Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 130: Chất Vấn

67@-

Thời Giáng Đình từ từ ngồi xổm xuống, những ngón tay trắng bệch khẽ siết lấy cổ tay Giang Dư. Dưới ánh trăng, những vết thương nhỏ li ti kia như tấm lưới đã rách, chằng chịt phủ trên làn da.


Anh cụp mắt ngưng thần, trong giọng nói mang theo ý cười vui vẻ: “Đây là em tự nguyện để lại đấy, anh không ép em.”


Giang Dư đối diện với ánh mắt của anh: “Nếu bây giờ tôi muốn đi, anh có thả tôi đi không?”


“Làm sao có thể.” Thời Giáng Đình đột ngột siết chặt 5 ngón tay, đốt ngón tay nổi lên màu xanh trắng. Đáy mắt anh cuộn trào d*c v*ng cố chấp mãnh liệt, “Anh đã đợi lâu như vậy mới đợi được em quay về, làm sao có thể lại để em đi?”


Giọng nói bỗng nhẹ đi, như đang dỗ đứa trẻ không nghe lời, “A Dư, ở lại bầu bạn với anh đi, cho đến khi ngọn núi này hóa thành bụi đất, cho đến khi những vì sao đều tắt lịm. Đất già trời hoang, không chia không lìa.”


Ngoài dự đoán, Giang Dư không hề phản kháng một cách điên cuồng, cũng không sụp đổ khóc lớn. Ánh mắt cậu bình tĩnh như vũng nước tù, không hề có chút gợn sóng.


Thời Giáng Đình nghi hoặc huơ huơ tay trước mắt cậu—— người này luôn kịch liệt phản kháng anh, sao đột nhiên lại trở nên thuận theo như vậy?


Chẳng lẽ… là tinh thần có vấn đề?


“Anh có biết họ mang hài cốt của anh đi để làm gì không?” Giang Dư đột nhiên hỏi, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.


Thời Giáng Đình không cho là đúng mà nhướng mày, thần thái lười biếng mà kiêu ngạo.


“Có cần tôi giúp anh đuổi theo lấy lại không?”


“Không cần.” Anh cúi người, hơi thở lạnh lẽo lướt qua tai Giang Dư, “Dùng một bộ xương khô đổi lấy một em đang sống sờ sờ, cuộc mua bán này rất hời.”



Giang Dư nheo mắt. Thời Giáng Đình đối với việc hài cốt bị đoạt đi, dường như thật sự không hề để tâm.


Bỗng nhiên, cả người cậu ngửa ra sau, ngã mạnh xuống đất. Hai tay dang rộng, như thể cuối cùng cũng đã trút bỏ được mọi gánh nặng.


Thời Giáng Đình sững người một lát, ngay sau đó cũng nằm xuống, cùng cậu kề vai ngắm nhìn bầu trời sao.


Bầu trời đêm ở đây trong lành đến không thể tin được. Dải ngân hà tuôn chảy, hàng tỷ ngôi sao như những viên kim cương vụn lấp lánh. Gió núi lướt qua, mang theo mùi hương trầm uất đặc trưng của Rừng Gỗ Đen.


“Bầu trời đêm đẹp không?” Thời Giáng Đình khẽ hỏi.


“Ừm.”


“Em đã rất lâu rồi không đến đây ngắm sao. Chỉ có một mình anh.” Giọng anh bỗng nhuốm một tia tủi thân, “Trong những giấc mơ mà anh đã dệt cho em, luôn luôn là trời mưa. Anh đã thử rất nhiều lần, đều không thể tái tạo lại được bầu trời sao này.”


Giang Dư im lặng lắng nghe.


Đột nhiên, Thời Giáng Đình giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Giang Dư, 10 ngón tay đan vào nhau. Hai bàn tay dưới ánh trăng tạo thành sự tương phản rõ rệt—— một bàn tay ấm áp tươi sống, một bàn tay trắng bệch lạnh lẽo.


“A Dư, em nói xem…” Thời Giáng Đình trẻ con mà lắc lắc bàn tay đang đan vào nhau, “Có phải dải ngân hà là được tạo thành từ vô số thế giới song song không?”


Thấy Giang Dư không trả lời, anh tự mình nói tiếp: “Chúng ta của những thế giới đó, liệu có sống một cuộc đời khác không?”


Giang Dư nghiêng mặt đi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ở một thế giới nào đó, anh chắc chắn đang bị tôi giẫm dưới chân.”


Thời Giáng Đình đầu tiên là sững người, ngay sau đó bật ra tràng cười trong trẻo. Tiếng cười đó vang vọng giữa thung lũng, làm kinh động cả đàn đom đóm bay lượn xung quanh.



Đêm đen như mực, sông ngân hà buông thấp. Hai người cứ như vậy yên lặng nằm, mặc cho thời gian trôi qua kẽ tay.


“Lại là ở nơi này.” Giang Dư bỗng nhiên mở miệng.


“Hửm?” Thời Giáng Đình nghiêng mắt nhìn.


Giang Dư quay đầu, ánh trăng trong đáy mắt cậu ngưng tụ thành sương: “Giáng Đình, đây là câu hỏi đầu tiên tôi muốn hỏi anh tối nay. Hy vọng anh trả lời nghiêm túc, trả lời cho tốt.”


