Ôm Trăng Sáng
Chương 123: 123: Bí Mật
Càng tới gần Đại Đô, gặp càng nhiều binh lính canh gác, dọc đường bị kiểm tra nghiêm ngặt hơn hẳn.
Sau khi nộp giấy thông hành và dấu làm tin, dù binh lính hành lễ, Hứa Tu Đức cũng chẳng vui nổi.
"Đừng nói có chuyện xảy ra ở Đại Đô rồi nhé?" Ông ta lo lắng hỏi Thôi Kỳ.
Mặc dù trong đoàn người, Hứa Tu Đức lớn tuổi nhất và sở hữu chức vị cao nhất...!nhưng xưa giờ ông ta luôn thiếu chính kiến.
Đến cậu nhóc trẻ người non dạ như Sở Canh cũng biết người quyết định chính thức là Thôi Kỳ đang ngồi tại xe lăn.
"Bệ hạ chinh chiến bên ngoài, Đại Đô gặp vấn đề cũng không lạ lùng gì." Điệu bộ của Thôi Kỳ vẫn rất đỗi bình thản, tựa hồ trời sập cũng kệ: "Vào cung là biết ngay."
Sở Canh vốn định tạm biệt họ tại cổng thành, nào ngờ bị Hứa Tu Đức túm cổ áo: "Ôi chao Tiểu Sở, theo bọn ta vào cung đi."
Tay ông lão mập này khỏe ghê gớm, Sở Canh không tránh nổi, đành phải đau khổ ra mặt nói: "Hoàng cung há phải nơi dân thường như ta có thể thoải mái ra vào.
Ta phải cầm thư của Trọng Thanh tới tìm Kỳ Minh đại nhân trước đã."
"Kỳ Minh cùng lắm chỉ là một Thượng thư Bộ Hộ, cậu vào cung gặp Yến Trạch đại nhân đi, cơ hội làm quan chẳng phải từ một câu của ngài ấy thôi sao." Hứa Tu Đức nhớ đến chức Thượng thư Bộ Hộ mình vứt đi là lại nghẹn tim, phần nhiều không muốn hời cho Vương Điền.
Ông ta cũng nhìn ra Sở Canh có chút tài năng thật.
Nếu được ông ta dẫn đến tiến cử với Yến Trạch thì bất kể tương lai ra sau, Sở Canh cũng phải ghi nhớ công ơn dìu dắt của ông ta.
Hứa Tu Đức đánh bàn tính rung trời.
Cuối cùng Sở Canh vẫn thua cáo già lăn xả chốn quan trường nhiều năm.
Chưa kịp suy ngẫm về những lắt léo trong đó, y đã bị Hứa Tu Đức túm lên xe ngựa.
Văn Ngọc vẫn làm phông nền, đẩy xe lăn giúp Thôi Kỳ.
Dẫu cho Thôi Kỳ nhiều lần ngỏ ý rằng bản thân tự đẩy được, Văn Ngọc vẫn cứ làm theo ý mình.
Dần dà, Thôi Kỳ bèn kệ y.
"Đan Dương vương?" Trên đường đi, Hứa Tu Đức dúi bạc cho thái giám trẻ, nhận được tin động trời này.
Ông ta suýt thì la lớn, run rẩy nắm chặt tay vịn xe lăn của Thôi Kỳ, nhỏ giọng: "Thôi đại nhân ơi, việc lớn không ổn rồi."
Nghe "Đan Dương vương" là biết Vương gia này có đất phong và nắm giữ thực quyền.
Huống hồ, Đan Dương còn nằm ngay sát Đại Đô.
Muốn tạo phản gì đấy quả thực dễ như bỡn.
Thôi Kỳ khẽ nhíu mày, nhất thời chưa đoán ra mục đích của hành động đột ngột phong Đan Dương vương của Lương Diệp.
Hứa Tu Đức dúi bạc một lúc lâu nữa vẫn không hỏi han ra rốt cuộc người mới được phong làm Đan Dương vương này là thần thánh phương nào.
