Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Chương 22
149@-Trang Bách Tâm chợp mắt một lát ở văn phòng rồi lại cầm cà phê, lái xe đến chầu chực dưới nhà Quan Tàng.
Đồng nghiệp hỏi cô ta thế này là định tung hê hết đấy à? Vẫn chưa thấm thía hoàn cảnh ở cá.i đài giẻ rách này hay sao? Làm mất lòng chủ nhiệm với giám đốc đài thì đất đâu mà sống nữa? Cô ta cầm cá.i bình giữ nhiệt đã đổ đầy cà phê, đáp: Lành làm gáo, vỡ làm muôi.
Quan Tàng rời nhà từ sớm nhưng cô ta không bám theo. Đến chiều, Mỹ Mỹ mới xuất hiện ở cổng khu nhà.
Tóc giả quăn dài màu râu ngô, kính râm to bản viền vàng, khoác áo lông giả chấm bi dài đến bắp chân, cá.i áo cứ ánh ánh lê.n theo nhịp bước. Chân cậ.u xỏ tất lụa đỏ, đi đôi giày đen gót nhọn 10 phân mà dáng vẫn rất điệu đà uyển chuyển.
Mỹ Mỹ ra đầu đường bắt taxi, Trang Bách Tâm lái xe theo. Xe đi từ khu dân cư cao cấp đến xóm lao động, Mỹ Mỹ xuống xe, hình như có xung đột với lái xe nên cậ.u chỉ vào xe mà chửi: “Đm mày! Bà mặc áo vú của con vợ mày à? Liên quan đéo gì đến mày?!” chửi xong liền sập cửa xe bỏ đi.
Trang Bách Tâm dừng xe, chạy lê.n cạnh cậ.u: “Mỹ Mỹ.”
Mỹ Mỹ ké.o kính râm xuống một tí, cặp mắt to thoa nh.ũ lóng lánh nhìn cô ta tr.ên viền kính, “Ớ kìa, chị gái có ngân sách rồi à?”
Trang Bách Tâm lắc đầu.
“Thế thì tìm tôi làm gì, rảnh quá muốn nghe bốc phét hay sao?” nói xong cậ.u lại rảo bước đi, mặc kệ cô ta. Cô ta vẫn không chịu thua, bảo: “Cậ.u muốn nói gì cũng được, đây không phải cuộc phỏng vấn chính thức, chúng ta chỉ trò chuyện tâm sự thôi. Chẳng qua tôi thấy năng lượng tích cực như vậy đáng ra phải được tuyên truyền rộng rãi.”
Mỹ Mỹ ngoảnh mặt lại nhìn cô ta rồi mỉm cười: “Này bà chị, bà tự tin vào những gì bà nói thật à?”
Trang Bách Tâm ngẩn mặt ra, Mỹ Mỹ lại quay lưng đi tiếp.
Hai người đi xuyên qua các loại tiệm gội đầu, làm tóc, quán cơm bụi, cuối cùng Mỹ Mỹ xốc một tấm bạt bằng vải bông đã cứng còng vì bẩn thỉu lâu ngày, bước chân vào khu chợ quê mùa đông hỗn tạp mùi thực phẩm sống, chín, tương dầu cá mú. Cậ.u dừng lại trước sạp trái cây để mua một túi quýt đường, tán phét mấy câu với bà bán hàng rồi xách quýt về ký túc xá đoàn kịch.
Tuy Mỹ Mỹ không thèm tiếp chuyện nhưng cũng không xua đuổi Trang Bách Tâm, thế nên cô ta cứ bám theo cậ.u. Đến trước một khu nhà tập thể hai tầng xập xệ thì gặp hai quả pháo kép bị châm lửa đang đua nhau nổ đùng đùng váng trời đất.
Một đằng là Kim Tường đang khóc sướt mướt, đằng kia là một em bán hoa “ngoài giờ hành chính” đang ngái ngủ, bên này ré lê.n chửi “Con đĩ hồ ly tin.h thối thây cướp chồng”, một bên chống nạnh chửi lại “Nó đéo thèm lỗ đít t.hích ** lỗ háng chứ tại ai tại ai”. Mỹ Mỹ vội nấp ngay ra sau tường để xem hai thế lực túm tóc vả mặt nhau, giằng co một hồi vú thật vú giả lòi phòi ra cứ là lóa mắt. Cậ.u có vẻ t.hích chí lắm, vừa cười vừa lấy quýt ra bóc ăn.
“Cậ.u không ra giúp à?” Trang Bách Tâm hỏi.
“Giúp bên nào giờ?” cậ.u liếc sang Trang Bách Tâm, dúi cho cô ta một quả quýt, “Toàn là người quen cả, vớ vẩn chúng nó điên lê.n cùng quay sang đấm tôi ấy chứ, ngu đâu mà dây vào.”
