Ôm Trăng Sáng
Chương 138: 138: Nương Tay
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Có Lương Diệp ở bên, giấc ngủ này của Vương Điền yên ổn hẳn.
Khi anh thức dậy, không gian trong lều tối tăm, khó đoán được là giờ nào.
"Giờ Tý hôm sau." Giọng ngái ngủ của Lương Diệp vang lên bên tai anh.
Hắn chế giễu: "Ngủ kỹ thật."
Vương Điền vừa mới tỉnh, đầu óc hãy còn lơ ngơ.
Anh sờ s0ạng vài lượt trong bóng tối, quay người qua ôm lấy Lương Diệp.
Một cái ôm hơi chặt.
Lương Diệp thoáng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ đến nhướng cao cặp lông mày.
Đấu với Vương Điền bấy lâu nay, cuối cùng hắn cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ mà một bậc đế vương nên có.
Hành động dựa dẫm hoàn toàn của Vương Điền đem đến cảm giác mãn nguyện tột độ cho lòng tự tôn nào đó ở một nam nhân như hắn.
Vì vậy, hắn xoa mạnh lưng Vương Điền, vừa chê bai, vừa đắc chí: "Yếu ớt ghê."
Hắn là phu quân và cũng là quân chủ của Vương Điền, xứng đáng nhận vinh dự đặc biệt này.
Vương Điền hôn cổ hắn, nói như đang lẩm bẩm: "Nằm mơ."
"Mơ thấy gì?" Không biết anh hôn vào chỗ bị thương nào, Lương Diệp thấy hơi đau.
Hắn li3m môi, vuốt v e làn tóc anh, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Mơ thấy ta tự tay lột da róc xương ngươi đem đi làm con búp bê nguyền rủa rồi đốt thành tro." Vương Điền vuốt v e mắt mi hắn trong bóng tối.
"..." Cái ôm làm nũng thơ mộng lập tức chuyển đổi tính chất.
"Ta thấy như vậy không ổn đâu." Để khuyên anh, Lương Diệp lấy một ví dụ sống động: "Trước đây ta cũng muốn lột da mặt ngươi ra treo ở đầu giường, mà làm thế thì chán lắm."
Vương Điền ôm hắn, nở nụ cười, dịu dàng hôn lên trán hắn: "Tiếc thật."
Lương Diệp im lặng một lát, đứng dậy châm ngọn nến, cuối cùng cũng xua tan hơi lạnh sau lưng.
Vương Điền nằm ngửa trên giường cười với hắn.
Anh quấn tay áo hắn quanh ngón tay mình, ngái ngủ hỏi: "Thay đồ rồi?"
"Trẫm xử lý công vụ cả ngày trời." Lương Diệp xưa giờ đầy ắp năng lượng, bứt tay áo ra khỏi tay anh.
Vương Điền m ơn trớn ngón tay đột ngột trống trơn, không được vui.
Lương Diệp xốc rèm lều, khe khẽ dặn dò người bên ngoài đôi câu rồi lại đóng rèm.
Hắn đi đến bên bàn rót nước uống, hỏi anh: "Uống không?"
Vương Điền lắc đầu, nhìn thẳng vào hắn: "Tử Dục, qua đây."
Lương Diệp uống xong nước vẫn chu đáo mang cho anh một cốc nước ấm.
Hắn đỡ anh dậy, đưa cốc lại bên miệng anh: "Uống chút đi."
Mũi Vương Điền khẽ giật, xuôi theo hành động của hắn, uống một hớp.
Lương Diệp đang định dỗ dành người ta uống thêm vài hớp thì bỗng bị ấn gáy, toàn bộ nước ấm được đẩy sang miệng hắn.
Lòng bàn tay lành lạnh của Vương Điền áp lên cổ họng hắn, nhấn một phát.
Lương Diệp bị ép phải nuốt hết nước.
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm hồi lâu, khó dò được thái độ hắn.
Hắn tiếp tục kề cốc bên miệng anh, hăng hái nói: "Uống hớp nữa đi."
"..." Vương Điền bớt hứng thú, bưng cốc uống cạn.
Lương Diệp chán ngắt nhìn anh, thầm tỏ vẻ lên án về hành vi này của anh.
