Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc
6: Nữ Chính Là Lâm Vi
Phòng lãnh hương.
Đối mặt với một bàn đầy ắp thức ăn, nhưng ngay cả một ngụm Lâm Vi cũng không ăn vô được.
"Thân thể không thoải mái sao?"
Tiêu Dục quan tâm nhìn cô ta, vừa rồi sau khi cô ta đi vệ sinh xong, lúc quay lại thì có chút thất thần.
"Không, không có! Có thể là do bị lệch múi giờ, nên bây giờ không có cảm giác ăn uống gì."
"Vậy cũng phải ăn một chút gì chứ, anh thấy mấy ngày nay em gầy đi rồi." Tiêu Dục gắp cho cô ta một chút thức ăn, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm: "Cho dù làm diễn viên là phải giữ dáng, thì cũng không thể nào không ăn cơm được! Em chính là quá hiếu thắng, làm chuyện gì cũng phải là người xuất sắc nhất mới chịu.
Em chỉ cần ở trong cái vòng này chơi chơi là được rồi, dù sao thì chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó."
"Người ta cũng chỉ là muốn cho anh nở mày nở mặt thôi mà!" Lâm Vi ôm lấy cánh tay của Tiêu Dục làm nũng: "Em muốn cho tất cả mọi người đều biết bạn gái của anh A Dục cũng là một người vô cùng xuất sắc."
"Em đó nha! Thực sự là không có biện pháp nào!"
Lâm Vi dựa vào trong lòng ngực của Tiêu Dục, cười vô cùng ngọt ngào, nhưng suy nghĩ lại bay đi xa.
Vừa rồi, lúc cô ta đi vệ sinh, cô ta đã gặp một người phụ nữ, người phụ nữ đó nhìn vô cùng giống Lâm Oản Oản!
Giống đến mức độ nào?
Ngũ quan và giọng nói thật sự là giống nhau y như đúc, nhưng khí chất và dáng người lại rất khác nhau, ba năm trước đây, Lâm Oản Oản không biết cách ăn mặc, cho tới tận bây giờ đều là bộ dáng bình thường nhạt nhẽo, nhưng dáng người của người phụ nữ mà cô ta gặp ở hành lúc đó thì vô cùng nóng bỏng, lúc híp nửa con mắt trông vô cùng tao nhã!
Khẳng định là cô ta nhìn lầm rồi!
Không có khả năng là người phụ nữ kia được!
Người phụ nữ Lâm Oản Oản kia đã bị mẹ cô ta ném xuống biển rộng ba năm trước rồi, hiện tại đã qua ba năm, chắc ngay cả xương cốt cũng bị cá chia ra ăn sạch hết!
Thật sự là gặp quỷ mà!
Sao cô ta lại có thể liên tưởng đến Lâm Oản Oản chứ!
* * *
Sau khi ăn cơm xong, trời đã tối hẳn.
Hứa Dịch đưa hai mẹ con Lâm Oản Oản về căn phòng thuê, ba năm qua đi, Vân Thành đã sớm trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, Lâm Oản Oản đã sắp không còn chút cảm giác quen thuộc nào.
"Mẹ, đây là thành phố mà mẹ đã sống hai mươi mấy năm sao?"
"Ừm!"
Lâm Oản Oản ôm cậu bé, nhìn ánh đèn neon lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, cúi đầu hỏi Lâm Duệ: "Bảo bối thích nơi này không?"
"Thích!"
"Hửm?"
"Bởi vì nơi này là nơi mẹ lớn lên."
Lâm Oản Oản ôm lấy cậu bé hôn vài cái.
Ôi trời ơi!
Sao con trai của cô lại có thể đáng yêu như vậy, ấm lòng như vậy chứ!
* * *
Nửa tiếng sau.
Xe dừng lại ở một tiểu khu sa hoa, Hứa Dịch quẹt thẻ, rồi lập tức lái xe vào tiểu khu.
Hứa Dịch làm việc thật sự là rất đáng tin cậy, phòng ở trong tiểu khu này rất mới, có thang máy lên tầng cao, khi xe chạy vào tiểu khu, có thể thấy mấy bảo an tuần tra trong tiểu khu, Lâm Oản Oản rất hài lòng với sự an ninh của nơi này.
Ba ngày sau cô phải đến đoàn phim thử vai, nếu như thử vai thành công, thì kế tiếp cô sẽ phải tiến tổ để quay chụp, có thể sẽ vô cùng bận rộn, đến lúc đó chỉ có Duệ Duệ ở nhà một mình, cô cũng có thể yên tâm một chút.
Sau khi xuống xe, Hứa Dịch giúp cô xách hành lý xuống, rồi dẫn Lâm Oản Oản và Lâm Duệ vào thang máy.
"Giao thông ở đây rất thuận tiện, còn có một trạm xe buýt công cộng ở cửa tiểu khu, cuộc sống cũng tương đối thuận tiện, gần các trung tâm mua sắm, siêu thị và bệnh viện."
Khi nói chuyện, thì thang máy đã dừng lại ở tầng 16, cửa thang máy mở ra, Hứa Dịch dẫn hai người tới cửa của một căn phòng, anh lấy chìa khóa mở cửa ra, rồi bật đèn ở trong phòng lên.
Lúc nhìn thấy căn phòng, Lâm Oản Oản càng hài lòng hơn.
Hai phòng ngủ và một phòng khách đơn giản, phong cách trang điểm cũng tương đối đơn giản mà ấm áp, giấy dán tường màu vàng nhạt, ánh đèn chùm trên trần nhà cũng đồng dạng tỏa ra ánh sáng màu vàng, bộ ghế sô pha màu xám.
Trong phòng khách đặt một chiếc bàn ăn bằng gỗ màu trắng.
