Ở Rể
Chương 149: C149: Là ta sơ ý rồi
61@-
“Là ta sơ ý rồi, mong công công lượng thứ”.
Mã công công xua tay, cười cười. Tương lai Tiêu Lâm tiền đồ vô hạn, đương nhiên bà Tiêu cũng vô cùng cao quý, sao ông ta có thể so đo với bà những chuyện nhỏ này?
“Sáng sớm con trai ta đã ra ngoài xem bảng, bây giờ vẫn chưa về, để công công ở đây đợi nhiều giờ đúng là thất lễ”.
“Hội nguyên là môn sinh của thiên tử, lại là người tài hoa xuất chúng, lão nô có thể đợi Hội nguyên là phúc của lão nô”.
Mã công công cười đáp, xem ra bà Tiêu vẫn chưa biết chuyện Tiêu Lâm đại náo sòng bạc. Hắn giấu bà Tiêu đến sòng bạc, không làm bà Tiêu lo lắng, cũng là một đứa con có. hiếu.
Hai người đang nói chuyện, Tiêu Lâm đã quay về.
Hảẳn vô cùng hăm hở, chắp tay hành lễ: “Mã công công, Tiêu mỗ đến muộn, xin hãy thứ tội”.
Hắn không tổn hại gì, tinh thân phấn chấn, xem ra hắn đã thắng chuyện sòng bạc, danh lợi đều thu về tay. Mã công công mỉm cười: “Ngày đại hỉ của Hội nguyên sao lại có tội được? Thánh chỉ đến, Tiêu Hình tiếp chỉ!”.
Do lúc trước báo danh khoa cử, thông tin hộ tịch viết là Tiêu Hình, cho nên trên thánh chỉ vẫn là Tiêu Hình chứ không phải Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm cùng mọi người quỳ xuống, Mã công công cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Đại Ngụy năm 41, thi Hội ân khoa kinh thành, tài tử kinh thành Tiêu Hình đỗ thủ khoa, hi vọng tiếp tục phát huy, không phụ kỳ vọng của trãm! Tại đây chiếu cáo thiên hạ! Toàn quốc đồng khánh! Vọng khâm thử!”.
Trừ thi Hương đổi thành thi Hội ra, nội dung thánh chỉ không khác gì lần trước.
Tiêu Lâm hiểu ý, hô ba lần vạn tuế, tiếp nhận thánh chỉ.
Lần này, Hoàng đế trừ ban thưởng nghìn lượng hoàng kim thì không có gì khác.
Những rương vàng được khiêng vào Tiêu gia, nhưng không có giấy bút mực nghiên như lần thi Hương.
Mã công công thấy hắn nghi ngờ, nói bên tai Tiêu Lâm: “Ý của bệ hạ, Hội nguyên đã hiểu lúc này Đại Ngụy âm dương điên đảo, bút mực của cậu cần phải nhuốm máu mới có thể vào triều, bệ hạ không cần nói rõ thêm nữa”.
Ý của bệ hạ vẫn như trước.
Tiêu Lâm gật đầu, sau đó âm thầm kinh ngạc, mình đoán đúng rồi.
Thi Hương, thi Hội có là gì, phần thưởng mới là khảo nghiệm của Hoàng đế.
Cổ nhân nói chuyện đúng là vòng vo, quả nhiên gần vua như gần hổ. Nếu Tiêu Lâm không đoán được ý của Hoàng đế, thi được Trạng nguyên, Hoàng đế cũng sẽ không trọng dụng.
Mã công công nói xong, bà Tiêu với vai trò đương gia chủ mẫu, lần trước lấy mười lượng vàng thưởng cho Mã công công, lần này là năm mươi lượng, tương đương năm cân, hai khay vàng.
Mã công công sửng sốt, dù là thế gia cũng không hào. phóng như vậy, xua tay: “Phu nhân khách sáo quá rồi”.
“Công công biết đấy, Tiêu gia vốn sa sút, hôm nay là hỉ sự trăm năm hiếm gặp, công công đã vất vả đến đây một chuyến thì đừng chối từ”.
Bà Tiêu cười dịu dàng, Tiêu Lâm gật đầu: “Mong công công nhận cho, coi như Tiêu gia mời công công ăn cơm uống trà”.
Ở Rể
Mã công công chờ lâu nhưng không nóng vội, trò chuyện trong nhà ngoài cửa với bà Tiêu thật lâu.
Ở Tiêu gia một lúc lâu, mùi hương rượu lan tràn trong sân, Mã công công khẽ ngửi, nhận ra hương rượu này thơm nồng.
“Lão nô không biết Tiêu hội nguyên còn có sở thích ủ rượu đấy”.
