Ôm Trăng Sáng
Chương 74: 74: Tỉnh Lại
Trong đại điện, lực lượng cấm quân được vũ trang đầy đủ bao vây xung quanh mọi người.
Những thi thể máu thịt lẫn lộn được khiêng ra ngoài liên tục.
Khắp không gian tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng khóc thút thít.
Nhóm tiến sĩ tân khoa tụ lại một góc, mặt mũi trắng bệch, y phục dính máu không biết của ai.
Thế nhưng không một ai trong số họ chịu thương vong.
Tuân Dương và Lưu Tân Bạch nhìn nhau, thấy được nét mặt ngờ vực của đối phương.
Gia quyến của các quan viên "bất hạnh" qua đời được cấm quân "mời" riêng sang điện phụ để trông chừng.
Các quan viên may mắn sống sót được mời đến một cung điện khác.
Còn Văn Tông, Yến Trạch, Thôi Vận và các trọng thần khác thì được họ lịch sự mời tới điện Nghị Sự.
"Văn đại nhân à, bội phục." Vẻ mặt Yến Trạch khó coi tột độ.
Nhớ về mũi tên bắn tới phía mình trước đó, ông ta vẫn chưa thôi sợ hãi.
Không biết ông cụ Văn Tông này lấy đâu ra sức trâu đến vậy, một tay kéo theo ông ta tránh né, cứu ông ta một mạng.
Tuy nhiên, xem thái độ chẳng hề nể nang này của ông ta lại không thấy chút ý biết ơn nào.
Văn Tông bình tĩnh chụm tay áo, nói: "Yến đại nhân không cần phải cảm ơn, lão phu tiện tay thôi."
Yến Trạch bị ông cụ chặn họng đến xanh mặt: "Bệ hạ thế mà lại tàn bạo ưa giết chóc đến vậy."
"Yến đại nhân, đừng nói ông bị dọa sợ đến hồ đồ rồi nhé?" Văn Tông lo lắng sốt ruột nói: "Đây rõ ràng là tội nghiệt Hắc Giáp Vệ gây ra.
Đã mưu phản còn hành thích vua.
Hiện giờ tình hình của bệ hạ đang như chỉ mành treo chuông, sao ông lại dám bôi nhọ Bệ hạ thế?"
Yến Trạch biết lần này sợ rằng Thôi Ngữ Nhàn khó lật ngược ván cờ, đành oán hận ngậm miệng.
Văn Tông thở dài, nhìn Hứa Tu Đức bụng phệ đang run rẩy bên cạnh: "Mau đỡ thầy của cậu đi, bị dọa đến hồ đồ cả rồi."
"Ôi, vâng." Hứa Tu Đức ngoan ngoãn tới đỡ Yến Trạch, lại bị Yến Trạch lạnh lùng lườm nguýt.
Ông ta híp mắt cười mỉa mai, nói khẽ: "Thầy à, nay đã khác xưa, Bệ hạ giữ tính mạng cho chúng ta...!ắt vì còn có dự định xa hơn.
Chúng ta nên...!cúi đầu thôi."
Ánh mắt Yến Trạch cuối cùng cũng trở nên u ám.
Trong đại điện, Triệu Kỳ hoảng sợ ôm lấy cánh tay người bên cạnh: "Ôi mẹ ơi, nhiều người chết quá!"
Người bên cạnh hờ hững liếc hắn, hất cánh tay hắn ra khi cấm quân mời họ dời bước: "Triệu Đại Sơn, ngươi có định đi không?"
Triệu Kỳ ngước mặt lên trời trợn trắng mắt, đứng dậy chắp tay sau lưng, còn vừa đi vừa lắc đầu tấm tắc: "Người anh em kia chết thê thảm dữ, ông lão này ăn hơi bị nhiều mồ hôi nước mắt của nhân dân đây...!Ui, nhẫn ban chỉ đây trông có vẻ đắt phết..."
Người bên cạnh vừa kéo cổ áo hắn vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tích chút âm đức đi."
Triệu Kỳ vỗ vỗ bụng y, ngạc nhiên hỏi: "Có rồi á? Mấy tháng? Sao ta làm cha mà không biết? Ôi chu choa, thế này thì đúng là song hỷ lâm môn con mẹ nó luôn!"
Cấm quân hộ tống họ đồng loạt ghé mắt trông coi.
