Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 73: Sắp Va Chạm

68@-

Các công nhân nhanh nhẹn thay cửa sổ mới, mang theo những mảnh kính vỡ nhanh chóng rời đi. Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ của dụng cụ khi y tá thay thuốc. Đột nhiên, điện thoại của Tần Trạch reo lên, anh liếc tên người gọi đến, sau đó đưa điện thoại cho Giang Dư.


“Sao tự nhiên có sét đánh vào cửa sổ của con trai tôi?!” Tiếng hét của bà Giang ở đầu dây bên kia gần như làm thủng màng nhĩ, “Dư Nhi có bị thương không?”


Giang Dư vội đưa điện thoại ra xa: “Mẹ, con không sao, tối qua ngủ say lắm…”


Trong điện thoại, bà Giang lải nhải một hồi lâu, cuối cùng quyết định: “Hôm nay về nhà ngay! Mẹ cho người thay hết cửa sổ trong nhà thành kính chống đạn! Lắp thêm một trăm cái cột thu lôi nữa!”


Mặc dù cảm thấy hơi quá, nhưng trong lòng Giang Dư vẫn dâng lên một luồng ấm áp: “Được, đều nghe theo mẹ.”


Duyên số run rủi, thủ tục xuất viện vậy mà được làm xong ngay trong ngày.


Tần Trạch đẩy xe lăn đến khu vực thang máy, bỗng phát hiện mỗi chiếc thang máy đều chật ních người— đang là giờ cao điểm khám bệnh buổi trưa, ngay cả xe lăn cũng khó chen vào.


“Thiếu gia có vội không?” Tần Trạch cúi đầu hỏi, ngón tay vô thức xoa xoa tay vịn xe lăn.


“Không vội, đợi chuyến sau…”


“Hay là để tôi cõng ngài xuống.” Tần Trạch đột nhiên đề nghị, “18 tầng thôi mà.”


Giang Dư kinh ngạc ngẩng đầu— người này điên rồi à? Ai có thang máy không đi mà đòi leo 18 tầng?


“Không…”



Lời còn chưa dứt, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng hét của y tá: “Thang máy hỏng! Để đảm bảo an toàn, xin mọi người lập tức rời khỏi thang máy! Sửa xong phải đợi đến chiều…”


Giang Dư bất lực ngẩng đầu hỏi: “Anh có làm được không?”


“Được.”


Tần Trạch nửa ngồi xổm trước xe lăn, đường nét sống lưng dưới lớp áo vest căng ra một đường cong tao nhã. Giang Dư nhìn chằm chằm vào tấm lưng xa lạ này, đầu ngón tay vô thức níu lấy quần áo của mình— kể từ sau chuyện ở trang viên, cậu chưa từng được ai cõng như thế.


“Thiếu gia?” Giọng của Tần Trạch đánh thức sự mơ màng của cậu.


Giang Dư từ từ đưa 2 tay ra, hờ hững vòng qua cổ đối phương. Lúc Tần Trạch đứng dậy, cơ bắp đột ngột căng cứng, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy khoeo chân cậu, giữa 2 người luôn giữ một khoảng cách tinh tế.


Tần Trạch đang cố ý tránh tiếp xúc da thịt với cậu.


“Ngài nhẹ quá.” Giọng của Tần Trạch mang theo cảm giác lạnh lẽo như kim loại, nhưng vẫn khiến Giang Dư tự nhiên nhớ đến con quỷ chết tiệt luôn nói cậu “gầy đến cấn tay”.


Đèn cảm ứng âm thanh trong cầu thang bộ theo tiếng bước chân lần lượt sáng lên. Bước chân của Tần Trạch vững đến kinh ngạc, như thể trên lưng không phải là một người đàn ông trưởng thành mà là một chiếc lông vũ.


Giang Dư đột nhiên ngửi thấy một mùi hương tuyết tùng hòa cùng khí lạnh của suối nguồn— người quản gia này vậy mà thật sự đã đổi loại nước hoa thanh đạm mà cậu thuận miệng nói.


Nhận ra mình đang áp sát vào cổ đối phương mà hít thở sâu, Giang Dư mạnh mẽ cứng đờ. 18 tầng cầu thang mới đi được một nửa, vành tai cậu đã nóng bừng.


