Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Chương 50
91@-Bàn tay Trang Bách Tâm đặt tr.ên bàn phím cả buổi mà không gõ được chữ nào. Cô th.ở dài, gập máy tính lại rồi kiếm cớ chuồn khỏi văn phòng, rủ đồng nghiệp cũ đi ăn.
“Ngày nào bà cũng kiếm tôi đi ăn, bộ bà rảnh lắm hả? Hay là bà thất nghiệp thật rồi?” nhỏ đồng nghiệp bốc lạc ăn trong khi chờ quán bưng thịt ra nướng.
“Chẳng muốn làm gì nữa.” Trang Bách Tâm rót cốc bia rồi tu một hơi hết nửa.
Mới đầu Trầ.n Cảnh cứ tưởng sẽ kiếm được ít tin tức hay ho từ cô không ngờ lúc này thái độ của cô lại tiêu cực đến khó hiểu. Hôm trước họp ông ta còn cáu tiết chỉ mặt cô mà nói: “Lúc không cho điều tra thì cô lăn xả vào bằng được, giờ cho điều tra rồi thì cô lại ngãng ra, cô muốn cá.i gì nữa hả bà chúa?”
“Tôi cũng định hỏi bà thế đấy, bà muốn kiểu gì nữa? Không phải chính bà quyết tâm làm một bài phóng sự động trời để dằn mặt Lưu Dương à?” đồng nghiệp cũ bóc mẽ cô không thương tiếc.
“Thế nào là tin động trời?” Trang Bách Tâm hỏi, “Giờ tôi cũng chẳng biết nữa.” cô lại uống nốt cốc bia, “Thế giới đánh nhau này, ngày tận thế này, người ngoài hành tin.h xâm lược trái đất này, đúng chưa.”
Nhỏ đồng nghiệp phì cười nghe cô nói xàm bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Chống th.am nh.ũng này, Quan Tĩnh Viên và tập đoàn Quan Đạt này, ừ, nhưng người đàn bà bên cạnh Quan Tĩnh Viên bị che giấu suốt cuộc đời rồi lặng lẽ bi.ến mất, con gái bà ấy cũng lặng lẽ bi.ến mất hệt như mẹ thì đâu phải tin động trời, thậm chí nó còn chẳng phải là một cá.i tin…” đột nhiên Trang Bách Tâm ngẩng đầu lê.n, “Không phải, đúng không, nó chẳng là gì hết.”
“Bà đang băn khoăn cá.i gì vậy? Giá trị của tin tức à? Hồi đi học thầy bà không dạy bà đánh giá à?”
Trang Bách Tâm chậm rãi lắc đầu, “Cá.i làm tôi thấy đáng sợ là trước kia tôi đã mặc định cho là những thứ đó không phải là một tin tức tử tế, ít nhất nó chẳng là gì so với thông tin về tập đoàn Quan Đạt… nhưng tại sao tôi lại nghĩ vậy? Tại sao xã hội này lại quyết định rằng đó không phải là một tin tức xứng tầm?”
Nhỏ đồng nghiệp ngẫm nghĩ một lát rồi xòe tay ra: “Rồi bà định thế nào, tự dưng bà thức tỉnh à, bà định lê.n tiếng thay cho những người đàn bà đã bi.ến mất trong dòng sông lịch sử đó à?”
“Tôi không thức tỉnh, tôi đang xét lại.” Trang Bách Tâm kẹp miếng bò bít tết nhỏ vừa được mang ra đặt vào vỉ nướng rồi ra sức ấn, một làn khói sực mùi dầu mỡ cuộn lê.n trước mắt cô, “Không chỉ cho những người đàn bà đâu, phải là cho tất cả những gì mình đã cố tìn.h bỏ qua.”
“Chị hai ơi, ai lại nướng thịt như thế.” nhỏ đồng nghiệp giành cá.i kẹp trong tay cô rồi bảo, “Vậy bà có định theo vụ Quan Tĩnh Viên và Quan Đạt nữa không?”
Chính Trang Bách Tâm cũng có vẻ hoang mang: “Nói thật nhé, tôi vẫn chưa biết tiếp theo nên làm gì. Nhưng dù với tư cách một phóng viên hay một công dân bình thường, hoặc thậm chí là một người đàn bà thì bây giờ tôi cũng có những điều tôi muốn đào sâu hơn.”
