Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Chương 17: Chuyên Gia Diệt Quỷ 30 Năm
66@-
Trung tâm thành phố, thời tiết nắng ráo, thời gian 13:00.
Trước cổng biệt thự nhà họ Giang, từng hàng đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng lần lượt kéo đến. Râu của họ dài ngắn không đều, tay cầm đủ các loại pháp khí— tầm long bàn, trấn tà châu, bát bảo linh lung hồ lô… trông thì hoa hòe hoa sói, nhưng vẫn khiến cho người ta có ảo giác là “rất lợi hại”.
Các đạo sĩ lần lượt đi đến cổng, đưa thiệp mời.
“Nguyên Chân đạo nhân? Mời vào, mời vào!”
“Hư Vọng tán nhân! Chào ngài, chào ngài…”
Các loại danh hiệu nghe có vẻ oách xà lách được xướng lên, bảo vệ chỉ có thể cứng đờ trưng ra nụ cười kinh ngạc, lần lượt mời họ vào. Thực tế, họ còn chẳng biết những đạo sĩ này là ai.
Không còn cách nào khác, bà Giang có bệnh vái tứ phương, thấy cảnh sát mãi không có tiến triển, liền gửi lời ủy thác đến giới huyền học, hy vọng có thể thông qua “cao nhân” để tìm được Giang Dư.
Thế nhưng, ai cũng biết, đám người này chẳng qua chỉ là lũ thầy bói lừa đảo.
Có những thầy bói thậm chí còn lái xe sang, miệng ngậm điếu thuốc, nghênh ngang bước vào. Họ thì có ích gì?
Trong nhà, bà Giang thành khẩn nắm lấy tay một vị đạo trưởng trông có vẻ tiên phong đạo cốt, giọng điệu gấp gáp: “Chào ngài, chào ngài, ngài là…”
“Bần đạo là Thuần Chân đạo nhân.” Vị đạo trưởng vuốt râu, giọng điệu cao thâm khó lường.
“Được được, chào đạo trưởng!” Bà Giang vội vàng đưa ảnh của Giang Dư qua, cầu xin: “Ngài xem, có thể tìm thấy không?”
Giang Dư trong ảnh là dáng vẻ sau khi trưởng thành, cậu nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt chết chóc, như thể đã mất hết hứng thú với mọi thứ.
Vị đạo trưởng nhận lấy tấm ảnh, đầu tiên là vuốt râu, híp mắt, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh “nhập thần” một lúc lâu, như thể linh hồn xuất khiếu, ra vẻ đạo hạnh cao thâm.
Giả thần giả quỷ một hồi lâu, ông ta cuối cùng cũng lên tiếng, ngón tay điểm vào Giang Dư trong ảnh, giọng điệu sâu xa: “Đứa trẻ này không tầm thường.”
Trong mắt bà Giang lóe lên một tia hy vọng: “Sau đó thì?”
“Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.”
Nụ cười của bà Giang tức thì biến mất.
Giây tiếp theo, vị đạo trưởng “đạo hạnh cao thâm” này bị mời ra ngoài không chút khách khí.
Ngoài cửa, vị đạo sĩ khác cười khẩy một tiếng: “Trình của ông còn non lắm, xem tôi đây!” Nói xong, ông ta nghênh ngang bước vào cổng.
Kết quả, không lâu sau, ông ta cũng bị tống ra ngoài.
Cứ như vậy, từng hàng đạo sĩ như trò “xếp hình”, không một ai có thể ở trong nhà quá 10 phút.
Bà Giang đau đầu ôm lấy đầu, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bà vốn tưởng rằng những “cao nhân” này có thể mang đến một tia hy vọng, nào ngờ chỉ là lãng phí thời gian.
Lúc này, Giang Kỳ Thiện đi tới, đưa qua một chiếc lò sưởi tay, giọng điệu ôn hòa: “Mẹ, đừng nản lòng, nhất định có thể tìm lại được anh trai.”
Bà Giang không thèm nhìn thẳng vào cậu, chỉ lạnh lùng quay đầu đi, lười để ý.
