Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Chương 31: Chồng Phải Thương Yêu Em Chứ
78@-
Cảnh tượng thay đổi, phòng tắm.
Nước nóng chảy róc rách, lấp đầy toàn bộ không gian chật hẹp bằng hơi nước. Giang Dư tr*n tr**ng, ngây người ngồi trên ghế, từ từ chớp mắt, cho đến khi dòng nước nóng từ trên đầu dội xuống, cậu mới hoàn hồn.
Thời Giáng Đình đứng sau lưng cậu, đang dùng nước ấm gội đầu cho mái tóc đen của cậu.
Mình… sao lại đến đây tắm nhỉ?
Vốn dĩ cậu không muốn tắm.
Nhưng không biết tại sao, lúc đó như thể bị một sức mạnh bí ẩn nào đó của Thời Giáng Đình mê hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý.
Không, nên nghĩ thế này— đây chỉ là sự trao đổi tương đương mà cậu có được khi anh giúp mình cởi gông xiềng, chỉ là đi tắm cùng anh thôi!
Nhưng mà không đúng! Gông xiềng của mình cũng là do anh ta khóa lại mà!
“Nghĩ gì thế, nhắm mắt.” Giọng Thời Giáng Đình từ phía sau truyền đến.
Giang Dư ngoan ngoãn nhắm mắt. Nước ấm rào rào gội đầu cho cậu, dòng nước men theo gò má chảy xuống, chảy khắp toàn thân.
Dung mạo của Thời Giáng Đình lúc này đã trở lại bình thường, không còn quỷ dị như trước nữa. Đôi mắt đen dưới sự nuôi dưỡng của dòng nước ấm phủ lên một lớp sương mỏng, khiến ngũ quan vốn âm u của anh trở nên dịu dàng hơn không ít.
Trông có vẻ, dường như bất kể Giang Dư đưa ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không do dự mà đồng ý.
Giang Dư cũng thật sự làm như vậy.
Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Thời Giáng Đình, giọng điệu mang theo một tia thăm dò: “Tôi muốn về nhà.”
“?” Thời Giáng Đình nhướng nửa mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Được thôi.”
Chưa đợi Giang Dư phản ứng, Thời Giáng Đình cúi người thì thầm bên tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một tia lạnh lẽo: “Đợi em chết, anh sẽ mang tro cốt của em về nhà.”
Lời vừa dứt, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của Giang Dư, chạm một cái rồi rời đi.
Nụ cười của Giang Dư tức thì biến mất, nhìn kẻ cậy thế làm càn trước mặt.
Không do dự mà dùng trán mình đập mạnh vào đầu Thời Giáng Đình.
“Shitt!”
Cú “thiết đầu công” này đã thành công khiến cho cả 2 người cùng đau.
2 người ôm trán, giây tiếp theo nhìn nhau cười.
Hành động ngây ngô này, như thể đã quay trở về thời thơ ấu, những năm tháng vô lo vô nghĩ cãi nhau đùa giỡn.
“Rào rào…” Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, Thời Giáng Đình nặn ra ít dầu gội, chu đáo gội đầu cho Giang Dư. Ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, lực massage da đầu vừa phải, khiến Giang Dư cảm thấy một trận thoải mái buồn ngủ.
Có lúc, Giang Dư thật sự không muốn thừa nhận…
Thời Giáng Đình tuy kinh khủng, nhưng anh cũng có một mặt dịu dàng.
Tính cách phân cực này, khiến cho tình cảm của Giang Dư đối với anh trở nên phức tạp và mâu thuẫn.
Rốt cuộc là hoàn toàn căm hận, hay là có cả tình yêu?
Giang Dư thà rằng Thời Giáng Đình cứ đối xử thô bạo với mình, như vậy trong những lựa chọn sinh tử trong tương lai, cậu có thể không do dự mà vứt bỏ anh.
Y như thuở nhỏ, Thời Giáng Đình là người bạn duy nhất của cậu.
Cũng như bây giờ, Thời Giáng Đình là người duy nhất ở bên cạnh cậu.
Làm thế nào cũng không thoát khỏi cái lồng giam tình cảm của anh.
Sự dày vò này, đã xuyên suốt nửa cuộc đời của Giang Dư.
