Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A

Chương 126: Đã Tìm Thấy Nơi Chôn Xương Của Thời Giáng Đình

84@-

Giang Dư đứng ngoài trận cẩn thận quan sát vài phút, sau khi xác nhận Thời Giáng Đình quả thực đã bị áp chế hoàn toàn, cuối cùng cũng thở phào một hơi dài. Thần kinh căng thẳng hơi thả lỏng, cậu lúc này mới phát hiện hai tay mình vẫn còn đang run rẩy.


“Ha ha ha…”


Chàng thanh niên đột nhiên cúi người cười lớn, tiếng cười vang vọng rõ ràng trong khu rừng tĩnh lặng. Cậu cười đến nước mắt cũng chảy ra, lúc đưa tay lên lau mới phát hiện mặt mình đầy máu.


“Thời Giáng Đình…” Giang Dư thở hổn hển, trong giọng nói mang theo sự khoái trá méo mó, “Bây giờ đã biết cái gì gọi là phong thủy luân chuyển chưa?”


Ở trung tâm pháp trận, Thời Giáng Đình khó khăn muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị một câu chú cứng rắn đè xuống. Yết hầu anh trượt lên xuống, trong giọng nói khàn khàn bất ngờ mang theo sự vui vẻ kỳ lạ: “Chắc là… có đi.”


“Cái gì gọi là ‘có đi’?!” Giang Dư đột ngột bước qua sợi roi bạc, sải bước về phía trung tâm pháp trận, vết máu trên mặt khiến cậu trông đặc biệt hung tợn.


“Sau đó thì sao, A Dư…” Thời Giáng Đình nhận ra cậu đang đến gần, muốn ngẩng đầu, “Em định xử trí anh thế nào?”


“Chát!”


Một cái tát vang dội đáp lời.


“Tôi không cho anh ngẩng đầu.” Giang Dư túm tóc anh, “Nhắm mắt lại.”


Cả hai người toàn thân đều là máu, không phân biệt được vết thương nào là của mình, vết thương nào là của đối phương.


Cũng không phân biệt được ai bị thương nặng hơn, dù sao cả hai đều đang vui vẻ trong đó.


Thời Giáng Đình ngoan ngoãn cúi đầu, hàng mi rậm rạp hắt lên gò má nhuốm máu một bóng râm. Máu tươi thuận theo sống mũi cao thẳng của anh trượt xuống, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ này thêm mấy phần yêu dị.


“Còn nhớ lúc ở sơn trang anh đã trói tôi như thế nào không?” Giọng Giang Dư run rẩy vì hưng phấn, “Bây giờ đến lượt anh! Anh cũng nên nếm thử mùi vị bị khống chế đi!”


Tiếng gào thét của cậu vang vọng trong rừng, bóng tối xung quanh phảng phất như đã cách ly họ ra thành một thế giới độc lập.



Sau một hồi im lặng kéo dài, Thời Giáng Đình khẽ nghiêng đầu. Máu từ hốc mắt anh tràn ra, như những giọt lệ máu trượt xuống, nhưng nụ cười như có như không nơi khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.


“Vậy A Dư chuẩn bị xử trí anh thế nào?” Anh khẽ hỏi, “Bây giờ anh… mặc em định đoạt.”


Nhìn bộ dạng vẫn còn ung dung thản nhiên của đối phương, Giang Dư tức đến toàn thân run rẩy, nhưng cũng bị câu hỏi này làm cho lúng túng.


Tiếp theo phải làm gì?


Để anh ta hồn bay phách tán?


Hay là đánh đập để trút giận?


Trong đầu bỗng lóe lên những hình ảnh lúc mình bị trói, mặt Giang Dư “phừng” một tiếng đỏ bừng.


Cậu hoảng loạn nhìn về phía Thời Giáng Đình, đôi mắt mỉm cười của đối phương phảng phất như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu.


“Chát!”


Lại một cái tát nữa, Giang Dư cố gắng dùng bạo lực để che đậy sự lúng túng của mình.