“Hay là hạ thấp yêu cầu về học vị và kinh nghiệm, gửi lời ủy thác ra dân gian, có lẽ sẽ có bất ngờ không mong đợi?” Giang Kỳ Thiện đề nghị.
Bà Giang nhíu mày: “Những người có danh tiếng trong giới huyền học này đều là lừa đảo, dân gian càng hơn thế!”
“Không thể nói vậy được.” Giang Kỳ Thiện cười cười, giọng điệu điềm tĩnh, “Những người không có bản lĩnh thật sự mới dựng lên những ngọn tháp trông có vẻ kiên cố, nhưng thực chất một đẩy là đổ. Người có bản lĩnh thật sự, thường không chú trọng vẻ bề ngoài giả tạo, ẩn mình trong nhân gian.”
Cậu nói xong, nhẹ nhàng đẩy điện thoại đến trước mặt bà Giang.
Bà Giang tuy không thích đứa con trai này, nhưng nghĩ kỹ, cũng thấy có lý. Coi như ngựa chết cứu thành ngựa sống, bà cầm lấy điện thoại, mở rộng phạm vi ủy thác.
Thời gian đến 15 giờ chiều.
Trước cổng biệt thự nhà họ Giang, xe sang và xe điện đậu cạnh nhau, tạo thành cảm giác hài hòa kỳ quái.
Đột nhiên, phía xa truyền đến một tiếng “kétttt” chói tai, một chiếc xe ba gác cũ nát loạng choạng lái tới. Trên xe chất đầy đồ phế liệu— thùng carton, chai lọ bỏ đi, thậm chí còn có cả sách vở bài thi mà học sinh không cần nữa.
Chiếc xe ba gác phanh kít một tiếng chói tai, dừng bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Những người thành đạt xung quanh liên tục che tai, tiếng của chiếc xe rách này không khác gì tiếng móng tay cào bảng đen, khiến người ta ê cả răng.
Từ trên đống rác nhảy xuống một “gã ăn mày”, đầu bù tóc rối, trên người mặc chiếc áo màu vàng xám— màu sắc ban đầu đã sớm bị bụi bẩn che lấp. Gã vừa xuống xe, liền nghển cổ hét vào cổng: “Ê! Nghe nói giúp các người tìm một thằng nhóc về, có thể được 5 triệu à?”
Quản gia đứng ở cổng, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi trên người gã, bịt mũi, không kiên nhẫn vẫy tay: “Ở đây không có cơm thừa cho ông, đến chỗ khác mà ăn xin đi!”
“Con mẹ nó!” Gã ăn mày chửi một tiếng, sải bước tiến lên. Gã cao lớn, khí thế hung hăng, những người xung quanh sợ bị gã chạm vào, liên tục né tránh. Gã đi thẳng đến trước mặt quản gia, một tay xách ông lên.
“Lão tử hỏi, tìm người về có phải được 5 triệu không, tai có đờm à?”
Nhìn từ xa, người này chẳng qua chỉ là một gã ăn mày, nhưng nhìn gần, lại giống như con mãnh thú, áp lực mạnh mẽ khiến quản gia không nói nên lời, đặc biệt là đôi mắt hổ phách màu vàng đỏ kia.
“Vâng, vâng!” Quản gia lắp bắp trả lời.
Người đàn ông buông ông ra, xoa xoa cổ tay: “Được, lão tử nhận. Cho lão tử vào xem xem là tìm loại người nào.”
“Ấy ấy đợi đã!” Quản gia một lần nữa chặn gã lại, “Nhìn ông cũng không giống đạo sĩ! Nơi này không thể để người tùy tiện vào được!”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua những “đạo sĩ” mặc áo bào vàng xung quanh, giọng điệu khinh thường: “Tôi đương nhiên không phải đạo sĩ gì, nhưng tôi có bản lĩnh hơn đám vô dụng này.”
Lời này tức thì dấy lên sự phẫn nộ của mọi người.
“Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ông cứ thử đi Đấu Sơn mà hỏi thăm, đạo quán của chúng ta— a!”
Người đàn ông không nghe họ nói nhảm, trực tiếp tiến lên, lần lượt gỡ bộ râu giả trên mặt họ xuống.
Toàn là dán bằng keo!
