Ô Danh
Chương 17: 17: Điềm Thang
Mồng 3.
Sáng sớm, khách khứa đến chúc mừng năm mới ra vào Tuế An hầu phủ không ngớt, Tuế Tuần bận tới nỗi chân không chạm đất.
Y đã quen ở trong quân ngũ, bất chợt phải đối mặt bọn văn thần khẩu Phật tâm xà, mới có nửa ngày đã như đòi nửa mạng của y.
Mới tiễn một vị đại thần nụ cười dán trên mặt đi xong, Tuế Tuần vừa thở phào được một hơi, Lệ Chiêu lại chạy nhanh tới báo: "Nhị thiếu gia, tam hoàng tử tới rồi."
Tuế Tuần còn chưa kịp uống ngụm trà, y bất đắc dĩ đặt ly trà xuống, đang định đi nghênh tiếp đã nghe Lệ Chiêu nói: "Nhưng mà vừa để quà lễ xuống là người đi qua viện của tiểu hầu gia rồi, Tống tiểu công tử cũng đi theo, người xem…"
Tuế Tuần cau mày hỏi: "Vong Quy tỉnh chưa?"
Lệ Chiêu nói: "Vừa tỉnh lại lúc hừng đông, bây giờ Hải Đường đang hầu hạ bên đó."
Tuế Tuần đáp: "Vậy không cần để ý.
Thiếu niên qua lại với nhau không cần quá giữ ý.
Ngươi tới phòng bếp dặn người nấu ít cháo ngọt đưa sang đi."
Lê Chiêu gật đầu đáp vâng.
Hầu phủ, thiên viện.
Lần đầu tiên, Đoan Chấp Túc với Tống Tiển muốn gặp Tuế Yến lại bị người ngăn lại.
Vốn dĩ Tống Tiển đã bất mãn với Tuế Yến, thấy vậy thì cười lạnh, y nói: "Vừa dựa vào thái tử điện hạ thì khí thế lớn nhỉ?"
Đoan Chấp Túc quát khẽ: "Tống Tiển!"
Bấy giờ Tống Tiển mới chịu ngậm miệng lại dù không cam tâm tình nguyện.
Hải Đường đứng cạnh cười cầu hòa, nó nói: "Sáng sớm hôm nay thiếu gia mới tỉnh, chắc bệnh lâu ngày thân thể không thoải mái, bây giờ đang cáu kỉnh, điện hạ với tiểu công tử ở đây đợi một chốc, con đi nói với tiểu thiếu gia một tiếng."
Đoan Chấp Túc nói: "Làm phiền rồi."
Hải Đường vội nói không dám rồi mới cúi người lui xuống.
Lúc này, cháo ngọt, điểm tâm nhà bếp làm xong được hạ nhân đưa sang.
Hải Đường vội nhận lấy, nó chọn ít điểm tâm rồi nói: "Thiếu gia còn đang bệnh, đưa mấy cái này tới sảnh trước đi."
Hải Đường tới trước cửa gõ nhẹ: "Thiếu gia ơi?"
Đợi một lát sau, giọng nói của Tuế Yến mới truyền tới: "Có chuyện gì?"
Hẳn là bệnh đã lâu ngày, giọng của hắn mỏng manh như tơ nhện, âm thanh còn có chút nghẹn ngào như bị xước cổ họng.
Hải Đường nói: "Tam điện hạ với tiểu công tử Tống Tiển đang đợi người ở tiền sảnh, nói muốn qua thăm người, bây giờ có…"
Nó còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ khắc hoa kêu "ầm" một tiếng, chắc là bị thứ gì ném vào, kế đó là tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng.
Tuế Yến lạnh lùng nói: "Kêu bọn họ cút!"
Kế đó, bên trong lại vang lên tiếng ho kịch liệt, tiếng ho ấy như văng cả phế phủ* ra ngoài.
*Phế phủ: Phổi, phế tạng
Hải Đường sợ hết hồn, nó nói ngay: "Thiếu gia, đó là tam điện hạ, không phải kẻ khác, người…"
Bệnh đến ngớ ngẩn rồi à?
Trong phòng lại vang đến một loạt âm thanh như thể một đống đồ vật bị ném.
"Cút! Cút hết đi!"
Cho dù trước kia Tuế Yến bệnh nặng thế nào đi nữa hắn cũng không có thói quen ném đồ đạc.
Hải Đường sợ tới nỗi tim đập thùm thụp, nó không dám khuyên nữa, nói nhỏ: "Vậy...!vậy thiếu gia, nhà bếp nấu cháo đường, người uống chút không?"
Trong phòng im lặng hồi lâu, lát sau giọng nói khản đặc của Tuế Yến mới truyền ra: "Cút…"
Hải Đường không dám nán lại, nó vội vã bưng bát chạy mất.
Trong phòng, Tuế Yến ngồi liệt bên giường, hắn nhọc nhằn nắm lấy thành giường thở hổn hển.
Ban nãy hắn quá tức giận, ném hết đồ đạc trên án nhỏ xuống đất, bản thân mình cũng rơi xuống theo.
Hắn bệnh đã lâu, tứ chi vô lực, bò lên giường cũng không bò nỗi.
Mới cử động nhẹ, ngũ tạng phế phủ đau tới mức cả người phát run, chỉ có thể dựa vào thành giường yếu ớt lấy hơi thở dốc.
Không bao lâu sau, cửa phòng bị mở ra.
