Ở Rể Bằng Thực Lực
17: Tôi Không Muốn Cô Ấy Khóc
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Hạ Niệm Chân khó chịu trong lòng, nhưng cũng chờ anh ngồi xuống mới nhẹ giọng hỏi Vương Đông Quân.
"Có chuyện gì mà tôi không biêt sao?"
Vương Đông Quân cười khổ.
"Anh sẽ kể cho em.
Thật sự không như em nghĩ…"
Lúc này anh mới để ý, sợ rằng Hạ Niệm Chân hiểu lầm.
"Cũng không sao! Dù gì tôi với anh cũng chỉ là trên danh nghĩa…"
Hạ Niệm Chân nhìn qua Giai Diễm Tinh, cũng có chút hâm mộ cô ấy được tỏ tình lãng mạn như vậy.
Cao Cảnh Bình và Giai Diễm Tinh lại ngồi xuống, lần này ngồi chung với nhau.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Cao Cảnh Bình nhìn Vương Đông Quân một cái, nói một cách chân thành.
"Vương Đông Quân, anh đừng thấy Diễm Tinh xinh đẹp lại quên anh rất có phúc khí.
Nhìn xem, Hạ Niệm Chân anh nên giữ cho chắc kẻo người khác cướp.
Có gì cần thì nói tôi, tôi giúp đỡ cho."
"Không cần!"
Vương Đông Quân từ chối.
Mọi người lộ vẻ mặt xem thường.
"Lúc này còn giả vờ cái gì? Đúng là háo sắc!"
“Có Hạ Niệm Chân, còn tơ tưởng qua người khác.”
Giai Diễm Tinh cũng mở miệng khuyên.
"Vương Đông Quân, Cao Cảnh Bình rất có thành ý muốn giúp, anh lại thế, tôi rất thất vọng!"
Vương Đông Quân vẫn bình tĩnh, nhưng Giai Diễm Tinh nói lời này khiến anh cảm thấy lạ lẫm.
Cô gái xinh đẹp ấm áp kia, mỗi chiều đều sẽ đến thăm anh, an ủi anh đã không trở về được nữa rồi.
Lúc này Hứa Kỳ mở miệng nói móc.
"Cao Cảnh Bình, tôi biết cậu có vài đồng tiền, muốn đắc ý thì đắc ý.
Nhưng vợ người ta là Hạ tiểu thư, cậu giúp được gì chứ?”
“Có cũng là Hạ gia giúp anh ta.”
"Thì ra là vậy!"
Cao Cảnh Bình bóp cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên trong ánh mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Dù sao thì hiện tại Vương Đông Quân một màn phản đối kia cũng làm cho ai cũng xem anh là kẻ háo sắc, là cái đích nhắm đến.
“Hay anh xem đi, ở đây chúng tôi ai cũng xem như có chỗ đứng.
Mà anh thì cống hiến chút giá trị đi.”
Vương Đông Quân nheo lại mắt.
"Ồ? Nói rõ được không?"
Cao Cảnh Bình cầm một bình rượu đế đặt lên bàn.
"Rất đơn giản, uống hết nó rồi múa thoát y cho chúng tôi xem! Mọi người vui vẻ là được!"
Lời này vừa nói ra, đám người luôn khen hay.
Giai Diễm Tinh hơi nhíu mày, cảm thấy không phù hợp, nhưng không mở miệng ngăn cản.
Cô tin, Vương Đông Quân vì tiền nhất định sẽ đồng ý, ngăn cản cũng vô dụng!
Hứa Kỳ và Lý Hải Quỳnh vốn kìm nén bực bội không có chỗ xả, bây giờ nhìn thấy Vương Đông Quân gặp xui, đều nghĩ muốn giẫm anh một đạp.
Dù sao Hạ Niệm Chân hiện tại không được Hạ gia xem trọng, thì cũng là Hạ tiểu thư.
Người có thể ức hiếp mua vui cũng chỉ có Vương Đông Quân.
"Hãy múa đi! Xem như mua vui, phải không Hạ Niệm Chân."
Lý Hải Quỳnh tiếp lời.