Gã giơ tay hất đổ la bàn trong tay họ, la bàn rơi mạnh xuống đất, “rắc” một tiếng, bên trong lăn ra mấy cục pin.
Cảnh tượng tức thì lặng thinh.
Người đàn ông cười lạnh: “Giới huyền học, chính là vì có đám chó má các người, nên mới lụn bại!”
Toàn trường im lặng một lúc, sau đó một trận hỗn loạn nổ ra.
“Tên khốn này phá đám! Đánh chết mẹ nó đi!”
“Bốp bốp bốp!” Các vị đạo trưởng dùng tay áo phất vào mặt người đàn ông, người đàn ông thì nhảy lò cò một chân, cởi chiếc giày hôi thối ra, tát mạnh vào mặt họ!
Cảnh tượng nhất thời khó mà kiểm soát!
Quản gia tuyệt vọng ôm mặt: “Hu hu hu, sắp bị trừ lương rồi…”
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Một lúc lâu sau, cuộc hỗn chiến này mới dừng lại.
Đám đạo sĩ giả nằm la liệt trên đất, kêu la oai oái, trên mặt liên tục in dấu giày.
Người đàn ông là người chiến thắng, phẩy tay áo, một lần nữa đi đến trước mặt quản gia, từ trên cao nói: “Bây giờ, tôi có thể vào được chưa?”
“Được được… được! Hảo hán mời vào!” Quản gia cười khổ dẫn đường.
Người đàn ông liếc ông một cái, hừ lạnh: “Cười còn khó coi hơn cả khóc, đừng cười nữa!”
Quản gia ấm ức ngậm miệng.
Đi trên đường, quản gia cẩn thận hỏi: “Hảo hán tên gì? Đến từ đâu?”
“Tôi không có tên, người ngoài đều gọi tôi là Lão Đao.” Người đàn ông thản nhiên nói, “Chuyên gia diệt quỷ 30 năm, bình thường nhận mấy việc lặt vặt, không ai tìm. Chỉ có thể đi nhặt ve chai kiếm sống.”
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Trung tâm thành phố, thời tiết nắng ráo, thời gian 13:00.
Trước cổng biệt thự nhà họ Giang, từng hàng đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng lần lượt kéo đến. Râu của họ dài ngắn không đều, tay cầm đủ các loại pháp khí— tầm long bàn, trấn tà châu, bát bảo linh lung hồ lô… trông thì hoa hòe hoa sói, nhưng vẫn khiến cho người ta có ảo giác là “rất lợi hại”.
Các đạo sĩ lần lượt đi đến cổng, đưa thiệp mời.
“Nguyên Chân đạo nhân? Mời vào, mời vào!”
“Hư Vọng tán nhân! Chào ngài, chào ngài…”
Các loại danh hiệu nghe có vẻ oách xà lách được xướng lên, bảo vệ chỉ có thể cứng đờ trưng ra nụ cười kinh ngạc, lần lượt mời họ vào. Thực tế, họ còn chẳng biết những đạo sĩ này là ai.
Không còn cách nào khác, bà Giang có bệnh vái tứ phương, thấy cảnh sát mãi không có tiến triển, liền gửi lời ủy thác đến giới huyền học, hy vọng có thể thông qua “cao nhân” để tìm được Giang Dư.
Thế nhưng, ai cũng biết, đám người này chẳng qua chỉ là lũ thầy bói lừa đảo.
Có những thầy bói thậm chí còn lái xe sang, miệng ngậm điếu thuốc, nghênh ngang bước vào. Họ thì có ích gì?
Trong nhà, bà Giang thành khẩn nắm lấy tay một vị đạo trưởng trông có vẻ tiên phong đạo cốt, giọng điệu gấp gáp: “Chào ngài, chào ngài, ngài là…”
“Bần đạo là Thuần Chân đạo nhân.” Vị đạo trưởng vuốt râu, giọng điệu cao thâm khó lường.
“Được được, chào đạo trưởng!” Bà Giang vội vàng đưa ảnh của Giang Dư qua, cầu xin: “Ngài xem, có thể tìm thấy không?”