Mãi cho đến hai nén hương sau, mấy người họ chạm mắt với Vương Điền đang khoan thai uống trà tại điện phụ của điện Nghị Sự.
Mặt đối mặt, bầu không khí phút chốc hơi sượng.
"Vương...!Vương đại nhân?" Hứa Tu Đức vẫn là người thiếu kiên nhẫn nhất, ngạc nhiên thốt lên.
Đã nói nhất quyết không về Đại Đô rồi mà? Sao giờ lại về sớm hơn cả họ vậy?
Vương Điền đặt chén trà xuống, hắng giọng che giấu sự xấu hổ nào đó: "Hứa đại nhân, tốc độ đi đường của ông đúng là chậm quá rồi."
Hứa Tu Đức nhìn mãng bào màu đen trên người anh, cõi lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn, ngoài mặt lại gồng lên vờ trấn tĩnh: "Đây quả thực...!Trời lạnh đường xa, Thôi đại nhân mắc vài trận ốm nữa nên chậm tiến độ, nay mới về tới Đại Đô.
Không ngờ Vương đại nhân lại nhanh vậy...!ha ha...!ha ha."
Hứa Tu Đức cười gượng nghiêng đầu, liều mạng đưa mắt ra hiệu với Thôi Kỳ.
Thôi Kỳ lại ngó lơ ông ta, chỉ nhìn về phía Vương Điền, chắp tay hành lễ: "Hạ quan - Thôi Kỳ kính chào Vương gia."
Y vừa dứt lời, Hứa Tu Đức và Văn Ngọc lập tức quỳ xuống, thực hiện lễ lớn bái lạy Vương Điền.
Sở Canh hãy còn lơ ngơ cũng vội hành lễ theo họ.
Vương Điền bất giác muốn trốn sang bên cạnh, song đã cố kìm nén.
Trước lễ lạy của họ, anh cười nói: "Mời chư vị đại nhân đứng dậy."
Qua một đợt thăm hỏi ân cần cho có lệ, Hứa Tu Đức lễ phép tỏ vẻ họ nên rời cung rồi.
Nào ngờ Vương Điền lại cười tủm tỉm ngỏ ý muốn họ nán trong cung thêm vài ngày.
Dù sao thì người thầy Yến Trạch của Hứa Tu Đức cũng ở trong cung suốt đấy thôi.
Trái tim Hứa Tu Đức nguội lạnh hẳn đi.
Đây không phải lần đầu Vương Điền cho phong tỏa cung điện.
Lần trước anh làm theo lệnh của Lương Diệp, lần này chính anh là người "mời" hết toàn bộ gia chủ các thế gia cùng với trọng thần triều đình vào cung.
Hành động cực nhanh và tàn nhẫn ấy khiến số đông bọn họ chưa kịp phản ứng.
Đâu ai ngờ được Thượng thư Bộ Hộ cũ "ốm bệnh liệt giường" bỗng dưng xuất hiện, còn hô biến thành một Vương gia, chưa bàn đến việc tên điên này chẳng sợ tiếng tăm bị bêu rếu, cứ thế mạnh bạo bao vây nhà họ, chèn ép họ bằng gia quyến.
Rất có phong phạm bất chấp tiếng xấu muôn đời.
Đám người Hứa Tu Đức được khách sáo "mời" đến ở tại cung điện dành cho thần tử.
Sở Canh là dân thường, xấu hổ đứng tại chỗ nhìn Vương Điền với nét mặt đầy tâm sự.
Ban đầu thấy Vương Điền không muốn về, y còn cho là Vương Điền tham sống sợ chết, phẫn nộ tới tột độ.
Nào chăng giờ đây, Vương Điền chẳng những quay lại mà còn trở thành Vương gia, mọi động thái đều thể hiện rõ xu hướng tạo phản, tâm trạng Sở Canh càng rối bời hơn.
