Ở Rể Bằng Thực Lực
C106: Trời sẽ không phụ người biết khiêm tốn
“Cái đó… Cái đó thì tôi không biết thật…” Vương Đông Quân thoáng vẻ ngượng ngùng.
Huỳnh Vân bèn giải thích: “Tôi cứ tưởng là anh biết chứ, chìa khóa căn biệt thự và giấy xác nhận quyền sở hữu tài sản luôn nằm trong hộc tủ nằm bên tay trái của anh đấy.”
Vương Đông Quân mở hộc tủ ra, quả nhiên trong đó có chùm chìa khóa và nhìn bên ngoài thôi đã biết nó cực kì cao cấp và đắt đỏ. Dưới chìa khóa là giấy xác nhận quyền sở hữu tài sản.
Vã hết cả mồ hôi.
Bình thường anh chỉ sử dụng hộc tủ bên phải thôi nên không hề để ý tới nó.
Còn vấn đề tại sao anh không hề ra mặt nhưng Tạ Hải vẫn mua được căn biệt thự này với tên anh và có cả hợp đồng được ký kết hợp pháp thì Vương Đông Quân không suy nghĩ nhiều, với những mối quan hệ và vị thế của ông ấy ở thành phố Hoa Hình hiện nay thì giải quyết mấy chuyện này chỉ là muỗi.
Huỳnh Vân bắt đầu giới thiệu: “Royal ở là khu biệt thự sang trọng và đắt đỏ bậc nhất thành phố Hoa Hình, nó được xây ở núi Vũ Giang với hai khu nhỏ được chia ra là khu bình dân và khu cao cấp. Khu thường được xây dưới chân núi còn khu cao cấp tọa lạc trên sườn núi thoai thoải. Tất nhiên, giá cả của hai khu cũng có sự chênh lệch rõ rệt. Khu bình dân dành cho người có thu nhập trung bình nên khoảng từ ba mươi lăm tỷ đến một trăm tỷ một căn còn khu cao cấp thì trên một trăm tỷ. Có căn giá cao nhất lên tới ba trăm năm mươi tỷ và đó chính là căn nhà của anh.”
Căn biệt thự trị giá ba trăm năm mươi tỷ đồng.
Vương Đông Quân khá là háo hức chờ mong căn biệt thự sang trọng nhất thành phố Hoa Hình này, không biết nó trông thế nào nhỉ? Mong là nó có thể tạo cho Hạ Niệm Chân một bất ngờ vui vẻ.
Bấy giờ, dưới lầu tòa nhà công ty bất động sản Vạn Lộc.
Đội trưởng đội bảo vệ đang dẫn hai cấp dưới đi kiểm tra xung quanh. Vì gần đây họ với chủ tịch mới của công ty khá thân thiết nên chuyện làm mích lòng anh lần trước xem như xí xóa, điều đó khiên đội trưởng mừng như mở cờ trong bụng. Nếu anh ta có thể lập thêm vài công lao nữa thì chắc sẽ nhận được nhiều sự tin tưởng của sếp hơn và việc thăng chức tăng lương sẽ dễ như ăn cháo.
Cùng lúc đó thì bên kia đường có năm sáu thanh niên đang trên đường đi tới đây, cái kiểu đi chẳng cần biết bố tía thằng nào ấy nói cho đội trưởng biết họ chẳng phải loại người tốt lành đến ăn miếng bánh uống miếng nước gì.
Vì thế anh ta chặn trước cửa không cho bọn họ vào: “Anh chị đến đây làm gì?”
Đám người đó chính là bạn bè của Hạ Khải.
Tối hôm qua sau khi biết mình sắp trở thành trưởng phòng hay giám đốc của tập đoàn Green Light và hàng loạt lời hứa Hạ Khải đưa ra khiến đám người này phổng mũi và tưởng mình là bố thiên hạ, đi trên đường cũng thấy bản thân mua luôn cái đường đó.
Vì thế, chẳng ai thèm để đội bảo vệ vào mắt nên tức giận trả lời: “Chúng tôi tới tìm người.”