Giang Dư trong ảnh là dáng vẻ sau khi trưởng thành, cậu nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt chết chóc, như thể đã mất hết hứng thú với mọi thứ.
Vị đạo trưởng nhận lấy tấm ảnh, đầu tiên là vuốt râu, híp mắt, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh “nhập thần” một lúc lâu, như thể linh hồn xuất khiếu, ra vẻ đạo hạnh cao thâm.
Giả thần giả quỷ một hồi lâu, ông ta cuối cùng cũng lên tiếng, ngón tay điểm vào Giang Dư trong ảnh, giọng điệu sâu xa: “Đứa trẻ này không tầm thường.”
Trong mắt bà Giang lóe lên một tia hy vọng: “Sau đó thì?”
“Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.”
Nụ cười của bà Giang tức thì biến mất.
Giây tiếp theo, vị đạo trưởng “đạo hạnh cao thâm” này bị mời ra ngoài không chút khách khí.
Ngoài cửa, vị đạo sĩ khác cười khẩy một tiếng: “Trình của ông còn non lắm, xem tôi đây!” Nói xong, ông ta nghênh ngang bước vào cổng.
Kết quả, không lâu sau, ông ta cũng bị tống ra ngoài.
Cứ như vậy, từng hàng đạo sĩ như trò “xếp hình”, không một ai có thể ở trong nhà quá 10 phút.
Bà Giang đau đầu ôm lấy đầu, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bà vốn tưởng rằng những “cao nhân” này có thể mang đến một tia hy vọng, nào ngờ chỉ là lãng phí thời gian.
Lúc này, Giang Kỳ Thiện đi tới, đưa qua một chiếc lò sưởi tay, giọng điệu ôn hòa: “Mẹ, đừng nản lòng, nhất định có thể tìm lại được anh trai.”
Bà Giang không thèm nhìn thẳng vào cậu, chỉ lạnh lùng quay đầu đi, lười để ý.
“Hay là hạ thấp yêu cầu về học vị và kinh nghiệm, gửi lời ủy thác ra dân gian, có lẽ sẽ có bất ngờ không mong đợi?” Giang Kỳ Thiện đề nghị.
Bà Giang nhíu mày: “Những người có danh tiếng trong giới huyền học này đều là lừa đảo, dân gian càng hơn thế!”
“Không thể nói vậy được.” Giang Kỳ Thiện cười cười, giọng điệu điềm tĩnh, “Những người không có bản lĩnh thật sự mới dựng lên những ngọn tháp trông có vẻ kiên cố, nhưng thực chất một đẩy là đổ. Người có bản lĩnh thật sự, thường không chú trọng vẻ bề ngoài giả tạo, ẩn mình trong nhân gian.”
Cậu nói xong, nhẹ nhàng đẩy điện thoại đến trước mặt bà Giang.
Bà Giang tuy không thích đứa con trai này, nhưng nghĩ kỹ, cũng thấy có lý. Coi như ngựa chết cứu thành ngựa sống, bà cầm lấy điện thoại, mở rộng phạm vi ủy thác.
Thời gian đến 15 giờ chiều.
Trước cổng biệt thự nhà họ Giang, xe sang và xe điện đậu cạnh nhau, tạo thành cảm giác hài hòa kỳ quái.
Đột nhiên, phía xa truyền đến một tiếng “kétttt” chói tai, một chiếc xe ba gác cũ nát loạng choạng lái tới. Trên xe chất đầy đồ phế liệu— thùng carton, chai lọ bỏ đi, thậm chí còn có cả sách vở bài thi mà học sinh không cần nữa.
Chiếc xe ba gác phanh kít một tiếng chói tai, dừng bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Những người thành đạt xung quanh liên tục che tai, tiếng của chiếc xe rách này không khác gì tiếng móng tay cào bảng đen, khiến người ta ê cả răng.
Từ trên đống rác nhảy xuống một “gã ăn mày”, đầu bù tóc rối, trên người mặc chiếc áo màu vàng xám— màu sắc ban đầu đã sớm bị bụi bẩn che lấp. Gã vừa xuống xe, liền nghển cổ hét vào cổng: “Ê! Nghe nói giúp các người tìm một thằng nhóc về, có thể được 5 triệu à?”
