Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 91: Cơ Thể Thối Rữa

69@-

“GÀO—!!”


Tiếng gầm khàn đặc xé toạc sự tĩnh mịch của khu rừng, làm kinh động đàn chim bay tán loạn. Bóng dáng còng lưng đó nhanh đến khó tin, tứ chi gầy guộc lướt trên mặt đất trong rừng, mang theo cơn gió hôi thối.


Tần Trạch yên lặng đứng dưới cái cây lớn, bóng tối bao trùm nửa gương mặt trắng bệch của anh. Anh khẽ thở dài, “Biết ngay là không chạy thoát được mà.” Vừa quay người—


“BỐP!!”


Móng vuốt khô khốc như củi khô táp thẳng vào mặt! Tần Trạch vội vàng giơ tay đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc đã bị một lực cực lớn hất bay.


Cơ thể anh như con diều đứt dây va vào thân cây phía sau, thân cây to lớn bị đập mạnh đến mức nứt ra những vết nứt như mạng nhện.


“Phụt khụ…” Tần Trạch theo thân cây trượt quỳ xuống đất, máu đen trào lên trong cổ họng từ kẽ tay chảy ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống đám cỏ dưới chân.


Những chiếc lá xanh non dính đầy những giọt máu đặc sệt, dưới ánh hoàng hôn càng thêm chói mắt.


Ông lão thở hổn hển, nghiêng người về phía trước với tư thế kỳ quái. Đôi mắt đục ngầu đó không còn đảo loạn nữa, mà nhìn chằm chằm vào Tần Trạch, như con chó đói vây quanh con mồi sắp chết mà từ từ đi vòng quanh.


Những chiếc móng tay vàng khè cắm sâu vào bùn đất, trên mặt đất ẩm ướt cày ra năm rãnh sâu hung tợn.


Chưa đợi Tần Trạch kịp thở, ông lão lần nữa nổi giận! Thân thể gầy gò bộc phát ra sức mạnh kinh người, móng vuốt khô khốc mang theo tiếng xé gió sắc bén.


“Rắc—”



Tiếng xương gãy giòn tan nghe rõ mồn một. Cánh tay phải của Tần Trạch tức thì méo mó biến dạng, cả người một lần nữa bị đánh bay đi vài mét, nặng nề ngã vào bụi cây, không còn tiếng động.


Người hùng vốn nên làm mưa làm gió ở thế giới bên ngoài này, nay lại bị thuần hóa thành con chó giữ cửa hung ác.


Ăn ma quỷ.


Ngày qua ngày nuốt chửng những oán hồn trong trang viên, dùng cái thân thể chẳng phải người chẳng phải quỷ đó, duy trì sự yên tĩnh giả tạo của mảnh đất.


Cho nên mảnh đất tội lỗi này—


Mới “sạch sẽ” như vậy.


Mới “tràn đầy sức sống” như vậy.


Nói ông ta là chó trấn trạch cũng không ngoa.


Cơ thể Tần Trạch tan nát.


Anh yên lặng nằm trong đám cỏ dại, thân thể vỡ nát như đống bùn lầy chìm trong đất, không thể đứng dậy được nữa. Lồng ngực máu thịt be bét khẽ phập phồng, đôi mắt đục ngầu phản chiếu bầu trời xám xịt.


“Hự!” Bóng dáng gầy guộc của ông lão bao phủ xuống, trong đôi đồng tử đục ngầu lấp lánh ánh sáng đói khát. h*m m**n bản năng đối với ma quỷ khiến ông ta duỗi ra móng vuốt run rẩy, đầu ngón tay gầy gò hướng về phía thân thể.


Ngay vào khoảnh khắc móng tay sắc nhọn sắp đâm vào da thịt—


“Ha.”



Trong phút chốc, sương mù đen đặc như mực từ trong cơ thể Tần Trạch phun trào, hóa thành cơn lốc cuồng bạo hất văng ông lão ra sau.


Giữa cát bay đá chạy, thân thể tàn tạ đó với tốc độ mắt thường có thể thấy được thối rữa tan chảy, cuối cùng hóa thành đống bụi đất.


Và giữa không trung, một bóng ma hư ảo yên lặng lơ lửng.


Thời Giáng Đình cúi đầu nhìn đống bùn trên mặt đất, ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng lướt qua thân thể trong suốt của mình: “Tiếc thật… đây là lớp da thượng hạng mà tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng.”


Anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người ông lão, “Ông đền nổi không?”


“GÀO—!” Ông lão ngửa cổ gầm lên một tiếng, nhưng không lập tức tấn công. Ông ta nhếch cái miệng đen kịt, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục kỳ quái, như đang nói gì đó.


Đây là quỷ ngữ đặc biệt.


Thời Giáng Đình kinh ngạc chỉ vào mình, cười, “Tôi? Ông nói tôi là quỷ cấp thấp? Tìm chết à?”