Cậu không muốn Thời Giáng Đình đối xử với mình như vậy, như vậy chỉ khiến cậu ngày càng cảm thấy… áy náy?
…Cậu thậm chí còn bắt đầu nghĩ, có lẽ mình nên ở lại đây mãi mãi, ở bên cạnh anh, để bù đắp điều gì đó.
Giang Dư nhận ra đầu bắt đầu đau âm ỉ nữa, liền tìm một chủ đề để phân tán sự chú ý: “Anh đã bắt được con mồi chưa?”
“Ừm…” Đôi mắt Thời Giáng Đình tối sầm, giọng điệu trầm thấp, “Chạy nhanh quá, không bắt được.”
Giang Dư có hơi kinh ngạc. Rốt cuộc là con mồi như thế nào, ngay cả Thời Giáng Đình cũng không bắt được?
Là con mồi quá lợi hại, hay là Thời Giáng Đình… quá “gà”?
Còn cả máu dính trên môi anh lúc về…
Giang Dư lén liếc anh vài lần, Thời Giáng Đình dường như đang chìm vào suy tư nào đó, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ. Giang Dư biết, bây giờ hỏi anh cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Thế là, cậu đổi chủ đề: “Những đồ lặt vặt trên tầng 2, toàn bộ là của anh?”
“Toàn rác, qua một thời gian sẽ vứt.” Giọng Thời Giáng Đình thản nhiên, không nghe ra cảm xúc.
“Nội dung được vẽ trên báo tường…”
“A Dư.” Thời Giáng Đình đột nhiên ngắt lời cậu, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Giang Dư lên, ép cậu phải đối diện với ánh mắt của mình.
Giang Dư chỉ có thể ngước nhìn anh, nghe anh nói từng chữ từng câu: “Trên tầng 2 có giấu rất nhiều bí mật của anh. Những bí mật này, sau này anh sẽ chia sẻ hết với em, nhưng không phải bây giờ. Đừng một lúc hỏi quá nhiều.”
Giang Dư hiểu, thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thời Giáng Đình bằng lòng mở lòng với cậu một lần, đã là một sự nhượng bộ hiếm có. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy bất mãn, như thể mình rất tò mò về bí mật của anh vậy.
Cậu quay đầu đi, không nói gì nữa, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp.
Làm sao đây, cậu chính là tò mò!
Thời Giáng Đình thật sự là vì thông minh lanh lợi mà được viện trưởng và các thầy cô yêu thích sao?
Gần như mỗi lần viện trưởng ra ngoài, đều sẽ dẫn theo Thời Giáng Đình, còn những người khác một lần cũng chưa từng được dẫn đi. Viện trưởng luôn nói, dẫn Thời Giáng Đình ra ngoài để mở mang tầm mắt, tiện thể mua sắm một vài vật phẩm, dường như đối với anh vô cùng coi trọng.
Nhưng Giang Dư vẫn còn nhớ, sau khi mình giết Thời Giáng Đình lúc đó, khi viện trưởng đến tìm mình, trên mặt… là mang theo nụ cười.
Trong chuyện này có quá nhiều sự việc, quá nhiều bí mật, là Giang Dư thời thơ ấu không thể hiểu được, nay vẫn không thể hiểu được.
Kể từ khi rời khỏi cô nhi viện, Giang Dư đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với quá khứ, không còn liên lạc với viện trưởng và các bạn học cũ nữa. Tất cả bí mật, dường như đều đã bị chôn vùi tại địa điểm cũ hoang phế của Viện Thủ Vọng.
Đột nhiên, sau gáy Giang Dư đau nhói, là Thời Giáng Đình dùng sức cắn một cái.
Sau vài giây ngắn ngủi, Thời Giáng Đình buông răng ra, để lại một dấu răng sâu hoắm. Anh như thể đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn những giọt máu li ti rỉ ra từ dấu răng, men theo sống lưng mịn màng của Giang Dư chảy xuống.
Giang Dư đau điếng ôm lấy cổ, nhanh chóng lùi ra xa anh một khoảng, thầm chửi một tiếng: “Chó điên!”
“Vậy thì đây chính là dấu hiệu mà con chó điên để lại cho em.” Thời Giáng Đình cười một cái, để lộ ra răng nanh sắc nhọn, đôi mắt long lanh.