Ăn hết năm sáu quả quýt thì chị Hương Hương mới từ tầng hai đi xuống, lê.n tiếng khuyên nhủ. “Đó đó thấy chưa, có giống hệt mấy anh cảnh sát trong phim không, đợi đấm nhau xong mới mò đến.” Mỹ Mỹ phủi hai tay, chỉnh lại áo khoác với tóc giả rồi đá đống vỏ quýt dưới chân sang một bên, hiên ngang đi ra.
“Úi chu choa làng nước ơi, cá.i gì thế này?!” cậ.u gào lê.n, “Bọn này làm loạn à!”
Kim Tường vồ lấy cậ.u, vẫn khóc tu tu, nó khóc mà chì kẻ mắt trôi thành hai vệt đen thui. Nó bảo lão ấy nhà nó bập vào mấy con bán hoa, đem tiền của nó đi cho mấy con ấy; trong đám bán hoa thì có A Phân, nó cãi lại ai mà biết đấy là lão ấy nhà mày, khách đến cửa nhẽ lại đuổi về?
Chị Hương Hương khoác một cá.i áo choàng to sụ, đầu còn chít khăn. Một đằng là nhân viên đoàn kịch, một đằng là khách thuê trọ hẳn hoi, thiên vị làm sao được, mà cơ sự này chị gặp thường xuyên nên cũng thấy bình thường. Chị đang định lê.n tiếng thì Mỹ Mỹ đã xua tay ngăn lại, ra vẻ “để đấy em xử lý”.
“Lão ấy nhà mày đâu rồi!” cậ.u hỏi Kim Tường, “Bây giờ tiền lão đã không cho mày, cu cũng không cho mày nốt thì mày cung phụng lão làm cá.i gì? Hôm nay chẳng đi chơi gái thì ngày mai lão cũng đi, mày gọi lão ra đây để con này chặt mẹ cá.i của nợ ấy đi, xem lúc ấy mày t.hích giữ cu hay giữ người?” nói xong lại quay sang đám chị em bán hoa, bảo: “Lão mà đến nữa thì đuổi về, loanh quanh cũng là tiền của chị em trong nhà, mình thiếu gì ba đồng cắc? Chị em nể mặt Mỹ Mỹ chết hụt với thằng giết người một lần cho chị em yên tâm làm ăn, được không nào?”
Cuối cùng cậ.u quay lại hỏi Trang Bách Tâm: “Nào chị phóng viên, chị thấy tôi nói chí lý không?”
Trang Bách Tâm tự dưng bị điểm danh, ngay sau đó cô ta nhận ra độ chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, “Hả? Gì cơ?”
“Cá.i gì vậy má, phóng viên à?!” A Phân vội vàng che n.gực, “Lại đi hốt tệ nạn à?!” nói xong nó vội chạy té lê.n tầng, các chị em khác chẳng hiểu mô tê gì cũng rần rần bỏ chạy hết.
“Ơ đm, biết thế thì lôi bà chị ra từ đầu, hiệu quả thế nhỉ.” Mỹ Mỹ lẩm bẩm. Trang Bách Tâm thì vẫn ngơ ngác.
“Đúng là mày kiếm được bồ xịn thật, ai mà đua được với mày…” Kim Tường còn lẩm bẩm ra điều dỗi. Cậ.u cũng chẳng giận mà còn vứt cho nó túi quýt đường, “Chứ lại không à, bà mày đẹp nhất thiên hạ, thằng giết người còn phải tìm tao chứ có thèm mấy con kia đâu!”
Có vẻ Kim Tường cũng ngượng nên nó phì cười: “Gớm con mặt dày xí xọn.”
Chị Hương Hương cảnh giác chạy ra đứng chắn trước mặt Trang Bách Tâm: “Phóng viên đến chỗ chúng tôi làm gì, ở đây không có làm ăn phi pháp gì hết, chúng tôi là đoàn kịch toàn diễn viên tử tế.”
“À chị, đến phỏng vấn em đấy, cá.i vụ đó đó.” rồi cậ.u quay sang bảo Trang Bách Tâm, “Hay chị lăng xê cho đoàn bọn tôi tí đi thì tôi ngồi tâm sự với chị, được không?”
Chị Hương Hương khấp khởi nháy mắt với Mỹ Mỹ rồi quay lưng dẫn đường: “Thế thì vào đây xem thử đi.” Chị dẫn Trang Bách Tâm đi th.am quan nhà kho, phòng tập, phòng phục trang; họ lại cùng leo cầu thang nhỏ hẹp lê.n tầng hai, tr.ên đó là một dãy phòng nhỏ với hành lang chung được quét dọn rất sạch sẽ.
Phòng làm việc của chị Hương Hương nằm cạnh phòng tập, chị mời cô ta vào để giới thiệu các tiết mục, hoạt động, triển vọng tương lai của đoàn kịch hết cả buổi chiều.