Lúc này, trên bàn ăn đặt mấy cái túi mua sắm rất lớn, mấy túi lớn đó đều là nhu yếu phẩm hằng ngày mà Hứa Dịch đã mua, bên trong nào là xoong, nồi, chén, bát, dầu muối, tương, dấm..
Đầy đủ các loại đồ dùng hằng ngày.
Lâm Oản Oản bế Lâm Duệ vào cửa.
Ở cửa ra vào, có vài đôi dép lê mới toanh được đặt ngay ngắn ở trên giá để giày.
"Thích không?"
"Thích, rất là thích!"
Lâm Oản Oản bị anh ta làm cảm động đến rối tinh rối mù: "Hứa Dịch..
Sao anh có thể cẩn thận như thế, ấm áp như thế chứ, ô ô ô, phải làm sao bây giờ, tôi muốn gả cho anh quá đi mất!"
"Oản Oản!"
"Hửm?"
"Nếu biểu tình của em có thể chân thành hơn một chút, thì có thể sẽ đáng tin hơn đó."
Lâm Oản Oản lập tức nở một nụ cười: "Tôi không chân thành sao?"
Hứa Dịch không đành lòng nhìn thẳng: "Em hỏi Duệ Duệ đi."
Lâm Duệ ngồi ở trên sô pha, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, rồi liếc mắt nhìn qua, sau đó không chút lưu tình mà đánh giá: "Mẹ, mẹ cười quá giả tạo rồi."
Lâm Oản Oản: "..."
Sau khi tháo giày ra, cô đi vào phòng khách, xỏ dép lê vào, Lâm Oản Oản càng cảm thấy cảm động.
Ngao ngao ngao.
Ngay cả dép lê thôi mà cũng vừa khít với chân của cô.
"Anh có mua cho hai mẹ con em một chút đồ ăn với nước hoa quả để ở trong tủ lạnh, với mua một ít đồ dùng hằng ngày nữa, em xem thử có thiếu thứ gì hay không, anh đưa hai người đi mua."
"Không có không có, đã rất đầy đủ rồi." Lâm Oản Oản đặt mông ngồi trên sô pha, ghế sô pha vô cùng mềm mại, mềm mại đến mức giống như không có xương cốt, cô tùy ý ôm một cái gối, híp mắt, vẻ mặt sung sướng cảm khái: "Có tiền thật là tốt."
"Cho nên, em nhanh chóng kiếm tiền trả cho anh đi!"
Hứa Dịch dựa vào cửa, tiện tay ném cho Lâm Oản Oản một quyển sách, Lâm Oản Oản tay lanh mắt lẹ tiếp được: "Cái gì vậy?"
"Nguyên tác của bộ phim, em còn chưa phải là diễn viên của đoàn phim, nên tạm thời không thể lấy được kịch bản, theo nguồn tin nội bộ, thì bộ phim truyền hình này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, cho nên khả năng thay đổi tương đối nhỏ, em cứ lấy tác phẩm gốc đọc trước đi, làm quen với nhân vật em phải thử kính trước, rồi nghiền ngẫm tâm lý nhân vật một chút..
Sẽ hữu ích với buổi thử kính vào ba ngày sau đó."
Nói đến diễn xuất, Lâm Oản Oản lập tức trở nên nghiêm túc.
Mấy năm nay, diễn xuất không chỉ còn là sở thích của cô nữa, mà còn là nghề nghiệp mà cô dựa vào đó để kiếm sống, nếu không phải nhờ thu nhập từ việc đóng vai phụ ở nước M, cô căn bản không thể nào nuôi sống bản thân và Duệ Duệ được.
Lâm Oản Oản đã tìm hiểu nguyên tác và cũng đọc đại khái qua nó ở trên mạng rồi, nhân vật mà cô muốn thử kính là vai nữ số 3, là một nhân vật phản diện, sự tồn tại của nhân vật này cũng giống như là yêu phi họa quốc, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người hoàn hảo.
Khi vào cung, nàng dùng một điệu múa làm kinh diễm toàn trường, lọt vào mắt xanh của hoàng đế, từ đó về sau không ngừng được sủng ái.
(vì đây là phim cổ trang nên sẽ xưng là nàng nhé)
Không thể không nói, vẻ ngoài của nhân vật này vô cùng phù hợp với hình tượng của cô.
Lâm Oản Oản lật xem nguyên tác, càng đọc càng mê mẩn.
"Mẹ? Mẹ!"
"Hả?"
Vẻ mặt cậu bé bất đắc dĩ: "Ba nuôi đã kêu mẹ mấy lần rồi đó."
"Ơ, thật xin lỗi, quyển sách này thật sự là hay quá đi mất."
Hứa Dịch thở dài ngồi vào giữa Lâm Oản Oản và cậu bé, anh ta nâng tay vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của Lâm Duệ Duệ: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rửa đi, trong ngăn tủ quần áo thứ hai ở trong phòng ngủ có chuẩn bị đồ ngủ cho con rồi."
Cậu bé nhìn Lâm Oản Oản, lại nhìn Hứa Dịch, rồi ngoan ngoãn đi tìm quần áo tắm rửa.
"Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Hứa Dịch gật đầu, biểu tình còn trở nên rất nghiêm túc: "Oản Oản, em phải chuẩn bị tốt tâm lý, nữ diễn viên chính của bộ phim này đã được định ra rồi."
"Ừm!"
Định ra thì định ra thôi, dù sao cô cũng không phải là đi thử vai nữ chính.
"Nữ diễn viên chính của bộ phim này..
là Lâm Vi."
Nụ cười trên gương mặt Lâm Oản Oản nháy mắt cứng đờ!.
Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc