Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song
Chương 59: Cử đi học
Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Mối quan hệ trong lòng đã sớm hiểu rõ nhưng vẫn không ai chịu nói ra, bởi vì một câu "Anh thích em", phảng phất trở nên càng thêm ái muội.
Phí Chuẩn ăn đồ ăn vặt của Mạnh Phiên, còn Mạnh Phiên ăn bữa tối mà Phí Chuẩn mang cho cậu.
Hai người ngẫu nhiên nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, nhưng ai cũng không nói gì.
Chờ Mạnh Phiên ăn xong cơm, Phí Chuẩn mới không thể không tìm chuyện để nói, "Thứ ba có cuộc họp phụ huynh. Mọi người trong nhà em chắc qua đây không tiện phải không?"
Lăng Di đưa rất nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều là bọc nhỏ trong bọc nhỏ ngoài, Mạnh Phiên sau khi ăn xong cơm rồi vẫn rất nhớ nhung chúng, tất cả đều được đặt lên bàn, từng cái đều xem qua, không biết gói đồ ăn vặt nào sẽ may mắn được cậu chọn trúng ăn trước đây.
"Hửm ... Bà ngoại sức khỏe không tốt. Vốn dĩ em cũng không định để bà tới đây. Hai ngày nay trường học truyền rất nhiều tin tức nên em thực sự càng không thể để bà qua được."
Về phần Mạnh Dĩnh thì cậu càng không thể để cô đến, hơn nữa cậu cũng không có người nhà nào khác nếu phải nói đến họ hàng, Tưởng Vận Thăng chắc sẽ đến lớp ba tham gia họp phụ huynh cho Tưởng Ngu.
Phí Chuẩn thấy cậu hơi hơi nhăn mày, cúi người vươn tay sờ sờ giữa lông mày cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Để cho anh cả đến, được không?"
Mạnh Phiên sửng sốt.
Phí Chuẩn đã đề cập đến ý tưởng này trước đây. Khi đó cậu tràn đầy ý niệm báo thù đối với nhà họ Triệu, quan hệ với Phí Chuẩn còn chưa rõ ràng nên trả lời rất chiếu lệ cho qua, hiện tại ...
"Quá phiền toái cho Phí đại ca rồi? Em cùng Lăng lão sư nói một chút người trong nhà không rảnh là được."
Phí Chuẩn nhìn cậu tung tăng lấy đồ ăn vặt, thấy cậu khẩn trương, không khỏi nở nụ cười, duỗi tay cầm lấy một cái, anh không khách sáo chút nào, giống như tuy hai mà một.
Đều nói ăn đồ ăn vặt của cậu, thì chính là người yêu của cậu rồi, người yêu lấy một túi nhỏ cũng chẳng quá phận đâu nhỉ?
"Phiền toái cái gì. Chúng ta ngồi cùng bàn, nhà em lại không ai ở đây, đại ca một người ngồi hai chỗ, rộng rãi thoáng mát, cao hứng còn không kịp. Nhất định sẽ vui như mở cờ trong bụng đấy."
Mạnh Phiên dở khóc dở cười, không cự tuyệt nữa, mắt nhìn thấy Phí Chuẩn chọn đồ ăn vặt, lại cho anh một khối chocolate.
"Thử cái này đi, sô cô la do thầy Lăng mua có phải ăn rất ngon đúng không?"
Vừa dứt lời, Phí Chuẩn còn chưa kịp nhận, Thiệu Trì từ cửa phòng học đã lon ton mà vào, tùy tay đoạt lấy khối chocolate kia.
"Oa, thật nhiều đồ ăn vặt, cái này tặng cho anh nhá."
Nói xong, liền mở vỏ ra chuẩn bị muốn ăn.
"Không cho." Phí Chuẩn nắm lấy cổ tay Thiệu Trì, vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh nói.
Thiệu Trì: ...
"Không phải chứ Chuẩn ca? Một khối chocolate mà thôi, anh từ khi nào lại keo kiệt như thế chứ?"
Mạnh Phiên cũng không vui lắm, trong suy nghĩ của cậu, ý nghĩa của sô cô la và những món ăn vặt khác luôn có một chút khác biệt.
"Thiệu Trì, anh ăn cái này đi, chocolate nhường cho Phí Chuẩn, anh ấy thích ăn cái đó."
Cậu lấy đồ ăn vặt khác đưa cho Thiệu Trì.
"Cái gì, Chuẩn ca thích sô cô la từ khi nào." Thiệu Trì ngoài miệng không tin, nhưng hắn cũng không cố chấp, cứ thế trả lại sô cô la cho Phí Chuẩn rồi đi lấy gói trong tay Mạnh Phiên.
Tay còn chưa có đụng tới Mạnh Phiên, chỉ thấy Phí Chuẩn vừa đem chocolate ném vào trong miệng, lại nhanh chóng duỗi tay ra, đoạt lấy đồ ăn vặt của hắn.
"Cái này cũng không được."
Thiệu Trì:......
Hắc, hắn liền giằng co, chỉ vào một đống đồ ăn vặt trên bàn Mạnh Phiên kia, hỏi: "Vậy em đây có thể ăn cái nào? Ngài chọn còn không được sao?"
Phí Chuẩn mỉm cười, "Một cái cũng không được."
Thiệu Trì:......
Mạnh Phiên cũng phát ngốc, nhìn Phí Chuẩn với vẻ mặt sững sờ.
Phí Chuẩn thấy bộ dáng khó hiểu của cậu, nhíu mi, "Em không phải đã nói ăn đồ ăn vặt của em, chính là người yêu của em sao? Em còn muốn có bao nhiêu người yêu nữa?"
Mạnh Phiên:......
Mặt đỏ bừng, xấu hổ.
Câu đó là để trả lời Phí Chuẩn thôi. Đáp xong không phải đều phiên phiến quên mất luôn à? Ai biết được Phí Chuẩn lại nghiêm túc đến vậy, đồ ăn vặt cũng không được phép cho người khác ăn!
"Không có không có, chỉ có một người yêu là anh thôi."
Mạnh Phiên nghẹn cười, duỗi tay đem đồ ăn vặt trên bàn gom lại, ôm vào trong ngực, một cái cũng không để lọt ra ngoài.
Thiệu Trì không ăn được đồ ăn vặt, lại phải ngậm một mồm thức ăn cho chó: ...
"Thẩm Nghĩa An không gạt em, Chuẩn ca, anh thật đúng là sát cẩu cuồng ma! Tạm biệt!"
...
Sau giờ tự học tối, Phí Chuẩn theo thói quen tính đợi Mạnh Phiên cùng nhau về nhà, nhưng Mạnh Phiên cự tuyệt.
Hai ngày qua đều quá nổi bật, tuy nói phóng viên là Phí gia tìm, có thể tin được, nhưng mặt khác vẫn có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Nghĩ nghĩ hai ngày nay vẫn nên ngoan ngoãn ở trong ký túc xá, thêm hai ngày nữa cũng đừng chạy đến Phí gia, miễn cho nhà họ Phí lại bị kéo vào, bị mọi người đàm tiếu.
Phí Chuẩn cũng không kiên trì, cậu không chịu, vậy đưa cậu về ký túc xá thôi.
"Thật sự không trở về cùng anh sao? Lần này đánh dấu tạm thời chứng ỷ lại cũng tốt hơn rồi phải không?" Phí Chuẩn cười hỏi trước cửa tòa nhà ký túc xá.
Mạnh Phiên cắt lời, "Mọi chuyện đã trôi qua bao lâu rồi? Đã sớm tốt hơn rồi."
Vừa nói Mạnh Phiên vừa liếc mắt nhìn anh, kỳ kỳ quái quái hỏi: "Em biết rồi, còn không phải là tiểu Alpha anh có chứng ỷ lại, không rời xa em được chứ gì?"
Phí Chuẩn cười nhẹ, không phủ nhận, anh vươn tay ôm Mạnh Phiên vào lòng, "Có thể là như vậy đấy."
Đùa giỡn không thành còn bị phản dame trêu chọc lại, Mạnh Phiên mặt mày xấu hổ.
Gần cuối tháng 11 rồi, trời rất lạnh, cảm giác được ai đó ôm thật thoải mái, thích vô cùng.
"Hai bạn học ở đằng kia! Ôm nhau làm cái gì đấy?!"
Thanh âm của Tiền chủ nhiệm truyền đến, hai người cả kinh, cái vụ điều tra yêu sớm này còn tra đến cả ký túc xá cơ á?
"Chạy mau! Đừng để cổ bắt được nhược điểm! Em còn chưa có nhận được tiền thưởng của kỳ thi giữa kỳ này đâu!"
Mạnh Phiên nói xong, chuồn khỏi lồng ngực Phí Chuẩn, cất bước liền chạy, nháy mắt đã biến mất trong ký túc xá.
Phí Chuẩn cười cũng không được, khóc cũng không xong, vì tiền thưởng của Mạnh Phiên, cũng cất bước bỏ chạy.
Trên xe về nhà, Phí Chuẩn còn nhận được tin nhắn từ Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên: Em không bị bắt, anh thì sao?
Phí Chuẩn: Yên tâm, nếu như anh bị bắt, nhất định sẽ liều chết không nhận.
Mạnh Phiên: Ngoan, chờ tiền thưởng tới tay, lại mua đồ ăn vặt cho anh.
Phí Chuẩn được Omega dỗ dành một chút, ngoác miệng cười đến tận mang tai.
Ngày hôm sau, Phí Chuẩn đến trường với cao nứt da và kem dưỡng da tay, khi các ngón tay của Mạnh Phiên ngứa ngáy, bộ dáng ruột gan cồn cào cũng không thể gãi, thực sự khiến anh nhìn liền cảm thấy khó chịu.
Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, Phí Chuẩn liền đem tay Mạnh Phiên kéo lại, cẩn thận mà thoa cao lên ngón tay nứt da của cậu.
"Anh nghe nói khi bị nứt một mảnh da. Nếu không chú ý sớm, một mảnh đó trên tay sẽ bật ra. Từ nay về sau nhớ phải bôi thuốc mỗi ngày."
Mạnh Phiên xem bộ dáng rũ mắt xuống của anh, trong lòng ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu.
"Cơ bản mỗi năm em đều bị ấy mà. Ban đêm ngủ không thoải mái. Đặt ngoài ổ chăn thì lạnh, nhét trong ổ chăn thì nóng, cả tay đều ngứa, siêu đáng thương luôn."
"Năm nay sẽ không, chúng ta đem nó giết chết từ trong trứng nước."
Tạm thời chỉ có một ngón của Mạnh Phiên bị nứt da, Phí Chuẩn cẩn thận bôi lên tay cậu, sau đó lấy kem dưỡng tay ra, bóp một chút rồi thoa lên tay Mạnh Phiên.
Trước thoa lên ngón bị nứt da kia một chút, tránh đi chỗ bị nứt ở ngón trỏ, sau đó tỉ mỉ đem những vùng khác xoa đều.
Tay này xong, thoa đến tay kia sẽ dễ dàng hơn nhiều. Phí Chuẩn bóp kem dưỡng tay, thoa đều lên lòng bàn tay, sau đó quấn tay của Mạnh Phiên vào giữa hai bàn tay của mình, vừa xoa vừa nhào. Trêu ghẹo cậu ấy.
"Anh trước kia cũng không biết, tay Omega lại mềm như vậy."
Mạnh Phiên đỏ mặt, vươn tay cầm lấy kem dưỡng da, bóp một chút trên mu bàn tay của Phí Chuẩn, rút ra bàn tay mình đang bị anh nhào nặn kia, hai tay cùng nhau xoa xoa cho anh.
"Nào, tay của anh cũng rất mềm, chúng ta còn nhỏ, có tay ai lại thô đâu chớ."
"Ha ha ha! Phiền toái hai vị tự mình đi một chuyến, học sinh Mạnh Phiên của chúng tôi thật sự rất ưu tú, từ năm nhất cấp ba đến giờ, kỳ thi nào cũng là đứng đầu lớp!"
"Không phải tôi tự khen học sinh trường mình đâu, mà là lấy thành tích của em ấy, cho dù hai vị không chạy một chuyến này tới, đến khi kết quả thi đại học công bố ra, hai vị cũng vẫn muốn nhận em ấy thôi!"
Tiền chủ nhiệm dẫn hai người đi tới, vừa bước vào cửa lớp đã nhìn thấy học sinh xuất sắc trong miệng mình, đang cùng một học sinh xuất sắc khác xoa xoa tay cho nhau, hành vi thân mật kia khiến cô suýt nữa hét chói tai ra tiếng.
Phí Chuẩn nhìn thấy đồng phục và huy hiệu của hai người kia, trước khi tiền chủ nhiệm kịp nói, anh đã lập tức nói trước: "Loại kem bôi tay này thật sự không tồi. Tiền chủ nhiệm có muốn thử một chút không?"
Nhìn thấy kem tay được đưa cho mình, Tiền chủ nhiệm vội vàng cười, nói với hai người kia: "Bôi kem tay, bôi kem tay, bọn họ đều là bạn học đứng đắn!"
( Tiền chủ nhiệm tức mà không dám nói á! :v )
"Ôi chao, nhãn hiệu này tốt thật. Hai vị cũng thử bôi xem nào. Ngày này tay khô gió lạnh thổi, dễ nứt da lắm."
