Ôm Trăng Sáng
Chương 189: Lởm chởm
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Anh nhấc tay lên, sờ vào khóe môi cong cong của Lương Diệp, lại chỉ sờ đường mặt gương trơn nhẵn lạnh lẽo.
Anh đứng khựng hồi lâu, áp lòng bàn tay lạnh giá lên đôi môi mình.
Mềm mại, ấm áp... giống Lương Diệp.
Anh không ngăn được vẻ say đắm luyến lưu nơi đáy mắt, ngắm nhìn bàn tay trong gương mân mê đôi môi rồi để lại một vùng sắc máu.
Rõ ràng giống nhau là vậy... mà cuối cùng vẫn khác.
Suốt quãng thời gian dài làm Lương Diệp, anh buồn chán, không cảm nhận được bất kỳ hương vị sống động nào, bị thù hận và khát vọng cuốn đi, liều mạng đấu tranh chỉ để tìm ra một con đường sống, cứ thế tự ép điên bản thân. Những nơi nhìn đến chỉ còn bóng tối đặc sệt dính nhớp, sự uất ức và phẫn nộ do cái chết mang đến sớm đã thiêu anh thành tro tàn, song vẫn khắc thứ vết tích khiến người ta ghét cay ghét đắng vào sâu tận linh hồn anh, gào thét rồ dại cả đêm lẫn ngày, chẳng tài nào chịu đựng nổi cuộc sống mới yên ổn này.
Thế nhưng Lương Diệp của anh lại sống động đến thế, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, lưu loát đứng trên đỉnh quyền lực.
Là một nhóc điên đáng yêu.
Anh ghét việc bản thân từng là Lương Diệp, còn mang theo sự tự phụ khi là Vương Điền, sau đó lại yêu thích Lương Diệp bây giờ không nỡ buông tay.
"Quả nhiên mày điên thật rồi." Vương Điền khinh thường nhìn bản thân trong gương, ghé tới cụng trán với mình, thở dài xót thương: "Thất bại thật đấy, Lương Diệp à."
Anh một lần nữa hòng tìm ra vết sẹo hay vết thương nào đó trên người mình, tuy nhiên chẳng thấy gì khác ngoài vết sẹo nhỏ vốn đã tồn tại sẵn tại tay trái. Đến nốt ruồi son trên ngực cũng còn vẹn nguyên, tựa hồ đang âm thầm mỉa mai sự ảo tưởng của anh.
Tấm gương vỡ vụn, vương vãi đầy sàn.
Bàn tay nhuốm máu nắm lấy một mảnh gương sắc lẹm, càng ngày càng siết chặt, thong thả kề nó tại nốt ruồi son trên ngực.
"... Thôi vậy." Vương Điền chợt giảm sức, quăng bừa mảnh gương ấy ra, thản nhiên rút đi dằm thủy tinh ghim vào lòng bàn tay mình, lẩm bẩm: "Lương Diệp thích hôn lên đây, giữ lại cho hắn."
Anh bước chân trần ra khỏi phòng tắm mờ sương, nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm được hộp thuốc, bắt đầu rủ hàng mi xử lý vết thương. Anh dán mắt vào lòng bàn tay chảy máu kia, đấu tranh hồi lâu vẫn không kìm lòng nổi, cúi đầu liếm thử.
Đệt.
Ngọt.
Anh khẽ nhướng chân mày, hôn lên vết thương như mê muội rồi, tỉ mẩn nhay cắn vết thương hơi nhói, cơn sướng tê tái run rẩy toát ra từ tận cùng cốt tủy.
Anh thầm mắng một tiếng, nghiến chặt răng bóp lấy cổ tay mình, giật lòng bàn tay ra khỏi đôi môi, khó chịu nuốt nước bọt một lát, sau đó nhắm mắt dựa lưng lên sô pha, thốt ra tiếng thở than vui thích cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ Lương Diệp quá.
