Ở Rể
Chương 273: C273: Sau khi vào triều
Tần Bát Phương vừa trở về đã nổi cơn thịnh nộ trừng trị con cháu như vậy, xem ra tình cảm ông ấy dành cho Tiêu Lâm không hề nhỏ.
Liên tục hai ngày, Tiêu Lâm phải ở lại Tân phủ vì Tân Bát Phương mỗi ngày. đều sai người mời cô gia đến, hai người trò chuyện, uống rượu rất vui vẻ.
Giờ Tiêu Lâm đã là Trạng nguyên nên ngày mai hắn sẽ phải vào cung đê hoàng đế điểm Hàn Lâm. Điểm Hàn Lâm có nghĩa là hoàng đế sẽ ban cho các Tiến sĩ một chức quan trong triều.
"Sau khi vào triều, trở thành quan thần, nhất định phải cẩn cẩn trong trong mọi lời nói và việc làm".
Tân Bát Phương chỉ dạy Tiêu Lâm rất nhiều, nhưng đối với chuyện trước đó Tiêu Lâm bắt Tần Phượng Uyển đi chân trần, ông ấy lại không mảy may nhắc đến.
Tân Phong và Tân Phượng Uyển đang quỳ ở từ đường, Tân phu nhân và Tân lão thái thái muốn vào cầu xin cho họ, nhưng ngay cả cánh cổng ngoài sân cũng không qua được.
Tân Bát Phương rất nhiệt tình, mỗi lần Tiêu Lâm nhắc: "Tổ phụ, Tân Phượng Uyển và cháu..."
Hắn cứ nhắc đến cái tên Tân Phượng Uyển là Tân Bát Phương liền trở nên cực kỳ không kiên nhẫn: "Đừng nhắc tới đứa cháu gái bất hiếu đó nữa, hai ông cháu chúng ta cùng nói chuyện vui vẻ đi".
Có thể thấy, Tân Bát Phương quả thực rất nghiêm khắc với con cháu, lần này ông ấy đã thực sự rất tức giận.
Vậy chỉ đành đợi nhậm chức quan xong rồi nói chuyện hoà ly với Tân Phượng Uyển vậy.
Tiêu Lâm nghĩ như vậy, đến lúc hắn làm quan trong triều sẽ được cả danh lẫn lợi! Lúc đó hắn sẽ được tự do và hạnh phúc!
Tân Phượng Uyển chính là gánh nặng!
"Tần Gối, lão tướng quân hai ngày nay đều ở cùng cô gia sao?"
Ở ngoài cửa, Tân phu nhân hỏi Tần Cối. Tân Gối đã đi theo Tần Bát Phương nhiều năm, là tâm phúc của lão tướng quân. Những trường hợp không tiện có mặt
người ngoài mà Tần Bát Phương vẫn cho Tần ở lại, từ đó có thể thấy địa vị của hắn ta trong lòng lão tướng quân không hề tâm thường.
"Bẩm phu nhân, đúng vậy".
Tân Cối cũng đi ở rể nhưng hắn không may mắn như Tiêu Lâm, được làm rể một gia tộc giàu có. Hắn ta vốn là nô lệ Côn Luân, sau khi thoát khỏi thân phận nô lệ và trở thành hộ vệ, hắn ta vì muốn lấy vợ sinh con nên đã lấy con gái một gia đình nông dân ở ngoại ô kinh thành.
Hắn ta được Tần Bát Phương trọng dụng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Thân phận nô lệ Côn Luân và một tên ở rể chẳng là gì trong mắt người khác.
Đặc biệt là Tân phu nhân và Tần lão thái thái chưa bao giờ có thiện cảm với Tần Gối. Mỗi khi lão tướng quân không có mặt là chẳng coi hắn ta ra gì.
Hiện tại Tiêu Lâm đã hại đứa con, đứa cháu họ hết mực cưng chiều phải quỳ trong từ đường, khiến họ ghét lây cả Tân Cối. Cùng là hạng ở rể như nhau, làm gì có kẻ nào tốt lành?
Nếu không phải vì nể mặt lão tướng quân, một kẻ hèn mọn như Tần Cối làm sao có thể bước vào Tần phủ?
"Người như vậy tốt nhất nên chết đi! Hắn đến hại nhà chúng ta!" Tân lão thái thái gõ nạng xuống đất. Trượng phu là trời, lão tướng quân nhất quyết vì một tên ở rể mà trừng phạt cháu ruột mình. Thế nhưng Tần lão thái thái cũng không tiện tham gia vào, chỉ có thể ở bên ngoài tức giận.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận", Tân phu nhân tuy rất bất mãn nhưng cũng không dám làm trái lời lão tướng quân. Nếu đã không thể cầu xin thì đứng đây mãi cũng không phải là cách: “Sau ngày mai là hai đứa trẻ cũng được ra ngoài rồi. Trời đang rét buốt, chúng ta về trước đi".
"Được, được".
Hai người quay người rời đi không bao xa, cửa sân "két" một tiếng mở ra, Tiêu Lâm lách người đi ra.
Hắn nhanh chóng đuổi kịp, chào hỏi hai người họ một cách lấy lệ. Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, thậm chí không thèm nhìn hắn.
"Tân phu nhân, Tần lão thái thái, Tân Cối không thể tin cậy được, từ hôm nay. trở đi, hắn không được ở một mình với lão tướng quân".
Tiêu Lâm có thành kiến với Tân Cối không chỉ vì hắn trùng tên với gian thần trong lịch sử mà còn vì hành vi đáng ngờ của hắn và Dương Lạc, Tống Trí khi ở bữa tiệc trong cung.
Vừa rồi Tiêu Lâm đã khéo léo đề cập chuyện này với lão tướng quân, nhưng lão tướng quân lại không mấy để tâm. Dù sao người này đã ở bên ông ấy nhiều năm, chỉ một ánh mắt cũng không phải là bằng chứng xác thực.
Lão tướng quân chỉ cười ha ha, sau đó chủ đề này kết thúc.
Ở Rể