Ở Rể
Chương 151: C151: Có chuyện gì
Dạo này Tiêu gia bị người người chán ghét, ai cũng muốn phun đầy nước miếng lên tường nhà Tiêu gia. Lần này Tiêu Lâm lại đỗ đầu bảng, họ càng hận Tiêu Lâm tới nghiến răng nghiến lợi, muốn chặt đầu uống máu hẳn.
Nhưng họ có hận cỡ nào cũng chỉ có thể ôm trong lòng, người thua nhiều tiền càng muốn lấy lại toàn bộ từ hẳn.
Nếu bọn họ mua được thơ của Tiêu Lâm, bây giờ hẳn đã có danh tiếng sao Văn Khúc, chỉ cần mua thơ bán lại thì phát
tài không thành vấn đề.
Những người ôm suy nghĩ như thế toàn là những con bạc. đã thua không ít tiền.
Đợi người ở cửa nhà Tiêu gia giải tán, họ mới lén mang bánh ngọt đến gọi Tiêu Tịnh ra: “Tiêu tiểu thư, tiểu nhân có việc cầu xin, ha ha hai”.
“Có chuyện gì?”, Tiêu Tịnh nghỉ ngờ nghiêng đầu nhìn mấy kẻ xa lạ lén lút này, trừ nô bộc trong nhà, đây là lần đầu có người tôn kính gọi cô bé là tiểu thư.
“Chẳng phải hôm qua cô đã nói muốn bán thơ từ của Tiêu hội nguyên à, bọn ta mual”, dẫn đầu bọn họ là một tên gầy ốm, gió thổi qua là ngã. Gã vịn khung cửa nhìn quanh như sợ người khác giành với mình.
“Ngươi mua không nổi đâu!”.
Trong lời nói của Tiêu Tịnh có chứa sự tự tin đối với Tiêu Lâm. Huynh trưởng đã dặn, một chữ thì phải nghìn vàng mới bán.
Bài thơ đó là bài "Uống rượu" của Đào Uyên Minh, bao gồm tiêu đề tổng cộng có 52 chữ:
Uống rượu
Làm nhà giữa cõi tục, mà không xe ngựa ran. Hỏi người sao được thế? Lòng xa cảnh tự nhàn. Dưới giậu Đông hái cúc, xa thấy núi Nam Sơn.
Khí núi chiều thêm vẻ, chim bay về cùng đàn.
Bên trong bao ý đẹp, muốn nói lại quên luôn.
Nếu muốn mua bài thơ thì phải trả năm vạn hai nghìn lượng.
Mấy ngày trước, Tiêu Tịnh bị người ta chế giễu ở đầu đường, bảo cô bé mơ mộng hão huyền, muốn bán thơ đổi tiền cơà?
Hôm nay, Tiêu Tịnh còn định tính luôn dấu ngắt câu, huynh trưởng bảo thôi, làm ăn thì nên có chừng mực, tính thêm tiêu đề là được rồi.
Vì vậy, bài thơ vốn tên là "Uống rượu" được huynh trưởng sửa lại thành "Vui vẻ uống rượu cùng người trong núi sâu”, nhiều hơn bảy chữ là bảy nghìn lượng.
Tiêu đề và thơ 59 chữ, hôm trước chỉ cần bỏ ra 500 lượng để mua bài thơ, giờ là năm vạn chín nghìn lượng mới mua. được.
Ha ha ha!
Tiêu Tịnh phải khen huynh trưởng cơ trí!
Mấy người này chỉ biết Tiêu Tịnh có thơ nhưng không biết nội dung bài thơ. Tên gầy vịn khung cửa hụt tay, mặt khó tin. Lần đầu gã nghe nói tiêu đề cũng tính tiền, mà còn dài như: thế nữa! Tận chín chữ?
Nghèo tới điên rồi à?
Mọi người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt u sầu, dù bán luôn cả bọn họ, bọn họ cũng không mua nổi.
Họ hối hận, vô cùng hối hận!
Hôm qua mà mua thì tốt biết bao?
Một chữ nghìn vàng, đứa ngu mới mua.
Xưa nay Đại Ngụy có nhiều Hội nguyên, không có người nào bán thơ như Tiêu Lâm, cũng không ai dám bán mắc như thế.
Chắc Tiêu Lâm này nghèo đến điên rồi nên mới tham lam như vậy.
Họ liên tục thở dài, Tiêu Tịnh cười đắc chí. Những kẻ ngu ngốc này nói sau này thơ của huynh trưởng sẽ là cỏ dại ven đường, vứt bừa cũng chẳng ai muốn, còn dám bán năm trăm lượng.
Hôm nay bán hơn năm vạn, bọn họ lại cứ muốn cho bằng được! Mua không được thì tức giận. Tiêu Tịnh lùi ra sau, sợ họ thẹn quá mà nổi giận.
“Tiêu tiểu thư, bán bài thơ này cho lão phu đi!”.
Một ông lão ăn mặc đắt tiền đi tới, theo sau là rất nhiều thị vệ.
Tiêu Tịnh sửng sốt, huynh trưởng nói cô bé lên đường lớn mới có người bằng lòng mua thơ, nay cửa còn chưa ra mà đã có người tới tận nhà mua?
Tên gầy thấy mình không có hi vọng mua thơ cũng không dám cướp. Có người khác đến mua, bọn họ đành ủ rũ cúi đầu đứng cạnh, muốn coi tên ngốc nào dư tiền mua một bài thơ như vậy.
Một chữ nghìn vàng! Đó là một chữ giá trì nghìn lượng! Không phải kẻ bình thường có thể mua nổi!
Năm vạn chín nghìn lượng, dùng để tiêu xài không phải là sung sướng hơn à?
Ở Rể