Ở Rể
Chương 382: Sắc mặt Tần phu
115@-Kẻ chân đất không sợ người đi giày!
Từ khi Tiêu Lâm vào Tần phủ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đi khắp các ngõ ngách trong phủ!
Cây cổ thụ nhiều năm tuổi này là báu vật của Tần lão thái thái? Chặt!
Món đồ sứ này là do Tân Phong khó khăn lắm mới có được, trị giá mấy vạn lượng vàng?
Đập!
Thanh kiếm này là chiến lợi phẩm Tần phu nhân thu được và vô cùng trân trọng!
Ném!
Con cá này tượng trưng cho sự may mắn và hạnh phúc!
Nướng ăn!
Chết tiệt!
Những người hầu này bình thường luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, ỷ thế ức hiếp người? Đánh!
Những khóm hoa này là thứ Tân Phượng Uyển yêu thích?
Chém nát!
Sao mấy cái cột nhà này trông giống đám người nhà họ Tần cao cao tại thượng như vậy!
Đốn luôn!
Tiêu Lâm giống như một con cá nhanh nhẹn hoạt bát, nhảy ùm xuống cái ao là Tần phủ, khiến nước bắn tung tóe trên mặt ao vốn tĩnh lặng! Khiến cho đám tôm cá dưới ao đều bị sốc!
Tần phu nhân khó khăn lắm mới tỉnh lại được thì lại thấy cảnh Tần phủ như bãi chiến trường tan hoang, những thứ quý giá đều bị đập phá. Trong lòng bà ta tiếc đến rỏ máu, suýt thì ngất đi lần nữa.
Kết qủa là Tiêu Lâm còn nhấn mạnh thêm một lần nữa với bà ta là hắn sẽ đập. nát Tần phủ!
Cứ như vậy cho đến khi con trai hắn ra đời!
Nếu con trai hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ làm nhiều việc còn quá đáng hơn là đập phá Tân phủ!
Người nhà họ Tần giỏi cầm quân đánh trận, bọn họ trước kia không bao giờ thua khi đấu với Tiêu Lâm. Nhưng ai mà ngờ được lúc đấu thơ Tiêu Lâm lại trở nên biến thái như vậy!
Cho dù bây giờ bọn họ có đấu với Tiêu Lâm thì cũng nhất định sẽ thua! Đến 'Tân tướng quân cũng không biết vì sao Tiêu Lâm lại mạnh như vậy! Nhưng hiển nhiên, bọn họ không thể coi hắn như một cô gia vô dụng được nữa!
Tân phu nhân không chịu xin lỗi, nhà họ Tần đành phải cử người đến mời bà Tiêu.
Khi bà Tiêu nhìn thấy con trai mình, hắn và hai hộ vệ đã đánh nhau đến nỗi tóc tai như tổ quạ, ánh mắt hắn sắc lạnh bất thường như có ánh sáng bắn ra tứ
phía, khí thế hừng hực.
Tiêu Lâm cao lớn đứng trong gió lạnh, nhìn chằm chằm Tần tướng quân và Tân phu nhân. Hắn muốn một lời xin lỗi.
Chỉ cần một lời xin lỗi.
Chỉ cần bà ta chịu xin lỗi thì hắn sẽ bỏ qua.
Sở dĩ Tiêu Lâm phát tiết như vậy là bởi hắn đang rất đau đầu sau khi liên thần với Mông Ngạo. Hắn sợ nếu không đập phá như vậy thì hắn sẽ không kìm được mà ra tay với Tân phu nhân!
“Ngươi đừng có mơi"
Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà ta cao cao tại thượng, không thể nào cúi đầu trước con rể được.
“Có giỏi thì giết ta đi!"
Ban nấy bà ta đã nhận ra Tiêu Lâm căn bản không dám giết mình nên càng kiêu ngạo hơn!
Hai mắt Tiêu Lâm đỏ ngàu. Hôm nay Tân phu nhân không chịu khuất phục thì Tần gia sẽ vĩnh viễn không được yên! Những con sói đang rình rập Tần phủ sẽ tìm được cơ hội!
Nhưng Tiêu Lâm hắn cũng sẽ không thỏa hiệp!
"Ta đánh bà cũng đủ rồi. Nếu bà vẫn không phục thì!”, Tiêu Lâm hơi nghiêng đầu: “đừng trách ta không khách sáo!"
"Nghĩa An!"
Lúc này có người gọi tên hiệu của Tân phu nhân.
Đám người đang bế tắc quay về phía phát ra âm thanh, là bà Tiêu. “Mẹ?"
Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.
Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!
Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"
bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?”
bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"
Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.
'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!
“Mẹ?”
Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.
Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!
Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"
bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?"
bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"
Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.
'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!
Trong tay nhà họ Tiêu nó có sức mạnh trừng trị cả hoàng tộc! Nếu không phải bất đắc dĩ thì bà Tiêu cũng sẽ không nói ra chuyện này!
Nhưng mọi người trong hoàng tộc đều biết điều đó!
Hựu Khoan đứng giữa đám người hầu của Tần gia xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm kinh ngạc!
Tiêu Lâm không phải kẻ không quyền không thế và dễ đối phó như lời Nguy Thanh đã nói!