Thế này...!chẳng thà đừng về.
"Bộ Binh đang thiếu nhân lực.
Ý Viễn, cậu tạm thời tới Bộ Binh trước đi." Vương Điền nói: "Ta chưa trao đổi với người bên Bộ Binh.
Theo như tình hình hiện tại, nếu họ biết cậu là người của ta thì chắc chắn sẽ ngáng chân cậu."
Trong lòng Sở Canh ngổn ngang trăm mối.
Vương Điền có ơn tri ngộ với y, chí - thú hai người hợp nhau.
Trong thâm tâm, y không muốn tin việc Vương Điền âm mưu tạo phản.
Tuy nhiên, mọi động thái của Vương Điền hiện giờ đều đang đi băng băng trên con đường âm mưu tạo phản.
"Ý Viễn?" Vương Điền thấy y lơ đễnh, cười gõ bàn.
Sở Canh nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn liều chết hỏi một câu: "Xin hỏi Vương gia, vì sao ngài lại nhốt tất cả mọi người trong cung?"
Y sử dụng từ "nhốt", chỉ thẳng mục đích của Vương Điền.
Vương Điền không giận mà còn cười: "Thời gian khác thường là lúc làm việc khác thường.
Nay Bệ hạ đang chinh chiến nơi tiền tuyến, ta lại không có căn cơ tại tiền triều.
Nếu không đánh đòn phủ đầu thì xét riêng lương thảo trong kho, một trăm nghìn suất đến được tay Bệ hạ cũng chỉ còn cỡ hai, ba phần mười.
Phải bị đao kề cổ, những vị đại nhân ấy mới chịu nghe ta nói."
Sở Canh ngẩn ngơ: "Nhưng làm vậy danh tiếng của ngài sẽ bị hủy hoại hết.
Đến khi Bệ hạ trở về, ắt sẽ..."
Phải chịu sự chèn ép từ quần thần, để bản thân bị hiểu lầm.
Dù là làm việc cứu nước nhưng cuối cùng lại rơi vào tiếng xấu âm mưu tạo phản.
truyen bjyx
"Trên đời này luôn cần có người làm một số việc đặc biệt." Vương Điền cười đến độ thong dong: "Nếu việc ấy có ích cho Đại Lương và Bệ hạ thì cớ gì người làm không thể là ta?"
Ánh mắt Sở Canh nhìn anh lập tức thay đổi.
Giống với lần trước, khi Vương Điền bất chấp hiểm nguy đến hoàng cung nước Triệu mượn quân và kết thành đồng minh, lần này huynh ấy cũng dứt khoát gánh tiếng xấu, bị muôn người trách móc chỉ để Bệ hạ yên tâm đánh giặc nơi tiền tuyến.
Người này chưa bao giờ là một kẻ yếu đuối tham sống sợ chết.
"Ý Viễn có sẵn lòng giúp ta một tay không?" Vương Điền nhìn y với ánh mắt điềm tĩnh nhưng kiên định.
Sở Canh quỳ dưới đất, tì trán lên mu bàn tay, dập đầu thưa: "Sở Canh chết muôn lần không chối từ."
Vương Điền khẽ nhếch môi, tiến lên đỡ y dậy, ngỏ lời ám chỉ: "Thiếu đi Bộ Binh, hành động của chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn."
Sở Canh hiểu ý: "Thần nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của Vương gia."
Dù hành vi nhốt thần tử triều đình này thực sự trái với lẽ đời nhưng Vương Điền cũng không nhốt thật.
Thay vào đó, anh như đang thành lập một đại bản doanh năng suất cao thời chiến hơn.
Vương Điền có cách "thắp lửa nhiệt huyết" với mọi đối tượng, từ quan viên tại chức tới các cụ đã về hưu và cả con cháu trẻ tuổi chưa vào triều làm quan.
Anh vắt kiệt đến chút giá trị cuối cùng của họ.