Bà Tiêu gật đầu đáp. Nhắc tới thì đứa con trai này đúng là nhiều ý tưởng lạ, nào là ủ rượu, nào là trồng ớt hỉ, trừ đọc sách viết chữ thì cứ thích làm mấy chuyện vặt này.
“Chi bằng phụ nhân rót một ly rượu cho công công nếm thử?”.
Bà Tiêu đang định đứng dậy, Mã công công xua tay, cười hiền hòa: “Phu nhân khách sáo rồi, lão nô có việc công, không thể uống rượu”.
“Là ta sơ ý rồi, mong công công lượng thứ”.
Mã công công xua tay, cười cười. Tương lai Tiêu Lâm tiền đồ vô hạn, đương nhiên bà Tiêu cũng vô cùng cao quý, sao ông ta có thể so đo với bà những chuyện nhỏ này?
“Sáng sớm con trai ta đã ra ngoài xem bảng, bây giờ vẫn chưa về, để công công ở đây đợi nhiều giờ đúng là thất lễ”.
“Hội nguyên là môn sinh của thiên tử, lại là người tài hoa xuất chúng, lão nô có thể đợi Hội nguyên là phúc của lão nô”.
Mã công công cười đáp, xem ra bà Tiêu vẫn chưa biết chuyện Tiêu Lâm đại náo sòng bạc. Hắn giấu bà Tiêu đến sòng bạc, không làm bà Tiêu lo lắng, cũng là một đứa con có. hiếu.
Hai người đang nói chuyện, Tiêu Lâm đã quay về.
Hảẳn vô cùng hăm hở, chắp tay hành lễ: “Mã công công, Tiêu mỗ đến muộn, xin hãy thứ tội”.
Hắn không tổn hại gì, tinh thân phấn chấn, xem ra hắn đã thắng chuyện sòng bạc, danh lợi đều thu về tay. Mã công công mỉm cười: “Ngày đại hỉ của Hội nguyên sao lại có tội được? Thánh chỉ đến, Tiêu Hình tiếp chỉ!”.
Do lúc trước báo danh khoa cử, thông tin hộ tịch viết là Tiêu Hình, cho nên trên thánh chỉ vẫn là Tiêu Hình chứ không phải Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm cùng mọi người quỳ xuống, Mã công công cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Đại Ngụy năm 41, thi Hội ân khoa kinh thành, tài tử kinh thành Tiêu Hình đỗ thủ khoa, hi vọng tiếp tục phát huy, không phụ kỳ vọng của trãm! Tại đây chiếu cáo thiên hạ! Toàn quốc đồng khánh! Vọng khâm thử!”.
Trừ thi Hương đổi thành thi Hội ra, nội dung thánh chỉ không khác gì lần trước.
Tiêu Lâm hiểu ý, hô ba lần vạn tuế, tiếp nhận thánh chỉ.
Lần này, Hoàng đế trừ ban thưởng nghìn lượng hoàng kim thì không có gì khác.
Những rương vàng được khiêng vào Tiêu gia, nhưng không có giấy bút mực nghiên như lần thi Hương.
Mã công công thấy hắn nghi ngờ, nói bên tai Tiêu Lâm: “Ý của bệ hạ, Hội nguyên đã hiểu lúc này Đại Ngụy âm dương điên đảo, bút mực của cậu cần phải nhuốm máu mới có thể vào triều, bệ hạ không cần nói rõ thêm nữa”.
Ý của bệ hạ vẫn như trước.
Tiêu Lâm gật đầu, sau đó âm thầm kinh ngạc, mình đoán đúng rồi.
Thi Hương, thi Hội có là gì, phần thưởng mới là khảo nghiệm của Hoàng đế.
Cổ nhân nói chuyện đúng là vòng vo, quả nhiên gần vua như gần hổ. Nếu Tiêu Lâm không đoán được ý của Hoàng đế, thi được Trạng nguyên, Hoàng đế cũng sẽ không trọng dụng.
Mã công công nói xong, bà Tiêu với vai trò đương gia chủ mẫu, lần trước lấy mười lượng vàng thưởng cho Mã công công, lần này là năm mươi lượng, tương đương năm cân, hai khay vàng.
Mã công công sửng sốt, dù là thế gia cũng không hào. phóng như vậy, xua tay: “Phu nhân khách sáo quá rồi”.
“Công công biết đấy, Tiêu gia vốn sa sút, hôm nay là hỉ sự trăm năm hiếm gặp, công công đã vất vả đến đây một chuyến thì đừng chối từ”.
Bà Tiêu cười dịu dàng, Tiêu Lâm gật đầu: “Mong công công nhận cho, coi như Tiêu gia mời công công ăn cơm uống trà”.
Ở Rể
Đánh giá:
Truyện Ở Rể
Story
Chương 149: C149: Là ta sơ ý rồi
10.0/10 từ 21 lượt.