Nhỏ đồng nghiệp gật gù, lật miếng thịt lại, đợi chín tới thì lấy ké.o cắt nhỏ rồi kẹp mấy miếng vào đĩa của cô: “Có một người đàn anh từng bảo tôi là anh ta sẽ vĩnh viễn là một bông sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Trang Bách Tâm cười khúc khích, “Đàn anh của bà là fan ông nào vậy.”
Nhỏ đồng nghiệp cũng bật cười: “Lúc ấy tôi cũng phản ứng hệt như bà đấy, nhưng sau đó ổng bảo: Vấn đề không phải là bông sen mà là bùn. Thứ đáng sợ nhất thường là những thứ mình đã quá quen thuộc, thậm chí là cả cá.i hồ đã nuôi dưỡng nên mình.”
Trang Bách Tâm hơi cau mày, gắp thịt bỏ vào miệng.
“Nên bà đã thực sự sẵn sàng chưa, Bách Tâm?”
Hôm sau luật sư ủy thác của Quan Tĩnh Viên đến. Ông ta nói chuyện riêng với Quan Tàng và Mã Thiên Gia trong hai tiếng đồng hồ, hai bên ký rất nhiều giấy tờ. Cuối cùng theo lời đề nghị của luật sư, để tránh bị phóng viên theo đuổi họ đã âm thầm chuyển sang một bệnh viện tư nhân.
“Cắt đứt quan hệ luôn à?” Nghiêm Khác Kỷ đến một cá.i là ăn, cậ.u vừa ăn mận vừa ngó nghiêng phòng bệnh mới, mận nhập khẩu quả to bằng nắm đấm, “Còn tiền mua áo lông chồn cho tôi không đó?”
Mã Thiên Gia cau có nhìn cậ.u lại bị cậ.u độp luôn: “Chú lườm gì đấy? Quan Tàng nhà chú hứa với tôi nha!”
Quan Tàng cười đáp ngay: “Còn chứ, lát nữa mình đi mua.”
“Cứ tiêu xài như cậ.u thì chục cá.i Quan Đạt cũng khánh kiệt!” Mã Thiên Gia rất ngứa mắt cá.i kiểu chốc chốc lại đòi tiền của Nghiêm Khác Kỷ, “Ba trăm nghìn đủ mua bao nhiêu áo lông chồn rồi hả? Sao còn phải đòi tiền Quan Tàng! Cậ.u định để Quan Tàng nuôi cả đời à?”
“Không được à?” Nghiêm Khác Kỷ không thèm tức mà còn tít mắt cười, “Tôi xứng đáng mà, có giỏi thì chú bảo anh ta bớt mê tôi đi.” cậ.u đã gặm quả mận nh.am nhở để nước nhoe nhoét cả bàn tay.
“Quan Tàng sắp ra nước ngoài rồi đó!”
Nghiêm Khác Kỷ dừng nhai, hỏi: “Bao giờ?”
Quan Tàng lấy áo khoác mặc rồi lê.n tiếng ngay khi Mã Thiên Gia định trả lời: “Hoặc là cùng đi hoặc là không đi… đi mua áo nào, Khác Kỷ?”
Mã Thiên Gia nhìn anh ta rồi th.ở dài. Nghiêm Khác Kỷ cắ.n mấy miếng hết quả mận rồi vào rửa tay, đội lê.n cá.i đầu tóc húi cua của mình một cá.i mũ lông trùm tai bốn chín đồng rồi quay lại bảo Mã Thiên Gia: “Đã thế thì phải nhân lúc chưa đi mà xài cố chứ hả? Anh Mã yên chí, tôi sẽ bắt anh ta mua cho tôi cả quần ló.t lông chồn!” nói rồi cười khanh khách đi mất.
Ra hành lang rồi cậ.u mới sầm mặt: “Không yêu xa, tôi cũng không đi nước ngoài với anh đâu, đừng có mơ mộng hão.”
“Thế thì anh không đi nữa, anh cũng thấy không cần thiết.”
Quan Tĩnh Viên hy vọng Quan Tàng có thể tránh thật xa khỏi cơn phong ba này, thậm chí nếu đi được ngay bây giờ thì càng tốt, Mã Thiên Gia đang ngồi xe lăn cũng đi luôn. Còn sang đó tìm trường học tiếp hay ăn không ngồi rồi không quan trọng, tài sản của ông ta ở nước ngoài thừa đủ cho Quan Tàng sống tốt đến hết đời. Nhưng dù Quan Tàng có chịu đi hay không, đi sang nước nào, sau này làm gì thì kể từ nay tập đoàn Quan Đạt và mọi thứ trực thuộc nó đã không còn dây mơ rễ má gì với anh ta nữa rồi.