Phải biết rằng người bị nhốt còn chẳng cần phải làm việc kia kìa!
Sáu bộ Lại - Hộ - Lễ - Binh - Hình - Công được chia đến các cung điện riêng.
Ba tỉnh Thượng thư - Môn hạ - Trung thư được thiết lập Nội Các lâm thời.
Yến Trạch, Thôi Vận và Biện Thương được giao trách nhiệm nặng nề.
Tuy Vương Điền lấy danh giám quốc nhưng những gì anh làm đều thuộc phần việc của Hoàng đế.
Dưới sự đe dọa kết hợp dụ dỗ, dàn nhân lực hùng hậu dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, hiệu suất hành chính lập tức tăng vọt...!không tăng vọt cũng hết cách, Vương Điền độc chiếm quyền to, dù ngoài mặt hiền hòa khiêm tốn nhưng hễ dữ lên là khiến người ta giận sôi hơn cả Lương Diệp.
Bởi chọc phải Lương Diệp thì cùng lắm chết, chứ rơi vào tay Vương Điền là chỉ có nước sống không bằng chết.
Tăng ca liền tù tì nửa tháng trời, đến ngày nghỉ tắm gội cũng bị cưỡng chế hủy bỏ, thêm vào đó, Vương Điền cực giỏi lung lạc lòng người, thành thử đã quy tụ được kha khá quan viên trung thành.
Bởi cuối cùng thì chỗ lương thảo cho tiền tuyến bị thiếu đã được gom đủ thật rồi.
Vương Điền mà có lòng phản thì tội gì phải làm điều thừa!
Gom góp đủ lương thảo còn cần vận chuyển tới quận Thọ Vân.
Tại thời khắc then chốt, việc cử ai đi lại trở thành vấn đề nan giải.
Hứa Tu Đức hận không thể cuộn tròn thành quả bóng.
Chẳng qua làm cách mấy cũng không né nổi sự tàn ác quen thuộc của Vương Điền.
Anh cười tủm tỉm: "Hứa đại nhân, trước đây ngài vận chuyển lương thực và bạc cứu trợ thiên tai rất tận tâm, còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đi sứ nước Triệu.
Theo bổn vương, trách nhiệm vận chuyển lương thảo này lại phải đáp trên đôi vai của ngài rồi."
Hứa Tu Đức đau khổ lau mồ hôi trên trán, nhìn thầy Yến Trạch như cầu cứu.
Yến Trạch cũng buồn bực.
Hứa Tu Đức tham lam khéo đưa đẩy, bình thường cắt xén ăn hối lộ hơi bị nhiều.
Tuy nhiên, một lần bị Lương Diệp gõ đầu đã dọa vỡ gan ông ta, thành thử dẫu thèm chết đi được cũng chẳng dám tham ô tiếp, trái lại hời cho Lương Diệp sai bảo.
Kết quả bây giờ không riêng gì Lương Diệp mà đến Vương Điền cũng thích sử dụng ông ta.
Quả đúng là lạ lùng.
Thậm chí gần đây trong triều còn có lời đồn Hứa Tu Đức cải tà quy chính rồi, tái tổ chức phong thái liêm chính của cả bộ máy triều đình.
Lạ CMN đời thế luôn đấy.
Hứa Tu Đức lại càng ngẩn ngơ.
Hơn nửa năm nay, ông ta bôn ba khắp nơi bên ngoài, chưa hết năm mà vòng eo đã thon đi vài ngấn.
Ông ta thực sự không muốn tiếp tục kham những công việc khổ sai ấy nữa đâu.
Bị mọi đôi mắt theo dõi sát sao, ông ta nào dám bòn rút, thiếu tí tẹo thôi cũng bị nghĩ là tham ô.
Làm tốt thì được đôi câu khích lệ bâng quơ, làm không tốt thì cứ thế rơi đầu, ai thích nổi?
Thế nhưng ấy là mệnh lệnh của Vương Điền, thầy Yến Trạch lại mắt nhắm mắt mở, không có ý hỗ trợ, Hứa Tu Đức đành ủ rũ nhận lấy.
