Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Chương 158: Mang Một Con Ma Về Ra Mắt Gia Đình
81@-
Ánh nắng trưa 12 giờ như mật ong tan chảy, lúc Thời Giáng Đình nắm tay Giang Dư bước qua ngưỡng cửa, cả hai đều bất giác nheo mắt lại. Đây là ngày về nhà mà họ đã hẹn trước—— chỉ một lần này thôi, thời gian đến dù có yếu tố ngoại cảnh nào, cũng phải trở về núi.
“Giống như ra mắt phụ huynh không?” Thời Giáng Đình đột nhiên ghé sát vào tai Giang Dư hỏi, hơi thở ấm lạnh khiến cho vành tai đối phương nóng lên.
Giang Dư trừng anh một cái, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi trên người đối phương.
Thời Giáng Đình mặc bộ vest đen mà cậu đã tỉ mỉ lựa chọn, lớp vải được cắt may vừa vặn bọc lấy cơ thể thon dài, dưới ánh nắng ánh lên tia sáng tinh tế.
Chiếc cà vạt—— chiếc cà vạt chết tiệt đó—— thắt vừa vặn trên cổ, làm nổi bật lên hình ảnh anh như một nhà sưu tập vừa mới trở về từ buổi đấu giá.
“Cầm thú áo mũ chỉnh tề.”
Giang Dư đưa tay ra chỉnh lại chiếc cổ áo vốn đã phẳng phiu của anh, lúc đầu ngón tay chạm vào yết hầu rõ ràng đã khựng lại.
Thời Giáng Đình cười khẽ, mày nhướng lên một đường cong vui vẻ: “Vậy em là… chính nhân quân tử?”
“Em ít nhất cũng tốt hơn anh.” Giang Dư lẩm bẩm, bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh chiếc cà vạt. Vải lụa lướt qua lòng bàn tay, khiến cậu nhớ đến cảm giác chiếc cà vạt này quấn trên mắt trong bóng tối, lập tức đỏ bừng từ vành tai đến xương quai xanh.
Không, công dụng của chiếc cà vạt này không chỉ dừng lại ở việc trói một chỗ…
Vốn dĩ Giang Dư không muốn chiếc cà vạt này nữa, thế nhưng Thời Giáng Đình cứ nhất quyết phải đeo nó ra ngoài!!
Thời Giáng Đình mặc cho cậu hành động, ánh mắt dịu dàng miết theo khóe mắt ửng hồng của cậu. Ánh nắng xuyên qua đầu ngón tay bán trong suốt của tay phải anh, hắt l*n đ*nh đầu Giang Dư những đốm sáng li ti, như đang v**t v* đôi tai mèo đang xù lông.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà, sao căng thẳng hơn cả anh vậy?” Anh cố tình dùng chóp mũi lạnh lẽo cọ vào vành tai đang nóng lên của Giang Dư.
“Chuyện này không giống…” Giang Dư siết chặt cổ áo anh, giọng hạ rất thấp: “Sức khỏe của mẹ em không tốt, nếu anh dám hiện hình dọa bà ấy, em sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Sẽ thế này!”
Lời còn chưa dứt, giày da của Giang Dư đã hung hăng đá vào bắp chân của đối phương.
Thời Giáng Đình cười lớn né đi, chiếc ô đen “soạt” một tiếng bung ra trên đỉnh đầu, bao bọc hai người vào một khoảng râm mát. Anh nắm tay Giang Dư đi về phía chiếc xe hơi bên đường, bỗng nhiên từ trong túi lôi ra chiếc điện thoại.
“Vật quy nguyên chủ.”
Trong những ngày ở căn biệt thự nhỏ, điện thoại vẫn luôn nằm trong tay Thời Giáng Đình, Giang Dư không thể nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.
Giang Dư lướt mở màn hình điện thoại, mục tin nhắn và lịch sử cuộc gọi trống trơn, ngay cả tin nhắn rác cũng không có.
Ở nhà không ai tìm cậu?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã bị cậu phủ định.