Không bị liên lụy, cũng không còn quyền lợi gì hết.
“Quan Đạt nhà các anh có đáng đến chục tỉ không?”
Quan Tàng lắc đầu: “Anh không biết.”
Nghiêm Khác Kỷ đá lưỡi cậy răng, “Kể mà ông ngoại anh có đi luôn thì Quan Đạt cũng không sập ngay được, coi như còn độ năm tỉ đi, chu choa, cỡ đó mà anh cũng bỏ hả?”
“Chẳng có ý nghĩa gì so với cuộc sống anh muốn.”
Nghiêm Khác Kỷ nhìn chằm chằm anh ta bằng vẻ mặt rất khó tả: “Anh nói được câu đó thì tôi cũng phục sát đất, tôi cũng muốn thử nói thế một lần… tính ra ông ngoại anh cũng ghê đấy, đến nước này mà vẫn còn tiền cho anh.”
“Bởi vì ông ấy yêu anh, ông ấy yêu đứa cháu ngoại duy nhất của ông ấy, cũng yêu đứa con gái đáng thương mất sớm của ông ấy, thậm chí yêu cả bà ngoại đã p.hát điên… chẳng qua là yêu bằng cách của ông ấy.” Quan Tàng lạnh nhạt nói, “Ông ấy không bao giờ sợ chết, ông ấy không sợ anh đâu. Ông ấy chỉ sợ bị đá khỏi cá.i trung tâm mà ông ấy phấn đấu cả đời mới bò đến được, dù anh giết ai, thậm chí giết chính ông ấy ông ấy cũng sẽ tìm cách che giấu cho anh. Suốt đời ông ngoại anh chưa bao giờ hối hận, ông ấy chỉ phẫn nộ vì bọn anh không hiểu cho sự cố gắng và cực khổ của ông ấy. Nếu không có lần này…” Quan Tàng ngừng một chút rồi lại cười, “Thì không bao giờ ông ấy hiểu được mối quan hệ giữa hai ông cháu đã không thể cứu vãn được nữa.”
Nghiêm Khác Kỷ không nói gì. Ra khỏi tòa nhà, gió cuốn theo bông tuyết đập vào mặt cậ.u, cậ.u ra sức hít một hơi, bảo: “Lạnh quá trời. Đúng chuẩn thời tiết để mua áo lông chồn!”
Mùa này đâu đâu cũng thấy quảng cáo lông chồn. Nghiêm Khác Kỷ nghênh ngang đi thẳng vào cửa hàng áo lông Phu nhân Hồng Lan nổi tiếng lẫy lừng, mua một cá.i áo khoác dài đến mắt cá chân rồi thì từ mũ đến khăn ống, miếng giữ ấm tay, ví đầm nhỏ, phàm là những thứ có lông cậ.u mua tuốt. Cuối cùng cậ.u xách túi lớn túi bé về nhà cùng Quan Tàng, lại moi váy vóc ra thử một phen.
Nghiêm Khác Kỷ đứng xem Quan Tàng sắp xếp tài liệu nghiên cứu, hai tay cậ.u giữ hai vạt áo khoác mới, mặc hẳn hoi vào rồi thật không nỡ c.ởi ra, “Sau này anh định làm nghiên cứu à, t.hích nó thật à?”
“Ừ thật mà.” Quan Tàng nghiêng đầu nhìn cậ.u, “Dù sao anh cũng chẳng phải kiếm tiền, muốn học gì thì học thôi.”
Nghiêm Khác Kỷ đột nhiên bật cười, bảo: “Anh có biết thiên hạ ngưỡng mộ anh thế nào không, người ta bảo anh tu mấy kiếp mới đầu thai được quả ngon lành, anh si.nh ra đã là người tr.ên đỉnh kim tự tháp!”
Quan Tàng cười vui vẻ, hỏi lại: “Khác Kỷ cũng ngưỡng mộ à?”
“Ngưỡng mộ chứ!” Nghiêm Khác Kỷ trèo lê.n ngồi tr.ên đùi Quan Tàng, hai tay chống vào vai anh ta, “Tôi ngưỡng mộ anh tìm được người yêu đẹp như tiên!”
Cậ.u vừa thả tay ra hai vạt áo cũng bị buông thõng, cá.i vòng cổ bằng dây da đen với trái tim nhỏ sáng lấp lánh, nổi bật tr.ên cơ thể trầ.n trụi trắng ngần của cậ.u.