Ông ta cần cái mạng già này, chẳng muốn lên chiến trường xíu nào.
Chỉ là Vương Điền đã nói một thì không nói hai.
Ông ta chẳng cách chối từ, còn chưa từ bỏ, hòng kéo theo một tấm đệm lưng: "Thưa Vương gia, Bách Lý đại nhân đã về kinh, hiện giờ ở nhà nhàn rỗi..."
Dài dòng một thôi một hồi, mục đích chính vẫn là muốn kéo Bách Lý Thừa An xuống nước.
Cuối cùng, Hứa Tu Đức phải cam chịu số phận, nhận nhiệm vụ vận chuyển lương thảo.
Vương Điền tốt bụng cử ra một trợ lý, còn là người quen đã lâu.
Hứa Tu Đức nhìn Văn Ngọc vẫn lu mờ như xưa, ngửa mặt lên trời thở dài: "Rốt cuộc ta đã tạo cái nghiệt gì vậy chứ..."
Chẳng qua, ông ta có khóc trời than đất cỡ nào thì đến cuối vẫn phải đội tuyết khởi hành trong gió rét thấu xương.
Thân là cấp trên phụ trách, Vương Điền đến tiễn ông ta một chuyến cho có tính tượng trưng.
Tuyết rơi kết hợp mưa khiến tiết trời vừa lạnh lẽo, vừa ẩm ướt.
Vương Điền đứng ngoài xe ngựa chốc lát đã bị rét cóng đến tê tay tê chân.
Anh điềm nhiên nhìn Hứa Tu Đức trước mặt đang toan cầm tay nhìn nhau, hai mắt chứa chan dòng lệ với mình: "Không còn sớm nữa rồi, Hứa đại nhân."
Hứa Tu Đức lưu luyến nhìn Đại Đô đằng sau anh: "Vương gia à, chuyến này của thần sống chết khôn lường, kính mong Vương gia hãy nể tình chúng ta từng đồng sinh cộng tử, đến lúc đó có gì tìm người nhặt xác giúp thần."
Vương Điền lặng lẽ rút tay, cười tủm tỉm nói: "Hứa đại nhân phúc lớn mạng lớn, ắt sẽ bình an vô sự."
Mưa tuyết càng thêm nặng hạt.
Khuyên mãi, Hứa Tu Đức mới đưa theo lương thảo và nhân lực rời đi.
Vương Điền chỉ thấy mình bị đóng băng rồi.
Vừa chui vào xe, anh đã sai người vung roi giục ngựa về Đại Đô.
Trong xe ngựa có lò sưởi ấm áp.
Vương Điền đã đày đọa bản thân đến kiệt sức suốt bao ngày nay.
Mưa tuyết va lộp bộp lên rèm.
Anh khẽ nhíu mày, lại không muốn mở mắt.
Chẳng mấy chốc, rèm đã được người ta buộc vào, anh chỉ cho rằng Sung Hằng chu đáo.
Cứ thế, đầu óc càng thêm mơ màng.
Trong xe đong đầy hơi ấm, một mùi hương lạnh thấu quẩn quanh nơi chóp mũi.
Vương Điền thình lình mở mắt, đứng bật dậy, lại bất ngờ bị người ta ôm lấy từ đằng sau, hung hãn cắn vào cổ.
Ngón tay lành lạnh chặn đi giọng nói tại cổ họng, môi lưỡi bị trêu đùa một cách ngang ngược và xấu xa.
Từng nụ hôn nóng rực rơi xuống liên miên từ cổ sang vai lưng.
Mãi cho tới khi xe ngựa xóc mạnh một phát, anh mới như sực tỉnh khỏi cơn mơ, huých mạnh cùi chỏ về đằng sau.