Đầu của Thời Giáng Đình bị đánh lệch sang một bên, vai khẽ run—— thế mà là đang nhịn cười. Anh l**m đi vết máu ở khóe môi, lúc ngẩng mắt lên d*c v*ng trong mắt tr*n tr** đến kinh người, dường như có thể xuyên thấu quần áo mà nhìn thẳng vào từng tấc da thịt của Giang Dư.


“Ngay cả trừng phạt… cũng đáng yêu như vậy.” Anh khàn giọng nói.


Anh ta không đau sao?


Giang Dư lạnh lùng nheo mắt, câu chú trong miệng đột ngột chuyển nhanh.


Sợi roi bạc lập tức ánh lên tia sáng chói mắt, như thanh sắt nung đỏ thiêu đốt hồn thể của Thời Giáng Đình. Khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ quanh thân anh, khuôn mặt vốn thản nhiên kia vì đau đớn dữ dội mà méo mó.


Thời Giáng Đình cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ run, nhưng vẫn cứng rắn nuốt hết mọi tiếng kêu đau vào trong.



“Ực…”


Tiếng niệm chú ngày càng dồn dập, những phù văn cổ xưa trên thân roi ánh sáng rực rỡ. Thời Giáng Đình bỗng siết chặt hai nắm đấm, dưới lớp da trong suốt gân xanh nổi lên. Cây đại thụ trói buộc anh rung chuyển dữ dội, lá khô bay lả tả như mưa.


Giọng niệm chú của Giang Dư ngày càng tàn nhẫn, phảng phất như thật sự muốn nghiền xương anh thành tro, không hề lưu tình.


“Ha…”


Trong cơn đau đớn tột cùng, Thời Giáng Đình chỉ bật ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này như một cái gai, đâm mạnh vào tim Giang Dư.


Không biết tại sao, một ngọn lửa vô danh cuộn trào trong lồng ngực.


Chính Giang Dư cũng không hiểu, tại sao cứ phải nhìn bộ dạng đau khổ không chịu nổi của người này.


Nhưng nếu thật sự muốn để anh ta hồn phi phách tán…


Lại không muốn.


Tâm lý mâu thuẫn này khiến cậu cũng vô cùng đau khổ.


Tiếng niệm chú bỗng ngừng bặt.


Sợi roi bạc đột ngột chùng xuống, Thời Giáng Đình mất sức đổ về phía trước, được tấm lưới roi vừa kịp đỡ lấy. Anh cười khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng bệch còn mang theo vẻ đau đớn chưa tan: “A Dư… em quá mềm lòng… như vậy không được đâu.”


Âm cuối tan biến trong gió, mang theo sự quấn quýt và tiếc nuối không nói hết thành lời.


Giang Dư nhìn chằm chằm vào mắt Thời Giáng Đình, nơi ánh mắt hai người giao nhau phảng phất như có tia lửa điện lóe lên. Tình cảm giữa họ quá phức tạp, trong hận thù xen lẫn những ràng buộc không nói rõ được thành lời, như một mớ bòng bong, càng gỡ càng rối.


Nếu đã hận anh, tại sao không thể xuống tay giết?


Nếu đã yêu anh, tại sao phải làm tổn thương nhau?



Đôi mắt đen kịt của Thời Giáng Đình bình tĩnh đến đáng sợ, cứ như vậy yên lặng đối diện với cậu.


Sự im lặng lan ra giữa hai người.


“Nói đi! Tôi chỉ muốn nghe chính miệng anh nói!!” Giang Dư gần như đang gào thét.


“Không phải em đều đã biết rồi sao.”


Thời Giáng Đình đột nhiên cười, bộ dạng nghiêng đầu vậy mà lại có mấy phần ngây thơ, “Còn muốn biết gì nữa? Chi tiết làm điều ác? Hay là đang nghĩ, tại sao một con lệ quỷ lại đối xử tốt với em như vậy?”