Ở Trung Tâm Vũ Trụ
“Ngày nào bà cũng kiếm tôi đi ăn, bộ bà rảnh lắm hả? Hay là bà thất nghiệp thật rồi?” nhỏ đồng nghiệp bốc lạc ăn trong khi chờ quán bưng thịt ra nướng.
“Chẳng muốn làm gì nữa.” Trang Bách Tâm rót cốc bia rồi tu một hơi hết nửa.
Mới đầu Trầ.n Cảnh cứ tưởng sẽ kiếm được ít tin tức hay ho từ cô không ngờ lúc này thái độ của cô lại tiêu cực đến khó hiểu. Hôm trước họp ông ta còn cáu tiết chỉ mặt cô mà nói: “Lúc không cho điều tra thì cô lăn xả vào bằng được, giờ cho điều tra rồi thì cô lại ngãng ra, cô muốn cá.i gì nữa hả bà chúa?”
“Tôi cũng định hỏi bà thế đấy, bà muốn kiểu gì nữa? Không phải chính bà quyết tâm làm một bài phóng sự động trời để dằn mặt Lưu Dương à?” đồng nghiệp cũ bóc mẽ cô không thương tiếc.
“Thế nào là tin động trời?” Trang Bách Tâm hỏi, “Giờ tôi cũng chẳng biết nữa.” cô lại uống nốt cốc bia, “Thế giới đánh nhau này, ngày tận thế này, người ngoài hành tin.h xâm lược trái đất này, đúng chưa.”
Nhỏ đồng nghiệp phì cười nghe cô nói xàm bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Chống th.am nh.ũng này, Quan Tĩnh Viên và tập đoàn Quan Đạt này, ừ, nhưng người đàn bà bên cạnh Quan Tĩnh Viên bị che giấu suốt cuộc đời rồi lặng lẽ bi.ến mất, con gái bà ấy cũng lặng lẽ bi.ến mất hệt như mẹ thì đâu phải tin động trời, thậm chí nó còn chẳng phải là một cá.i tin…” đột nhiên Trang Bách Tâm ngẩng đầu lê.n, “Không phải, đúng không, nó chẳng là gì hết.”
“Bà đang băn khoăn cá.i gì vậy? Giá trị của tin tức à? Hồi đi học thầy bà không dạy bà đánh giá à?”
Trang Bách Tâm chậm rãi lắc đầu, “Cá.i làm tôi thấy đáng sợ là trước kia tôi đã mặc định cho là những thứ đó không phải là một tin tức tử tế, ít nhất nó chẳng là gì so với thông tin về tập đoàn Quan Đạt… nhưng tại sao tôi lại nghĩ vậy? Tại sao xã hội này lại quyết định rằng đó không phải là một tin tức xứng tầm?”
Nhỏ đồng nghiệp ngẫm nghĩ một lát rồi xòe tay ra: “Rồi bà định thế nào, tự dưng bà thức tỉnh à, bà định lê.n tiếng thay cho những người đàn bà đã bi.ến mất trong dòng sông lịch sử đó à?”
“Tôi không thức tỉnh, tôi đang xét lại.” Trang Bách Tâm kẹp miếng bò bít tết nhỏ vừa được mang ra đặt vào vỉ nướng rồi ra sức ấn, một làn khói sực mùi dầu mỡ cuộn lê.n trước mắt cô, “Không chỉ cho những người đàn bà đâu, phải là cho tất cả những gì mình đã cố tìn.h bỏ qua.”
“Chị hai ơi, ai lại nướng thịt như thế.” nhỏ đồng nghiệp giành cá.i kẹp trong tay cô rồi bảo, “Vậy bà có định theo vụ Quan Tĩnh Viên và Quan Đạt nữa không?”
Chính Trang Bách Tâm cũng có vẻ hoang mang: “Nói thật nhé, tôi vẫn chưa biết tiếp theo nên làm gì. Nhưng dù với tư cách một phóng viên hay một công dân bình thường, hoặc thậm chí là một người đàn bà thì bây giờ tôi cũng có những điều tôi muốn đào sâu hơn.”
Nhỏ đồng nghiệp gật gù, lật miếng thịt lại, đợi chín tới thì lấy ké.o cắt nhỏ rồi kẹp mấy miếng vào đĩa của cô: “Có một người đàn anh từng bảo tôi là anh ta sẽ vĩnh viễn là một bông sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Trang Bách Tâm cười khúc khích, “Đàn anh của bà là fan ông nào vậy.”