Người đang đùa bỡn bỉ ổi bị đau, không cam lòng thả anh ra, ấn mạnh ngón tay ướt át lên môi anh, một lần nữa xáp đến: "Vừa gặp nhau đã dám đánh người ta.
Xem ra ngươi làm chức Vương gia này thuận buồm xuôi gió phết nhỉ."
Vương Điền cho rằng bản thân đang mơ.
Đáng lý lúc này Lương Diệp phải dẫn quân tới quận Thọ Vân mới đúng, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể xuất hiện tại ngoại thành Đại Đô được.
Đang thắc mắc, anh đã bị người ta nhoài tới đè lên sập nhỏ mềm mại trong xe ngựa.
"Ngươi không nhớ trẫm à?" Trông Lương Diệp hơi buồn thương.
Vương Điền híp mắt.
Lương Diệp gầy đi nhiều, mắt cũng có quầng thâm, cằm mọc râu lún phún.
Phong cách toàn thân vừa sắc sảo, vừa u ám, tựa một con thú dữ đang bộc lộ bản năng động vật.
Bộ giáp trên người hắn khiến lồng ngực Vương Điền bị cộm đau.
Anh khẽ nhíu mày, đẩy hắn: "Dậy đi."
"Không dậy nổi." Lương Diệp cố tình đè nặng thêm chút, hài lòng nhìn khuôn mày anh nhíu chặt thêm.
Trong hơi thở của hắn còn chứa đựng độ ẩm của tuyết mưa.
Hắn ghé lại gần gương mặt Vương Điền, nhìn vào đôi mắt anh: "Ngươi có nhớ trẫm không?"
Lương Diệp mặc giáp đè trên người anh nặng hệt con gấu chó.
Vương Điền bị đè đến khó thở, lò sưởi hun cho mặt mũi anh đỏ ửng.
Lương Diệp hài lòng híp mắt, ngắm dáng vẻ bị chèn ép của anh.
Sau đó, hắn bỗng ăn một cái tát.
"Ta nhớ ông cố nhà ngươi!" Vương Điền nóng nảy sút vào đùi hắn, kết quả đá trúng bộ giáp đến đau điếng bàn chân.
Ánh mắt anh lăn tăn một hồi, đoạn vươn tay kéo lấy cái tai lộ ra ngoài của Lương Diệp: "Mẹ bà nó, ngươi còn không đứng dậy nữa là ta chơi chết ngươi đấy!"
Lương Diệp bị đau, đứng dậy theo sức véo của anh, máu lẫn bùn trên áo giáp cọ hết lên tấm áo lông chồn trắng muốt của Vương Điền.
Hắn vừa kéo tay anh ra, vừa nổi giận nói: "Trẫm thấy lá gan của ngươi lại lớn thêm rồi! Bỏ tay ra!"
Vương Điền bị chọc tức cuối cùng cũng xác định được rằng mình không nằm mơ.
Anh bỏ tay ra, ngờ vực nhìn hắn: "Chẳng phải bây giờ ngươi đang dẫn binh đến Thọ Vân sao? Lý nào lại ở đây?"
"Bí mật quân sự." Lương Diệp ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêng đầu day mạnh cái tai đau điếng của mình, giận dỗi nói: "Dám véo tai trẫm, sợ là ngươi chán sống rồi."
Vương Điền sa sầm mặt chẳng nói chẳng rằng, quan sát người chưa kịp cởi cả áo giáp kia.
Đang nhìn, gan bàn chân anh chợt lạnh.
Vương Điền cúi đầu, phát hiện thằng oắt Lương Diệp này đã tiện tay tháo một chiếc giày của anh ra, để anh giẫm chân trần lên phần đùi bọc giáp của mình.
Hắn vuốt ve hai vòng tơ đỏ trên cổ chân anh.
Theo tiếng lách cách, một thứ nhỏ xíu đen như mực cứ thế được cài thêm vào.
Chẳng khác chi đào từ hố bùn ra.
"Trẫm nhặt được trên chiến trường." Lương Diệp vui mừng phấn khởi nói: "Quả nhiên siêu hợp luôn."