Muốn Lương Diệp ở đây, muốn cãi nhau với hắn, muốn xem hắn giết người, muốn thấy hắn khoe mẽ một cách gian xảo, muốn hôn lên từng centimet da thịt của hắn, muốn nghe hắn run giọng gọi ca ca, muốn đè hắn xuống và chịch cho hắn khóc, muốn hắn vừa bực bội vừa ngượng nghịu xáp tới hôn mình... Muốn chạm vào hắn.
Thế nhưng nơi đây chỉ có mình anh.
Vương Điền ngửa mặt nhìn trần nhà hồi lâu, tiếp đó nghiêng đầu nhìn tòa cao ốc văn phòng rực sáng ánh đèn và cây cầu vượt quanh co uốn lượn đằng xa. Tại nơi ây, dòng xe cộ tấp nập nối đuôi nhau thành dải sáng lộng lẫy, nhìn có vẻ hơi ồn ã và thiếu chân thực.
Hồi ở Bắc Lương, anh từng nhớ nhung tất cả mọi thứ ở hiện đại. Tuy nhiên giờ đây, anh lại chẳng cảm nhận được chút gì chân thực.
Mình đang mơ.
Khi thức giấc sẽ thấy Lương Diệp thôi.
Anh nhắm mắt rồi mở ra, nhắm mắt rồi mở ra, nhắm mắt rồi lại mở ra... vẫn chỉ thấy trần nhà trắng toát, không thấy Lương Diệp đâu.
Nếu anh điên thật rồi thì cớ sao chẳng thể điên mãi? Sao còn phải tỉnh lại?
Vương Điền nằm ngửa trên sô pha ngẫm kỹ về chuyện này. Bầu trời bên ngoài đã tối mịt, rất khó cảm nhận được sự chảy trôi của thời gian.
Tiếng nhạc chói tai vang lên trong căn phòng trống trải vắng lặng.
Vương Điền uể oải nhấc tay, ấn nghe, khi hé miệng suýt không thốt nổi thành tiếng: "Alo."
"Sếp Vương ạ, là thế này, dự án khoa học công nghệ Nhất Duy mà trước đây chúng ta thu mua..." Tiếng lải nhải của đối phương vọng ra từ điện thoại.
Vương Điền nhìn chằm chằm tủ kính trong suốt cạnh TV với ánh mắt vô hồn, kiên nhẫn chờ đối phương nói xong mới khoan thai cất lời: "Sao tôi nhớ việc thu mua Nhất Duy do Liên Bồ toàn quyền phụ trách nhỉ?"
Người ở đầu dây bên kia lập tức cười xấu hổ, nói một cách máy móc: "Đúng vậy, đúng vậy ạ, quả thực là do phó tổng giám đốc Liên phụ trách, nhưng mục đích chính chúng ta thu mua Nhất Duy là vì cần lấy được mảnh đất phía Đông thành phố kia, mà bây giờ... nên tôi muốn gọi cho sếp để xin ý kiến..."
"Cậu tìm Liên Bồ hỏi đi." Vương Điền cười khẽ một tiếng: "Tôi sẽ coi như chưa từng nhận cuộc gọi này."
Người ở đầu dây bên kia lập tức không dám hỏi nữa.
Cúp máy, Vương Điền híp mắt xem giờ trên điện thoại, tiếp theo lướt tìm đủ kiểu đồ ăn, song chẳng hề thấy đói bụng.
Dẫu lý trí nhắc nhở anh rằng nhịn ăn, nhịn uống, nhịn ngủ hai ngày hai đêm có hại cho sức khỏe nhưng anh nào thấy đói. Chỉ khi nhớ đến Lương Diệp, nước bọt ngòn ngọt mới tứa ra nơi gốc lưỡi, cơn đói khát bất ngờ ập tới ồ ạt khiến anh váng đầu.
Muốn ăn Lương Diệp, muốn ôm trọn hắn, há to miệng cắn, lột da, róc xương, uống máu, vò nát ôm vào lòng... Máu khắp người cọ rửa mạnh mẽ qua từng lỗ chân lông, cuốn theo nỗi phấn khích dày đặc đến run rẩy. Anh nhìn khuôn mặt phản chiếu tại màn hình điện thoại, màu máu khát vọng nơi đáy mắt bắt đầu lan tràn.