Trong đoàn có một diễn viên tên là Dã Bình, nghe nói có phóng viên truyền hình đến nó ăn diện như con công xòe đuôi rồi hăng chí trổ tài biểu diễn mười tám môn võ nghệ (1), đòi Trang Bách Tâm chụp thật nhiều ảnh rồi mai mốt lê.n trang bìa phải in hình lớn hơn người khác vì nó là “trụ cột của Quốc Sắc Thiên Hương”.
Trang Bách Tâm hỏi sao nó lại dấn thân vào nghiệp này, Dã Bình đáp: “Từ bé em đã hát hay nhảy giỏi, em mềm dẻo hơn, tiếp thu nhanh hơn, diễn xuất thần hơn, nhan sắc đẹp hơn đứt bọn con gái. Nhà em mà không nghèo thì em đã nổi tiếng rồi!”
Dã Bình là nghệ danh nó tự đặt cho mình, ý là một nhánh lục bình hoang dã, không chốn nương thân. Từ bé nó đã bị chê cười là ẻo lả hơn con gái, đi học bị bọn con trai ôm ấp, s.ờ mó, bắt nó mặc váy giả nữ nhưng nó không hề giận. Nó t.hích biểu diễn, t.hích lê.n sân khấu, chỉ cần được diễn thì ở đâu cũng được, nó chẳng ngại dưới khán đài người ta la ó chửi bới cá.i gì. Chị Hương Hương thấy được cá.i ý chí ấy của nó nên mời nó vào đoàn đầu tiên. Người nhà chê nó không ra dáng thằng đàn ông nhưng đánh chửi răn đe mãi chẳng ăn thua, cuối cùng thật sự là nghèo quá, thấy nó đem được tiền về rồi cũng thôi.
Kim Tường thì vốn là có vợ nhưng con vợ bỏ nhà theo thằng khác vì không ở nổi với nó. Nó để lại con nhỏ cho cha mẹ già ở quê nuôi để đi bươn chải kiếm tiền, cuối cùng tiền nuôi trai còn quá tiền gửi về nuôi con.
Xẩm tối, một cô bé tên Linh Linh trở về ký túc, con bé để tóc ngang vai, mặc áo lông màu hồng, đội mũ len đính một chỏm cầu bằng lông trông cứ như si.nh viên vừa tan trường. “Ơ… chị là phóng viên à?” cô bé tròn xoe mắt hỏi bằng giọng ngưỡng mộ: “Phóng viên là ghê lắm đấy, được lê.n TV đấy!”
“Tao cũng ghê lắm này, cũng lê.n TV này!” Mỹ Mỹ không biết từ đâu xuất hiện nhại lại giọng nó, cậ.u đeo thêm một đống nhẫn với đổi sang cầm một cá.i xắc tay lóng lánh.
Linh Linh dậm chân bảo “Đáng ghét” rồi chạy vào phòng. Trang Bách Tâm theo Mỹ Mỹ về phòng mới biết cậ.u ở cùng với Linh Linh, cô ta sửng sốt hỏi: “Ở đây để nam nữ chung phòng nữa à?”
Mỹ Mỹ cười phá lê.n rồi gọi: “Ê cô em tí ti! Bả khen mày nè, em tí ti!”
Linh Linh hé cửa ra, nghiêm túc nói: “Tôi có chết thì cũng chết như một đứa con gái!” Bấy giờ Trang Bách Tâm mới biết hóa ra Linh Linh vẫn chưa “thực sự là con gái”.
Mỹ Mỹ gác chân lê.n bàn trà: “Thôi được rồi, cả buổi chiều chắc bà chị cũng khó ở rồi, có gì muốn tâm sự thì nói luôn đi. Nhanh nhanh tôi còn bi.ến đây.” Cậ.u châm thuốc, Trang Bách Tâm hỏi xin một điếu rồi cũng châm hút. Mỹ Mỹ nhìn cô ta, thấy cũng hay hay nên hỏi: “Này bà chị, tóm lại thì tại sao chị quan tâm đến Quan Tàng vậy?”
“Vì tôi thắc mắc.” Trang Bách Tâm nói thẳng với Mỹ Mỹ, “Tôi gặp gỡ nhiều người rồi, tôi biết không thể qua mắt được cậ.u… tôi chỉ muốn tìm hiểu về thầy Quan qua góc nhìn của cậ.u thôi.”
“Thế thì tôi nói thật với chị nhé, tôi chẳng biết gì về anh ta cả, mà tôi cũng không muốn biết. Bọn tôi mới quen nhau…” Mỹ Mỹ híp mắt nhẩm tính, “Hai tháng à? Hay ba nhỉ?”
“Đẹp trai, lắm tiền, mê tôi.”