"Ta uống nhiều thuốc an thần quá, ngủ sẽ bị đau đầu." Vương Điền rủ hàng mi, vươn tay lau đi vệt nước vương trên khóe môi Lương Diệp, cất giọng lạnh lùng: "Ta không thích uống, lần sau còn pha nó vào nước thì đút hết cho ngươi."
Lương Diệp lấy lại chiếc cốc rỗng từ tay anh, ngửi thử, buồn bực nói: "Rõ là có mùi gì đâu?"
"Không có mùi...!nhưng khu đóng quân ồn ào, thiếu thuốc ta sẽ không thể ngủ yên ổn như vậy." Vương Điền day mạnh ấn đường mình: "Nếu ngươi muốn mượn điều này để dập tắt ý định đến Đông Thần của ta thì hãy kịp thời dừng tay trước khi quá muộn."
Lương Diệp sa sầm mặt, đặt mạnh chiếc cốc xuống.
Không gian trong lều rơi vào khoảng lặng khiến người ta khó thở.
"Trẫm sẽ không cho ngươi đến Đông Thần." Lương Diệp nói: "Ngươi không được tới bất kỳ nơi nào khác, ngoài bên cạnh trẫm."
"Ta không biết đánh trận, ở lại trong quân chỉ tạo gánh nặng cho ngươi." Vẻ mặt Vương Điền bình thản: "Để ta nhìn ngươi lên chiến trường nhìn ngươi liều mạng vui lắm sao?"
Vương Điền cười nói: "Ngươi có tin lời mình nói không Lương Diệp? Chỉ là trò dỗ người ta thôi."
Lương Diệp bị anh thẳng thừng vạch trần thì hơi nghển cằm liếc anh: "Vậy ngươi muốn trẫm phải làm thế nào?"
Vương Điền uống xong cốc nước pha lẫn thuốc kia, cơn buồn ngủ bắt đầu lan tràn.
Anh kìm nén nỗi bực dọc sâu trong thâm tâm: "Nói năng tử tế."
Lương Diệp đỡ lấy cánh tay anh, để anh nằm nhoài trong lòng và tựa đầu lên vai mình.
Hắn vỗ về tấm lưng anh từng đợt nhè nhẹ: "Được, nói năng tử tế, nghe ngươi hết."
Vương Điền bị chọc giận đến cười, thế nhưng cơn buồn ngủ đang ồ ạt bủa vây, anh chỉ có thể ậm ờ nói: "Ta cũng không rõ nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm, ngươi không cần phải thăm dò đâu.
Sang Đông Thần một chuyến rồi về là ổn thôi."
Lương Diệp chỉnh tư thế người trong lòng ngay ngắn hơn, ghé sát bên tai anh nói khẽ: "Nhưng nếu ta ở ngay dưới tầm mắt ngươi, cũng không dám tự tiện ra trận...!thì Vương Điền à, ngươi không muốn tận mắt ngắm nhìn ta sao?"
Vương Điền không kiểm soát được bản thân nữa, nhắm mắt lại.
Trong cơn mơ màng, anh bị người ta nâng cằm, đút cho một loại thuốc đắng nghét.
Theo phản xạ, anh định nhổ ra, Lương Diệp lại học theo hành động hồi nãy, ấn mạnh vào cổ họng anh một phát, khiến anh buộc phải nuốt xuống.
Lương Diệp không chê phiền, đút hết cho anh cả chén thuốc đắng.
Hắn li3m môi: "Ngươi là đứa bé ba tuổi hử Vương Điền? Bệnh vào sao khó chơi thế."
Vương Điền sớm đã dựa vào lòng hắn ngủ say.
Lương Diệp xấu xa bẹo má anh, đặt anh lên giường, dém chăn cẩn thận rồi mới bưng chén ra khỏi lều.
Sung Hằng đang cầm khay, ngoảnh mặt nhìn thoáng qua tấm rèm đóng chặt.
Cậu bị mặt trời ở sa mạc rọi cho phải híp mắt: "Chủ tử ơi, đội ngũ của Hứa đại nhân đã băng qua quận Thừa Nguyên, chuẩn bị tiến vào lãnh thổ Đông Thần rồi...!Lừa Vương gia như vậy liệu có ổn lắm không?"
