Ở Rể Bằng Thực Lực
C116: Đuổi anh ta ra khỏi khách sạn
Lê Vy gật đầu nói: “Cũng đúng, anh em Tạ Văn và Tạ Liên rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Phần lớn người ở thành phố Hoa Hình này nghe nói ông Tạ Hải có đôi cháu trai cháu gái nhưng chẳng có mấy ai được thấy mặt. Nhưng nghe bảo Tạ Hải yêu thương hai đứa cháu nhà mình lắm, nhất là con bé Tạ Liên được ông ta cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa ấy.”
“Người lớn tuổi thích cháu gái là chuyện hết sức bình thường thôi mà.” Vương Đông Quân cười nói.
Anh nghĩ với quan hệ của mình với nhà họ Tạ thì chắc sau này sẽ chạm mặt anh em nhà đó nhiều.
Lê Vy bèn nhắc nhở: “Phải rồi anh Vương Đông Quân, Trần Minh có đánh tiếng với tôi nên lát nữa vào trong anh cứ ngồi cùng tôi ở bàn chính, đừng chuyển sang bàn nào khác nhé.”
“Được thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì buổi lễ khai trương đã kết thúc, mọi người lục tục vào hội trường khách sạn Hồng Ánh để tham gia buổi tiệc cảm ơn.
Vị trí bàn và chỗ ngồi bên trong cũng được sắp xếp với mục đích riêng, những chỗ ngồi càng gần bàn chính thì chứng tỏ người người đó có thân phận và địa vị càng cao.
Mặt sau của những tấm thiệp mời có ghi sẵn vị trí chỗ ngồi trong bàn tiệc, các vị khách có thể dùng thiệp mời để tìm tới vị trí dành cho mình.
Hạ Khải cầm thiệp mời vào bàn số hai ngồi xuống, đây là vị trí quan trọng nhất sau bàn số một nhưng cậu vẫn không thấy Trần Minh. Cậu nghĩ với sự thông minh bà tài giỏi của mình thì phải được ngồi ở bàn số một mới đúng.
Nếu được thì tốt nhất là cho cậu đứng lên phát biểu gì đó, vậy mới xứng với thân phận cậu bây giờ.
Đang khó chịu bực bội thì Hạ Khải trông thấy Hạ Điệp ngồi ở vị trí đối diện, cậu giật mình hỏi: “Sao chị lại ngồi đây?”
Hạ Điệp nhướng mày hỏi lại: “Sao, cậu phải cho phép thì tôi mới được ngồi đây chắc?”
“Chị ngồi đâu thì liên quan quái gì tới tôi…” Hạ Khải rụt cổ lại, không hỏi nhiều nữa nhưng tâm trạng lại càng bức bối hơn. Bây giờ ai cũng biết nhà họ Từ thua xa tập đoàn Green Light nhà họ thì lấy tư cách gì để ngồi cùng bàn với cậu? Không phục tí nào.
Cậu nghĩ lát nữa nhất định phải tìm Trần Minh hỏi cho rõ ràng.
Tất nhiên, cậu không hề biết rằng Hạ Điệp được ngồi ở vị trí này vì cô ta nhận được thiệp mời nhượng lại từ nhà họ Văn. Gia đình họ định cho Văn Thư đến tham gia buổi lễ khai trương lần này nhưng gần đây cô ta vừa mất hết mặt mũi trước cửa quán rượu Paso Doble của Trần Minh, không muốn muối mặt xuất hiện nên giả vờ lễ nghĩa nhường lại cho nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ mừng như vớ được vàng bạc châu báu nên vội vã cho Hạ Điệp tới tham gia.
Nếu không, với thân phận của nhà họ Hạ bây giờ thì bàn mười hai còn chưa tới lượt họ nữa là bàn hai.
Chuyển sang Vương Đông Quân, Lê Vy dẫn anh tới bàn tiệc chính ngồi, bên cạnh là Trần Minh.
Nhìn thấy Vương Đông Quân, Trần Minh thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Vương Đông Quân làm em sợ giật mình ấy, em cứ tưởng hôm nay anh sẽ không tới cơ. Anh mà không tới chắc lòng em băn khoăn chết mất.”
Khi hai người đang kề tai nhau tán gẫu thì Vương Đông Quân trông thấy những vị khách khác trên bàn tiệc chính.
Toàn những gương mặt quen thuộc này.
Mạo Hồng giám đốc tập đoàn Hưng Hòa này, Huỳnh Vũ tổng giám đốc ngân hàng Hoa Hình này, Lê Đan chủ khách sạn Hồng Ánh này.
Mọi người trông thấy Vương Đông Quân bèn lôi kéo chào hỏi để bắt chuyện, anh cười đáp lời từng người một vì suy cho cùng họ đều giúp đỡ anh rất nhiều lần.
Tình cờ nhất là đôi cháu trai cháu gái của Tạ Hải cũng ngồi ngay bên cạnh Vương Đông Quân và Trần Minh. Trông thấy anh, Tạ Liên lấy hơi bất ngờ: “Là anh ư?”
“À… Tôi đây.”
Tạ Liên ngượng ngùng lè lưỡi: “Ừm, cho tôi xin lỗi anh chuyện lúc nãy nhé. Anh đừng để bụng nha.”
Tạ Văn ngồi bên cạnh cũng chủ động giơ tay với Vương Đông Quân: “Chào anh, Tạ Liên nó vừa mới kể tôi nghe chuyện lúc nãy, tôi mong là anh không trách con bé.”
Vương Đông Quân cũng bắt tay với anh ta đáp: “Ha ha ha. Chuyện qua rồi thì thôi, chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Tạ Liên cứ gật đầu lia lịa, trông ngoan ngoãn đáng yêu không ai bằng.