Anh nghiêng đầu, bóng dáng trong suốt dưới ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện, “Vậy thì chỉ với bộ dạng bây giờ của ông… sống còn không bằng chết cho xong chuyện.”


Câu nói này như con dao sắc bén, hung hăng đâm vào ý thức hỗn loạn của ông lão. Đôi mắt đục ngầu đó tức thì giăng đầy tơ máu, thân thể còng lưng bắt đầu co giật phình to một cách bất thường.


“Ầm!”


Mặt đất bị đạp lõm một hố sâu, ông lão hóa cuồng với tốc độ kinh người lao tới. Thời Giáng Đình chỉ nhếch khóe môi, thân hình đột nhiên hóa thành làn khói đen tan biến.


Cuộc rượt đuổi tiếp theo giống như trò mèo vờn chuột.



Mỗi khi ông lão lao đến gần, anh liền hóa thành khói bay đi, chỉ để lại một chuỗi lời thì thầm châm chọc vang vọng trong gió.


“Hahahaha… chủ nhân của ông không cho ông xương à? Đói đến mức này sao?”


Dần dần, động tác của ông lão bắt đầu chậm chạp.


Dù là thân thể đã được cải tạo, cũng không chịu nổi sự tiêu hao không ngừng nghỉ này.


Ông ta thở hổn hển, lồng ngực khô khốc phập phồng dữ dội, trong đôi mắt đục ngầu cuối cùng cũng lộ ra một tia mệt mỏi.


Còn Thời Giáng Đình, vẫn ung dung lượn lờ trong bóng cây, nụ cười biến mất.


“Phiền chết đi được.”



Thời gian trong đại sảnh như thể bị kéo dài ra, Giang Dư dựa vào bức tường lạnh lẽo, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tường, trong lòng thầm đếm số giây.


Tiếng ly rượu sâm panh va vào nhau trong trẻo, tiếng cười nói chào hỏi giả tạo đan xen bên tai, khiến thái dương cậu đau âm ỉ.


Đúng lúc ấy, một quả bóng da nhiều màu sắc lăn đến bên chân cậu.


Giang Dư cúi đầu nhìn, quả bóng màu dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng đỏ nhạt.


Nhìn theo hướng quả bóng lăn đến, trong bóng tối sâu của hành lang có một bóng dáng nhỏ bé đang đứng.



Cậu bé rụt rè đứng sát chân tường, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ bất an, đang do dự có nên qua nhặt bóng không, nhưng sợ làm kinh động đến những người lớn ăn mặc sang trọng trong đại sảnh.


Giang Dư cúi người nhặt quả bóng lên, mỉm cười hiền hòa với cậu bé, vẫy tay ra hiệu cậu qua đây.


Cậu bé cứ như con nai con bị kinh hãi mà rụt cổ, ngón tay nắm chặt vạt áo.


“Không sao.” Giang Dư dùng khẩu hình nói, thấy cậu bé vẫn không dám động đậy, dứt khoát chủ động qua đó.


Khoảnh khắc bước ra khỏi hậu sảnh, cậu không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu, như thể cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp vô hình nào đó.


Trong hành lang yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang vọng trong hành lang trống trải.


Giang Dư ngồi xổm trước mặt cậu bé, đưa quả bóng màu qua: “Nè, bóng của em.”


“Cảm, cảm ơn anh…” Giọng cậu bé nhỏ như muỗi kêu, lúc bàn tay nhỏ lạnh lẽo nhận lấy quả bóng, Giang Dư để ý thấy mặt trong cổ tay cậu có một vết sẹo màu hồng nhạt.


“Chỉ có một mình em chơi à?” Giang Dư nhìn quanh, những cánh cửa phòng đóng chặt hai bên hành lang như vô số đôi mắt lạnh lùng.


Không có dấu vết của những đứa trẻ khác, ngay cả người hầu cũng không thấy một ai.


Cậu bé lắc đầu, đôi giày vải bẩn thỉu cọ cọ trên đất: “Không phải…”


“Vậy những bạn nhỏ khác đâu?” Giang Dư ngồi xổm xuống, tầm nhìn ngang bằng với cậu bé. Bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vai cậu bé có thể cảm nhận được xương bả vai nhô lên dưới lớp áo mỏng, “Em vẫn luôn sống ở đây sao? Các em… sống ở đâu?”


Cậu bé gật đầu, đột nhiên rùng mình một cái. Cậu duỗi ngón tay gầy gò, chỉ vào những cánh cửa phòng đóng chặt 2 bên hành lang, sau đó lại nhanh chóng rụt tay về, như thể những cánh cửa đó sẽ cắn người.


Giang Dư theo ánh mắt nhìn về phía hàng loạt cửa phòng, họ… đều sống trong đây?


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 91: Cơ Thể Thối Rữa
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...