“Tìm ai?”
“Đồng nghiệp làm bảo vệ giống mấy người.”
“Tên gì?”
“Vương Đông Quân.”
Đồng tử đội trưởng đội bảo vệ co rụt lại, lập tức căng sợi dây tinh thần lên: “Các người tìm Vương Đông Quân làm gì?”
Tóc hồng nhìn đội trưởng đội bảo vệ từ trên xuống dưới: “Thằng bảo vệ quèn kiếm đâu ra lắm lời vậy? Mau gọi thằng đó ra đây là được rồi.”
“Xin lỗi anh, anh không phải là cấp trên của tôi nên chẳng việc gì tôi phải nghe lời anh cả.”
“Ôi định mệnh.” Tên tóc hồng lắc lắc cổ, cố tình tạo ra tiếng xương cổ răng rắc và đe dọa: “Tôi chỉ đếm ba giây, nếu không gọi Vương Đông Quân ra đây thì đừng trách chúng tôi lao vào trong đó tìm người, tới khi đó ai mất mặt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Đội trưởng bảo vệ bình thản nói: “Tôi cũng cho các anh ba giây, tới từ nơi nào thì quay về đúng nơi đó, đây là công ty bất động sản Vạn Lộc chứ không phải là nơi cho các anh giở thói ngang ngược.”
“Thứ không biết điều.”
Tóc đỏ nhổ nước bọt xuống đất rồi giơ tay gọi các anh em phía sau xông vào trong.
Cùng lúc đó thì một bảo vệ cùng đi kiểm tra với đội trưởng đã báo vào bộ đàm để gọi những người khác chạy tới đây hỗ trợ.
Rầm.
Chẳng mấy chốc đã có hơn hai mươi bảo vệ chạy tới đứng đó, ai cũng cao to vạm vỡ.
Thấy thế, mặt tên tóc đỏ tái nhợt như tờ giấy, sợ không biết phải làm sao bèn vội vàng giải thích: “Anh em à… Đây chỉ hiểu lầm thôi, tôi…”
“Hiểu lầm cái cái gì.” Đội trưởng bảo vệ không nói nhiều mất thời gian nữa, lập tức bảo cấp dưới nào lên xoay đám người tóc đỏ một vòng chơi cho vui.
Đám người kia ôm đầu gào khóc thảm thiết.
Sau màn đấu võ, một bảo vệ lên tiếng: “Đội trưởng, chúng ta xử lý đám người này thế nào bây giờ?”
“Chờ tí, để tôi gọi cho cấp trên hỏi ý đã.”
Đội trưởng rẽ sang góc bên kia để gọi điện thoại lên Vương Đông Quân đang ngồi trên phòng làm việc.
Vương Đông Quân nghe điện thoại, đầu dây bên kia lập tức kể lại những chuyện vừa mới xảy ra. Anh bảo đội trưởng bảo vệ cứ giữ đám người đó lại để hỏi cho ra mục đích thật sự rồi quyết định.
Sua khi ngắt điện thoại, Vương Đông Quân nói với Huỳnh Vân đứng trước mặt: “Phải rồi, lúc nãy cô nói có chuyện cần báo với tôi ấy là chuyện gì thế?”
Huỳnh Vân đáp lời: “Chuyện là thế này, gần đây tôi có nghe ngóng được chút tiếng gió rằng tập đoàn Văn Đình và nhà họ Hạ đang lên kế hoạch bắt tay hợp tác với nhau. Tập đoàn Văn Đình giao kha khá dự án cần vật liệu xây dựng trong tay mình ra cho nhà họ Hạ làm để tránh tình trạng nhà họ Hạ tích trữ một lượng vật liệu xây dựng lớn không có chỗ để tiêu thụ, đồng thời nhà họ Hạ cũng giới thiệu vài đường dây cung ứng nguyên vật liệu cho nhà họ Văn. Hình như hai bên định bắt tay với nhau để đối phó tập đoàn Green Light.”