Vương Điền đanh mặt nhìn thoáng qua thứ còn chưa sạch bùn, cố nén cảm giác muốn sút thẳng vào mặt hắn: "Ngươi quay về chỉ vì điều này?"
Lương Diệp thản nhiên ngắm nghía chân anh, thấy Vương Điền giẫm chân trần lên áo lông chồn trắng muốt hay giáp đen cũng đều đẹp tuyệt vời.
Nghe vậy, hắn khó chịu nói: "Trẫm gửi biết bao nhiêu thư cho ngươi mà ngươi chẳng hồi âm trẫm bức nào."
Vương Điền hơi gượng gạo định rút chân về, nói: "Hành tung trên chiến trường của ngươi thất thường vậy, gửi đi cũng phí công."
Huống hồ, lỡ như lời lẽ trong thư bất cẩn chạm phải dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt nào đó của Lương Diệp thì thằng oắt này lại lên cơn nhiệt huyết, quyết tâm về Đại Đô cho bằng được...!ví dụ như lúc này.
"Sao trẫm cứ thấy ngươi đang cố tình thế?" Lương Diệp nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của anh, kéo mạnh anh từ trên sập xuống, để anh rơi vào lòng mình.
Trông hắn hệt con thú dữ tuần tra lãnh địa, sờ mó khắp người anh một lượt, tiếp theo khàn giọng nói với đôi mắt sáng quắc: "Ngươi còn nợ trẫm hai lần đấy Vương Điền."
Xe ngựa xóc mạnh lần nữa.
Bóng cây khẳng khiu nhoáng qua khi rèm cửa bị gió rét thổi phất lên.
Vương Điền ghìm bàn tay táy máy của hắn lại, lạnh lùng nói: "Đây không phải đường về Đại Đô."
"Dĩ nhiên là không phải rồi." Có vẻ Lương Diệp thấy áo giáp vướng quá, nhưng nghĩ rồi vẫn không cởi ra, chỉ cố tình vò xộc xệch bộ đồ trắng muốt gọn gàng của Vương Điền.
Hắn hôn lung tung lên cổ anh, bứt rứt nói: "Trẫm còn phải đi đánh giặc."
Lúc giết người trên chiến trường, hắn hận không thể ở tại chốn này trọn đời.
Thế nhưng vừa gặp Vương Điền, ôm người ta vào lòng, hắn lại phát phiền với việc đánh giặc, ngập trong tâm trí chỉ còn suy nghĩ nên giày vò Vương Điền kiểu gì, tốt nhất là đỏ mắt xin hắn dừng lại hoặc hung dữ mắng hắn.
Điều ấy thú vị hơn giết người nhiều.
Miễn là đừng bàn việc công với hắn.
Tiếc thay, Vương Điền cố tình không theo ý hắn, thành thạo túm tóc ép hắn ngẩng đầu, nhìn hắn đăm đăm với vẻ mặt sa sầm: "Giải thích tử tế lý do ngươi xuất hiện tại đây đi, không cút xuống luôn cho ta!"
Lương Diệp liếm đôi môi khô nẻ, giơ một móng vuốt của mình lên cho anh xem lỗ thủng lớn bằng ngón tay cái chỗ Hổ Khẩu, nói năng tha thiết như thật: "Trẫm bị thương nặ..."
Vương Điền đứng dậy đi vén rèm, Lương Diệp duỗi dài cánh tay vòng qua eo anh, ôm anh về.
Hắn cười đến độ xấu xa: "Ngươi ngoan ngoãn hầu hạ trẫm hai lần tại xe ngựa này, trẫm sẽ nói cho ngươi biết."
"Không cần." Vương Điền cười giả lả nhìn hắn lom lom: "Ta còn phải tạo phản cái đã."
Chết con mẹ nó hết luôn đi.
Đồ ngốc Lương Diệp..
Ôm Trăng Sáng