—— Là do tên khốn Thời Giáng Đình này đã xóa sạch hết tất cả lịch sử!
Giang Dư đấm một phát vào vai Thời Giáng Đình!
Sau khi mở cửa xe, Giang Dư tự nhiên ngồi vào hàng ghế sau, cái điệu bộ đó giống hệt như cậu là ông chủ, còn Thời Giáng Đình chỉ là tài xế.
Ngay khoảnh khắc Thời Giáng Đình định đóng cửa, khóe mắt liếc thấy bàn tay phải bán trong suốt của mình, động tác không khỏi khựng lại.
“A Dư, đợi anh chút, anh về nhà lấy một thứ.”
Thời Giáng Đình đầu cũng không ngoảnh lại mà đi vào căn biệt thự nhỏ.
Một lát sau, anh lại xuất hiện, hai tay đeo đôi găng tay đen mới tinh, làm nổi bật lên những ngón tay thon dài kia, càng thêm vẻ cấm dục.
Giang Dư bất giác nhíu mày. Trong ký ức của cậu, Thời Giáng Đình trước giờ không phải người sẽ vì vẻ ngoài mà đặc biệt cầu kỳ. Tại sao đột nhiên đeo găng tay?
“Đưa tay qua đây em xem.”
Thời Giáng Đình vừa mới ngồi yên ở ghế lái nghe vậy, thong dong đưa tay trái về phía sau.
Giang Dư nắm lấy bàn tay đó. Găng tay da rõ ràng là mới mua, chất liệu co giãn cực tốt có cảm giác mềm mượt. Cậu lật qua lật lại kiểm tra, bỗng nhân lúc anh không để ý, một phát giật găng tay xuống. Lòng bàn tay lộ ra có khớp xương rõ ràng, đường nét đẹp đẽ.
Không hề có chút bất thường nào.
Đương lúc Giang Dư định kiểm tra bàn tay còn lại, bàn tay trái đột nhiên không yên phận mà khẽ móc vào lòng bàn tay cậu, mang theo ý vị trêu chọc rõ ràng.
“Nếu còn không đi, thời gian sẽ không kịp đâu. Anh chỉ cho em một ngày cơ hội về nhà thôi.” Thời Giáng Đình đầu cũng không ngoảnh lại mà nói, trong giọng điệu mang theo sự đe dọa nửa thật nửa giả.
Giang Dư lập tức hất tay anh ra, không vui tựa lại vào ghế, “Lái xe.”
Chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh.
Khi chiếc xe lái ra khỏi phạm vi của căn biệt thự nhỏ, họ phảng phất như đã xuyên qua một lớp kết giới mỏng như sương.
Những ngón tay thon dài của Thời Giáng Đình gõ nhẹ lên vô lăng theo nhịp, “Có biết tại sao chúng ta ở đây lâu như vậy, mà chưa từng có ai đến quấy rầy không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã đặt kết giới sương mù, không ai có thể tìm thấy nơi này.” Anh mỉm cười trả lời.
Giang Dư lúc này mới bừng tỉnh ngộ—— thảo nào Lão Đao rõ ràng đã nói vài ngày sau sẽ đến tìm cậu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Hóa ra chính là Thời Giáng Đình giở lại trò cũ, cách ly hoàn toàn không gian này với thế giới bên ngoài!
Giang Dư xoa xoa thái dương, cố nén lửa giận trong lòng, trong lòng thầm niệm: không được ra tay, không được ra tay, không được ra tay…
“Chát!”
…
Một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen vững vàng dừng lại trước cổng dinh thự nhà họ Giang.
“Đến rồi.” Thời Giáng Đình đính trên má một dấu tát đỏ rõ ràng, bình thản nói.
Bảo vệ ở cửa nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, lập tức ân cần kéo cổng sắt ra, nhưng lúc nhìn rõ ghế lái thì trừng tròn cả mắt—— trên ghế lái thế mà không một bóng người!
“Cái, cái xe này ai đang lái vậy?!”
Chiếc xe hơi không người lái cứ như vậy quỷ dị mà lướt vào trong sân.
Mẹ Giang nhận được tin lập tức bước nhanh ra. Giang Dư vừa ra khỏi cửa xe, đã bị mẹ một phát ôm chầm lấy. Mẹ Giang vỗ vỗ sau lưng cậu, giọng run rẩy: “Thằng nhóc này sao tự dưng bặt vô âm tín vậy! Có biết mẹ lo lắng lắm không?”
—— Còn không phải là do tên khốn Thời Giáng Đình kia làm chuyện tốt à.
Giang Dư đang định giải thích, đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa xe ghế lái dưới con mắt của mọi người tự động mở ra, sau đó từ từ đóng lại.
Thời Giáng Đình dùng cách gần như “phô trương” này, để tuyên bố với tất cả mọi người về sự đến của mình.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Giang Dư máy móc quay đầu để lộ đôi mắt cá chết, chỉ thấy Thời Giáng Đình đứng bên cạnh cậu, ngây thơ xòe hai tay ra.
Giây tiếp theo, những người giúp việc nhao nhao lên:
“Có ma!!”
“Cửa xe tự động đóng!”
Giang Dư khô khốc giải thích: “Chỉ là… cửa xe bị hỏng thôi.”
Mẹ Giang hồn vía chưa định, đột nhiên nhớ ra chuyện con trai đã từng thú nhận với mình, hạ thấp giọng hỏi: “Là… con rể đến?”
“Đúng… ừm??” Giang Dư bỗng trừng lớn mắt.
Đợi đã, con rể?!
Mẹ Giang không còn để ý đến sự kinh ngạc của con trai nữa, nhanh chóng chỉnh trang vạt áo, ra dáng chủ mẫu của gia đình, uy nghiêm nói về phía cánh cửa xe trống không: “Cậu, đi theo tôi. Chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải nói.”
Nào biết Thời Giáng Đình đã sớm lặng lẽ dán sát bên cạnh Giang Dư, lúc này đang đầy hứng thú nhìn mẹ Giang ra oai phủ đầu với không khí.
Cảnh quay chuyển, trong phòng khách.
“Bốp!” Một tấm thẻ ngân hàng vàng đen bị đập mạnh lên bàn trà gỗ đỏ.
Mẹ Giang tao nhã vắt chéo chân, lạnh lùng nói với chiếc ghế sofa không một bóng người: “Đi mua một trăm tỷ tiền âm phủ, đốt hết cho cậu, cầm tiền rồi thì rời khỏi con trai tôi!”
Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ. Tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà bất chợt bay lên không trung, huơ huơ trước mặt mẹ Giang, sau đó nhẹ bẫng rơi trở lại mặt bàn.
“Mẹ!” Giang Dư lúng túng kéo kéo tay áo mẹ, “Anh… anh ấy không dùng tiền âm phủ…”
Sắc mặt mẹ Giang không đổi, từ trong túi xách rút ra một xấp tài liệu: “Vậy giấy tờ nhà của căn biệt thự ven sông này. Cậu tự mà cầm lấy, thích làm ma làm quỷ thế nào tôi không quan tâm, đừng có quấn lấy con trai tôi!”
Tài liệu đột nhiên không có gió mà tự động mở a, loẹt xoẹt lật đến trang cuối cùng có chữ ký. Một cây bút máy từ trong ống bút tự bay ra, ở mục ký tên viết xuống ba chữ “Thời Giáng Đình” lớn rồng bay phượng múa.
“Thành giao.” Trong không khí truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười.
Giang Dư đột ngột đứng dậy: “Thời Giáng Đình! Anh…!”
Mẹ Giang bỗng nhiên đỏ hoe mắt, một phát nắm lấy tay con trai: “Dư nhi à… con thật sự muốn ở bên một con ma sao? Người và ma khác đường mà con…”
Cây bút máy nhẹ nhàng rơi bên cạnh tay mẹ Giang, trên giấy ghi chú viết xuống hai hàng chữ:
Sẽ về thăm mẹ định kỳ
Sẽ chăm sóc tốt cho em ấy
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Ánh nắng trưa 12 giờ như mật ong tan chảy, lúc Thời Giáng Đình nắm tay Giang Dư bước qua ngưỡng cửa, cả hai đều bất giác nheo mắt lại. Đây là ngày về nhà mà họ đã hẹn trước—— chỉ một lần này thôi, thời gian đến dù có yếu tố ngoại cảnh nào, cũng phải trở về núi.
“Giống như ra mắt phụ huynh không?” Thời Giáng Đình đột nhiên ghé sát vào tai Giang Dư hỏi, hơi thở ấm lạnh khiến cho vành tai đối phương nóng lên.
Giang Dư trừng anh một cái, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi trên người đối phương.
Thời Giáng Đình mặc bộ vest đen mà cậu đã tỉ mỉ lựa chọn, lớp vải được cắt may vừa vặn bọc lấy cơ thể thon dài, dưới ánh nắng ánh lên tia sáng tinh tế.
Chiếc cà vạt—— chiếc cà vạt chết tiệt đó—— thắt vừa vặn trên cổ, làm nổi bật lên hình ảnh anh như một nhà sưu tập vừa mới trở về từ buổi đấu giá.
“Cầm thú áo mũ chỉnh tề.”
Giang Dư đưa tay ra chỉnh lại chiếc cổ áo vốn đã phẳng phiu của anh, lúc đầu ngón tay chạm vào yết hầu rõ ràng đã khựng lại.
Thời Giáng Đình cười khẽ, mày nhướng lên một đường cong vui vẻ: “Vậy em là… chính nhân quân tử?”
“Em ít nhất cũng tốt hơn anh.” Giang Dư lẩm bẩm, bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh chiếc cà vạt. Vải lụa lướt qua lòng bàn tay, khiến cậu nhớ đến cảm giác chiếc cà vạt này quấn trên mắt trong bóng tối, lập tức đỏ bừng từ vành tai đến xương quai xanh.
Không, công dụng của chiếc cà vạt này không chỉ dừng lại ở việc trói một chỗ…
Vốn dĩ Giang Dư không muốn chiếc cà vạt này nữa, thế nhưng Thời Giáng Đình cứ nhất quyết phải đeo nó ra ngoài!!
Thời Giáng Đình mặc cho cậu hành động, ánh mắt dịu dàng miết theo khóe mắt ửng hồng của cậu. Ánh nắng xuyên qua đầu ngón tay bán trong suốt của tay phải anh, hắt l*n đ*nh đầu Giang Dư những đốm sáng li ti, như đang v**t v* đôi tai mèo đang xù lông.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà, sao căng thẳng hơn cả anh vậy?” Anh cố tình dùng chóp mũi lạnh lẽo cọ vào vành tai đang nóng lên của Giang Dư.
“Chuyện này không giống…” Giang Dư siết chặt cổ áo anh, giọng hạ rất thấp: “Sức khỏe của mẹ em không tốt, nếu anh dám hiện hình dọa bà ấy, em sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Sẽ thế này!”
Lời còn chưa dứt, giày da của Giang Dư đã hung hăng đá vào bắp chân của đối phương.
Thời Giáng Đình cười lớn né đi, chiếc ô đen “soạt” một tiếng bung ra trên đỉnh đầu, bao bọc hai người vào một khoảng râm mát. Anh nắm tay Giang Dư đi về phía chiếc xe hơi bên đường, bỗng nhiên từ trong túi lôi ra chiếc điện thoại.
“Vật quy nguyên chủ.”
Trong những ngày ở căn biệt thự nhỏ, điện thoại vẫn luôn nằm trong tay Thời Giáng Đình, Giang Dư không thể nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.
Giang Dư lướt mở màn hình điện thoại, mục tin nhắn và lịch sử cuộc gọi trống trơn, ngay cả tin nhắn rác cũng không có.
Ở nhà không ai tìm cậu?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã bị cậu phủ định.
—— Là do tên khốn Thời Giáng Đình này đã xóa sạch hết tất cả lịch sử!
Giang Dư đấm một phát vào vai Thời Giáng Đình!