“Bình thường anh ta có làm gì khiến cậ.u sợ không?”
“Có.”
Trang Bách Tâm hỏi ngay: “Như thế nào?”
“Anh ta h.am muốn khiếp lắm.” thấy Trang Bách Tâm nghệt mặt ra, Mỹ Mỹ lại tiếp: “Thì trai tân đó, chị hiểu mà.” nói rồi liền ôm bụng cười như nắc nẻ.
Trang Bách Tâm chưa chịu thua, cô hỏi hai người quen nhau như thế nào, Mỹ Mỹ đáp anh ta ưng tôi, tôi ưng anh ta;
Hỏi nói cụ thể hơn được không? Mỹ Mỹ đáp anh ta ưng tôi đẹp, tôi ưng anh ta cu to nhiều tiền;
Hỏi một vài thói quen của thầy Quan? Mỹ Mỹ đáp thể lực tốt ghê lắm, mỗi đêm làm dăm nháy;
Hỏi có thói quen gì đặc biệt không? Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ, lại đáp lê.n giường vẫn rất là lễ độ;
Hỏi đã từng tâm sự với nhau về chuyện trước kia của anh ta chưa, Mỹ Mỹ đáp có từng nói chuyện, biết chơi đàn piano, chưa bao giờ quen bạn gái, bạn trai cũng chưa nốt.
Trang Bách Tâm chuyện trò với cậ.u nửa tiếng đồng hồ, hỏi gì cũng được đáp. Cuối cùng thu hoạch được một đống tư liệu đồi trụy.
“Mỹ Mỹ, tôi biết chắc là cậ.u rất ghét kiểu móc máy hỏi gặng của đám phóng viên, đến chính tôi nhiều lúc còn cảm thấy hành động của mình rất đáng ghét mà.” Trang Bách Tâm nói, “Nhưng làm rõ những điểm nghi vấn là nghĩa vụ của một phóng viên, nên xin cậ.u hãy giúp tôi.”
“Này chị phóng viên vĩ đại, tóm lại thì vì sao chị cứ phải cố chấp với một anh giáo quèn vậy hả? Anh ta chỉ có tí tiền thôi chứ có gì đáng ngờ đâu?”
Trang Bách Tâm bật cười: “Anh giáo quèn á? Đời thứ ba của tập đoàn họ Quan, con trai độc nhất…”
Trang Bách Tâm hỏi dò: “Không lẽ cậ.u không biết, ông ngoại anh ta là Quan Tĩnh Viên của tập đoàn Quan Đạt…”
“Không, câu sau cơ.”
“Con trai độc nhất à? Thì cha mẹ anh ta chỉ có mình anh ta chứ sao?”
Mỹ Mỹ hơi há miệng, liế.m môi một cá.i: “Ngon quá, thế thì không ai giành gia tài với anh ta rồi.” Mỹ Mỹ châm điếu thuốc thứ ba rồi cười bảo: “Đấy, chị phóng viên thấy không, tôi còn chẳng biết nhiều bằng chị. Với lại tôi nghe đồn phóng viên các chị đều có nguồn tin nội bộ mà, rồi còn nằm vùng dò la các kiểu thì việc gì chị phải hỏi thăm tôi nữa? Hay định cho tôi thành gián điệp cạnh anh ta thật?”
“Được thế thì còn gì bằng, nhưng cậ.u có chịu không ấy chứ?”
“Thế thôi để tôi bóc phốt người khác cho chị nhé, phốt mắt thấy tai nghe, đảm bảo miễn phí, độc quyền luôn.”
Trang Bách Tâm nhìn cậ.u: “Ồ vậy là… cậ.u lại là đương sự à?”
“Ờ đúng vậy.”
“Sao lại kể cho tôi?”
“Vì tôi thấy thượng vàng hạ cám chị đều không chê, đâu ai rảnh như chị.”
“Không phải là rảnh, mà là sự thật nào cũng cần có người đưa nó ra ánh sáng.”
“Sự thật.” Mỹ Mỹ chẹp miệng, “Bà chị ơi ‘sự thật’ là cá.i gì? Cá.i gì xơi được các lão ấy đã xơi, không xơi được thì vứt lại, xơi xong đánh rắm xịt một cá.i thối um người, giải tán.”
Cậ.u dụi thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mặc áo khoác: “Sau này nghĩ lại chỉ thấy thối, mẹ kiếp ‘sự thật’ là thế đấy!”
Chú t.hích:
(1) mười tám môn võ nghệ: thường gọi là “thập bát ban võ nghệ”, khái niệm này khá quen thuộc và có nhiều cách giải t.hích khác nhau. Mình lấy tạm định nghĩa của Wikipedia nhé, thập bát ban võ nghệ hay thập bát ban binh khí là 18 loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Quốc cũng như một số môn võ cổ truyền của Việt Nam.
Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Đồng nghiệp hỏi cô ta thế này là định tung hê hết đấy à? Vẫn chưa thấm thía hoàn cảnh ở cá.i đài giẻ rách này hay sao? Làm mất lòng chủ nhiệm với giám đốc đài thì đất đâu mà sống nữa? Cô ta cầm cá.i bình giữ nhiệt đã đổ đầy cà phê, đáp: Lành làm gáo, vỡ làm muôi.
Quan Tàng rời nhà từ sớm nhưng cô ta không bám theo. Đến chiều, Mỹ Mỹ mới xuất hiện ở cổng khu nhà.
Tóc giả quăn dài màu râu ngô, kính râm to bản viền vàng, khoác áo lông giả chấm bi dài đến bắp chân, cá.i áo cứ ánh ánh lê.n theo nhịp bước. Chân cậ.u xỏ tất lụa đỏ, đi đôi giày đen gót nhọn 10 phân mà dáng vẫn rất điệu đà uyển chuyển.
Mỹ Mỹ ra đầu đường bắt taxi, Trang Bách Tâm lái xe theo. Xe đi từ khu dân cư cao cấp đến xóm lao động, Mỹ Mỹ xuống xe, hình như có xung đột với lái xe nên cậ.u chỉ vào xe mà chửi: “Đm mày! Bà mặc áo vú của con vợ mày à? Liên quan đéo gì đến mày?!” chửi xong liền sập cửa xe bỏ đi.
Trang Bách Tâm dừng xe, chạy lê.n cạnh cậ.u: “Mỹ Mỹ.”
Mỹ Mỹ ké.o kính râm xuống một tí, cặp mắt to thoa nh.ũ lóng lánh nhìn cô ta tr.ên viền kính, “Ớ kìa, chị gái có ngân sách rồi à?”
Trang Bách Tâm lắc đầu.
“Thế thì tìm tôi làm gì, rảnh quá muốn nghe bốc phét hay sao?” nói xong cậ.u lại rảo bước đi, mặc kệ cô ta. Cô ta vẫn không chịu thua, bảo: “Cậ.u muốn nói gì cũng được, đây không phải cuộc phỏng vấn chính thức, chúng ta chỉ trò chuyện tâm sự thôi. Chẳng qua tôi thấy năng lượng tích cực như vậy đáng ra phải được tuyên truyền rộng rãi.”
Mỹ Mỹ ngoảnh mặt lại nhìn cô ta rồi mỉm cười: “Này bà chị, bà tự tin vào những gì bà nói thật à?”
Trang Bách Tâm ngẩn mặt ra, Mỹ Mỹ lại quay lưng đi tiếp.
Hai người đi xuyên qua các loại tiệm gội đầu, làm tóc, quán cơm bụi, cuối cùng Mỹ Mỹ xốc một tấm bạt bằng vải bông đã cứng còng vì bẩn thỉu lâu ngày, bước chân vào khu chợ quê mùa đông hỗn tạp mùi thực phẩm sống, chín, tương dầu cá mú. Cậ.u dừng lại trước sạp trái cây để mua một túi quýt đường, tán phét mấy câu với bà bán hàng rồi xách quýt về ký túc xá đoàn kịch.
Tuy Mỹ Mỹ không thèm tiếp chuyện nhưng cũng không xua đuổi Trang Bách Tâm, thế nên cô ta cứ bám theo cậ.u. Đến trước một khu nhà tập thể hai tầng xập xệ thì gặp hai quả pháo kép bị châm lửa đang đua nhau nổ đùng đùng váng trời đất.
Một đằng là Kim Tường đang khóc sướt mướt, đằng kia là một em bán hoa “ngoài giờ hành chính” đang ngái ngủ, bên này ré lê.n chửi “Con đĩ hồ ly tin.h thối thây cướp chồng”, một bên chống nạnh chửi lại “Nó đéo thèm lỗ đít t.hích ** lỗ háng chứ tại ai tại ai”. Mỹ Mỹ vội nấp ngay ra sau tường để xem hai thế lực túm tóc vả mặt nhau, giằng co một hồi vú thật vú giả lòi phòi ra cứ là lóa mắt. Cậ.u có vẻ t.hích chí lắm, vừa cười vừa lấy quýt ra bóc ăn.
“Cậ.u không ra giúp à?” Trang Bách Tâm hỏi.
“Giúp bên nào giờ?” cậ.u liếc sang Trang Bách Tâm, dúi cho cô ta một quả quýt, “Toàn là người quen cả, vớ vẩn chúng nó điên lê.n cùng quay sang đấm tôi ấy chứ, ngu đâu mà dây vào.”
