Ở Rể Bằng Thực Lực
C90: Anh hùng buổi tối tốt lành nhá
Hành lang phòng karaoke chìm vào yên tĩnh.
Đám nhân viên đứng sau lưng Vũ Phát lập tức ngậm miệng tập thể và nhìn chằm chằm quan sát Hạ Niệm Chân.
Triệu Sương tưởng bọn họ sợ ngu người rồi nên đang định nói tiếp, nào ngờ cả bọn lại đột ngột ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha. Buồn cười không đỡ nổi, không ngờ Hoa Hình này vẫn còn những người mặt dày mày dạn đến thế, có cái cột là trườn bò lên mà dám bò cũng hay đấy không đùa.”
“Xỉu mất. Xỉu mất. May là chúng ta nhắc tới chủ tịch tập đoàn đấy, nếu chúng ta nói là chủ tịch thành phố Hoa Hình thì có khi cô ta cũng đứng ra nhận vơ luôn.”
“Đẹp thì có đẹp đấy nhưng không có não, tiếc quá trời quá đất.”
“…”
Phản ứng của bọn họ khiến mặt Triệu Sương tái nhợt như tờ giấy.
Cô ấy không ngờ đám người đó lại không chịu tin, đã thế còn hống hách ngửa mặt lên trời cười nhạo bọn họ.
Hạ Niệm Chân cũng phải nhíu mày thật chặt.
Cô từng nghĩ rằng tập đoàn Đình Hoàng này nằm trong tay cha con Đình Thanh bao nhiêu năm nay thì ít nhiều gì cũng bị ô nhiễm nhưng cô lại không ngờ cả cái tập đoàn đều cùng một giuộc giống hệt nhau. Thứ cốt lõi của công ty hay tập đoàn chính là văn hóa công sở, môi trường sẽ tạo nên con người. Văn hóa công sở là thứ rèn luyện phẩm chất nhân viên mỗi ngày nhưng tập đoàn Đình Hoàng lại chứa đầy rác thế này thì việc tiếp nhận nó sẽ rất khó khăn cho cô.
Hạ Niệm Chân lên tiếng: “Tin hay không tin gì thì tùy các người, chờ đến buổi lễ nhậm chức của tôi vào ngày mai thì sự thật sẽ được sáng tỏ. Tới lúc đó, điều đầu tiên tôi muốn làm chính là thay đổi văn hóa công sở cũng như phẩm chất của nhân viên, tôi tin rằng các người sẽ không phải là ngoại lệ ở tập đoàn Đình Hoàng.”
Vũ Phát đặt tay lên trán và bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ôi tôi chết mất, cô ta lại còn diễn thật quá kìa. Này cô gái, cô có học khoa diễn xuất của trường nghệ thuật danh tiếng nào không đấy? Cô bớt vẽ rắn thêm chân trước mặt tôi đi, tôi không muốn xé nát bức tranh đó tí nào. Chẳng vui gì cá”
Vũ Phát chưa được gặp chủ tịch mới trong lời đồn và những tin tức gã nhận được cũng cực kỳ ít ỏi, nhưng dùng ngón châm để nghĩ là đủ để biết người mua được tập đoàn Đình Hoàng sẽ cực kỳ giàu có và đầy quyền lực.
Đó là nhân vật có thể chạy tới một nơi xoàng xĩnh tầm trung như Karaoke Kingdom để tiêu tiền ư? Nếu có đi cũng phải tới những nơi đắt đỏ cao cấp như karaoke Hoa Anh Đào chứ.
Vả lại cô ta chỉ có sáu bảy nhân viên, thế thì hơi ít ỏi quá rồi.
Vũ Phát nhận được sự ủng hộ của các nhân viên cấp dưới vì những lời đó:
“Giám đốc nói rất có lý, làm sao chủ tịch họ Hạ của chúng ta lại trông như kẻ nghèo rớt mồng tơi thế này được?”
“Chậc chậc. Theo tôi thấy thì cô gái này ỷ mình có chút sắc đẹp nên muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của giám đốc chúng ta đấy, ai mà biết được cô ta đang âm mưu điều gì.”
“Nói đúng lắm. Nhưng tôi có nghe phong thanh đâu đó nói chủ tịch mới của chúng ta là một cô gái trẻ rất xinh đẹp.”
“Hà hà. Thế thì xứng đôi với giám đốc Vũ Phát của chúng ta quá còn gì. Tài năng và vẻ đẹp trai của anh ấy sẽ khiến chủ tịch mới nhận chức đê mê không thể thoát ra được mất.”
“…”
Mọi người nịnh bợt ton hót những lời có cánh khiến Vũ Phát sướng như tiên, mắt trái bị đánh sưng phù cũng chẳng khiến gã thấy đau đớn nữa.
Nhưng ngoài mặt vẫn cố làm bộ tỏ thái độ khó chịu, giơ tay lên nói: “Khụ khụ. Khiêm tốn, khiêm tốn thôi mọi người. Chắc tới chủ tịch mới thì phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói đến cách hành xử đấy. Ha ha ha.”
Nói xong lại quay sang nhìn Hạ Niệm Chân với vẻ háo sắc.
Chậc chậc. Đúng là càng ngắm càng thấy ngon lành, mặt mũi thì xinh xắn mà dáng người cũng lung linh đường cong quyến rũ. Mẹ nó chứ. Không biết tuyệt vời hơn ả thư ký gã chơi chán ngấy kia bao nhiêu lần. Gã nhất định phải tóm được cô gái này.