Nhỏ đồng nghiệp cũng bật cười: “Lúc ấy tôi cũng phản ứng hệt như bà đấy, nhưng sau đó ổng bảo: Vấn đề không phải là bông sen mà là bùn. Thứ đáng sợ nhất thường là những thứ mình đã quá quen thuộc, thậm chí là cả cá.i hồ đã nuôi dưỡng nên mình.”
Trang Bách Tâm hơi cau mày, gắp thịt bỏ vào miệng.
“Nên bà đã thực sự sẵn sàng chưa, Bách Tâm?”
Hôm sau luật sư ủy thác của Quan Tĩnh Viên đến. Ông ta nói chuyện riêng với Quan Tàng và Mã Thiên Gia trong hai tiếng đồng hồ, hai bên ký rất nhiều giấy tờ. Cuối cùng theo lời đề nghị của luật sư, để tránh bị phóng viên theo đuổi họ đã âm thầm chuyển sang một bệnh viện tư nhân.
“Cắt đứt quan hệ luôn à?” Nghiêm Khác Kỷ đến một cá.i là ăn, cậ.u vừa ăn mận vừa ngó nghiêng phòng bệnh mới, mận nhập khẩu quả to bằng nắm đấm, “Còn tiền mua áo lông chồn cho tôi không đó?”
Mã Thiên Gia cau có nhìn cậ.u lại bị cậ.u độp luôn: “Chú lườm gì đấy? Quan Tàng nhà chú hứa với tôi nha!”
Quan Tàng cười đáp ngay: “Còn chứ, lát nữa mình đi mua.”
“Cứ tiêu xài như cậ.u thì chục cá.i Quan Đạt cũng khánh kiệt!” Mã Thiên Gia rất ngứa mắt cá.i kiểu chốc chốc lại đòi tiền của Nghiêm Khác Kỷ, “Ba trăm nghìn đủ mua bao nhiêu áo lông chồn rồi hả? Sao còn phải đòi tiền Quan Tàng! Cậ.u định để Quan Tàng nuôi cả đời à?”
“Không được à?” Nghiêm Khác Kỷ không thèm tức mà còn tít mắt cười, “Tôi xứng đáng mà, có giỏi thì chú bảo anh ta bớt mê tôi đi.” cậ.u đã gặm quả mận nh.am nhở để nước nhoe nhoét cả bàn tay.
“Quan Tàng sắp ra nước ngoài rồi đó!”
Nghiêm Khác Kỷ dừng nhai, hỏi: “Bao giờ?”
Quan Tàng lấy áo khoác mặc rồi lê.n tiếng ngay khi Mã Thiên Gia định trả lời: “Hoặc là cùng đi hoặc là không đi… đi mua áo nào, Khác Kỷ?”
Mã Thiên Gia nhìn anh ta rồi th.ở dài. Nghiêm Khác Kỷ cắ.n mấy miếng hết quả mận rồi vào rửa tay, đội lê.n cá.i đầu tóc húi cua của mình một cá.i mũ lông trùm tai bốn chín đồng rồi quay lại bảo Mã Thiên Gia: “Đã thế thì phải nhân lúc chưa đi mà xài cố chứ hả? Anh Mã yên chí, tôi sẽ bắt anh ta mua cho tôi cả quần ló.t lông chồn!” nói rồi cười khanh khách đi mất.
Ra hành lang rồi cậ.u mới sầm mặt: “Không yêu xa, tôi cũng không đi nước ngoài với anh đâu, đừng có mơ mộng hão.”
“Thế thì anh không đi nữa, anh cũng thấy không cần thiết.”
Quan Tĩnh Viên hy vọng Quan Tàng có thể tránh thật xa khỏi cơn phong ba này, thậm chí nếu đi được ngay bây giờ thì càng tốt, Mã Thiên Gia đang ngồi xe lăn cũng đi luôn. Còn sang đó tìm trường học tiếp hay ăn không ngồi rồi không quan trọng, tài sản của ông ta ở nước ngoài thừa đủ cho Quan Tàng sống tốt đến hết đời. Nhưng dù Quan Tàng có chịu đi hay không, đi sang nước nào, sau này làm gì thì kể từ nay tập đoàn Quan Đạt và mọi thứ trực thuộc nó đã không còn dây mơ rễ má gì với anh ta nữa rồi.
Không bị liên lụy, cũng không còn quyền lợi gì hết.
