Ở Rể
Chương 224: C224: Hắn ta ra khỏi ngục rồi sao
Tiêu Lâm ở Minh Nguyệt Lâu đãi khách, ngay cả kẹo mừng phát ở ngoài cửa cũng là kẹo sâm, không ít trẻ con đến Minh Nguyệt Lâu xin kẹo ăn.
Kẹo sâm là nhân sâm được nghiền nát sau đó dùng nước đường khuấy cùng bột nhân sâm, cô đặc thành kẹo, là món ăn vật chỉ có trẻ con nhà quyền quý mới ăn được, không những đắt tiền mà còn hiếm có.
Tiêu Lâm ra lệnh Minh Nguyệt Lâu phát cho người đi đường giống như phát củ cải trắng.
Người đời cười Tiêu Lâm có tiền khoe khoang, cười hắn sĩ diện, cười hắn dùng tiền để tô điểm cho thân phận ở rể.
Chỉ có Tiêu Lâm biết mình đang làm gì.
Ở thời hiện đại, mỗi một trường tiểu học đều sẽ dạy trẻ con một đạo lý, người xưa có dùng cả đời cũng không thể hiểu được đạo lý này.
Đạo lý đó là: tư tưởng quyết định hành vi, hành vi quyết định tính cách, tính cách quyết định số mệnh.
Bọn họ cho rằng thứ có thể thay đổi số mệnh là quyền và thế trong tay, nhưng thực ra thứ thay đổi số mệnh là tư tưởng hừng hực cháy trong lòng mỗi người, là sự kiên trì bất khuất.
Những hành động đáng ngạc nhiên của Tiêu Lâm đều để thay đổi cách nghĩ của con người, dù chỉ là một ý nghĩ rất nhỏ.
Chỉ những người từng chứng kiến phồn hoa sung túc mới có thể khơi dậy mong muốn được sống sung túc trong bọn họ.
Đó mới là mục đích hôm nay Tiêu Lâm mở tiệc đãi khách.
Tiêu Lâm đang từng bước phá vỡ hệ thống tư tưởng và nhận thức của con người Đại Ngụy.
Tiêu Lâm muốn cho mọi người dân cảm thấy bọn họ xứng đáng có được mọi thứ. Có lẽ là một viên kẹo mà lúc trước bọn họ không thể mua nổi, có lẽ là một bữa ăn mà lúc trước bọn họ không ăn được, có lẽ là một tửu lâu mà lúc trước bọn họ chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Nhận thức chỉ là công cụ để bọn họ trở nên giàu có. Hoàng đế có thể cung cấp công cụ này.
Tư tưởng mới thật sự là mầm lửa phừng cháy.
Chỉ có Tiêu Lâm có tư tưởng thời hiện đại mới có thể cho họ hạt giống tư tưởng đó.
Những lời nói đường đường chính chính trên đây là những từ ngữ chọn lọc Tiêu Lâm nghĩ sẵn để đối phó với văn nhân.
Mở tiệc xa hoa, nhất định sau này sẽ có người hỏi hắn vì sao lại phô trương lãng phí như vậy. Không tìm một lý do đường hoàng thì sao có thể cho thấy hắn cao thượng?
Thật ra cách nghĩ thật sự của hắn là: hôm nay ta đãi tiệc là để cho những nhà quyền quý ở kinh thành kia biết rằng ta có tiền!
Toàn thân ta đều là mùi tiền! Các người làm gì được! Hừi
A Thạch ở ngoài cửa nhiệt tình mời gọi người ta vào ăn, người dân đi ngang qua đứng nhìn từ xa, ban đầu ngại không dám vào.
Cho đến khi A Thạch nhiều lần giải thích, bữa tiệc này thật sự miễn phí, do Tiêu Lâm đại công tử của Tiêu gia mời khách, vài người dân can đảm mới dám vào trong Minh Nguyệt Lâu lộng lẫy nguy nga.
Hôm nay Tiêu Lâm mời khách, không dùng danh nghĩa cô gia của Tần phủ.
Tiêu Lâm không nhắc chữ nào về Tần gia.
Tân Phượng Uyển rất không vui, nàng là đại tiểu thư cao quý ngồi ở đây, thế mà lại dùng bữa cùng một đám dân thường. Dân thường dùng bữa không có nhiều trình tự và lễ nghĩa giống nhà quyền quý, chỉ ăn uống, nói cười lớn tiếng, vô cùng náo nhiệt.
Nàng vô cùng chán ghét, một đám người thô lỗ. Nếu chỉ như vậy mà Tần Phượng Uyển đã không chịu nổi, vậy thì cảnh tượng tiếp theo sẽ khiến nàng đứng ngồi không yên.
Tiếng vó ngựa vang lên, mười một con ngựa dừng trước Minh Nguyệt Lâu.
Ngựa là ngựa tốt, nhưng trên ngựa là mười một nô lệ Côn Luân cao to.
Đây là những người mà Bạch Khởi lựa chọn theo lời dặn của Tiêu Lâm, sau này chuyên phụ trách sòng bạc và tửu lâu.
Đừng nói là Tần Phượng Uyển, ngay cả bách tính cũng sửng sốt.
Minh Nguyệt Lâu vốn náo nhiệt bỗng chốc lặng im. Chưởng quỹ của Minh Nguyệt Lâu đầy vẻ hoang mang và kinh ngạc. Tiêu Lâm mời khách bốn phương, mời luôn cả nô lệ Côn Luân sao?
Tần Phượng Uyển làm bộ làm tịch bịt mũi. Bên ngoài Minh Nguyệt Lâu có một đôi mắt quen thuộc, Chu... Hành?
Hắn ta ra khỏi ngục rồi sao?
Nàng hoảng hốt, Tiêu Lâm ngồi ngay cạnh nàng, còn cố tình nắm tay nàng giả vờ thân mật.
Tân Phượng Uyển được phu quân dắt đi mà như bị bắt gian, nàng xấu hổ muốn giấy khỏi tay Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm lạnh lùng liếc nhìn ngoài cửa, hóa ra là gian phu ở đó.
Ở Rể