Ở Rể
Chương 72: C72: Ăn nhanh đi
Tân Nam nhiệt tình, Tiêu Lâm rất không quen, xem ra trước đây thằng nhóc này chỉ xấu miệng thôi, người cũng không tệ.
Dưới sự nịnh nọt của Tân Nam, Tiêu Lâm không từ chối lòng tốt được, bị mời tới Tân phủ.
“Bạch Khởi, đi, đi vào ăn cơm rồi về” Tiêu Lâm nói, cánh tay Bạch Khởi bị thương, đi đường không cân bằng lắm, nhưng khí thế uy vũ không giảm tí nào.
Hôm nay Tiêu Lâm nhập học không dẫn y theo, định đợi cánh tay Bạch Khởi khỏi rồi tính tiếp, không ngờ khả năng lành bệnh của Bạch Khởi quá ghê gớm, chỉ một ngày, đã đỡ một nửa rồi.
Chẳng lẽ đây là thiên phú dân tộc của người Côn Luân?
“Tỷ phu, hắn không thể vào... Tân Nam hơi khó xử nói, xuất thân của Bạch Khởi thấp kém, mặc dù đã là hộ vệ, nhưng một nô tài mà không được tổ mẫu và đại ca đồng ý, thì không thể vào Tần phủ, nếu không, chính là làm nhục cạnh cửa nhà họ Tần.
“Chủ nhân, ta đợi ở ngoài.” Lúc Bạch Khởi không chiến đấu, có chút xấu hổ, y biết thân biết phận, tự giác đứng ở một bên.
“Đợi đã.” Tiêu Lâm gọi Bạch Khởi lại, bảo y đứng ở bên cạnh đừng động đậy, hắn nhìn Tân Nam nghiêm chỉnh nói: “Bữa cơm này, vốn ta không hiếm lạ. Bạch Khởi đã nhập vào thư tịch nhà họ Tiêu ta, là huynh đệ của Tiêu Lâm ta, sau này cậu mà còn nói y là nô tài, còn nói y làm nhục cạnh cửa nhà họ Tần nữa, thì đừng trách ta không khách khí!”
Vốn đang tốt đẹp, Tiêu Lâm lại nói trở mặt là trở. Tân Nam khóc mếu, muốn khóc mà không có nước mắt nói: “Tỷ phu, không phải ta không cho, quy củ là vậy mà.”
Ánh mắt Bạch Khởi lóe lên, có chút hiu quạnh, Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào Tân Nam lạnh giọng nói: “Quy củ? Bạch Khởi thân là hộ vệ của ta, ngay cả phòng sách Thanh Viên cũng vào được, cớ gì mà không vào Tân Phủ cậu được?”
“Tỷ phu đừng làm khó ta, nếu Bạch Khởi là hộ vệ của đại ca thì còn dễ nói, nhưng...” Tân Nam không nói tiếp, nhưng Tiêu
Lâm là cô gia, sao hộ vệ của hắn có thể so với đại ca được?
Đây là sự thấp hèn, đó cũng là sự thấp hèn.
Tiêu Lâm không xứng như vậy, thì bên đó cũng không xứng.
Ở ngoài được người ta ca ngợi có ích gì, bây giờ ăn một bữa cơm, là bôi nhọ cạnh cửa nhà họ Tân?
Nếu là tiệc đậu cao, hắn còn là cô gia Tần phủ, thì nhất định phải ăn bữa cơm này.
“Đi! Bạch Khởi!”
“Chủ nhân, cái này... Bạch Khởi không thể tưởng tượng nổi, Tân phủ là nhà cao cửa rộng trong kinh thành, cả đời này y cũng không nghĩ tới cảnh có thể bước vào Tân phủ một bước.
“Đây là mệnh lệnh.”
“Vân g _
Tiêu Lâm vung tay, lệnh cho Bạch Khởi đi nghênh ngang vào Tần phủ.
Tân Nam không ngăn được, đành vội đuổi theo.
Trên bàn cơm, mặt người nhà họ Tân đen thui, Tân Phượng Uyển cẩn thận hầu hạ lão thái thái, thỉnh thoảng lại lườm Tiêu Lâm một phát, cả Bạch Khởi cùng đi vào.
Hôm nay Tần Phong không ở đây, có lẽ do hôm qua quá xấu hổ, né tránh không muốn gặp Tiêu Lâm. Thiếu đi một người phẫn nộ, Tiêu Lâm lập tức có tâm trạng ăn cơm.
Bạch Khởi vào phủ, dưới sự kêu gọi nhiệt tình của Tiêu Lâm, còn ngồi cả xuống!
Ngồi xuống! Tần Nam và Tân Bắc ngồi ngơ ngác, bọn họ lại dùng bữa chung với một tên nô lệ Côn Luân! Cái này mà truyền ra, sẽ thành chuyện cười hàng đầu của kinh thành mất!
Người nhà họ Tân không có ai dám động đũa, chỉ có Tiêu Lâm điều khiển ngón trỏ, ăn say mê.
Chất lượng đồ ăn của Tần phủ không cao, cũng chỉ như vậy. Sở dĩ Tiêu Lâm ăn ngon, là vì khiến người nhà họ Tần ăn không được, quả nhiên, đám người cổ đại có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt kia ngơ ngác tới mức chả động đũa luôn.
“Ăn nhanh đi! Nào, ăn gì bổ nấy!” Tiêu Lâm gắp một miếng chân giò heo vào bát của Bạch Khởi, mùi thơm của thịt khiến thèm nhỏ dãi.
“Đừng nhìn bọn họ, ăn của ngươi đi!” Miệng Tiêu Lâm toàn dầu, còn hưởng thụ li3m miệng một phát.
Vô hình trung, cơn giận của Tân Phượng Uyển đã bốc lên cao cả bảy trượng rồi.
Người nhà họ Tần mặt đối mặt, không nói một chữ độc ác nào, không phải vì hôm nay họ đặc biệt khoan dung với Tiêu Lâm, mà do sau khi Tiêu Lâm vừa đặt mông ngồi xuống, đã lấy lư hương trong ngực do hoàng đế ban thưởng rail
Hắn râầm một tiếng, đặt lư hương giữa bàn cơm, rồi bắt đầu xắn tay áo ăn uống vui vẻ.
Mọi vật hoàng đế ban tặng, như bệ hạ đang ở đó. Đổi lại mà nhà người khác thì đã đưa đi cúng bái rồi, ai như Tiêu Lâm, ôm trong túi đưa đi khắp nơi?
Nhà họ Tần nào dám nhiều lời, bọn họ khép na khép nép với cái lư hương, nổi cơn tam bành mà vẫn phải nhẫn nhịn.
Thấy chủ tớ bọn họ mồm miệng đầy dầu mỡ, người nhà họ Tần không biết phải làm sao, lư hương còn đó, nếu bọn họ rời đi, là bất kính với bệ hạ, tuyệt đối không nhận tội danh như vậy được.
Người nhà họ Tần chỉ có thể nhìn với ánh mắt đầy oán hận, mong bọn họ nhanh ăn cho xong rồi cút khỏi Tân phủ!
Ở Rể