Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 6: Ham Muốn Chiếm Hữu Lẫn Nhau

69@-

Giang Dư ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ. Ở Viện Thủ Vọng, thức ăn luôn là tài nguyên khan hiếm, đến muộn là sẽ không còn gì cả. Cậu thường bị chen lấn xuống cuối hàng, Thời Giáng Đình cũng không thể lúc nào cũng giúp cậu được.


Do đó, cậu gần như chưa từng được ăn no bữa nào, mỗi lần ăn cơm đều như đánh trận, chỉ sợ người khác đến cướp.


“Khụ khụ…” Quả nhiên, Giang Dư bị sặc.


Thời Giáng Đình khẽ cười một tiếng, đứng dậy xoa đầu cậu, giọng điệu dịu dàng: “Đợi nhé, anh đi lấy cho em chai nước.”


Ánh mắt Giang Dư dõi theo bóng lưng của Thời Giáng Đình cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt. Không biết từ lúc nào, Giang Dư nhận ra— mình đã rất khó để rời xa Thời Giáng Đình.


Bất kể là sự bảo vệ, chăm sóc của đối phương, hay là tình bạn từ nhỏ đến lớn của hai người, đều khiến cậu cảm thấy một sự dựa dẫm khó mà cắt bỏ.


Lúc này, một cô bé buộc tóc hai bím, mặc chiếc váy hồng nhỏ nhắn đi tới. Cô bé đột nhiên nghiêng đầu, làm mặt quỷ với Giang Dư.


Giang Dư không bị mặt quỷ của cô bé dọa sợ, nhưng bị sự xuất hiện của cô bé làm cho giật mình.


Không phải vì trò đùa ác ý của cô bé, mà là vì cô bé— Dương Nghiên, tiểu công chúa được yêu thích nhất trong cô nhi viện, bất ngờ chủ động đến tìm mình.


Trong thế giới của trẻ thơ, luôn có một cô gái như vậy là bạch nguyệt quang trong lòng. Mà Dương Nghiên, không nghi ngờ gì chính là “bạch nguyệt quang” trong lòng rất nhiều cậu bé.


Vành tai Giang Dư hơi ửng đỏ, giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Dương Nghiên rất bất mãn với phản ứng không thèm đếm xỉa của cậu. Trong thế giới của cô bé, trước giờ luôn được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng, làm gì có chuyện gặp phải kẻ trầm lặng ít nói như Giang Dư?



Nhưng cô bé bắt buộc phải tiếp cận cậu.


Dương Nghiên lập tức ngồi xuống đối diện cậu, ngón tay quấn lấy bím tóc hai bên, cười hì hì hỏi: “Cậu có phải tên Giang Dư không?”


“Ừm… ừm.” Giang Dư cúi đầu càng thấp hơn.


Dương Nghiên nghi hoặc: “Sao cậu không thích nói chuyện thế? Tôi chưa từng thấy ai như cậu cả.”


Lời này đã chọc trúng trái tim nhạy cảm của Giang Dư. Cậu đặt đũa xuống, xấu hổ đến mức mặt càng đỏ hơn, lí nhí nói: “Tôi… tính cách bẩm sinh đã vậy.”


“Thế sao Thời Giáng Đình không giống cậu?”


“… Anh ấy rất tốt, là vấn đề của tôi.”


“Chậc, cũng phải.”


Sau vài câu đối thoại nhạt nhẽo, Dương Nghiên cuối cùng cũng hỏi vào vấn đề chính: “Cậu có biết Thời Giáng Đình thích gì không? Mau nói cho tôi biết đi.”


Ánh mắt Giang Dư run lên, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô bé lại đến tìm mình. Cậu im lặng một lát, lắc đầu.


“Nói cho tôi đi mà, dù chỉ một chút thôi cũng được! Chỉ cần cậu nói cho tôi, tôi hứa sẽ cho cậu 3 cây— không, 5 cây kẹo m*t!”


“Không cần.”


Không ngờ, Giang Dư luôn yếu đuối, trong chuyện này lại kiên quyết lạ thường. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Thời Giáng Đình sẽ không chơi với cậu đâu.”



Anh nhướng mày, chai nước trong tay bị bóp đến kêu “răng rắc”.


Bên này, Dương Nghiên rất không vui: “Cậu bị sao vậy? Bảo cậu nói thì không nói, còn dám quát tôi?”


Giang Dư ngẩn người: “Tôi… tôi không quát cậu…”


“Cậu chính là quát tôi!” Vành mắt Dương Nghiên đỏ lên, chuẩn bị rơi nước mắt, để các bạn học khác cùng nhau lên án Giang Dư. Đây là chiêu trò mà cô giỏi nhất.


