Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 95: Anh Dường Như Sắp Tan Biến

76@-

“Anh nổi điên cái gì——!!”


Giang Dư kinh hãi la lên, lời còn chưa dứt, đã bị Thời Giáng Đình đè mạnh xuống giường, gáy đập vào chiếc gối mềm mại, đầu óc mê man một trận.


Đợi cậu hoàn hồn, Thời Giáng Đình đã dùng 2 tay chống 2 bên đầu cậu, vội vàng cúi xuống hôn——


Nhưng khi còn cách 3 centimet, anh đã đột ngột dừng lại.


3 centimet.


Chỉ còn thiếu 3 centimet nữa là có thể hôn nhau.


Gần như trong gang tấc, nhưng lại dừng ở khoảng cách vi diệu này.


Thời Giáng Đình nhíu chặt mày, nghiến chặt răng, trong con ngươi đỏ rực, tràn ngập d*c v*ng, sự không cam lòng và nỗi đau khổ kìm nén đan xen vào nhau, nhìn Giang Dư chằm chằm, ánh mắt đó, như thể muốn xé cậu ra nuốt vào bụng.


Tại sao lại dừng?


Giang Dư nào biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ thấy được sự giằng xé và oán khí cuộn trào trong mắt đó, lửa giận vì bị trêu đùa bấy lâu “vụt” một tiếng xộc l*n đ*nh đầu, lý trí sụp đổ trong nháy mắt.


“Rầm!”


Giang Dư nhanh tay lẹ mắt, vớ lấy cây gậy gỗ phòng thân bên cạnh gối, vung lên, không khách khí mà nhắm vào đầu Thời Giáng Đình đập tới.


Cậu thầm nghĩ, dù sao gã này cũng là ma, đánh bao nhiêu gậy cũng không chết được.


Trước đây ở sơn trang lúc bị chọc tức, chính mình cũng không ít lần ra tay, lần này chắc chắn cũng chẳng làm anh ta bị thương chút nào.



Nhưng ai mà ngờ được, giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử Giang Dư co rút——


Ngay dưới mí mắt cậu, Thời Giáng Đình trong cơ thể của “Tần Trạch”, đầu bị đánh bay đi mất!


Không nhìn lầm đâu, chính là đầu bị đánh rụng theo nghĩa vật lý.


“Lăn lông lốc…”


Cái đầu của “Tần Trạch” ngoẹo trên cổ, đứt lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, xoay vài vòng trên sàn nhà cuối cùng dừng lại một bên.


Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến không khí lập tức ngưng đọng, cả hai người đều cứng đờ tại chỗ, một mảnh tĩnh lặng chết chóc.


Giang Dư không ngờ tình huống sẽ thành ra thế này, sợ không hề nhẹ, tay buông lỏng, cây gậy gỗ “cạch” một tiếng rơi xuống đất.


Cái xác không đầu trước mặt lảo đảo, từ từ xoay nửa người, hướng về phía cái đầu đã rơi.


Ngay sau đó, cái đầu trên mặt đất cất tiếng nói, môi mấp máy: “Ha ha… đừng sợ, anh gắn nó lại là được.”


Cảnh tượng quỷ dị đó, bất cứ ai nhìn thấy, cũng đều phải rớt sạch điểm san.


Cơ thể không đầu chậm rãi đi về phía cái đầu bị lăn, cúi người xuống, tay trái vừa mới nâng cái đầu lên, thì nghe một tiếng “bịch” —— tay phải rơi xuống đất.


Nó xiêu xiêu vẹo vẹo gắn cái đầu trở lại cổ, đồng thời định nhặt tay phải, kết quả tay trái cũng “bịch” một tiếng rời ra, lăn lông lốc đến chân giường.


Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn tột độ, vô cùng tức cười, nó loay hoay cả buổi cũng không làm cho ra hồn.


Giang Dư ngồi trên giường, từ kinh hãi sởn gai ốc ban đầu dần dần biến thành vẻ mặt tê dại, thậm chí còn mang theo chút ý vị xem kịch, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh lắp ngược tay trái tay phải rồi.”


“Vậy à?” Cơ thể của Thời Giáng Đình khựng lại, chậm chạp tháo tay phải ra, lắp lại vào cánh tay phải, giọng điệu hoang mang, “Mắt của anh… hình như không đúng lắm.”



Giang Dư mặt không cảm xúc nhắc nhở: “Nhãn cầu rơi xuống đất kìa, đừng giẫm lên.”


“Ồ.”


Quả cầu mắt đó lăn lông lốc đến bên chân, được cơ thể cúi xuống nhặt lên, tuỳ tiện nhét lại vào hốc mắt.


Giang Dư nhìn cảnh này, tâm trạng phức tạp khó mà diễn tả —— giống như đang nhìn con búp bê bằng đất sét bị ngã tan tành, dù có chắp vá thế nào cũng không thể trở về dáng vẻ ban đầu.


Cuối cùng, Thời Giáng Đình cũng miễn cưỡng ghép mình lại hoàn chỉnh, nghiêng đầu cười với Giang Dư, giơ bàn tay chỉ còn ba ngón lên huơ huơ trước mặt cậu: “Em biết không? Truyền thuyết kể Nữ Oa dùng đất sét nặn ra người, nếu anh mà biết nặn đất sét, cũng sẽ không đến nỗi thảm hại cỡ này.”


Lời còn chưa dứt, đầu của anh “bịch” một tiếng rơi xuống tiếp.