Sau khi mở cửa xe, Giang Dư tự nhiên ngồi vào hàng ghế sau, cái điệu bộ đó giống hệt như cậu là ông chủ, còn Thời Giáng Đình chỉ là tài xế.
Ngay khoảnh khắc Thời Giáng Đình định đóng cửa, khóe mắt liếc thấy bàn tay phải bán trong suốt của mình, động tác không khỏi khựng lại.
“A Dư, đợi anh chút, anh về nhà lấy một thứ.”
Thời Giáng Đình đầu cũng không ngoảnh lại mà đi vào căn biệt thự nhỏ.
Một lát sau, anh lại xuất hiện, hai tay đeo đôi găng tay đen mới tinh, làm nổi bật lên những ngón tay thon dài kia, càng thêm vẻ cấm dục.
Giang Dư bất giác nhíu mày. Trong ký ức của cậu, Thời Giáng Đình trước giờ không phải người sẽ vì vẻ ngoài mà đặc biệt cầu kỳ. Tại sao đột nhiên đeo găng tay?
“Đưa tay qua đây em xem.”
Thời Giáng Đình vừa mới ngồi yên ở ghế lái nghe vậy, thong dong đưa tay trái về phía sau.
Giang Dư nắm lấy bàn tay đó. Găng tay da rõ ràng là mới mua, chất liệu co giãn cực tốt có cảm giác mềm mượt. Cậu lật qua lật lại kiểm tra, bỗng nhân lúc anh không để ý, một phát giật găng tay xuống. Lòng bàn tay lộ ra có khớp xương rõ ràng, đường nét đẹp đẽ.
Không hề có chút bất thường nào.
Đương lúc Giang Dư định kiểm tra bàn tay còn lại, bàn tay trái đột nhiên không yên phận mà khẽ móc vào lòng bàn tay cậu, mang theo ý vị trêu chọc rõ ràng.
“Nếu còn không đi, thời gian sẽ không kịp đâu. Anh chỉ cho em một ngày cơ hội về nhà thôi.” Thời Giáng Đình đầu cũng không ngoảnh lại mà nói, trong giọng điệu mang theo sự đe dọa nửa thật nửa giả.
Giang Dư lập tức hất tay anh ra, không vui tựa lại vào ghế, “Lái xe.”
Chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh.
Khi chiếc xe lái ra khỏi phạm vi của căn biệt thự nhỏ, họ phảng phất như đã xuyên qua một lớp kết giới mỏng như sương.
Những ngón tay thon dài của Thời Giáng Đình gõ nhẹ lên vô lăng theo nhịp, “Có biết tại sao chúng ta ở đây lâu như vậy, mà chưa từng có ai đến quấy rầy không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã đặt kết giới sương mù, không ai có thể tìm thấy nơi này.” Anh mỉm cười trả lời.
Giang Dư lúc này mới bừng tỉnh ngộ—— thảo nào Lão Đao rõ ràng đã nói vài ngày sau sẽ đến tìm cậu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Hóa ra chính là Thời Giáng Đình giở lại trò cũ, cách ly hoàn toàn không gian này với thế giới bên ngoài!
Giang Dư xoa xoa thái dương, cố nén lửa giận trong lòng, trong lòng thầm niệm: không được ra tay, không được ra tay, không được ra tay…
“Chát!”
…
Một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen vững vàng dừng lại trước cổng dinh thự nhà họ Giang.
“Đến rồi.” Thời Giáng Đình đính trên má một dấu tát đỏ rõ ràng, bình thản nói.
Bảo vệ ở cửa nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, lập tức ân cần kéo cổng sắt ra, nhưng lúc nhìn rõ ghế lái thì trừng tròn cả mắt—— trên ghế lái thế mà không một bóng người!
“Cái, cái xe này ai đang lái vậy?!”
Chiếc xe hơi không người lái cứ như vậy quỷ dị mà lướt vào trong sân.
