Ở Rể
Chương 39: C39: Kế hoạch kinh doanh
Tiêu Lâm hành lễ chào mọi người rồi rời khỏi yến tiệc.
Những người ở lại đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Tiêu Lâm vừa đi khỏi, bữa tiệc cũng chóng tàn. Mọi người thi nhau từ biệt Tân lão thái thái ời khỏi đó. Hôm nay đa số bọn họ đều tỏ thái độ khinh thường con rể nhà họ Tân, chẳng ngờ lại bị hẳn phản công như giáng một cú tát vào mặt, cho. nên họ cũng đâu còn tâm trạng ở lại đây nữa.
Ở chỗ cửa phụ nhà họ Tân, A Thạch đuổi theo Tiêu Lâm: "Cô gia, hôm nay cô gia lại không về Tân phủ sao?"
"Ta sẽ về Tiêu gia".
Tân phủ không phải chỗ để hẳn dung thân. Mặc dù giờ "Tiêu Lâm đã là Giải nguyên, nhưng hôm nay khi hắn bị lăng nhục trước mặt bao nhiêu người, người của Tân phủ cũng chẳng hề ra mặt vì hản. Một nơi vô tình vô nghĩa thế này có ở lại cũng không có nghĩa lý gì.
Huống hồ hän có thể tự tạo ra một nơi cho mình, không cần phải khúm núm ở lại nhà họ Tân.
Hắn ném cho A Thạch vài lượng bạc, nói: "A Thạch, ngày. mai làm giúp ta chút việc, đi mua men rượu và vò rượu tới chỗ nhà họ Tiêu".
"Cô gia muốn uống rượu thì mua rượu là được rồi, sao phải lòng vòng như vậy", A Thạch không hiểu. Rượu ở kinh thành này là nổi tiếng nhất, ai đến đây cũng phải đi đá vài vò rượu đến lúc say sưa mới thôi. Sao vị cô gia này lại có sở thích khác thường như vậy?
Rượu của kinh thành... Nghĩ đến mà Tiêu Lâm không khỏi lắc đầu, hắn vẫn còn lưu luyến loại rượu trắng Nhị Hoả Đầu: "Ta sẽ đích thân ủ rượu, tiền thừa không cần trả lại đâu, thưởng cho ngươi đó".
"Cảm ơn cô gia", A Thạch mắt sáng như sao, không ngờ vị cô gia này còn biết ủ rượu?
Men rượu và bình rượu chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỗ tiền còn lại bằng tiền lương mấy tháng của A Thạch!
Không ngờ cô gia lại hào phóng như vậy, trước đây đúng là đã hiểu lầm hắn!
A Thạch ân cần hỏi: "Cô gia, cô gia về nhà họ Tiêu ở rồi có cần con mang đồ đạc qua đó giúp không?”
"Nhà họ Tần đã cho cô gia không ít món đồ, mặc dù chỉ là những thứ xa hoa không có tác dụng thực tế gì, nhưng vẫn rất đáng tiền. Nếu cứ để không trong phòng thì không phải sẽ rất lãng phí sao?”
A Thạch nhắc nhở Tiêu Lâm mới nhớ ra: "Trừ giấy bút nghiên do bệ hạ ban thưởng ra thì đưa thêm con chó qua cho ta”,
"Chó sao? Cô gia? Chỉ một con chó thôi sao?"
A Thạch ngẩn người, đang định truy hỏi thì Tiêu Lâm đã rời bước đi rồi.
Đến một cọng tóc của nhà họ Tần, Tiêu Lâm cũng không muốn mang theo. Hản chỉ thấy tội nghiệp chú chó kia, giống hệt như hắn lúc ban đầu phải ăn nhờ ở đậu, không thể không sống luồn cúi.
Chó nuôi lâu dần sẽ có tình cảm, còn khiến Tiêu Lâm quý mến hơn cả những kẻ vô tình vô nghĩa kia. Hiện giờ hoàn cảnh Tiêu Lâm đã khá hơn rất nhiều, chú chó kia đương nhiên cũng sẽ được sống cuộc sống tốt hơn.
"Này vị tiểu huynh đệ".
A Thạch đang định đuổi theo thì nghe có ai đó gọi mình nên quay đầu lại, hóa ra là Tào Hành Chi.
"Tiểu nhân tham kiến đại nhân", A Thạch kính cẩn hành lễ, đầu cúi đến sắp chạm đất.
Tào Hành Chi khế mỉm cười, giơ tờ giấy Tuyên đang cầm trong tay lên: "Về nói với chủ nhân của ngươi, bài thơ hôm nay cậu ta làm, bổn quan tạm thời cầm về. Nếu sau này cậu ta cần lấy lại thì cứ phái người tới phủ của ta lấy".
"Vâng, tiểu nhân chắc chẳn sẽ chuyển lời tới cô gia".
Tào Hành Chi gật đầu, ra khỏi Tân phủ rồi đi thẳng vào cung.
Nửa đêm canh ba, hoàng thượng chắc chẳn đã đi ngủ mà Tào Hành Chi đại nhân lại tới cầu kiến. Vậy mà hoàng thượng vẫn thay y phục ra gặp ông ta.
"Ái khanh, có chuyện gì mà gấp gáp đến mức phải đến gặp †a vào lúc nửa đêm canh ba thế này?"
"Bệ hạ, mời người xem thứ này".
Tào Hành Chi nhướn mày, nâng lên mảnh giấy Tuyên trong tay như một báu vật.
Hoàng đế hiểu ý, mắt sáng lên, cơn ngái ngủ lập tức biến mắt: "Là tác phẩm của Tiêu Giải nguyên sao?"
Tào Hành Chi gật gật đầu. Ông ta là người đặc biệt coi trọng tài năng, chỉ khi gặp được một bậc hiền tài hiếm có, Tào Hành Chỉ mới có thể vui vẻ đến vậy.
Hoàng thượng lúc này cũng hứng khởi, vui vẻ nói: "Mã công công, dâng lên đây".
"Vâng!", Mã công công vội vã nhận lấy mảnh giấy Tuyên trong tay Tào Hành Chi.
Trong điện Trường An đèn đuốc sáng trưng, Tào Hành Chi và hoàng thượng đều ngẩn người, sau đó thức trắng cả đêm.
Ở Rể