chư vị chê cười. . . Tại hạ chỉ là một kẻ tán tu sơn dã, tự nhiên không thể so với chư vị được tông môn chiếu cố, muốn thu hoạch tài nguyên tu luyện thực sự còn không dễ, làm gì còn vốn liếng dư ra a?" Hàn Lập nặn ra một nụ cười khổ, thở dài nói ra.
"Xem ra thật đúng là một kẻ tán tu u mê, đần đồn xông vào. . ." Phó cốc chủ đưa nhẫn trữ vật ném trả lại, nói ra.
Hàn Lập tiếp được, vẻ mặt cười ngây ngô đeo lại trên tay.
"Nếu các vị đạo hữu còn có chuyện quan trọng phải làm, tại hạ không làm phiền chư vị nữa, xin cáo từ." Hàn Lập khom lưng, vừa nói vừa lùi ra sau lưng.
"Thạch đạo hữu đợi chút. . ." Vu Khoát Hải bỗng nhiên mở miệng nói ra.
"Đạo hữu còn có chuyện gì phân phó?" Hàn Lập lập tức khẽ giật mình, ra vẻ nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước Thạch đạo hữu nói, biết một chút pháp thuật phá chướng giải cấm, không biết lời nói đấy có thật hay không?" Vu Khoát Hải cười hỏi.
Hàn Lập nghe vậy, lập tức giả dạng ra vẻ thần thái tự đắc, đáp: "Không phải là tại hạ khoe khoang, mặc dù cảnh giới tu hành bình thường, nhưng bản sự phá giải cấm chế mê chướng tìm đồ vẫn có một chút. . .”
"Bất quá so với chư vị tự nhiên không đáng nhắc tới, không đáng giá nhắc tới. . ." Nói được nửa câu,hình như hắn tự biết lỡ mồm, vội vàng giải thích nói.
"Vu đạo hữu, lúc này ngươi hỏi thăm chuyện này là có dụng ý gì a?" Dương trưởng lão nhìn ra một chút ý tứ, liền truyền âm hỏi.
"Nếu Thiên Thủy tông và Thông Thiên kiếm phái muốn bắt chúng ta làm pháo hôi, tại sao chúng ta cũng không tìm pháo hôi đỡ đòn phía trước. Người trước mắt này tự đưa tới cửa, lại tự nói am hiểu phá cấm, vậy không phải vừa vặn thích hợp sao?" Vu Khoát Hải mặt không đổi sắc, nhưng cũng truyền âm trả lời.
Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Đánh giá:
Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Story
Chương 1039: Muốn bắt phải thả
9.6/10 từ 42 lượt.