“Quan Đạt nhà các anh có đáng đến chục tỉ không?”
Quan Tàng lắc đầu: “Anh không biết.”
Nghiêm Khác Kỷ đá lưỡi cậy răng, “Kể mà ông ngoại anh có đi luôn thì Quan Đạt cũng không sập ngay được, coi như còn độ năm tỉ đi, chu choa, cỡ đó mà anh cũng bỏ hả?”
“Chẳng có ý nghĩa gì so với cuộc sống anh muốn.”
Nghiêm Khác Kỷ nhìn chằm chằm anh ta bằng vẻ mặt rất khó tả: “Anh nói được câu đó thì tôi cũng phục sát đất, tôi cũng muốn thử nói thế một lần… tính ra ông ngoại anh cũng ghê đấy, đến nước này mà vẫn còn tiền cho anh.”
“Bởi vì ông ấy yêu anh, ông ấy yêu đứa cháu ngoại duy nhất của ông ấy, cũng yêu đứa con gái đáng thương mất sớm của ông ấy, thậm chí yêu cả bà ngoại đã p.hát điên… chẳng qua là yêu bằng cách của ông ấy.” Quan Tàng lạnh nhạt nói, “Ông ấy không bao giờ sợ chết, ông ấy không sợ anh đâu. Ông ấy chỉ sợ bị đá khỏi cá.i trung tâm mà ông ấy phấn đấu cả đời mới bò đến được, dù anh giết ai, thậm chí giết chính ông ấy ông ấy cũng sẽ tìm cách che giấu cho anh. Suốt đời ông ngoại anh chưa bao giờ hối hận, ông ấy chỉ phẫn nộ vì bọn anh không hiểu cho sự cố gắng và cực khổ của ông ấy. Nếu không có lần này…” Quan Tàng ngừng một chút rồi lại cười, “Thì không bao giờ ông ấy hiểu được mối quan hệ giữa hai ông cháu đã không thể cứu vãn được nữa.”
Nghiêm Khác Kỷ không nói gì. Ra khỏi tòa nhà, gió cuốn theo bông tuyết đập vào mặt cậ.u, cậ.u ra sức hít một hơi, bảo: “Lạnh quá trời. Đúng chuẩn thời tiết để mua áo lông chồn!”
Mùa này đâu đâu cũng thấy quảng cáo lông chồn. Nghiêm Khác Kỷ nghênh ngang đi thẳng vào cửa hàng áo lông Phu nhân Hồng Lan nổi tiếng lẫy lừng, mua một cá.i áo khoác dài đến mắt cá chân rồi thì từ mũ đến khăn ống, miếng giữ ấm tay, ví đầm nhỏ, phàm là những thứ có lông cậ.u mua tuốt. Cuối cùng cậ.u xách túi lớn túi bé về nhà cùng Quan Tàng, lại moi váy vóc ra thử một phen.
Nghiêm Khác Kỷ đứng xem Quan Tàng sắp xếp tài liệu nghiên cứu, hai tay cậ.u giữ hai vạt áo khoác mới, mặc hẳn hoi vào rồi thật không nỡ c.ởi ra, “Sau này anh định làm nghiên cứu à, t.hích nó thật à?”
“Ừ thật mà.” Quan Tàng nghiêng đầu nhìn cậ.u, “Dù sao anh cũng chẳng phải kiếm tiền, muốn học gì thì học thôi.”
Nghiêm Khác Kỷ đột nhiên bật cười, bảo: “Anh có biết thiên hạ ngưỡng mộ anh thế nào không, người ta bảo anh tu mấy kiếp mới đầu thai được quả ngon lành, anh si.nh ra đã là người tr.ên đỉnh kim tự tháp!”
Quan Tàng cười vui vẻ, hỏi lại: “Khác Kỷ cũng ngưỡng mộ à?”
“Ngưỡng mộ chứ!” Nghiêm Khác Kỷ trèo lê.n ngồi tr.ên đùi Quan Tàng, hai tay chống vào vai anh ta, “Tôi ngưỡng mộ anh tìm được người yêu đẹp như tiên!”
Cậ.u vừa thả tay ra hai vạt áo cũng bị buông thõng, cá.i vòng cổ bằng dây da đen với trái tim nhỏ sáng lấp lánh, nổi bật tr.ên cơ thể trầ.n trụi trắng ngần của cậ.u.
Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Đánh giá:
Truyện Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Story
Chương 50
10.0/10 từ 30 lượt.