Giang Dư luống cuống tay chân, đột nhiên “cộp” một tiếng, một chai nước bị đặt mạnh xuống bàn. Men theo bàn tay thon dài đó nhìn lên, Thời Giáng Đình biểu cảm khó lường, khóe môi mang theo ý cười như có như không, giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi: “Dương Nghiên, sao em đến đây? Chuẩn bị khóc à?”


Dương Nghiên bị tiếng động ban nãy dọa cho giật mình, cố gắng nín nước mắt, trưng ra bộ dạng yếu đuối thường ngày: “Không có, em kiên cường lắm, sẽ không vì một số người mà tức đến khóc đâu.”


Thời Giáng Đình hiểu rõ gật đầu, quay đầu nhìn Giang Dư, giọng điệu trầm xuống: “Em dám bắt nạt cô ấy?”


“!!” Sắc mặt Giang Dư tức thì trắng bệch, bị giọng điệu chất vấn của anh làm cho chấn động đến không nói nên lời. Anh… tại sao không tin mình?


Dương Nghiên thấy vậy, khí thế càng mạnh hơn, giả vờ kiên cường: “Không sao đâu, anh Đình, em sẽ không rơi giọt nước mắt nào nữa, em trưởng thành rồi!”


Thời Giáng Đình mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”


Đột nhiên, anh quay người hét lớn với cả nhà ăn: “Mọi người nghe thấy chưa? Dương Nghiên nói từ nay về sau cô ấy sẽ không rơi nước mắt nữa. Cô ấy thật kiên cường, mọi người ngày thường phải giám sát cô ấy, không để cô ấy rơi giọt nước mắt nào nhé!”


Tức thì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Mặt Dương Nghiên đỏ bừng, xấu hổ đến mức không có chỗ chui, nước mắt tức thì rơi xuống: “Hu hu…”


Thời Giáng Đình cười một cách châm chọc: “Chà, đừng khóc chứ, sao em không tiếp tục kiên cường nữa đi? Chẳng phải em đã trưởng thành sao?”



Thời Giáng Đình nhìn cô bé chạy xa, ý cười trên mặt tức thì biến mất. Anh vốn định ngồi đối diện Giang Dư, nhưng vừa nghĩ đến việc Dương Nghiên đã ngồi ở đó, sắc mặt càng lạnh hơn. Anh dứt khoát chen vào bên cạnh Giang Dư: “Nhích qua, chen một chút.”


“Ơ ừ…” Giang Dư ngoan ngoãn nhích sang một bên.


Thời Giáng Đình dễ dàng vặn mở chai nước, vừa định đưa cho Giang Dư, bỗng thu về, tự mình uống một ngụm trước.


Anh lau vệt nước bên khóe miệng, cười mà như không cười hỏi: “Muốn uống không?”


“Ừm!”


“Không cho.”


“?”


Giang Dư ngẩn ra một chút, nhạy bén nhận ra Thời Giáng Đình có hơi không vui. Cậu cúi đầu, buồn bã nói: “Em thật sự không có bắt nạt cô ấy… Em sẽ không bắt nạt bất cứ ai, anh không tin em.”


Thời Giáng Đình nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán cậu.


“Anh không tin em? Anh không tin ai cũng không thể không tin em được.”


Giang Dư sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.


“Anh nổi giận là, sao em dám để Dương Nghiên tiếp cận em?” Thời Giáng Đình chống cằm, híp mắt, “Cô ta đến tìm em làm gì, thành thật khai báo.”


Giang Dư rất nghe lời: “Cô ấy đến… hỏi em sở thích của anh.”



“Vậy em có trả lời không?”


Giang Dư lắc đầu nguầy nguậy: “Không có!”


“Tại sao không nói cho cô ta?”


“…”


Ánh mắt Giang Dư lảng đi, dùng đũa chọc chọc vào cơm trong bát.


Thời Giáng Đình ghé sát, ánh mắt khóa chặt vào cái nhìn né tránh của cậu, truy hỏi lần nữa: “Tại sao không nói cho cô ta?”


“Bởi vì… bởi vì em…” Giang Dư từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chân thành đến mức khác thường, “Em chỉ có anh là người bạn duy nhất. Em không muốn anh rời đi, không muốn người khác chia sẻ anh.”


Câu trả lời như vậy, bất cứ ai nghe xong cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.


Không giống như tình bạn nên có giữa những người bạn bình thường.


Nhưng Thời Giáng Đình lại cười rất vui vẻ, dường như đây chính là câu trả lời mà anh muốn.


Anh rất vui khi Giang Dư dựa dẫm vào mình như vậy.


“Nào, uống nước đi.” Thời Giáng Đình đưa chai nước qua.


Giang Dư thấy anh không còn giận nữa, cũng cười theo, nhận lấy chai nước rồi uống.


Cậu không hề để ý, chai nước này là chai mà Thời Giáng Đình đã uống qua.


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 6: Ham Muốn Chiếm Hữu Lẫn Nhau
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...