Ăn hết năm sáu quả quýt thì chị Hương Hương mới từ tầng hai đi xuống, lê.n tiếng khuyên nhủ. “Đó đó thấy chưa, có giống hệt mấy anh cảnh sát trong phim không, đợi đấm nhau xong mới mò đến.” Mỹ Mỹ phủi hai tay, chỉnh lại áo khoác với tóc giả rồi đá đống vỏ quýt dưới chân sang một bên, hiên ngang đi ra.
“Úi chu choa làng nước ơi, cá.i gì thế này?!” cậ.u gào lê.n, “Bọn này làm loạn à!”
Kim Tường vồ lấy cậ.u, vẫn khóc tu tu, nó khóc mà chì kẻ mắt trôi thành hai vệt đen thui. Nó bảo lão ấy nhà nó bập vào mấy con bán hoa, đem tiền của nó đi cho mấy con ấy; trong đám bán hoa thì có A Phân, nó cãi lại ai mà biết đấy là lão ấy nhà mày, khách đến cửa nhẽ lại đuổi về?
Chị Hương Hương khoác một cá.i áo choàng to sụ, đầu còn chít khăn. Một đằng là nhân viên đoàn kịch, một đằng là khách thuê trọ hẳn hoi, thiên vị làm sao được, mà cơ sự này chị gặp thường xuyên nên cũng thấy bình thường. Chị đang định lê.n tiếng thì Mỹ Mỹ đã xua tay ngăn lại, ra vẻ “để đấy em xử lý”.
“Lão ấy nhà mày đâu rồi!” cậ.u hỏi Kim Tường, “Bây giờ tiền lão đã không cho mày, cu cũng không cho mày nốt thì mày cung phụng lão làm cá.i gì? Hôm nay chẳng đi chơi gái thì ngày mai lão cũng đi, mày gọi lão ra đây để con này chặt mẹ cá.i của nợ ấy đi, xem lúc ấy mày t.hích giữ cu hay giữ người?” nói xong lại quay sang đám chị em bán hoa, bảo: “Lão mà đến nữa thì đuổi về, loanh quanh cũng là tiền của chị em trong nhà, mình thiếu gì ba đồng cắc? Chị em nể mặt Mỹ Mỹ chết hụt với thằng giết người một lần cho chị em yên tâm làm ăn, được không nào?”
Cuối cùng cậ.u quay lại hỏi Trang Bách Tâm: “Nào chị phóng viên, chị thấy tôi nói chí lý không?”
Trang Bách Tâm tự dưng bị điểm danh, ngay sau đó cô ta nhận ra độ chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, “Hả? Gì cơ?”
“Cá.i gì vậy má, phóng viên à?!” A Phân vội vàng che n.gực, “Lại đi hốt tệ nạn à?!” nói xong nó vội chạy té lê.n tầng, các chị em khác chẳng hiểu mô tê gì cũng rần rần bỏ chạy hết.
“Ơ đm, biết thế thì lôi bà chị ra từ đầu, hiệu quả thế nhỉ.” Mỹ Mỹ lẩm bẩm. Trang Bách Tâm thì vẫn ngơ ngác.
“Đúng là mày kiếm được bồ xịn thật, ai mà đua được với mày…” Kim Tường còn lẩm bẩm ra điều dỗi. Cậ.u cũng chẳng giận mà còn vứt cho nó túi quýt đường, “Chứ lại không à, bà mày đẹp nhất thiên hạ, thằng giết người còn phải tìm tao chứ có thèm mấy con kia đâu!”
Có vẻ Kim Tường cũng ngượng nên nó phì cười: “Gớm con mặt dày xí xọn.”
Chị Hương Hương cảnh giác chạy ra đứng chắn trước mặt Trang Bách Tâm: “Phóng viên đến chỗ chúng tôi làm gì, ở đây không có làm ăn phi pháp gì hết, chúng tôi là đoàn kịch toàn diễn viên tử tế.”
“À chị, đến phỏng vấn em đấy, cá.i vụ đó đó.” rồi cậ.u quay sang bảo Trang Bách Tâm, “Hay chị lăng xê cho đoàn bọn tôi tí đi thì tôi ngồi tâm sự với chị, được không?”
Chị Hương Hương khấp khởi nháy mắt với Mỹ Mỹ rồi quay lưng dẫn đường: “Thế thì vào đây xem thử đi.” Chị dẫn Trang Bách Tâm đi th.am quan nhà kho, phòng tập, phòng phục trang; họ lại cùng leo cầu thang nhỏ hẹp lê.n tầng hai, tr.ên đó là một dãy phòng nhỏ với hành lang chung được quét dọn rất sạch sẽ.
Phòng làm việc của chị Hương Hương nằm cạnh phòng tập, chị mời cô ta vào để giới thiệu các tiết mục, hoạt động, triển vọng tương lai của đoàn kịch hết cả buổi chiều.