“Anh đã hỏi em… có bị những chuyện đó dọa sợ không.”


Thời Giáng Đình cúi đầu cười khẽ: “Xem kìa, em vẫn sợ.”


Giọng anh bỗng trở nên rất nhẹ, “Em đang sợ anh, A Dư… anh còn có thể nói gì nữa đây?”


Giang Dư không lời nào để đáp, muốn nói lại thôi.


Không khí phảng phất như đã ngưng đọng.


Nụ cười của Thời Giáng Đình dần dần biến mất, trong mắt hiện lên sự bực bội. Anh từ từ siết chặt nắm đấm, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên cảm ứng được gì, đột ngột ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó.


“Lát nữa gặp, A Dư.” Anh nhìn Giang Dư lần cuối.


Lòng Giang Dư thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cả người Thời Giáng Đình hóa thành sương đen tiêu tán trong không khí!


“!?”


Sợi roi bạc “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Giang Dư nhìn chằm chằm vào sợi roi đó, lửa giận bùng cháy—— hóa ra tên này sớm đã có thể giãy thoát, vừa rồi hoàn toàn là đang diễn kịch!!


Giả vờ đáng thương!




Ánh trăng như lụa, bao phủ mảnh đất trống quỷ dị. Các pháp sư hàng quỷ lê cơ thể mệt mỏi, khó khăn đi xuyên qua những bụi cây. Mỗi người trên người đều mang những vết thương lớn nhỏ không đều, quần áo bị cành cây móc rách tả tơi.


Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của tiểu quỷ, nếu lại đi công cốc một chuyến nữa, thì đúng là lỗ vốn to.


Vương Ngũ Đức đi ở phía trước nhất, thỉnh thoảng dừng lại gãi đầu nhìn quanh. “Chắc là ở gần đây…” Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói toát lên sự không chắc chắn.


“Rốt cuộc là ở đâu?!” Một pháp sư hàng quỷ không thể nhịn được nữa mà gầm lên, “Nếu dám lừa chúng tôi, sẽ chôn cả ông ở đây đấy!”


“Chắc, chắc chắn sẽ tìm được! Tôi nhớ mà!” Vương Ngũ Đức lau mồ hôi lạnh trên trán.


Gã đồ tể nheo mắt: “Kỳ lạ, không phải nói chỉ có Giang Dư biết vị trí sao? Sao ông ta lại…”


Vương Ngũ Đức đột nhiên im bặt, tăng tốc bước chân.


Gạt bụi cây cuối cùng ra, trước mắt bỗng trở nên sáng sủa. Vài con đom đóm không biết từ đâu bay đến, lượn lờ xung quanh mọi người.


“Chính là ở đây!” Vương Ngũ Đức kích động hét lên, nhưng giọng lại run rẩy một cách khó hiểu.


Dưới ánh trăng, một mảnh đất bằng phẳng đặc biệt dễ thấy. Ở trung tâm có dấu vết bị lật lên rõ ràng—— đó là dấu vết do Giang Dư để lại lúc bò ra.


Bên cạnh, một đóa hoa nhỏ màu đen nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, yêu kiều mà xinh đẹp, phảng phất như đang dụ dỗ người ta đến gần.


“Dưới đất… chính là hài cốt của Thời Giáng Đình?” Có người nuốt nước bọt, không thể chờ đợi mà giơ xẻng lên.


“Đợi đã!” Lão Đao một phát ngăn lại, mày nhíu chặt, “Không đúng.”


Gã vốn định tìm Giang Dư trước, nhưng trong biển rừng mênh mông này căn bản không biết tìm từ đâu. Vốn nghĩ đào hài cốt ra để làm mối đe dọa, nhưng tất cả mọi thứ trước mắt…


E là quá dễ dàng rồi.


Một con lệ quỷ, thật sự sẽ không ở bên cạnh hài cốt của mình mà không đề phòng sao?


Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Truyện Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A Story Chương 126: Đã Tìm Thấy Nơi Chôn Xương Của Thời Giáng Đình
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...