Đã tắm gần xong, Giang Dư vội vàng giãy ra khỏi sự kiểm soát của Thời Giáng Đình, loạng choạng tr*n tr**ng muốn rời đi.
Tức thì, Thời Giáng Đình áp sát lại gần, lồng ngực lạnh như băng tựa vào làn da ấm nóng của cậu.
Nụ hôn của anh men theo sống lưng Giang Dư trượt xuống, ngón tay từ từ siết chặt lấy tay Giang Dư đang ấn trên cửa, cười nói: “Chạy đi đâu? Vẫn chưa tắm xong mà.”
Giang Dư dù có bị ngu cũng nên biết, tư thế bây giờ tồi tệ đến mức nào!
Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Đã tắm xong, tắm nữa chỉ có thể lột một lớp da.”
“Nhưng anh vẫn chưa tắm xong mà.”
“Vậy thì anh đi chết đi.”
“Haha.” Thời Giáng Đình khẽ cười một tiếng, hôn lên gò má cậu, mổ nhẹ từng chút một, ý vị sâu xa nói: “Em nghĩ tại sao anh muốn em tắm cùng anh sao?”
Trong lòng Giang Dư dấy lên một dự cảm không lành.
“Chồng muốn thương em mà.”
“Không được—!!”
Giây tiếp theo, bàn tay trên cửa kính đột ngột bị kéo đi, chỉ còn một dấu tay.
Giang Dư không thoát ra được.
Trong phòng tắm, hơi nước dần dần bốc lên, lớp lớp chồng chất, quấn quýt không ngừng. Tiếng nước chảy rất lớn, đủ để che lấp đi tất cả những âm thanh khác thường. Dù cậu có trăm lần không muốn, cuối cùng cũng chỉ có thể bám vào người Thời Giáng Đình, chìm đắm trong d*c v*ng, khó mà dứt ra.
Đã qua bao lâu?
Không biết.
Dường như con quỷ nào đó làm xong một phát, vết thương còn hồi phục nữa.
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Cảnh tượng thay đổi, phòng tắm.
Nước nóng chảy róc rách, lấp đầy toàn bộ không gian chật hẹp bằng hơi nước. Giang Dư tr*n tr**ng, ngây người ngồi trên ghế, từ từ chớp mắt, cho đến khi dòng nước nóng từ trên đầu dội xuống, cậu mới hoàn hồn.
Thời Giáng Đình đứng sau lưng cậu, đang dùng nước ấm gội đầu cho mái tóc đen của cậu.
Mình… sao lại đến đây tắm nhỉ?
Vốn dĩ cậu không muốn tắm.
Nhưng không biết tại sao, lúc đó như thể bị một sức mạnh bí ẩn nào đó của Thời Giáng Đình mê hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý.
Không, nên nghĩ thế này— đây chỉ là sự trao đổi tương đương mà cậu có được khi anh giúp mình cởi gông xiềng, chỉ là đi tắm cùng anh thôi!
Nhưng mà không đúng! Gông xiềng của mình cũng là do anh ta khóa lại mà!
“Nghĩ gì thế, nhắm mắt.” Giọng Thời Giáng Đình từ phía sau truyền đến.
Giang Dư ngoan ngoãn nhắm mắt. Nước ấm rào rào gội đầu cho cậu, dòng nước men theo gò má chảy xuống, chảy khắp toàn thân.
Dung mạo của Thời Giáng Đình lúc này đã trở lại bình thường, không còn quỷ dị như trước nữa. Đôi mắt đen dưới sự nuôi dưỡng của dòng nước ấm phủ lên một lớp sương mỏng, khiến ngũ quan vốn âm u của anh trở nên dịu dàng hơn không ít.
Trông có vẻ, dường như bất kể Giang Dư đưa ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không do dự mà đồng ý.
Giang Dư cũng thật sự làm như vậy.
Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Thời Giáng Đình, giọng điệu mang theo một tia thăm dò: “Tôi muốn về nhà.”
“?” Thời Giáng Đình nhướng nửa mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Được thôi.”