Trong đoàn có một diễn viên tên là Dã Bình, nghe nói có phóng viên truyền hình đến nó ăn diện như con công xòe đuôi rồi hăng chí trổ tài biểu diễn mười tám môn võ nghệ (1), đòi Trang Bách Tâm chụp thật nhiều ảnh rồi mai mốt lê.n trang bìa phải in hình lớn hơn người khác vì nó là “trụ cột của Quốc Sắc Thiên Hương”.
Trang Bách Tâm hỏi sao nó lại dấn thân vào nghiệp này, Dã Bình đáp: “Từ bé em đã hát hay nhảy giỏi, em mềm dẻo hơn, tiếp thu nhanh hơn, diễn xuất thần hơn, nhan sắc đẹp hơn đứt bọn con gái. Nhà em mà không nghèo thì em đã nổi tiếng rồi!”
Dã Bình là nghệ danh nó tự đặt cho mình, ý là một nhánh lục bình hoang dã, không chốn nương thân. Từ bé nó đã bị chê cười là ẻo lả hơn con gái, đi học bị bọn con trai ôm ấp, s.ờ mó, bắt nó mặc váy giả nữ nhưng nó không hề giận. Nó t.hích biểu diễn, t.hích lê.n sân khấu, chỉ cần được diễn thì ở đâu cũng được, nó chẳng ngại dưới khán đài người ta la ó chửi bới cá.i gì. Chị Hương Hương thấy được cá.i ý chí ấy của nó nên mời nó vào đoàn đầu tiên. Người nhà chê nó không ra dáng thằng đàn ông nhưng đánh chửi răn đe mãi chẳng ăn thua, cuối cùng thật sự là nghèo quá, thấy nó đem được tiền về rồi cũng thôi.
Kim Tường thì vốn là có vợ nhưng con vợ bỏ nhà theo thằng khác vì không ở nổi với nó. Nó để lại con nhỏ cho cha mẹ già ở quê nuôi để đi bươn chải kiếm tiền, cuối cùng tiền nuôi trai còn quá tiền gửi về nuôi con.
Xẩm tối, một cô bé tên Linh Linh trở về ký túc, con bé để tóc ngang vai, mặc áo lông màu hồng, đội mũ len đính một chỏm cầu bằng lông trông cứ như si.nh viên vừa tan trường. “Ơ… chị là phóng viên à?” cô bé tròn xoe mắt hỏi bằng giọng ngưỡng mộ: “Phóng viên là ghê lắm đấy, được lê.n TV đấy!”
“Tao cũng ghê lắm này, cũng lê.n TV này!” Mỹ Mỹ không biết từ đâu xuất hiện nhại lại giọng nó, cậ.u đeo thêm một đống nhẫn với đổi sang cầm một cá.i xắc tay lóng lánh.
Linh Linh dậm chân bảo “Đáng ghét” rồi chạy vào phòng. Trang Bách Tâm theo Mỹ Mỹ về phòng mới biết cậ.u ở cùng với Linh Linh, cô ta sửng sốt hỏi: “Ở đây để nam nữ chung phòng nữa à?”
Mỹ Mỹ cười phá lê.n rồi gọi: “Ê cô em tí ti! Bả khen mày nè, em tí ti!”
Linh Linh hé cửa ra, nghiêm túc nói: “Tôi có chết thì cũng chết như một đứa con gái!” Bấy giờ Trang Bách Tâm mới biết hóa ra Linh Linh vẫn chưa “thực sự là con gái”.
Mỹ Mỹ gác chân lê.n bàn trà: “Thôi được rồi, cả buổi chiều chắc bà chị cũng khó ở rồi, có gì muốn tâm sự thì nói luôn đi. Nhanh nhanh tôi còn bi.ến đây.” Cậ.u châm thuốc, Trang Bách Tâm hỏi xin một điếu rồi cũng châm hút. Mỹ Mỹ nhìn cô ta, thấy cũng hay hay nên hỏi: “Này bà chị, tóm lại thì tại sao chị quan tâm đến Quan Tàng vậy?”
“Vì tôi thắc mắc.” Trang Bách Tâm nói thẳng với Mỹ Mỹ, “Tôi gặp gỡ nhiều người rồi, tôi biết không thể qua mắt được cậ.u… tôi chỉ muốn tìm hiểu về thầy Quan qua góc nhìn của cậ.u thôi.”
“Thế thì tôi nói thật với chị nhé, tôi chẳng biết gì về anh ta cả, mà tôi cũng không muốn biết. Bọn tôi mới quen nhau…” Mỹ Mỹ híp mắt nhẩm tính, “Hai tháng à? Hay ba nhỉ?”
“Đẹp trai, lắm tiền, mê tôi.”
“Bình thường anh ta có làm gì khiến cậ.u sợ không?”
“Có.”
Trang Bách Tâm hỏi ngay: “Như thế nào?”