Tạ Văn lấy điện thoại di động ra để kết bạn Zalo với Vương Đông Quân, anh ấy nói là mới gặp Vương Đông Quân lần đầu tiên nhưng đã thấy hai người khá hợp nhau nên muốn kết bạn để sau này còn nói chuyện.
Tất nhiên Vương Đông Quân không từ chối, anh kết bạn với Tạ Văn và tiện thể gửi lời mời cho Tạ Liên, ba thanh niên trẻ tuổi bắt đầu thân thiết với nhau như đã gặp từ rất lâu.
Tán gẫu được một lát thì Vương Đông Quân phải lặng lẽ than thở trong lòng vì gia đình họ Tạ biết cách giáo dục thế hệ sau quá tốt. Có thể nói Tạ Văn và Tạ Liên được sinh ra trong gia đình giàu có, họ là cậu ấm cô chiêu trong dàn cậu ấm cô chiêu ngoài kia nhưng cả cách ăn nói và từng hành động đều cực kì gần gũi và khiêm tốn.
Điều đó hơn Hạ Huy và Văn Thư không biết bao nhiêu lần.
Khách sạn Hồng Ánh làm việc rất nhanh chóng, khi các vị khách đã ngồi vào bàn đầy đủ thì những món ăn thơm ngon và đẹp mắt cũng được mang lên. Chỉ là điều khiến các vị khách quan tâm hơn hẳn so với thức ăn là những gương mặt được xuất hiện trên bàn tiệc chính vì điều đó sẽ giúp họ dễ dàng tìm thấy đối tượng để nịnh nọt và móc nối quan hệ.
Nhưng khi bàn tiệc chính đủ người thì họ lại bắt đầu hoang mang không biết phải làm sao, dàn nhân vật đáng gờm như Huỳnh Vũ là tổng giám đốc ngân hàng Hoa Hình cũng những người kia thì không cần phải bàn tới nữa, họ ngồi đó như một lẽ hiển nhiên rồi. Có điều ba người trẻ măng kia cũng ngồi đó là sao thế? Mặt mũi lạ hoắc lạ huơ họ chưa gặp lần nào.
Người trợn mắt há mồm to nhất chính là Hạ Điệp và Hạ Khải ngồi bên bàn số hai vì họ vừa trông thấy Vương Đông Quân đi thẳng vào bàn tiệc chính ngồi như một vị thần. Vương Đông Quân là cái thá gì mà dám ngồi bàn số một?
Đó là suy nghĩ cũng xuất hiện trong đầu hai người.
Hạ Khải cảm thấy bất công từ đầu đến giờ trở nên mất kiên nhẫn, cậu nhất định phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới được. Cậu không thể để cho thứ người giúp việc chẳng là cái quái gì trên đời như Vương Đông Quân ngồi bàn số một.
Vì như thế thì có khác gì Hạ Khải này còn không bằng kẻ vô dụng như Vương Đông Quân?
Bấy giờ, người dẫn Chương trình cầm microphone lên sân khấu nói: “Chào các vị quan khách có mặt ở đây trưa hôm nay, chúc các vị có một buổi trưa lành. Tiếp theo đây, tôi xin được mời anh Trần Minh của chúng ta lên phát biểu đôi lời.”
Mọi người cùng vỗ tay.
Trần Minh đứng dậy nhận microphone từ người dẫn Chương trình và phát biểu ngắn gọn nhất có thể, nội dung chỉ có những lời cảm ơn vì mọi người đã có mặt để ủng hộ anh ta và mong rằng sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau cùng phát triển linh tinh. Tất nhiên ở cuối bài phát biểu anh ta còn bỏ thêm một câu rằng tất cả những thành công anh ta gặt hái được ngày hôm nay đều xuất phát từ sự gặp gỡ với một người rất quan trọng, anh ta rất biết ơn và hứa sau này sẽ luôn dõi theo từng bước chân của người đó.
Có điều Trần Minh lại không nói thẳng người đó là ai khiến rất nhiều người đang có mặt ở đây thấy hết sức tò mò, suy cho cùng trên đời cũng chẳng có mấy ai đủ sức làm cho đàn anh xã hội đen như anh ta phải nói ra những lời có cánh đó. Số người lờ mờ đoàn được Trần Minh đang nhắc đến nhân vật nào ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay và họ đều im lặng như đã bàn trước với nhau.
Khi Trần Minh chuẩn bị mời mọi người bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa thì Hạ Khải lại chợt đứng dậy nói: “Xin lỗi anh Trần Minh nhưng tôi cần phải ngắt lời anh một lát vì có điều muốn nói.”
Ai cũng giật mình ngơ ngác nghĩ thằng nhóc này nhảy từ đâu ra, ăn gan hùm hay mật gấu mà dám ngắt lời Trần Minh?
Trên đời này có sự cố nào Trần Minh chưa trải qua? Bị ngắt lời cũng chẳng có gì to tát cả, anh mở miệng hỏi: “Cậu có điều gì cần nói thì mời cậu.”
Đối mặt với hàng trăm ánh mắt của những vị khách đang có mặt ở đây khiến Hạ Khải thấy hoảng hốt và luống cuống nhưng càng như thế thì cậu càng phải vạch mặt Vương Đông Quân, khiến anh phải sượng mặt rời khỏi nơi này.
Hạ Khải khẽ hắng giọng và gân cổ nói: “Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, tôi mong rằng anh Trần Minh có thể đuổi tên đục nước béo cò đang ngồi bên cạnh mình ra khỏi khách sạn này.”
Ở Rể Bằng Thực Lực