Ở Rể
Từ khi Tiêu Lâm vào Tần phủ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đi khắp các ngõ ngách trong phủ!
Cây cổ thụ nhiều năm tuổi này là báu vật của Tần lão thái thái? Chặt!
Món đồ sứ này là do Tân Phong khó khăn lắm mới có được, trị giá mấy vạn lượng vàng?
Đập!
Thanh kiếm này là chiến lợi phẩm Tần phu nhân thu được và vô cùng trân trọng!
Ném!
Con cá này tượng trưng cho sự may mắn và hạnh phúc!
Nướng ăn!
Chết tiệt!
Những người hầu này bình thường luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, ỷ thế ức hiếp người? Đánh!
Những khóm hoa này là thứ Tân Phượng Uyển yêu thích?
Chém nát!
Sao mấy cái cột nhà này trông giống đám người nhà họ Tần cao cao tại thượng như vậy!
Đốn luôn!
Tiêu Lâm giống như một con cá nhanh nhẹn hoạt bát, nhảy ùm xuống cái ao là Tần phủ, khiến nước bắn tung tóe trên mặt ao vốn tĩnh lặng! Khiến cho đám tôm cá dưới ao đều bị sốc!
Tần phu nhân khó khăn lắm mới tỉnh lại được thì lại thấy cảnh Tần phủ như bãi chiến trường tan hoang, những thứ quý giá đều bị đập phá. Trong lòng bà ta tiếc đến rỏ máu, suýt thì ngất đi lần nữa.
Kết qủa là Tiêu Lâm còn nhấn mạnh thêm một lần nữa với bà ta là hắn sẽ đập. nát Tần phủ!
Cứ như vậy cho đến khi con trai hắn ra đời!
Nếu con trai hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ làm nhiều việc còn quá đáng hơn là đập phá Tân phủ!
Người nhà họ Tần giỏi cầm quân đánh trận, bọn họ trước kia không bao giờ thua khi đấu với Tiêu Lâm. Nhưng ai mà ngờ được lúc đấu thơ Tiêu Lâm lại trở nên biến thái như vậy!
Cho dù bây giờ bọn họ có đấu với Tiêu Lâm thì cũng nhất định sẽ thua! Đến 'Tân tướng quân cũng không biết vì sao Tiêu Lâm lại mạnh như vậy! Nhưng hiển nhiên, bọn họ không thể coi hắn như một cô gia vô dụng được nữa!
Tân phu nhân không chịu xin lỗi, nhà họ Tần đành phải cử người đến mời bà Tiêu.
Khi bà Tiêu nhìn thấy con trai mình, hắn và hai hộ vệ đã đánh nhau đến nỗi tóc tai như tổ quạ, ánh mắt hắn sắc lạnh bất thường như có ánh sáng bắn ra tứ
phía, khí thế hừng hực.
Tiêu Lâm cao lớn đứng trong gió lạnh, nhìn chằm chằm Tần tướng quân và Tân phu nhân. Hắn muốn một lời xin lỗi.
Chỉ cần một lời xin lỗi.
Chỉ cần bà ta chịu xin lỗi thì hắn sẽ bỏ qua.
Sở dĩ Tiêu Lâm phát tiết như vậy là bởi hắn đang rất đau đầu sau khi liên thần với Mông Ngạo. Hắn sợ nếu không đập phá như vậy thì hắn sẽ không kìm được mà ra tay với Tân phu nhân!
“Ngươi đừng có mơi"
Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà ta cao cao tại thượng, không thể nào cúi đầu trước con rể được.
“Có giỏi thì giết ta đi!"
Ban nấy bà ta đã nhận ra Tiêu Lâm căn bản không dám giết mình nên càng kiêu ngạo hơn!
Hai mắt Tiêu Lâm đỏ ngàu. Hôm nay Tân phu nhân không chịu khuất phục thì Tần gia sẽ vĩnh viễn không được yên! Những con sói đang rình rập Tần phủ sẽ tìm được cơ hội!
Nhưng Tiêu Lâm hắn cũng sẽ không thỏa hiệp!
"Ta đánh bà cũng đủ rồi. Nếu bà vẫn không phục thì!”, Tiêu Lâm hơi nghiêng đầu: “đừng trách ta không khách sáo!"
"Nghĩa An!"
Lúc này có người gọi tên hiệu của Tân phu nhân.
Đám người đang bế tắc quay về phía phát ra âm thanh, là bà Tiêu. “Mẹ?"
Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.
Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!
Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"
bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?”
bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"
Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.
'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!
“Mẹ?”
Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.
Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!
Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"
bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?"
bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"
Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.
'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!
Trong tay nhà họ Tiêu nó có sức mạnh trừng trị cả hoàng tộc! Nếu không phải bất đắc dĩ thì bà Tiêu cũng sẽ không nói ra chuyện này!
Nhưng mọi người trong hoàng tộc đều biết điều đó!
Hựu Khoan đứng giữa đám người hầu của Tần gia xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm kinh ngạc!
Tiêu Lâm không phải kẻ không quyền không thế và dễ đối phó như lời Nguy Thanh đã nói!
Ở Rể
Đánh giá:
Truyện Ở Rể
Story
Chương 382: Sắc mặt Tần phu
10.0/10 từ 21 lượt.