Lương Diệp tiện đà ném chén vào trong khay, phủi tay rồi chắp hai tay sau lưng: "Ngươi không nhìn ra mục đích của Vương Điền sao?"
"Dạ?" Sung Hằng hơi khó hiểu theo đuôi: "Hắn muốn sang Đông Thần đàm phán để Đông Thần lui quân."
Lương Diệp cười khẩy: "Biết tại sao hắn tới đây tìm trẫm không?"
Sung Hằng gật đầu: "Hắn nhớ chủ tử ngài."
Chân mày Lương Diệp khẽ nhúc nhích, hắn buông tay, ngoái đầu nhìn cậu: "Hắn nói vậy với ngươi?"
"Vâng." Sung Hằng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: "Trước đấy còn nhắc thế gia gì đó, thuộc hạ không nhớ lắm."
"Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới bị hắn dắt mũi thôi." Lương Diệp không ngăn nổi nét cười hưởng thụ trào dâng trên khuôn mặt: "Động não tí đi."
Sung Hằng bưng khay lắc lắc đầu: "Dạ..."
Mặt trời hôm nay hơi chói chang, nóng quá.
Lương Diệp híp mắt: "Thực ra hắn hoàn toàn có thể ở lại Đại Đô để tóm gọn người đứng sau Đàm Diệc Sương và Kỳ Minh.
Tuy nhiên, hắn lại tới chiến trường Ninh Minh, việc này một mặt vì sợ các thế gia chưa được xử lý sạch sẽ phản đòn, mặt khác vì sợ tác phong đẹp đẽ quá thể ấy sẽ khiến trẫm dè chừng.
Đây là đường lui hắn tự tìm cho mình."
"Dĩ nhiên, suy cho cùng vẫn vì nhớ trẫm quá thôi." Lương Diệp hắng giọng bổ sung.
"Ồ" Sung Hằng gật gù.
Đói ghê, nên đi ăn cơm thôi, không muốn ăn đồ ngâm canh...!Đấy, cậu đoán có sai đâu, rõ là Vương Điền nhớ chủ tử mà.
"Ngươi cho rằng những sát thủ trà trộn vào chiến trường ấy tới để chắn tên cho trẫm thật à?" Lương Diệp giảm âm lượng xuống cực nhỏ, vừa như nói với Sung Hằng, vừa như tự lẩm bẩm: "Nếu Vương Điền không thể ổn định tình hình Đại Đô, hoặc lão khọm Thân Nghiêu kia không đổ bệnh đúng lúc, tạo cơ hội cho chúng ta thở phào thì một khi Bắc Lương có xu thế thua, Vương Điền sẽ xuống tay với trẫm."
Khi Bắc Lương mạnh, Vương Điền chính là thanh kiếm sắc giúp ích cho hắn nhất.
Khi Bắc Lương yếu, thanh kiếm Vương Điền này sẽ dứt khoát nhắm thẳng vào hắn, tách hắn ra khỏi Bắc Lương, biến hắn trở thành vật thuộc toàn quyền sở hữu của mình.
Trong trường hợp Vương Điền tới Đông Thần đàm phán, nếu cục diện có lợi cho Bắc Lương, Vương Điền sẽ dốc hết sức hỗ trợ hắn.
Song, nếu cục diện không còn nước cứu vãn, vượt khỏi dự tính của mình, chắc chắn Vương Điền sẽ lựa chọn phương pháp thu về lợi ích lớn nhất, hành vi cắn trả Bắc Lương nằm trọn trong dự kiến của Lương Diệp.
Vương Điền là người quá khó để kiểm soát.
Tuy sẽ không làm tổn thương Lương Diệp nhưng tuyệt nhiên đối phương cũng chẳng quan tâm đ ến Bắc Lương như những gì thể hiện ra bên ngoài.
"Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn duy mình trẫm." Lương Diệp lạnh lùng nói: "Tiếc rằng khi hắn không muốn trẫm được như ý, trẫm ắt cũng không cho hắn được thỏa nguyện."
Tới tận lúc này đây, hắn vẫn chẳng mảy may thay đổi tâm tư muốn nhốt Vương Điền lại bên mình.