Vừa nói cô vừa bóp một ít kem bôi tay lên mu bàn tay của cả hai người kia.
Hai người đàn ông tuy xấu hổ một chút, cũng chỉ biết vừa xoa, vừa lau vừa nói: "Chào em Mạnh Phiên, chúng tôi đến từ văn phòng tuyển sinh của Hoa đại, chúng tôi đã thấy được thành tích của em. Trường chúng tôi thực sự đánh giá cao thành tích ưu tú và phẩm cách cứng cỏi của em, nghĩ muốn ra một phần sức lực dù là nhỏ bé."
Một người đàn ông nhanh chóng lau sạch kem dưỡng trên tay, lấy ra thư thông báo trúng tuyển tinh xảo của Hoa đại, đưa cho Mạnh Phiên.
"Em Mạnh Phiên, Hoa đại là cho em vào danh ngạch đi học đấy, mau nhận." Tiền chủ nhiệm kích động nhắc nhở.
Mạnh Phiên kinh ngạc một chút.
Hoa đại là trường đại học có thế mạnh nhất ở Hoa thị, đồng thời cũng là trường đứng đầu trong 3 trường trên toàn quốc.
Mặc dù cậu tự tin rằng mình có thể tự mình vào được Hoa đại trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng cậu hơi ngạc nhiên khi bất ngờ nhận được danh nghạch do hoa đại đề cử.
"Cảm ơn! Em sẽ nỗ lực học tập, sẽ không cô phụ một phần mong đợi này!"
Ngay sau đó, việc người của Hoa đại đến để gửi thông báo trúng tuyển cho Mạnh Phiên được lan truyền, trên diễn đàn một mảnh âm thanh kêu gào, đều nói Mạnh Phiên có thể là nhờ họa được phúc.
Tấn thị Triệu gia, đồng dạng cũng đang thảo luận chuyện này.
Ngô Phương, mẹ của Triệu Côn Luân nhìn hot search, vừa tức vừa mừng, "Không ngờ đứa nhỏ này lại tốt như vậy, con đi nhận nó đi!"
Triệu Côn Luân bức xúc, "Nhà họ Triệu bây giờ gặp phải tình cảnh như vậy, đều là do tên nhóc này gây ra, hiện tại Khương Tuệ muốn cùng con ly hôn, giá cổ phiếu của giáo dục gia Hành giảm mạnh. Con còn có tâm trạng nào mà đi nhận con chứ!"
"Hồ đồ!" Ngô Phương nghiêm mặt nói, "Mấy năm nay con cùng Khương Tuệ một chút tình cảm vợ chồng cũng không có, Khương gia cùng nhà của chúng ta cũng càng ngày càng xa lạ, đã sớm không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Thiên Minh lại chỉ lo ăn nhậu chơi bời, đỡ không dậy nổi cái cơ nghiệp này, Mạnh Phiên ưu tú như vậy, con hiện tại đem nó nhận trở về là có thể ở trước mặt truyền thông ăn năn hối cải, vãn hồi danh dự, lại có thể được một người thừa kế ưu tú, có cái gì không tốt?"
Triệu Côn Luân nhìn trên hot search có ảnh chụp Mạnh Phiên, mày nhăn dần dần giãn ra.
"Mẹ nói rất đúng, sự tình đến nước này, chỉ có nỗ lực ăn năn đền bù, mới có thể vãn hồi danh dự của giáo dục Tư Hành. Đứa trẻ này cũng thật giống Mạnh Dĩnh."
Ngô Phương mỉm cười, "Hơn nữa, nó còn là một Omega. Mẹ nghe nói nó rất thân với con trai thứ hai của nhà họ Phí ở Hoa thị. Nhận nó trở về, ngày sau nó gả tới Phí gia rồi, đối với chúng ta, lại là một chuyện tốt."
......
Mạnh Phiên được danh nghạch đi học ở Hoa đại, cũng không tự cao.
Hạn ngạch này chỉ được giao cho cậu trong một năm rưỡi thôi, nếu muốn tương lai có triển vọng thì cậu vẫn phải chăm chỉ học tập.
Hôm nay đồng học tới chúc mừng cậu quá nhiều, nhỏ thì học sinh lớp 1, lớn thì là các bạn học lớp khác, cơ hồ mỗi lớp đều có người tới tìm cậu.
Mọi người đều là có thiện ý, cậu cũng không thể không đáp lại, nhưng cứ như vậy, cả ngày hôm nay cậu cũng chưa nói được cùng Phí Chuẩn mấy câu.