Vũ Phát liếm môi cười đê tiện: “Người đẹp à, suy đi tính lại thì hôm nay người em dẫn theo đã đánh tôi hơi đau rồi. Với khả năng của tôi thì nói không chừng thằng khốn đó sẽ không còn đồng xu dính túi và ngồi tù mọt gông đấy. Tôi nghĩ em là một cấp trên tốt nên chắc không nỡ nhìn thấy cấp dưới của mình ra nông nỗi vậy đâu. Bây giờ tôi cho em một cơ hội, em vào phòng ngồi uống mấy ly rượu với tôi rồi cùng nhau song ca bài Hoa hải đường tôi thích nhất, đồng ý không?”
Nhìn vẻ mặt núc ních mỡ và biểu cảm gớm ghiếc của Vũ Phát, Hạ Niệm Chân lại thấy buồn nôn không thể tả, cô tức giận bác bỏ ngay lập tức: “Không rảnh.”
Vũ Phát vẫn chưa bỏ cuộc, gã lại tung ra chiêu khác: “Người đẹp à, em là người tài năng giỏi giang nên hay là vậy đi, chỉ cần tối nay em có thể làm tôi vui vẻ thì tôi có thể vỗ ngực bảo đảm sẽ đưa cả nhóm các em vào tập đoàn Đình Hoàng. Em có thể lên chức quản lý của phân ngành nào đó và họ vẫn là cấp dưới làm việc cho em. Có muốn cân nhắc thử xem sao không?”
“Không cân nhắc suy nghĩ gì ở đây cả. Đừng quên việc xin lỗi nhân viên tôi.”
Thái độ từ chối hết lần này đến lần khác khiến Vũ Phát mất kiên nhẫn: “Con quỷ cái này, cô cũng ngang bướng cứng đầu quá nhỉ? Nếu cô đã không chịu ăn mềm thì đừng trách tôi đổi sang chơi cứng. Tới lúc đó hả… Ha ha, nó không đơn giản chỉ là ngồi hát hò với anh đây nữa rồi.”
Tuy Hạ Niệm Chân có rất ít người nhưng dù là nam hay nữ gì cũng đứng chặn trước mặt để bảo vệ cô, biết rõ số lượng bên mình không thể nằm trên cơ người khác nhưng bảy nhân viên không cho phép bất kỳ ai đụng tới Hạ Niệm Chân dù trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Bấy giờ, Vũ Phát giơ tay lên cản đám cấp dưới bên mình lại: “Đừng vội vàng thế, chúng ta chạy tới đây chơi đùa vui vẻ mà, tại sao phải làm bẩn tay mình vì mấy chuyện cỏn con thế này? Bạn tôi là ông chủ quán karaoke này, cũng được xem là đàn anh đàn chị xã hội đen nên cứ gọi người đó tới xử lý việc này là được.”
Dứt lời, gã thấy điện thoại di động ra với nó vài câu rồi tắt đi, vuốt vuốt mái tóc chẳng còn mấy cọng rồi tự tạo cái dáng gã nghĩ rằng rất ngầu nói: “Xong ngay.”
Sau đó đám nhân viên bên kia lập tức giơ ngón cái khe lấy lấy khen để, nào là anh tài giỏi, anh trâu bò, anh các kiểu.
Thấy thế, mặt Hạ Niệm Chân bỗng trở nên nặng nề hơn.
Họ không ngờ Vũ Phát lại quen biết với chủ quán karaoke này, đã thế người đó còn là tay xã hội đen.
Đó là kẻ những người bình thường đi làm văn phòng như bọn họ đấu lại chắc?
Nếu rơi vào tay đám xã hội đen thì hậu quả rất khó lường, tình huống đang rất tệ.
Triệu Sương khẽ nói: “Hay là chúng ta tìm cơ hội nào đó trốn đi?”
Hồng Phúc bảo: “Cố gắng hết sức thì chắc cũng không đến nỗi.”
Cả Hạ Niệm Chân cũng thấy sợ hãi và nhìn sang Vương Đông Quân để tìm kiếm sự giúp đỡ theo bản năng. Nhưng Vương Đông Quân vẫn cho tay vào túi quần đứa tựa vào vách tường như thể chẳng có gì xảy ra.
Tên đáng ghét không thấy bây giờ mình đang rơi vào tình huống nào hả?
Hạ Niệm Chân tức điên lên được.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra và một đám người lạ mặt vọt vào.
Đếm sơ sơ thì khoảng hai ba mươi người. Ai cũng hầm hầm như muốn giết người và không hề dễ chơi tí nào.
Người dẫn đường là một gã đàn ông với quả đầu bóng lưỡng với cây tăm vắt vẻo trên miệng, người khoác chiếc áo da dáng dài dợm bước tới.
Vũ Phát lập tức chạy tới, cười hơ hớ chào hỏi: “Anh Hùng. Tôi ở đây này. Đây chính là đám mù mắt không biết điều đánh tôi tơi tả đấy. Đến địa bàn của anh mà dám coi trời bằng vung thế này, anh phải xem sao đi.”
Người đó vỗ vai Hà Thuận Phát: “Ha ha. Chuyện nhỏ, cứ để tôi giải quyết cho.” Rồi lại đi thẳng về phía trước.
Vương Đông Quân chợt quay lại ngẩng đầu lên nhìn gã và nở nụ cười tươi tắn hết sức gọi là ‘hiền lành’ chào: “Ấy dà. Anh Hùng đây mà. Buổi tối tốt lành nhá.”
Trương Hùng lập tức rùng mình sợ hết hồn, cây tăm rơi luôn xuống đất và dường như chỉ trong một giây ngắn ngủi đó gã đã quay đầu lại tát bốp vào mặt Vũ Phát: “Cái con mẹ mày. Ở trên địa bàn của tao tác oai tác oái, bộ mày chán sống rồi hả?”
Ở Rể Bằng Thực Lực