Có bệnh à? Lại đi hứng thú với nước hoa của một người đàn ông xa lạ?


Giọng của Tần Trạch đột nhiên phá vỡ sự im lặng: “Phu nhân đã sắp xếp bác sĩ tâm lý ở nhà chờ khám.”



“Chỉ là tư vấn thông thường.”


“Tôi bây giờ rất ổn!…” Lời nói đột ngột dừng lại— ổn? Ổn ở đâu? Một người ngay cả ảo ảnh của Thời Giáng Đình cũng có thể nhìn thấy, thì tính là ổn à?


Khi xuống đến tầng 3, Giang Dư vô tình áp sát vào lưng Tần Trạch. Nhịp tim của người quản gia này bình ổn đến đáng sợ, không thở gấp không vội vàng, không mệt không đổ mồ hôi.


Xuống đến tầng một, khoảnh khắc đẩy cửa ra, ánh nắng chói đến mức không mở được mắt. Giang Dư giơ tay che chắn, những tia nắng vàng lọt qua kẽ tay khiến vành mắt cậu nóng lên.


Sự ồn ào của thành phố mà cậu từng ghét bỏ, giờ phút này bỗng trở nên thật sống động và đáng quý.


Chiếc xe hơi màu đen của Tần Trạch yên lặng đậu phía trước. Ngay khi anh chuẩn bị đặt Giang Dư vào ghế phụ, một tiếng động cơ chói tai xé toạc không khí—


“Kétttt!” Chiếc xe thể thao mui trần màu vàng tươi lết bánh dừng lại, lốp xe trên mặt đất cọ ra vệt cháy.


“Anh trai! Anh định giết ai đấy!” Tống Tuyết Lan nắm chặt dây an toàn thò đầu ra từ ghế phụ, mái tóc xoăn được chăm sóc kỹ lưỡng bị gió thổi thành một mớ hỗn độn.


Thanh niên trên ghế lái tháo kính râm, hướng về phía Giang Dư, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Ối chà, đây không phải là em rể yêu quý của tôi sao?”


“Hửm?” Giang Dư nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy người đến, lập tức cạn lời.


Người trước mắt chính là anh trai ruột của Tống Tuyết Lan, Tống Tranh Dương, tướng mạo cũng rất đẹp trai, ngày thường thích chạy theo mốt, tóc nhuộm vài lọn màu vàng đào, môi dưới còn xỏ khuyên, hoàn toàn là dáng vẻ lưu manh côn đồ.


Cậu ta trong giới này là một thiếu gia ăn chơi nổi tiếng, nghe nói còn là người đồng tính?


Lúc này trên cổ không dưng treo một lá bùa hộ mệnh bằng gỗ đào, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ không hài hòa.



Giang Dư đối với cậu ta không có cảm tình gì, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”


Tống Tranh Dương nhếch mép, mang theo vài phần bất cần đời, nói: “Nghe nói cậu đột nhiên xuất viện, tôi làm anh trai đến đón em rể, qua đây, ngồi xe của tôi ha?” Nói rồi, cằm hất lên, ra hiệu về phía chiếc xe mui trần phô trương.


Chưa đợi Giang Dư trả lời, Tần Trạch nhanh chóng nghiêng người, không để lại dấu vết mà che đi tầm nhìn của Tống Tranh Dương, cung kính nhưng không mất đi sự xa cách nói: “Thưa thiếu gia Tống, thiếu gia nhà chúng tôi vừa mới xuất viện, cơ thể còn yếu, e là không ngồi được xe thể thao của ngài. Phu nhân đang mong ngóng thiếu gia về nhà, không làm phiền thiếu gia Tống phải bận tâm.”


Ánh mắt của Tống Tranh Dương tức thì chuyển sang Tần Trạch, vừa định mở miệng phản bác, bỗng mạnh mẽ khựng lại, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dò xét.


Cậu hơi híp mắt, như đang đánh giá con mồi, nhìn Tần Trạch từ trên xuống dưới một lượt, cũng không biết rốt cuộc đã nhìn ra cái gì, cứ thế giằng co, nhìn hồi lâu.