“Cậu xem đi, chồng cậu như thế, cho mọi người chiêm ngưỡng một chút cũng không sao.”
Đây chính là cơ hội thông qua Vương Đông Quân, chà đạp tôn nghiêm của Hạ Niệm Chân.
“Thôi thế này đi! Công ty nhỏ của Hạ tiểu thư không phải cần nguồn vốn.
Một bài múa tôi sẽ đẩy tiền về công ty cậu.
Không tốt sao?”
Cao Cảnh Bình lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bước tới cắt ngang tiếng reo hò của bọn họ, cô ta nói với Cao Cảnh Bình.
"Thưa anh, thật ngại quá, phần tôm hùm Alaska trong gói cao cấp đã bị phòng khác đặt mất rồi, không có hàng dự trữ, nếu không anh đổi món khác nhé?"
Cao Cảnh Bình đang thể hiện, bị cắt ngang như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.
"Ai to gan giành đồ ăn với chúng tôi đó?"
Mấy bạn nam cũng vội lên tiếng phụ họa.
"Ai dám giành đồ với Cao thiếu chúng ta đúng là chán sống rồi!"
Nhân viên phục vụ khó xử.
"Thưa anh, bàn khách đặt trước tôm hùm kia không dễ chọc vào, nếu không anh hãy..."
Rầm!
Cao Cảnh Bình giận vỗ bàn ngắt lời cô ta.
"Nói nhảm gì nhiều vậy? Hôm nay tôi đã gọi hết rồi, nhất định phải mang tôm hùm lên cho chúng tôi, nếu như bọn họ có ý kiến thì tới tìm tôi!"
Sau khi phục vụ rời đi, đám người lại bàn tán về Vương Đông Quân.
Đều nói muốn xem Vương Đông Quân múa thoát y.
Hạ Niệm Chân ngồi không yên: "Đủ rồi!"
Cô trợn mắt nhìn tất cả người nhằm vào Vương Đông Quân, đỏ vành mắt, trầm giọng.
"Các cậu lợi hại, các cậu có tiền, nhưng cũng không cần đến mức làm nhục người khác như vậy!"
Cao Cảnh Bình mở miệng.
"Mai Tử Yên, tôi Vương Đông Quân là chồng cậu, nhưng cậu biết cái Vương Đông Quân kia bám Hạ gia vì tiền? Là tiền! Mà giờ cậu xem đi, cậu có tiền sao? Tôi nghe nói công ty nhỏ của cậu chả ra sao, dự án kia cũng do anh Bân Úy của cậu làm, không phải sao?"
"Tôi..."
Không đợi Hạ Niệm Chân nói tiếp, Lý Hải Quỳnh nhảy vào.
"Hạ Niệm Chân, cậu nhìn rõ đi, xem như cậu mang họ Hạ mới cùng ngồi với chúng tôi, chính vì muốn hàn huyên với cậu mới mời cậu, ai biết cậu đem theo tên chồng ngu ngốc này!"
“Mà cậu xem đi, hắn còn không an phận, thấy Giai Diễm Tinh lại sáng mắt.
Đáng sao?”
Phụ nữ hay ghen ghét vẻ ngoài của Hạ Niệm Chân cũng bỏ đá xuống giếng.
"Vậy cũng chưa chắc, tôi nghe Hạ Bân Úy nói để xoay sở công ty cô ta còn nhiều thủ đoạn!"
"Vừa nhìn là biết bên trong thực chất là đĩ điếm, còn vờ đàng hoàng cái gì!"
"Nếu không vì cô ta còn mang họ Hạ thì đã bảo cô cùng Vương Đông Quân múa thì tôi sẵn lòng cho mượn chút tiền!"
"Các cậu..."
Hạ Niệm Chân tức giận đến mức chảy nước mắt.
Lúc này, Vương Đông Quân đứng dậy đưa cho cô một tờ giấy để lau nước mắt.
Đôi mắt màu đen kia nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt ở đây, lạnh lùng nói.
"Bắt nạt tôi thì được! Nhưng để cô ấy khóc, tôi không vui!".
Ở Rể Bằng Thực Lực