Ngay sau đó, tứ chi “bịch bịch” rơi vãi đầy đất, hoàn toàn trở thành đống mảnh vụn cơ thể.


Thân thể của “Tần Trạch” đã hoàn toàn phế bỏ.


Nhưng Thời Giáng Đình chẳng hề hoảng hốt, ngược lại còn cười khẽ, trong giọng nói mang mấy phần vui vẻ: “Ha ha ha ha, A Dư, em xem, em một gậy đã đánh anh tan thành từng mảnh, giỏi thật đấy.”


Giang Dư: “…”


Cậu không đi lên giẫm thêm hai phát đã là nhân từ hết mực rồi.


“Anh không thể dùng cách thức nào đó tươm tất hơn để xuất hiện à?” Giang Dư lạnh giọng hỏi.


Thời Giáng Đình im lặng một thoáng, bỗng nhiên khẽ hỏi: “Em không sợ anh nữa?”


“So với việc sợ anh, tôi càng muốn đấm vào mặt thật của anh 2 cú.”


Thời Giáng Đình cười khẽ một tiếng, những mảnh cơ thể trên đất dần dần hóa thành đất đen, từng luồng sương mù dày đặc từ trong đất thấm ra, từ từ ngưng tụ thành bóng ma bán trong suốt. Giữa làn sương mù lượn lờ, có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt âm u mà tuấn mỹ của Thời Giáng Đình.



Quỷ hồn nếu không nhập vào ai, thì chỉ có thể tồn tại dưới hình thái hư ảo.


Giang Dư nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng —— hồn phách của Thời Giáng Đình đã nhạt hơn trước rất nhiều, gần như sắp tiêu tan.


Thấy anh tiến về phía mình, cậu theo phản xạ tóm lấy cây gậy gỗ bên giường, chặn trước ngực Thời Giáng Đình: “Đừng qua đây! Cách tôi 3 mét!”


Thời Giáng Đình chỉ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng về phía trước.


Cây gậy gỗ xuyên qua lồng ngực anh, không hề có chút trở ngại. Anh mặc kệ lời đe dọa của Giang Dư, cúi người áp sát, táo bạo hôn lên môi Giang Dư, khẽ chạm một cái ——


Không có xúc cảm, chỉ có một tia hơi lạnh âm u, tựa như bị sương mù lướt qua.


“Anh rất muốn có một cơ thể…” Giọng Thời Giáng Đình nhẹ như tiếng thở dài, “Một cơ thể thực sự thuộc về anh.”


Họ không thể hôn nhau, không thể ôm nhau, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan biến.


Lông mi Giang Dư khẽ run, cây gậy gỗ trong tay từ từ hạ xuống. Lưng cậu áp sát vào tường, không còn đường lùi, chỉ có thể mặc cho bóng ma hư ảo kia lần lượt áp sát, lần lượt hạ xuống những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.


Để lại những nụ hôn không có nhiệt độ thực chất.


Giang Dư bỗng phát hiện bản thân không hề kháng cự.


Nếu đã không thể chống cự, cậu dứt khoát nằm xuống, xoay người quay lưng về phía Thời Giáng Đình, mắt không thấy tim không phiền.


Nhưng vừa mới nhắm mắt, bên giường cạnh thân người khẽ lạnh đi —— anh vậy mà trực tiếp xuất hiện ở phía bên kia, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cậu chằm chằm.


Giang Dư lật sang bên trái, anh liền xuất hiện ở bên trái; Giang Dư lật sang bên phải, anh lại theo sang bên phải.


Đảm bảo rằng ánh mắt đầu tiên Giang Dư mở ra chỉ có thể là anh.



“Đồ quỷ ấu trĩ.” Giang Dư cực kỳ cạn lời, dứt khoát nằm ngửa mặt lên trời, nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.


Im lặng một lát, Giang Dư cuối cùng cũng đi vào chủ đề quan trọng: “Sao anh có thể rời khỏi Rừng Gỗ Đen? Sau này anh đều có thể tùy tiện ra ngoài như thế này à? Hay là bắt buộc phải dựa vào người khác?”


Thời Giáng Đình cười mà không đáp, hiển nhiên sẽ không trả lời.


“Tần Trạch… là người thật sao?” Giang Dư đổi câu hỏi khác.


“Là thật, nhưng sớm đã chết, anh chỉ mượn dùng.”


“Anh giết?” Giang Dư nhíu mày, phản ứng đầu tiên là hung thủ chính là Thời Giáng Đình, dù sao trong ấn tượng của cậu, anh đúng là loại người sẽ làm ra chuyện này.


Thời Giáng Đình nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa: “Đúng vậy.”


“Anh——!”


“Lừa em đấy.”


Anh cười khẽ, “Người này bị người ta mưu tài hại mệnh, chết trong Rừng Gỗ Đen. Anh đã lựa xác chết rất lâu, chỉ có cơ thể này là tươi mới nhất, bộ da cũng thuận mắt.”


Ngừng một chút, anh hỏi tiếp, “Em thấy… khuôn mặt này của Tần Trạch có đẹp không?”


Giang Dư sau khi hiểu đại khái, liền qua loa lấy lệ mà “Ừ” một tiếng.


Ai ngờ, biểu cảm của Thời Giáng Đình lập tức lạnh đi.


“Người này đẹp, hay là anh đẹp?”


—— Cái giọng điệu đó, y hệt con quỷ ấu trĩ đang tranh sủng.


Không đúng, anh hình như từ nhỏ đến lớn vốn đã rất ấu trĩ rồi.


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 95: Anh Dường Như Sắp Tan Biến
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...