Quản gia đứng ở cổng, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi trên người gã, bịt mũi, không kiên nhẫn vẫy tay: “Ở đây không có cơm thừa cho ông, đến chỗ khác mà ăn xin đi!”
“Con mẹ nó!” Gã ăn mày chửi một tiếng, sải bước tiến lên. Gã cao lớn, khí thế hung hăng, những người xung quanh sợ bị gã chạm vào, liên tục né tránh. Gã đi thẳng đến trước mặt quản gia, một tay xách ông lên.
“Lão tử hỏi, tìm người về có phải được 5 triệu không, tai có đờm à?”
Nhìn từ xa, người này chẳng qua chỉ là một gã ăn mày, nhưng nhìn gần, lại giống như con mãnh thú, áp lực mạnh mẽ khiến quản gia không nói nên lời, đặc biệt là đôi mắt hổ phách màu vàng đỏ kia.
“Vâng, vâng!” Quản gia lắp bắp trả lời.
Người đàn ông buông ông ra, xoa xoa cổ tay: “Được, lão tử nhận. Cho lão tử vào xem xem là tìm loại người nào.”
“Ấy ấy đợi đã!” Quản gia một lần nữa chặn gã lại, “Nhìn ông cũng không giống đạo sĩ! Nơi này không thể để người tùy tiện vào được!”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua những “đạo sĩ” mặc áo bào vàng xung quanh, giọng điệu khinh thường: “Tôi đương nhiên không phải đạo sĩ gì, nhưng tôi có bản lĩnh hơn đám vô dụng này.”
Lời này tức thì dấy lên sự phẫn nộ của mọi người.
“Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ông cứ thử đi Đấu Sơn mà hỏi thăm, đạo quán của chúng ta— a!”
Người đàn ông không nghe họ nói nhảm, trực tiếp tiến lên, lần lượt gỡ bộ râu giả trên mặt họ xuống.
Toàn là dán bằng keo!
Gã giơ tay hất đổ la bàn trong tay họ, la bàn rơi mạnh xuống đất, “rắc” một tiếng, bên trong lăn ra mấy cục pin.
Cảnh tượng tức thì lặng thinh.
Người đàn ông cười lạnh: “Giới huyền học, chính là vì có đám chó má các người, nên mới lụn bại!”
Toàn trường im lặng một lúc, sau đó một trận hỗn loạn nổ ra.
“Tên khốn này phá đám! Đánh chết mẹ nó đi!”
“Bốp bốp bốp!” Các vị đạo trưởng dùng tay áo phất vào mặt người đàn ông, người đàn ông thì nhảy lò cò một chân, cởi chiếc giày hôi thối ra, tát mạnh vào mặt họ!
Cảnh tượng nhất thời khó mà kiểm soát!
Quản gia tuyệt vọng ôm mặt: “Hu hu hu, sắp bị trừ lương rồi…”
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Một lúc lâu sau, cuộc hỗn chiến này mới dừng lại.
Đám đạo sĩ giả nằm la liệt trên đất, kêu la oai oái, trên mặt liên tục in dấu giày.
Người đàn ông là người chiến thắng, phẩy tay áo, một lần nữa đi đến trước mặt quản gia, từ trên cao nói: “Bây giờ, tôi có thể vào được chưa?”
“Được được… được! Hảo hán mời vào!” Quản gia cười khổ dẫn đường.
Người đàn ông liếc ông một cái, hừ lạnh: “Cười còn khó coi hơn cả khóc, đừng cười nữa!”
Quản gia ấm ức ngậm miệng.
Đi trên đường, quản gia cẩn thận hỏi: “Hảo hán tên gì? Đến từ đâu?”
“Tôi không có tên, người ngoài đều gọi tôi là Lão Đao.” Người đàn ông thản nhiên nói, “Chuyên gia diệt quỷ 30 năm, bình thường nhận mấy việc lặt vặt, không ai tìm. Chỉ có thể đi nhặt ve chai kiếm sống.”
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Story
Chương 17: Chuyên Gia Diệt Quỷ 30 Năm
10.0/10 từ 30 lượt.