Tống Tuyết Lan ở bên cạnh không có kiên nhẫn xem họ vòng vo, đưa tay không khách khí gạt anh trai mình ra, tìm kiếm trên bảng điều khiển của chiếc xe mui trần, nhấn một nút.


“Vù—” Trong phút chốc, mui xe từ từ đóng lại, chiếc xe không còn lộ thiên nữa.


“Giang Dư, cậu phải đích thân đi cùng tôi về nhà họ Giang, cậu không phải đã quên ‘vở kịch’ mà chúng ta đã thống nhất hôm qua chứ?”


“Không quên, vậy thì cảm ơn Tống tiểu thư nhiều.” Giang Dư nhẹ nhàng vỗ cánh tay Tần Trạch, ra hiệu cho anh bế mình vào xe thể thao.


Tần Trạch là quản gia, trước giờ luôn hiểu rằng không thể kháng cự ý muốn của chủ nhân, phải phục tùng vô điều kiện.


Nhưng lúc này, anh cứng đờ tại chỗ trong giây lát, cụp mắt, ánh mắt tối sầm nhìn Giang Dư, im lặng hồi lâu, mới nặn ra một nụ cười hơi gượng gạo, khẽ đáp: “Vâng, thưa thiếu gia.”


Sau đó, anh hai tay vững vàng bế Giang Dư từ trong xe của mình sang xe thể thao của Tống Tranh Dương.


Tống Tranh Dương chống cằm, lông mày nhíu thành một cục, quan sát Tần Trạch thêm vài lần, cho đến khi Tống Tuyết Lan lên tiếng thúc giục, mới khởi động xe rời đi, khói xe bốc lên phả thẳng vào Tần Trạch.



Giang Dư đưa tay nhận lấy, chưa đợi cậu hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.


“Vù—!” Xe thể thao đột ngột tăng tốc, như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường.


Đầu óc Giang Dư “ong” một tiếng, thầm kêu không hay, thầm nghĩ: Xong, lên nhầm “xe giặc” rồi.


Khóe miệng Tống Tranh Dương nhếch lên đường cong bất kham, thuận tay định lấy thuốc lá, chưa kịp ngậm vào miệng, thuốc đã bị Tống Tuyết Lan giật lấy, xé nát.


Tống Tuyết Lan tức giận giơ tay, đấm vào vai cậu một đòn “giáng long thập bát chưởng”, vừa đánh vừa la: “Có thể đừng hút thuốc không! Trên xe còn có bệnh nhân, anh không thể lái chậm một chút à? Có được không hả?!”


Tống Tranh Dương bị đánh đến không đỡ nổi, liên tục cầu xin: “Được được được, đừng đánh nữa, đánh nữa là ra án mạng giờ!”


Sau một hồi náo loạn, tốc độ xe của Tống Tranh Dương cuối cùng cũng chậm lại.


Ánh mắt cậu lướt qua gương chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen bám sát phía sau, liền biết là Tần Trạch, thuận miệng hỏi Giang Dư: “Người phía sau là ai của cậu?”


Giang Dư bị tốc độ xe làm cho dạ dày cuộn trào, cố nén cảm giác buồn nôn, khó khăn thốt ra hai chữ: “Quản gia…”


Tống Tranh Dương nhướng mày, lẩm bẩm: “Sao tôi cứ cảm thấy… chậc, thôi bỏ đi, dù sao người cũng khá đẹp trai, chắc không có vấn đề gì.”


Lời này không đầu không cuối, Giang Dư lòng đầy nghi hoặc, nhưng Tống Tranh Dương không giải thích, ngâm nga giai điệu không thành lời, một bộ dạng thảnh thơi.


Ai có thể ngờ rằng, Tống Tranh Dương bên này vừa giảm tốc, chiếc xe đen phía sau liền không hề giảm tốc độ, vẫn lao về phía trước như gió cuốn.


Tần Trạch ngồi trên ghế lái, đôi mắt tối sầm như vực thẳm, nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao phía trước, chân ga dưới chân từ từ nhấn xuống—


Cứ theo đà này, xem ra sắp có va chạm.


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 73: Sắp Va Chạm
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...