Rúc ở trên giường ký túc xá, Mạnh Phiên lăn qua lộn lại, nhớ anh nhớ anh nhớ anh.
Nhịn không được, gửi một tin nhắn.
Mạnh Phiên: Anh đang làm gì vậy?
Phí Chuẩn: Ở bên ngoài kiếm ăn, ăn khuya ha ha.
Mạnh Phiên: Bên ngoài?
Phí Chuẩn: Đúng vậy, thỉnh thoảng ăn ở quán ven đường, rất thú vị.
Phí Chuẩn ở bên ngoài, nói không chừng cũng cách không xa, Mạnh Phiên càng thêm ruột gan cồn cào.
Lúc này, Phí Chuẩn hỏi: Có muốn cùng nhau ăn một chút không?
Mạnh Phiên trong lòng vừa động, đồng ý, nhanh chóng thay quần áo rồi lao ra khỏi ký túc xá.
Tòa nhà ký túc xá đã chuẩn bị đóng cửa, cậu kịp thời lao ra, chạy đến cổng trường, lưu loát mà trèo tường qua.
Mới vừa tiếp đất, liền không cẩn thận bổ nhào vào một lồng ngực ấm áp.
Mạnh Phiên sửng sốt, là vị chocolate quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Phí Chuẩn!
"Tại sao anh lại ở đây?"
Phỉ Chuẩn mỉm cười, "Chỉ đang kiếm ăn quanh đây thôi, em nói muốn ăn cùng nhau, anh tới đón em."
Nói xong, Phí Chuẩn liếc mắt nhìn bức tường, một bên ôm Mạnh Phiên, một bên nhỏ giọng âm dương quái khí: "Xem động tác lưu loát như vậy, vượt nóc băng tường rất có kỹ thuật, cái gì cũng dám."
Mạnh Phiên:......
Trong lòng đều đã biết rõ ràng, sỡ hãi là cậu giả vờ đấy, hà tất phải âm dương quái khí mỉa mai, tánh kỳ.
Nhìn thấy cậu trúng đòn, Phí Chuẩn trong lòng vui mừng, nhịn không được cười hỏi: "Chạy nhanh như vậy, nhớ anh quá sao?"
Mạnh Phiên:......
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đem người đẩy ra, Mạnh Phiên bĩu môi, "Ờ đấy, là em mắc chứng ỷ lại, cho nên muốn gặp anh đấy, này thì có cái gì để mà đắc ý chứ?"
"Ngày hôm qua không phải có nói chứng ỷ lại đã sớm hết rồi sao?"
Mạnh Phiên:......
Tức giận một chân đá văng hòn đá bên cạnh chân Phí chuẩn, Mạnh Phiên nhíu mày liếc anh một cái "Anh có còn muốn yêu đương nữa không thế? Có chịu dỗ dành người ta không vậy? Nếu không thì em về!"
Nói xong, liền giả vờ muốn trở về.
Phí Chuẩn bị cậu chọc cười đến không được, duỗi tay đem người ôm trở về, nắm tay cậu giơ lên, hôn hôn mu bàn tay này.
"Anh cũng bị mắc chứng ỷ lại này, cầu em ở lại với anh đi mà, nắm nắm tay anh, ôm anh một cái."
Mạnh Phiên cảm thấy thể diện đã trở lại, ngẩng đầu ưỡn ngực "Chậc chậc chậc, vậy em đây chỉ đành cố hết sức thôi."
Phí Chuẩn cố nhịn cười, đem tay Mạnh Phiên nhét vào trong túi mình, miễn cho gió lạnh thổi, lại bị nứt da.
----------------------------------------
Tác giả công: Cho nên, mọi người yêu đương sao rồi? Sẽ dỗ dành người ta thế nào á?
Editor: Chả thế nào cả, đây đang yêu đương với cô đơn! Độc thân thì lâu chứ tình yêu đến thì nhanh lắm, thời tới cản không kịp ấy chứ : )))
-----------------------------------------
À chương hôm qua còn có một note của tác giả công: Bốn bỏ thành năm, Triệu Nghĩa An tui sửa thành Thẩm Nghĩa An, mấy chương trước sẽ cùng nhau sửa sau, miễn cho lại lẫn lộn~
Editor: Tui cũng hơi lười, thôi thì mấy gái tự auto sửa bằng hỏa nhãn kim tinh của mình hộ tui nhé! Xin lỗi và cảm ơn nhiều >o<
Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song