“Anh ta h.am muốn khiếp lắm.” thấy Trang Bách Tâm nghệt mặt ra, Mỹ Mỹ lại tiếp: “Thì trai tân đó, chị hiểu mà.” nói rồi liền ôm bụng cười như nắc nẻ.
Trang Bách Tâm chưa chịu thua, cô hỏi hai người quen nhau như thế nào, Mỹ Mỹ đáp anh ta ưng tôi, tôi ưng anh ta;
Hỏi nói cụ thể hơn được không? Mỹ Mỹ đáp anh ta ưng tôi đẹp, tôi ưng anh ta cu to nhiều tiền;
Hỏi một vài thói quen của thầy Quan? Mỹ Mỹ đáp thể lực tốt ghê lắm, mỗi đêm làm dăm nháy;
Hỏi có thói quen gì đặc biệt không? Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ, lại đáp lê.n giường vẫn rất là lễ độ;
Hỏi đã từng tâm sự với nhau về chuyện trước kia của anh ta chưa, Mỹ Mỹ đáp có từng nói chuyện, biết chơi đàn piano, chưa bao giờ quen bạn gái, bạn trai cũng chưa nốt.
Trang Bách Tâm chuyện trò với cậ.u nửa tiếng đồng hồ, hỏi gì cũng được đáp. Cuối cùng thu hoạch được một đống tư liệu đồi trụy.
“Mỹ Mỹ, tôi biết chắc là cậ.u rất ghét kiểu móc máy hỏi gặng của đám phóng viên, đến chính tôi nhiều lúc còn cảm thấy hành động của mình rất đáng ghét mà.” Trang Bách Tâm nói, “Nhưng làm rõ những điểm nghi vấn là nghĩa vụ của một phóng viên, nên xin cậ.u hãy giúp tôi.”
“Này chị phóng viên vĩ đại, tóm lại thì vì sao chị cứ phải cố chấp với một anh giáo quèn vậy hả? Anh ta chỉ có tí tiền thôi chứ có gì đáng ngờ đâu?”
Trang Bách Tâm bật cười: “Anh giáo quèn á? Đời thứ ba của tập đoàn họ Quan, con trai độc nhất…”
Trang Bách Tâm hỏi dò: “Không lẽ cậ.u không biết, ông ngoại anh ta là Quan Tĩnh Viên của tập đoàn Quan Đạt…”
“Không, câu sau cơ.”
“Con trai độc nhất à? Thì cha mẹ anh ta chỉ có mình anh ta chứ sao?”
Mỹ Mỹ hơi há miệng, liế.m môi một cá.i: “Ngon quá, thế thì không ai giành gia tài với anh ta rồi.” Mỹ Mỹ châm điếu thuốc thứ ba rồi cười bảo: “Đấy, chị phóng viên thấy không, tôi còn chẳng biết nhiều bằng chị. Với lại tôi nghe đồn phóng viên các chị đều có nguồn tin nội bộ mà, rồi còn nằm vùng dò la các kiểu thì việc gì chị phải hỏi thăm tôi nữa? Hay định cho tôi thành gián điệp cạnh anh ta thật?”
“Được thế thì còn gì bằng, nhưng cậ.u có chịu không ấy chứ?”
“Thế thôi để tôi bóc phốt người khác cho chị nhé, phốt mắt thấy tai nghe, đảm bảo miễn phí, độc quyền luôn.”
Trang Bách Tâm nhìn cậ.u: “Ồ vậy là… cậ.u lại là đương sự à?”
“Ờ đúng vậy.”
“Sao lại kể cho tôi?”
“Vì tôi thấy thượng vàng hạ cám chị đều không chê, đâu ai rảnh như chị.”
“Không phải là rảnh, mà là sự thật nào cũng cần có người đưa nó ra ánh sáng.”
“Sự thật.” Mỹ Mỹ chẹp miệng, “Bà chị ơi ‘sự thật’ là cá.i gì? Cá.i gì xơi được các lão ấy đã xơi, không xơi được thì vứt lại, xơi xong đánh rắm xịt một cá.i thối um người, giải tán.”
Cậ.u dụi thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mặc áo khoác: “Sau này nghĩ lại chỉ thấy thối, mẹ kiếp ‘sự thật’ là thế đấy!”
Chú t.hích:
(1) mười tám môn võ nghệ: thường gọi là “thập bát ban võ nghệ”, khái niệm này khá quen thuộc và có nhiều cách giải t.hích khác nhau. Mình lấy tạm định nghĩa của Wikipedia nhé, thập bát ban võ nghệ hay thập bát ban binh khí là 18 loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Quốc cũng như một số môn võ cổ truyền của Việt Nam.
Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Đánh giá:
Truyện Ở Trung Tâm Vũ Trụ
Story
Chương 22
10.0/10 từ 30 lượt.