Chưa đợi Giang Dư phản ứng, Thời Giáng Đình cúi người thì thầm bên tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một tia lạnh lẽo: “Đợi em chết, anh sẽ mang tro cốt của em về nhà.”
Lời vừa dứt, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của Giang Dư, chạm một cái rồi rời đi.
Nụ cười của Giang Dư tức thì biến mất, nhìn kẻ cậy thế làm càn trước mặt.
Không do dự mà dùng trán mình đập mạnh vào đầu Thời Giáng Đình.
“Shitt!”
Cú “thiết đầu công” này đã thành công khiến cho cả 2 người cùng đau.
2 người ôm trán, giây tiếp theo nhìn nhau cười.
Hành động ngây ngô này, như thể đã quay trở về thời thơ ấu, những năm tháng vô lo vô nghĩ cãi nhau đùa giỡn.
“Rào rào…” Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, Thời Giáng Đình nặn ra ít dầu gội, chu đáo gội đầu cho Giang Dư. Ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, lực massage da đầu vừa phải, khiến Giang Dư cảm thấy một trận thoải mái buồn ngủ.
Có lúc, Giang Dư thật sự không muốn thừa nhận…
Thời Giáng Đình tuy kinh khủng, nhưng anh cũng có một mặt dịu dàng.
Tính cách phân cực này, khiến cho tình cảm của Giang Dư đối với anh trở nên phức tạp và mâu thuẫn.
Rốt cuộc là hoàn toàn căm hận, hay là có cả tình yêu?
Giang Dư thà rằng Thời Giáng Đình cứ đối xử thô bạo với mình, như vậy trong những lựa chọn sinh tử trong tương lai, cậu có thể không do dự mà vứt bỏ anh.
Y như thuở nhỏ, Thời Giáng Đình là người bạn duy nhất của cậu.
Cũng như bây giờ, Thời Giáng Đình là người duy nhất ở bên cạnh cậu.
Làm thế nào cũng không thoát khỏi cái lồng giam tình cảm của anh.
Sự dày vò này, đã xuyên suốt nửa cuộc đời của Giang Dư.
Cậu không muốn Thời Giáng Đình đối xử với mình như vậy, như vậy chỉ khiến cậu ngày càng cảm thấy… áy náy?
…Cậu thậm chí còn bắt đầu nghĩ, có lẽ mình nên ở lại đây mãi mãi, ở bên cạnh anh, để bù đắp điều gì đó.
Giang Dư nhận ra đầu bắt đầu đau âm ỉ nữa, liền tìm một chủ đề để phân tán sự chú ý: “Anh đã bắt được con mồi chưa?”
“Ừm…” Đôi mắt Thời Giáng Đình tối sầm, giọng điệu trầm thấp, “Chạy nhanh quá, không bắt được.”
Giang Dư có hơi kinh ngạc. Rốt cuộc là con mồi như thế nào, ngay cả Thời Giáng Đình cũng không bắt được?
Là con mồi quá lợi hại, hay là Thời Giáng Đình… quá “gà”?
Còn cả máu dính trên môi anh lúc về…
Giang Dư lén liếc anh vài lần, Thời Giáng Đình dường như đang chìm vào suy tư nào đó, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ. Giang Dư biết, bây giờ hỏi anh cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Thế là, cậu đổi chủ đề: “Những đồ lặt vặt trên tầng 2, toàn bộ là của anh?”
“Toàn rác, qua một thời gian sẽ vứt.” Giọng Thời Giáng Đình thản nhiên, không nghe ra cảm xúc.
“Nội dung được vẽ trên báo tường…”
“A Dư.” Thời Giáng Đình đột nhiên ngắt lời cậu, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Giang Dư lên, ép cậu phải đối diện với ánh mắt của mình.
Giang Dư chỉ có thể ngước nhìn anh, nghe anh nói từng chữ từng câu: “Trên tầng 2 có giấu rất nhiều bí mật của anh. Những bí mật này, sau này anh sẽ chia sẻ hết với em, nhưng không phải bây giờ. Đừng một lúc hỏi quá nhiều.”
Giang Dư hiểu, thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thời Giáng Đình bằng lòng mở lòng với cậu một lần, đã là một sự nhượng bộ hiếm có. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy bất mãn, như thể mình rất tò mò về bí mật của anh vậy.