Giọng điệu của cậu khiến thời gian đột ngột quay ngược, phảng phất như lại trở về đêm hè kia—— Giang Dư nhỏ cầm vợt bắt bướm, cố chấp truy hỏi hết câu này đến câu khác.


Thời Giáng Đình lúc đó luôn nói đông nói tây.


Còn bây giờ, Thời Giáng Đình chỉ bình thản ngắm nhìn bầu trời sao: “Em hỏi đi.”


“Năm đó, anh có quay về không?”


“Có.”


Ánh mắt Giang Dư sắc như dao: “Anh đã từng lừa tôi chưa?”


“Có.”


“Lừa tôi chuyện gì? Tôi muốn nghe chính miệng anh nói.”


Đôi mắt của Thời Giáng Đình dần dần bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng Giang Dư không đợi anh trả lời, tung ra thêm một loạt câu chất vấn:



“Không phải.”


“Anh thật sự sẽ đến đón tôi?”


“Anh sẽ đến đón em.”


“…Ha ha ha…”


Giang Dư đột nhiên cười lên, tiếng cười xé toạc sự tĩnh lặng của đêm. Cơ thể cậu run rẩy dữ dội, phảng phất như đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. 10 ngón tay siết chặt lấy tay Thời Giáng Đình, giống như muốn bóp nát tất cả.


Giữa lúc điện quang hỏa thạch, Giang Dư bỗng lật người đè lên Thời Giáng Đình, hai tay bóp lấy cổ anh!


“Anh nhất định lại đang lừa tôi đúng không?!”


Thời Giáng Đình ngẩng cằm lên, không né không tránh. Đôi mắt anh như hai hố đen, nuốt chửng hết vẻ mặt sụp đổ của Giang Dư. Những giọt lệ lớn rơi trên khuôn mặt trắng bệch của anh, như cơn mưa muộn màng.


Thời gian tại khoảnh khắc này chồng lên nhau—— đêm hè nhiều năm trước, cậu bé cũng đã bóp cổ người bạn chơi cùng của mình như thế này, nước mắt lưng tròng mà chất vấn.


Chỉ là lần này, tay của Giang Dư căn bản không dùng sức.


“Dựa vào đâu mà anh…” Giọng Giang Dư rời rạc, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, “Dựa vào đâu mà không nói cho tôi biết gì cả… dù chỉ một câu cũng được…”


“Tôi đã tin tưởng anh như vậy… lúc nhỏ anh bảo tôi làm gì tôi đều làm… tôi đúng là thằng ngu, anh nói gì, tôi cũng sẽ không sợ anh…”


“Anh là người bạn duy nhất của tôi… chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, cùng nhau tìm lối thoát! Tại sao phải giấu tôi, lừa tôi…”



Một giọt lệ đáp trên đuôi mắt của Thời Giáng Đình, thuận theo gò má anh trượt xuống, như thể anh cũng đang lặng lẽ khóc than trong đêm tối.


Anh hiểu nguồn gốc nỗi đau của Giang Dư—— kẻ cố chấp này từ đầu đến cuối đều cho rằng, bản thân của thời thơ ấu đã bị bỏ rơi, bị lừa dối, bị che giấu.


Nhưng những sự thật bẩn thỉu, đẫm máu kia, làm sao có thể nói ra miệng?


Đầu ngón tay của Thời Giáng Đình lướt qua khóe mắt ướt át của Giang Dư, lau đi những giọt lệ ấm nóng.


“Có biết tại sao năm đó chỉ có em có thể rời khỏi ngọn núi này không?” Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại như con dao cùn đang từ từ mổ xẻ quá khứ.


Giang Dư mờ mịt lắc đầu, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.


“Bởi vì em không biết gì cả.” Ngón cái của Thời Giáng Đình xoa xoa vết lệ của cậu, “Chỉ có người sạch sẽ như tờ giấy trắng, mới có thể để những con ác quỷ kia yên tâm mà thả đi sống sót. Vương Ngũ Đức mới lựa chọn đem anh thay thế thành em để ra khỏi núi.”


Giang Dư thoáng chốc sững người.


Thời Giáng Đình cười, trong nụ cười đó ẩn giấu quá nhiều thứ mà Giang Dư không đọc hiểu được: “Nếu như… lúc nhỏ anh đã đem những chuyện bẩn thỉu đó nói hết cho em, em sẽ làm thế nào?”


“Tôi sẽ…” Giọng Giang Dư nghẹn ngào, “Tôi sẽ giúp anh…”


Tiếng cười của Thời Giáng Đình vang lên trong đêm tối, anh rất hài lòng với câu trả lời không ngoài dự đoán, nhưng rồi từ từ mờ nhạt đi: “Xem kìa, đây chính là vấn đề. Chỉ cần em dính một chút bóng tối này, thì sẽ không bao giờ ra khỏi ngọn núi này được nữa…”


“Chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đây.”


Ánh trăng đột nhiên trở nên rất lạnh. Trong những khả năng mà Giang Dư chưa bao giờ nghĩ tới, đã hiện ra lựa chọn thứ tư của cuộc đời—— Thời Giáng Đình thú nhận tất cả, họ cùng nhau đối mặt.


Và cái kết cục đó, đã định sẵn là hai bộ hài cốt nằm kề nhau dưới lòng đất đen.


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 130: Chất Vấn
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...