Chắc chắn sẽ có cách.
Nếu anh đã xuyên không được một lần thì chắc chắn sẽ xuyên không được lần hai.
Dẫu xuyên không là ảo tưởng hoang đường cũng tương tự, anh đã điên được một lần, ắt có thể điên được lần hai.
Anh thèm muốn Lương Diệp!!
Vương Điền ngồi bật dậy khỏi sô pha, cắn vào vết thương sớm đã khép lại tại bàn tay một cách quái đản, khuôn mặt chưa hấp thụ được giọt nước nào ửng đỏ bất thường, gốc lưỡi nếm được vị tanh ngọt đã lâu chưa cảm nhận. Anh phấn khích nhìn hình ảnh Lương Diệp phản chiếu từ màn hình TV, đứng dậy nôn nóng đi đi lại lại trong phòng khách, cảm giác sung sướng đong đầy tại từng dây thần kinh.
Bây giờ anh thậm chí còn có khuynh hướng tự làm mình điên rõ rệt hơn, thế nhưng hành vi lại đề cao nhận định... khiến bản thân phát điên dễ hơn xuyên không nhiều.
Chỉ cần có được Lương Diệp lần nữa, anh không ngại điên thêm một lần.
Vì thế, anh bắt đầu cẩn thận ngẫm lại chuyện đã xảy ra tại xưởng rượu hôm ấy. Anh tăng ca đến hơn bốn giờ sáng, lái xe về nhà tắm gội, ăn sáng qua loa, tiếp theo họp video ba tiếng với chi nhánh công ty tại nước ngoài, giữa trưa thì có hẹn đi tiệc, xã giao tới ba giờ hơn, ngủ trên xe hơn hai tiếng, khi thức dậy thì lái xe tới xưởng rượu ở ngoại thành, chọn một chai rượu tạm coi là vừa mắt mang tới... bữa tiệc?
Bữa tiệc gì?
Vương Điền tham lam nhấm nháp máu chảy ra từ lòng bàn tay, híp mắt lại... vẫn là vì mảnh đất ấy. Có người nhạy tin tức tìm hiểu được ý định của anh nên móc nối vài tầng quan hệ, dùng bữa với anh, muốn hợp tác cùng anh, còn tặng anh món đồ...
Anh coi bàn tay mình thành bàn tay của Lương Diệp, hơi ngoảnh mặt, đôi môi dính máu dịu dàng hôn lên cổ tay mình, cảm nhận kỹ lưỡng sự ướt át và mềm ấm nơi môi lưỡi, tầm nhìn lạnh nhạt dừng tại tủ kính trong suốt.
Anh chưa xem rõ đối phương tặng gì. Chắc hẳn trợ lý trẻ đã cất vào tủ. Trong đó toàn những món quà lặt vặt, phần lớn chưa được bóc ra.
Vương Điền lưu luyến dời đôi môi khỏi cổ tay, lấy chiếc hộp nhỏ màu đen kia ra khỏi ngăn tủ, nhìn thoáng qua dấu răng hằn rõ trên cổ tay mình.
Nếu là Lương Diệp thì càng tốt.
Anh khẽ liếm môi, mở nắp hộp, ánh nhìn chợt ngưng đọng.
Là một khúc xương cong, trên lồi dưới lõm, giữa sắc trắng lại thêm ánh vàng, tản ra màu đỏ nhạt quái lạ dưới ánh đèn, khiến lông tơ trên người anh lập tức dựng thẳng, xương cổ rét run.
Xương rơi xuống đất, bị máu từ vết thương của anh dính vào, trông có vẻ còn đỏ hơn.
Gần như ngay lập tức, anh cảm nhận được cơn đau điếng hồn trên gáy, há miệng thở dốc, vẻ mặt dữ tợn, hoảng loạn vội vã bịt kín gáy mình, kéo đổ chiếc tủ nặng nề kia. Tủ cứ thế va vào người anh.
Cơn đau dữ dội khiến anh chẳng thể bận lòng tới những điều khác. Anh bịt chặt gáy mình, cuộn tròn cơ thể, nhìn chằm chặp vào khúc xương gần đó, gào rú trong thinh lặng.