Người túm hắn đi bị chọc giận đến đỏ mặt, rảo bước càng nhanh hơn.
Theo sát sau họ chính là sứ giả Lâu Phiền.
Hai lão làng cao to vạm vỡ thận trọng đỡ lấy Đại vương tử đang ho sù sụ với thái độ hãi hùng khiếp vía.
Cấm quân hộ tống bên cạnh cũng hãi hùng khiếp vía bởi tiếng ho của y.
Chiếc khăn y nắm chặt trong tay đã nhuốm màu đỏ thắm.
Đại vương tử nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, hôm nay trời rét, ta ho hơi dữ."
Phó sứ kề cận nghe vậy lập tức lấy áo choàng lông cừu bao bọc kín mít cơ thể y.
Vốn đã không nhìn được mặt rồi, giờ làm thế này trông còn giống một quả cầu tuyết hơn.
Nguyên đám người xung quanh cứ lo canh cánh người tuyết này sẽ tan chảy dưới cơn mưa, số ô che cho y cũng nhiều gấp đôi các quý nhân khác.
Thân Nguyệt Lệ hờ hững cất bước, lướt thẳng qua nhóm sứ giả Lâu Phiền và Nam Triệu, hỏi thủ lĩnh đằng trước: "Bệ hạ của các ngươi vẫn ổn chứ?"
Tuy nhiên, đối phương chỉ hành lễ khách sáo và không đáp lại gì: "Mời công chúa."
Thân Nguyệt Lệ nhíu mày nhìn về phía tẩm cung, đôi môi mím chặt.
Mưa ngày một nặng hạt.
Giữa hai dãy tường cung hẹp, thiếu niên mặc giáp đen nhẹ đội mũ che mưa bước đi, dù vóc dáng hơi gầy nhưng cũng chiếm gần hết con đường nhỏ.
Dương Mãn nắm chặt lệnh bài, nước mưa xối cho ông ta gần như không mở nổi mắt.
Thấy thấp thoáng bóng người, ông ta cất giọng the thé: "Nô tài chó má từ đâu tới? Còn không mau cút đi."
Mũ mưa ngửa lên, để lộ khuôn mặt tái nhợt của người thiếu niên.
"Vô Cữu?" Dương Mãn lập tức nhẹ lòng, bước nhanh đến trước mặt cậu, quát lớn: "Con ở đây làm gì?! Trong cung rối tung lên rồi, mau về nhà...! không, con mang theo vàng bạc châu báu rồi tức tốc rời kinh cho ta! Đợi sóng gió qua hãy về.
Nếu cha gặp bất trắc thì con cứ đi thẳng đến biệt viện ở ngoại ô phía Nam kinh thành, đào hết mấy món đồ cha giấu dưới đáy hồ lên.
Chừng đó đủ đảm bảo cho con sống trong vinh hoa phú quý trọn đời.
Dương Vô Cữu nhìn ông ta, chầm chậm lắc đầu.
"Cái thứ khốn kiếp này! Bây giờ là lúc con làm mình làm mẩy đấy à?!" Dương Mãn gằn giọng mắng, nếp nhăn trên mặt trở nên dị hợm và đáng sợ trong màn mưa, làm lộ rõ sự già nua cùng với nỗi hoảng sợ của ông ta: "Nương nương sa vũng lầy thì chắc chắn chúng ta cũng sẽ không có kết cục tốt lành.
Con mau đi đi!"
"Cha ơi." Dương Vô Cữu sụt sịt: "Hài nhi bất hiếu."
Dương Mãn nhíu mày nói: "Nói bậy bạ gì đấy."
"Con không thể thả cha đi." Dương Vô Cữu siết chặt tay thành nắm đấm, trầm giọng nói: "Cha đưa con lệnh bài điều động binh lực của nhà họ Thôi đi."
Dương Mãn khiếp sợ nhìn cậu: "Vô Cữu? Con có biết mình đang nói gì không thế!?"
"Con biết! Xin lỗi cha!" Cậu đập một nhát vào gáy Dương Mãn rồi đỡ lấy cha mình, đưa cha tới một ngách cửa tránh được mưa.
Ngay sau đó, những người lặng thầm bảo vệ Dương Mãn lập tức xông ra đánh úp về phía cậu, có điều chưa tới được trước mặt cậu đã bị mười mấy ám vệ thình lình xuất hiện bao vây.