Vương Đông Quân hừ lạnh: “Tôi đoán không trật tí nào, cuối cùng hai kẻ địch đó đã bắt tay với nhau rồi. Cô có cảm nghĩ gì về chuyện này?”
“Tạm thời sức ảnh hưởng của tập đoàn Văn Đình và nhà họ Hạ trên thị trường vật liệu xây dựng vẫn còn rất lớn, nhất là Văn Đình vì suy cho cùng họ vẫn là nhãn hiệu lâu đời trên thị trường. Dù họ đã thua gói thầu của công ty chúng ta nhưng các dự án hợp tác trong tay họ vẫn chất chồng lên ở đó, nếu hai bên bắt tay với nhau để dốc toàn lực đối phó tập đoàn Green Light thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đứng về phe họ. Tới lúc đó, tập đoàn Green Light sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn cũng như thử thách. Thậm chí có thể đi đến con đường phá sản ngay khi mới sáp nhập công ty.”
“Cô trả lời cũng thẳng thắn thật đấy.” Vương Đông Quân nheo mắt lại nói: “Tuy rằng đó là một thử thách rất lớn với tập đoàn Green Light non nớt nhưng chúng ta đổi sang một góc độ khác thì nó cũng là cơ hội rất tốt để Green Light thâu tóm cả thị trường vật liệu xây dựng của thành phố Hoa Hình. Bản thân tôi khá mong chờ xem bọn họ có thể đốt ngọn lửa này cháy cao tới đâu, càng cao càng tốt.”
Tập đoàn Green Light.
Sáng hôm đó ban giám đốc tập đoàn đã tổ chức cuộc họp và thông qua một quyết định nhân sự cực kỳ quan trọng. Đó là Hạ Khải sẽ nhận chức giám đốc phòng nghiên cứu và phát triển thị trường. Chính xác là vị trí cũ của Vũ Phát để lại.
Tuy ban giám đốc hết sức hoang mang không hiểu tại sao một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại giành được vị trí đó nhưng Hạ Niệm Chân đưa ra quyết định nên họ cũng không tiện nói thêm gì.
Người mới nhậm chức nổi tiếng suốt ba ngày mà, vài bừa trước cô vừa mới giải quyết Vũ Phát, biến một giám đốc thành người lau chùi nhà vệ sinh vẫn còn in sâu trong đầu họ đây.
Bấy giờ, trong phòng làm việc của giám đốc thị trường, Hạ Khải ngồi trên chiếc ghế da mềm mãi nhìn căn phòng được trang trí sang trọng với niềm vui phơi phới.
Hạ Khải vội vàng chụp tấm ảnh toàn cảnh phòng làm việc lại đăng lên trang cá nhân giới hạn bạn bè: Công việc đầu tiên, bắt đầu từ chức giám đốc. Trời sẽ không phụ người khiêm tốn. Cố lên, cố lên.
Chẳng mấy chốc đã có người nhấn thích và gửi bình luận, hầu hết đều là mấy lời nịnh nọt và hâm mộ khiến Hạ Khải thích thú không để đâu cho hết, gác hai chân lên bàn làm việc và sung sướng huýt sáo.
Nhưng điều khiến Hạ Khải thấy khó hiểu và hoang mang là đám tóc đỏ vẫn chưa nhấn thích để lại bình luận, bình thường dù cái trang cá nhân này đăng cái gì lên bọn họ vẫn bay vào nhanh như tia chớp và khen ngợi hết lời kia mà. Chắc là đang bận dạy dỗ tên ngu ngốc Vương Đông Quân rồi. Hạ Khải nghĩ thầm.
“Cũng đang rảnh không có gì làm, thôi thì kiếm bộ phim xem cho vui vậy.” Hạ Khải mở máy tính lên, chọn bộ phim kinh điển ngồi xem ngon lành.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng làm việc chợt bị gõ vang, bên ngoài có giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Giám đốc Hạ Khải, anh có bên trong không?”
Ở Rể Bằng Thực Lực