Cậu quay đầu đi, không nói gì nữa, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp.
Làm sao đây, cậu chính là tò mò!
Thời Giáng Đình thật sự là vì thông minh lanh lợi mà được viện trưởng và các thầy cô yêu thích sao?
Gần như mỗi lần viện trưởng ra ngoài, đều sẽ dẫn theo Thời Giáng Đình, còn những người khác một lần cũng chưa từng được dẫn đi. Viện trưởng luôn nói, dẫn Thời Giáng Đình ra ngoài để mở mang tầm mắt, tiện thể mua sắm một vài vật phẩm, dường như đối với anh vô cùng coi trọng.
Nhưng Giang Dư vẫn còn nhớ, sau khi mình giết Thời Giáng Đình lúc đó, khi viện trưởng đến tìm mình, trên mặt… là mang theo nụ cười.
Trong chuyện này có quá nhiều sự việc, quá nhiều bí mật, là Giang Dư thời thơ ấu không thể hiểu được, nay vẫn không thể hiểu được.
Kể từ khi rời khỏi cô nhi viện, Giang Dư đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với quá khứ, không còn liên lạc với viện trưởng và các bạn học cũ nữa. Tất cả bí mật, dường như đều đã bị chôn vùi tại địa điểm cũ hoang phế của Viện Thủ Vọng.
Đột nhiên, sau gáy Giang Dư đau nhói, là Thời Giáng Đình dùng sức cắn một cái.
Sau vài giây ngắn ngủi, Thời Giáng Đình buông răng ra, để lại một dấu răng sâu hoắm. Anh như thể đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn những giọt máu li ti rỉ ra từ dấu răng, men theo sống lưng mịn màng của Giang Dư chảy xuống.
Giang Dư đau điếng ôm lấy cổ, nhanh chóng lùi ra xa anh một khoảng, thầm chửi một tiếng: “Chó điên!”
“Vậy thì đây chính là dấu hiệu mà con chó điên để lại cho em.” Thời Giáng Đình cười một cái, để lộ ra răng nanh sắc nhọn, đôi mắt long lanh.
Đã tắm gần xong, Giang Dư vội vàng giãy ra khỏi sự kiểm soát của Thời Giáng Đình, loạng choạng tr*n tr**ng muốn rời đi.
Tức thì, Thời Giáng Đình áp sát lại gần, lồng ngực lạnh như băng tựa vào làn da ấm nóng của cậu.
Nụ hôn của anh men theo sống lưng Giang Dư trượt xuống, ngón tay từ từ siết chặt lấy tay Giang Dư đang ấn trên cửa, cười nói: “Chạy đi đâu? Vẫn chưa tắm xong mà.”
Giang Dư dù có bị ngu cũng nên biết, tư thế bây giờ tồi tệ đến mức nào!
Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Đã tắm xong, tắm nữa chỉ có thể lột một lớp da.”
“Nhưng anh vẫn chưa tắm xong mà.”
“Vậy thì anh đi chết đi.”
“Haha.” Thời Giáng Đình khẽ cười một tiếng, hôn lên gò má cậu, mổ nhẹ từng chút một, ý vị sâu xa nói: “Em nghĩ tại sao anh muốn em tắm cùng anh sao?”
Trong lòng Giang Dư dấy lên một dự cảm không lành.
“Chồng muốn thương em mà.”
“Không được—!!”
Giây tiếp theo, bàn tay trên cửa kính đột ngột bị kéo đi, chỉ còn một dấu tay.
Giang Dư không thoát ra được.
Trong phòng tắm, hơi nước dần dần bốc lên, lớp lớp chồng chất, quấn quýt không ngừng. Tiếng nước chảy rất lớn, đủ để che lấp đi tất cả những âm thanh khác thường. Dù cậu có trăm lần không muốn, cuối cùng cũng chỉ có thể bám vào người Thời Giáng Đình, chìm đắm trong d*c v*ng, khó mà dứt ra.
Đã qua bao lâu?
Không biết.
Dường như con quỷ nào đó làm xong một phát, vết thương còn hồi phục nữa.
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Story
Chương 31: Chồng Phải Thương Yêu Em Chứ
10.0/10 từ 30 lượt.