Chẳng mấy chốc, con đường hẹp lẫn lộn nước mưa và máu.
Dương Vô Cữu cúi gằm mặt nhìn Dương Mãn đã già nua đang nằm dưới đất.
Cậu siết chặt lệnh bài, bước vào màn mưa không quay đầu lại.
Một tiếng sấm chợt nổ đùng đoàng phía chân trời.
Vương Điền giật mình thảng thốt, ngọn nến cạnh giường nhẹ nhàng lay động.
Anh vô thức sờ lên tay Lương Diệp, xác định mạch vẫn đập thì mới bình tĩnh lại, tiếp tục đo nhiệt độ trán Lương Diệp.
Nóng ran, quả nhiên sốt rồi.
Lý Bộ dẫn mấy thái y tới, nấu hai chén thuốc, dặn anh cho Lương Diệp uống đúng giờ.
Vương Điền để Vân Phúc mang rượu mạnh tới, tẩm vào khăn ướt lau lòng bàn tay và gan bàn chân cho Lương Diệp.
Mặc dù không biết liệu rượu này có tác dụng hay chăng...!nhưng có vẫn hơn không.
Nửa đêm, Lương Diệp bắt đầu nói mê, mồ hôi lạnh toát đầy người.
Hắn có xu thế cuộn tròn thành một cục.
Vương Điền ấn vai Lương Diệp, ngăn hắn cử động, sợ cọ đến vết thương.
"Cút..." Có vẻ Lương Diệp sốt đến mơ màng, đang bất tỉnh nhân sự mà vẫn siêu hung dữ.
Chẳng qua, giọng hắn khàn khàn đuối sức nên nghe chỉ như đang phô trương lòe thiên hạ.
"Đừng làm rộn." Vương Điền đè hắn lại.
May mà Lương Diệp lúc hôn mê không đủ khỏe, anh sử dụng một tay cũng kìm kẹp được đối phương, tay khác tranh thủ lau mồ hôi cho hắn.
Lương Diệp nhíu mày, vươn tay hòng đẩy anh ra, lại yếu mệt quá, thành thử chỉ túm hờ được vạt áo trước ngực anh.
Hắn thều thào vài câu.
Vương Điền nghe không rõ, bèn cúi lại gần lắng nghe.
Hóa ra là: "Trẫm...!muốn giết hết tất cả các ngươi."
"..." Vương Điền ngạc nhiên cảm thán trước tinh thần trách nhiệm cao độ với vai bạo chúa của hắn kể cả khi mê sảng.
Anh đặt khăn ướt lên trán hắn, thở dài nói: "Giết hơi bị nhiều rồi, ngơi nghỉ chút đi..."
Dường như Lương Diệp nhận ra giọng anh.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm: "Vương Điền...!Vương Điền..."
Hắn gọi hết tiếng "Vương Điền" này đến tiếng "Vương Điền" khác.
Ban đầu Vương Điền thấy không thành vấn đề nên lười đáp lời hắn.
Thế nhưng giọng Lương Diệp vừa hấp tấp, vừa sợ sệt.
Thành ra cuối cùng, anh vẫn không đành lòng, cất lời: "Ta đây."
Coi bộ Lương Diệp đã thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên từng nhịp thở vẫn thật nặng nề.
Hắn nằm trên giường mà ngủ cũng không yên: "Vương Điền ơi...!khó chịu, đau."
Trái tim Vương Điền như bị ai đó véo mạnh.
Anh vuốt v e gương mặt Lương Diệp, dịu giọng dỗ dành: "Uống thuốc là sẽ hết đau thôi, ta thổi cho ngươi."
Lương Diệp gian nan mở mắt ra liếc anh.
Cặp mắt ấy nom vừa vô tội vừa đẹp đẽ, thế nhưng ánh mắt lại rời rạc trống rỗng.
Chẳng mấy chốc, hắn lại nhắm mắt, nói khẽ: "Trẫm không đau."
Bàn tay lại nắm chặt tay Vương Điền, không cho anh đi khỏi: "Đừng chạy loạn."
Vương Điền nhìn hắn với biểu cảm rối bời: "...!Biết rồi."
Tiếc thay, hình như Lương Diệp chỉ tỉnh táo được một lát, cả tối cứ nói mê sảng liên tục.