Dựa vào đâu... dựa vào người phải chết lại là ta!
Ta không cam lòng!
Ta phải quay về!
Không thể vậy được!
Quay về!!!
Vương Điền nhìn khúc xương ấy, mắt trợn trừng đến độ khóe mắt sắp rách ra. Anh gian nan vươn một tay, nắm chặt khúc xương ấy, ôm vào lòng.
[Chủ tịch Vương, đây là một món đồ chơi nhỏ tôi đấu giá được ở buổi đấu giá, nghe nói ngài thích sưu tầm những thứ kiểu này nên tôi đã mạnh dạn mua tặng ngài...]
[Đây là một khúc xương cổ, chỉ có một khúc lẻ loi được khai quật, không có giá trị gì nhưng đẹp... Xem dưới đèn sẽ thấy màu đỏ tuyệt đẹp...]
[Ha ha ha, còn về phần tại sao nó đỏ thì tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, sếp chính là chuyên gia trong lĩnh vực này... Không không, chủ tịch Vương hiểu lầm rồi, ấy là buổi đấu giá chính quy hợp pháp, tôi biết nguyên tắc của ngài, nguồn gốc xuất xứ phải đàng hoàng rõ ràng...]
[Món quà nhỏ thôi, chưa đủ thể hiện tấm lòng chân thành, đến khi ngài lấy được mảnh đất kia, đàn em chắc chắn sẽ làm việc gọn ghẽ cho ngài...]
Vương Điền há to miệng thở phì phò, cuối cùng cũng ổn định được bản thân, lại không dám nhìn xuống khúc xương trong tay.
Anh cố gắng hết sức đẩy chiếc tủ nặng trĩu trên người ra, tốn rất nhiều hơi mới bò dậy được khỏi sàn nhà. Anh đã không ăn gì hai ngày hai đêm, vừa đứng dậy đã xây xẩm mặt mày, lảo đảo vịn vào bờ tường gần đó.
Anh ngơ ngác nhìn quanh căn nhà trống trải lạnh lẽo, bấy giờ mới sực nhớ mình thích sưu tầm gì.
Anh rửa mặt, thay quần áo xong xuôi thì nắm chặt khúc xương, vào thang máy đi xuống, lái xe rời nhà.
Một tiếng sau, xe dừng trước căn biệt thự nào đó nằm tại vùng ngoại thành.
Vương Điền giữ vô lăng, thở hắt ra một hơi, nhìn cửa sổ đen kịt tối tăm của biệt thự, mãi lâu sau mới mở cửa xuống xe.
Anh được sinh ra trong một gia đình khá giả, chưa trải qua nhiều thất bại, sẵn tính ưa tìm kiếm sự kích thích. Thuở niên thiếu, anh từng u mê trong sở thích sưu tầm xe và chơi những trò mạo hiểm. Khi lớn lên, anh lại trong vai lãng tử quay đầu, bắt đầu học đòi thú vui tao nhã, sưu tầm ngọc thạch, trà và những món đồ văn vẻ khác có thể tu thân dưỡng tính.
Cộp... cộp... cộp...
Tiếng giày da vang lên tại hành lang trống trải, ánh đèn mờ hắt bóng người đàn ông lên tường. Các loại tiêu bản động vật được treo trên tường sống động như thật, toàn bộ đều trợn đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm người vừa tới. Vạt áo khoác tự do rủ xuống rồi lại bị gió lùa vào khi mở cửa thổi phất lên.
Sở thích lớn nhất của anh chính là sưu tầm những món đồ lặt vặt với đủ kiểu dáng.
Cánh cửa dày nặng từ từ mở.
Tại tầng hầm rộng đến trăm mét vuông, có vô số quầy triển lãm được sắp xếp ngăn nắp thành hàng, ánh đèn sáng ngời chiếu rõ từng tủ trưng bày.
Không khác gì nhau, toàn bộ đều là những khúc xương trắng với kích cỡ tương đồng.
Ôm Trăng Sáng