Mỗi tội Vương Điền khó chơi quá, hắn buộc phải lùi bước để hướng về tương lai, chọn một cách tương đối khả quan mà Vương Điền sẽ chịu chấp nhận.
Xưa giờ Vương Điền chưa từng che giấu sự thù địch của mình về vấn đề này.
Sung Hằng theo hắn vào lều lớn, đặt chiếc khay lên bàn, kéo đ ĩa bánh ở đó tới, lặng lẽ cầm bánh ăn.
"Tuy nhiên, Vương Điền lại có một nhược điểm chí mạng." Với tâm trạng hết sức tốt đẹp, Lương Diệp ném cho Sung Hằng cốc nước.
Sung Hằng bắt lấy, không để sánh ra một giọt nào.
Cậu tơ lơ mơ hỏi: "Là gì ạ?"
"Hắn dễ mềm lòng." Lương Diệp lười biếng ngả về sau, gác hai chân lên bàn bắt chéo, đắc chí nói: "Nhất là lúc tận mắt nhìn thấy trẫm."
Biết rõ là thuốc an thần nhưng chỉ cần hắn đút thì sẽ chấp nhận uống hết.
Sung Hằng li3m vụn bánh trên khóe môi.
Nghe xong một bài phân tích tổng quát, cậu gật mạnh đầu.
Lương Diệp liếc phát là biết cậu chẳng nghe lọt, đưa ra lời tổng kết: "Hắn quan tâm trẫm đến vậy, trẫm cũng hơi không đành."
"Nhưng lúc bỏ thuốc vào nước, chủ tử có nương tay tẹo nào đâu, đổ hết vào kìa." Sung Hằng nói.
Còn rũ giấy nữa chứa, chẳng lãng phí hạt bột nào.
Dao lá liễu xoay nhoang nhoáng trong tay Lương Diệp.
Hắn giải thích một cách hợp lý: "Hắn thức trắng hai ngày hai đêm, trẫm xót cho hắn, để hắn ngủ nhiều thêm chút thì đã sao?"
Sung Hằng ăn lưng lửng bụng rồi, hơi lo lắng nói: "Nhưng mà đến khi tỉnh, kiểu gì Vương Điền cũng nổi giận cho mà xem."
Tuy trông Vương Điền có vẻ luôn là một người hiền lành và dịu dàng nhưng cậu lại hơi hơi sợ hắn, mặc dù cậu không sợ chủ tử.
Có thể xử lý người ta trong thầm lặng, còn có thể làm cho người ta nghĩ rằng hắn giàu lòng trắc ẩn, từ đây mang ơn đội nghĩa.
Mặt mũi hiền hòa, bụng dạ đen tối.
Lương Diệp đứng thẳng người, tung hứng hổ phù trong tay, nở nụ cười tươi hào hứng: "Vậy trẫm phải tranh thủ thời gian chơi với Ngu Phá Lỗ trận ra trò, cắt đầu hắn tặng Vương Điền để dỗ hắn."
"Toàn quân xuất phát."
Đội quân đen ngút ngàn lẳng lặng băng qua sa mạc rộng lớn.
Trong xe ngựa, Vương Điền tỉnh giấc giữa không gian tối mù.
Rìa Vân Thủy, Hứa Tu Đức ưỡn chiếc bụng phệ, buồn khổ ngoảnh đầu ngóng về phương Bắc.
Tại hoàng cung, Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn nhìn Lương Hoàn đẩy chồng gỗ vừa xếp rơi rụng tan tác.
Tiếng chém giết rung trời, máu tuôn rơi đầy khắp, cờ chiến bị tàn phá bay phần phật trong khói súng.
Lương Diệp ngồi trên lưng ngựa, chĩa thanh kiếm dài về phía Đông Nam, nở nụ cười tươi vừa âm u, vừa quyết liệt với Ngu Phá Lỗ.
Thanh niên mặt mày lạnh lùng nắm tay hai đứa bé thơ băng qua vũng nước lầy lội nhuốm máu.
"Thúc thúc ơi, đây là đâu ạ?" Bé gái thắt búi tóc nhỏ trên đầu hỏi.
Người thanh niên ngẩng mặt nhìn ba chữ to loang lổ trên cổng thành: "Quận Hoa Đông.".
Ôm Trăng Sáng