Chốc chốc muốn giết người, chốc chốc đòi uống canh Bạch Ngọc, lúc kêu nóng, lúc lại than lạnh, nghiến răng nghiến lợi tàn bạo nói mình không sai, còn gọi tên Vương Điền không ngớt.
Khi trời hửng sáng, cuối cùng ông cố này cũng ngơi nghỉ, cơn sốt đã gần thuyên giảm.
Vương Điền cùng đôi mắt thâm quầng dựa lên thành giường, bàn tay không lành lặn bị Lương Diệp nắm chặt, lòng bàn tay lấm tấm một lớp mồ hôi.
Mẹ bà nó chứ, xưa giờ anh nghe kể lúc mình bệnh sốt có thể giày vò người ta cả đêm, khó hầu hạ hơn cả tổ tông, không xa rời người ta được quá nửa giây...!lại toàn tưởng là nói điêu.
Bây giờ bị Lương Diệp hành một trận xong, xem như anh tin rồi.
"May mà nền tảng sức khỏe của Bệ hạ tốt.
Đổi thành người thường thì đừng nói hạ sốt, chỉ e còn không trụ nổi đến nửa đêm." Lý Bộ cũng thở hắt ra nhẹ nhõm: "Chắc Bệ hạ sẽ tỉnh nhanh thôi, xin Vương đại nhân hãy yên tâm."
Thái y rời đi sắc thuốc như trút được gánh nặng.
Vương Điền trượt xuống từ mạn giường, ngồi tựa lưng lên chân giường, véo nhẹ lòng bàn tay Lương Diệp, cuối cùng cũng cảm nhận được sự mỏi mệt và cơn buồn ngủ, mí mắt díu chặt lại.
Giữa lúc mơ màng, Vương Điền cảm nhận được loáng thoáng ai đó bóp mũi mình, lập tức bực bội mở mắt.
Sau đó, anh cứ thế đụng độ đôi mắt tỏa sáng của Lương Diệp.
Giây tiếp theo, thấy rõ tư thế của hắn, anh bị dọa suýt bay mất linh hồn: "Mẹ nhà ngươi! Không muốn sống nữa hả?!"
Lương Diệp bị thương ở ngực.
Đáng lẽ hắn phải nằm thẳng trên giường...!nhưng bây giờ lại đang oằn người nằm sấp xuống, chỗ vết thương tì tại mạn giường.
Vương Điền vội vàng đỡ vai hắn, chỉnh về tư thế đúng.
Lương Diệp nằm trên giường chớp đôi mắt vô tội nhìn anh: "Ngươi xem, trẫm đã nói là sẽ không sao mà."
Những lời tục tĩu tích lũy ngập tràn trong Vương Điền bị kẹt tại cổ họng.
Anh lườm hắn hồi lâu, nhìn móng vuốt thiếu đứng đắn kia của hắn bắt đầu táy máy túm tua rua mành che thì mới bất giác tỉnh táo lại.
Toàn thân anh như bỗng bị rút cạn sức lực, ngồi sụp xuống mạn giường, vuốt mạnh khuôn mặt, khàn giọng nói: "Không sao là được rồi."
Lương Diệp tóe miệng cười với anh.
Vương Điền cười theo hắn, vươn tay vuốt v e khuôn mặt tái nhợt kia.
Lương Diệp vô thức cọ mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
"Uống thuốc trước đã." Vương Điền bưng chén thuốc còn ấm bên cạnh lên, cầm lấy muỗng trong chén, Sau đó, anh đỡ gáy Lương Diệp, đưa chén thuốc tới bên miệng hắn.
Lương Diệp li3m môi: "Ngươi không đút cho trẫm sao?"
"Hử?" Vương Điền dời đường nhìn khỏi chén thuốc.
"Giống mấy lần trước ấy, đút bằng miệng." Lương Diệp nói một cách hết sức hợp lý: "Mặc dù trẫm không được tỉnh táo nhưng cũng nhớ mang máng ngươi đích thân đút thuốc cho trẫm, chẳng những lau người cho trẫm mà còn nhẹ giọng dỗ dành trẫm..."
"Thuốc sắp nguội rồi." Vương Điền thản nhiên áp miệng chén lên môi hắn rồi đổ thẳng vào.
Lương Diệp lập tức bị đắng đến méo mặt..
Ôm Trăng Sáng