Mẹ Giang nhận được tin lập tức bước nhanh ra. Giang Dư vừa ra khỏi cửa xe, đã bị mẹ một phát ôm chầm lấy. Mẹ Giang vỗ vỗ sau lưng cậu, giọng run rẩy: “Thằng nhóc này sao tự dưng bặt vô âm tín vậy! Có biết mẹ lo lắng lắm không?”
—— Còn không phải là do tên khốn Thời Giáng Đình kia làm chuyện tốt à.
Giang Dư đang định giải thích, đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa xe ghế lái dưới con mắt của mọi người tự động mở ra, sau đó từ từ đóng lại.
Thời Giáng Đình dùng cách gần như “phô trương” này, để tuyên bố với tất cả mọi người về sự đến của mình.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Giang Dư máy móc quay đầu để lộ đôi mắt cá chết, chỉ thấy Thời Giáng Đình đứng bên cạnh cậu, ngây thơ xòe hai tay ra.
Giây tiếp theo, những người giúp việc nhao nhao lên:
“Có ma!!”
“Cửa xe tự động đóng!”
Giang Dư khô khốc giải thích: “Chỉ là… cửa xe bị hỏng thôi.”
Mẹ Giang hồn vía chưa định, đột nhiên nhớ ra chuyện con trai đã từng thú nhận với mình, hạ thấp giọng hỏi: “Là… con rể đến?”
“Đúng… ừm??” Giang Dư bỗng trừng lớn mắt.
Đợi đã, con rể?!
Mẹ Giang không còn để ý đến sự kinh ngạc của con trai nữa, nhanh chóng chỉnh trang vạt áo, ra dáng chủ mẫu của gia đình, uy nghiêm nói về phía cánh cửa xe trống không: “Cậu, đi theo tôi. Chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải nói.”
Nào biết Thời Giáng Đình đã sớm lặng lẽ dán sát bên cạnh Giang Dư, lúc này đang đầy hứng thú nhìn mẹ Giang ra oai phủ đầu với không khí.
Cảnh quay chuyển, trong phòng khách.
“Bốp!” Một tấm thẻ ngân hàng vàng đen bị đập mạnh lên bàn trà gỗ đỏ.
Mẹ Giang tao nhã vắt chéo chân, lạnh lùng nói với chiếc ghế sofa không một bóng người: “Đi mua một trăm tỷ tiền âm phủ, đốt hết cho cậu, cầm tiền rồi thì rời khỏi con trai tôi!”
Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ. Tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà bất chợt bay lên không trung, huơ huơ trước mặt mẹ Giang, sau đó nhẹ bẫng rơi trở lại mặt bàn.
“Mẹ!” Giang Dư lúng túng kéo kéo tay áo mẹ, “Anh… anh ấy không dùng tiền âm phủ…”
Sắc mặt mẹ Giang không đổi, từ trong túi xách rút ra một xấp tài liệu: “Vậy giấy tờ nhà của căn biệt thự ven sông này. Cậu tự mà cầm lấy, thích làm ma làm quỷ thế nào tôi không quan tâm, đừng có quấn lấy con trai tôi!”
Tài liệu đột nhiên không có gió mà tự động mở a, loẹt xoẹt lật đến trang cuối cùng có chữ ký. Một cây bút máy từ trong ống bút tự bay ra, ở mục ký tên viết xuống ba chữ “Thời Giáng Đình” lớn rồng bay phượng múa.
“Thành giao.” Trong không khí truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười.
Giang Dư đột ngột đứng dậy: “Thời Giáng Đình! Anh…!”
Mẹ Giang bỗng nhiên đỏ hoe mắt, một phát nắm lấy tay con trai: “Dư nhi à… con thật sự muốn ở bên một con ma sao? Người và ma khác đường mà con…”
Cây bút máy nhẹ nhàng rơi bên cạnh tay mẹ Giang, trên giấy ghi chú viết xuống hai hàng chữ:
Sẽ về thăm mẹ định kỳ
Sẽ chăm sóc tốt cho em ấy
Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Story
Chương 158: Mang Một Con Ma Về Ra Mắt Gia Đình
10.0/10 từ 30 lượt.