Quân Cảnh Hành bưng thuốc vừa sắc xong đi vào, vừa nhìn đã thấy cả phòng lộn xộn.
Tuế Yến hư nhược ngẩng đầu nhìn y.
Quân Cảnh Hành xoa mày, y thả bát thuốc xuống, bất đắc dĩ đi tới đỡ người lên: "Tiểu hầu gia bệnh nặng thế mà vẫn có sức bày bừa khắp phòng, đúng là anh hùng xuất thiếu niên."
Hốc mắt Tuế Yến đỏ bừng.
Quân Cảnh Hành nhảy dựng, y vội vã nói: "Rồi rồi rồi, ta không nói nữa, ta không nói nữa là được.
Ngươi đừng…"
Đừng khóc mà.
Khóc thì không có khả năng rồi, cho dù mắt hắn có đỏ hơn, đáy lòng có chua chát hơn thì trong mắt hắn cũng chẳng có lấy nửa giọt lệ.
Tuế Yến hít sâu, thu lại sự chua chát nơi hốc mắt, hắn hơi nghiêng đầu, khàn giọng đáp: "Không có gì."
Hắn bệnh nhiều ngày như như vậy, người gầy cả vòng, đến khuôn mặt cũng tái nhợt như giấy, riêng bờ môi đỏ tươi, thấy có chút kì dị.
Chỉ có Quân Cảnh Hành biết, đó là di chứng của độc Ô Danh còn sót lại.
Thân thể hắn đã bị tàn phá, dù cho có giải được độc cũng chẳng thể nào giống với lúc trước nữa.
Cả đời hắn sẽ ốm đau triền miên, thân thể hư nhược lắm bệnh, sẽ không thể nào giống bao thiếu niên khác, rực rỡ tùy ý khinh cuồng.
Quân Cảnh Hành có chút bị thương: "Y mới 15 tuổi."
Là độ tuổi đẹp nhất đời người.
Quân Cảnh Hành bê thuốc sang, y không tỏ vẻ gì: "Uống thuốc."
Tuế Yến mím môi.
Quân Cảnh Hành nhướng mày: "Sao? Muốn ta đút cho ta à?"
Tuế Yến đờ mặt một chốc mới ngại ngùng đưa tay nhận lấy bát thuốc.
Hắn rủ mắt nhìn chằm chằm bát thuốc đen thui cả buổi mới nói: "Muốn ăn kẹo."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành không còn gì để nói chỉ đành đỗ: "Rồi, ngươi uống xong ta lấy kẹo cho."
Bấy giờ Tuế Yến mới gật đầu, hắn suy nhược múc từng thìa thuốc, uống từng ngụm nhỏ.
Quân Cảnh Hành lấy một chiếc hộp nhỏ trong học tủ bên cạnh ra ném sang bên, bên trong là mứt hoa quả mua trữ.
Tuế Yến liếc nhìn, đôi mắt mơ màng hơi sáng lên, hắn đưa bát cho Quân Cảnh Hành: "Uống hết rồi."
Quân Cảnh Hành lơ đễnh đếm số mứt, y nói: "Đừng học thói trẻ con, uống hết thuốc ở đáy bát đi."
Tuế Yến nhìn chằm chằm mứt quả, hắn cau mày uống thuốc ở đáy bát.
Vừa buông thìa, Quân Cảnh Hành đã ngả người sang, y nhét mứt quả đầy đường vụn vào miệng Tuế Yến, cười hỏi: "Ngọt không?"
Tuế Yến ngậm mứt quả, hắn vươn đầu lưỡi liếm đường vụn bên khóe môi, ngây ngốc gật đầu: "Ừa!"
Quân Cảnh Hành nói: "Mỗi ngày chỉ được ăn 5 viên, không được ăn thêm."
Y nói xong thì nhét 4 viên mức vào chiếc hộp to bằng bàn tay rồi đặt ở chỗ Tuế Yến có thể với tới ở đầu giường.
Tuế Yến dừng động tác liếm mứt quả lại, không dám tin mà nhìn y: "Tại sao?"
Quân Cảnh Hành đáp: "Ăn đường nhiều không tốt cho cơ thể.
Đợi trời ấm hơn ta sẽ để ngươi uống nửa bát chè."
Ý là bây giờ cả chè cũng không cho uống.
Tuế Yến bị đã kích, cả người như mất đi sắc màu, nửa buổi sau vẫn không chết tâm, hắn hỏi nữa: "Sao… Sao vậy?"
Quân Cảnh Hành nói: "Mấy ngày trước ta có ghé sang phòng bếp nhỏ của người xem rồi, nước chè sắc bằng nhân sâm.
Ngươi còn không biết bây giờ mình thành cái quỷ gì hay sao mà còn dám uống canh sâm, chê chết chưa nhanh à?"
Tuế Yến không hiểu: "Hả?"
Tuế Yến bệnh đến mịt nờ, chẳng có đầu óc đâu mà nghĩ nấy chuyện được chăng hay chớ, nói năng làm việc đều chậm nửa nhịp, thoạt nhìn có chút ngây ngốc.
Quân Cảnh Hành đưa tay vò đầu hắn: "Trước không nói người bệnh không được dùng canh sâm, chỉ chuyện ngươi trúng độc thôi, dù cho giải được tương đối rồi như dư độc còn lại trong phế phủ, canh sâm là vật đại bổ nhưng bổ quá có thể dẫn độc tính ẩn trong xương cốt ra."
Bây giờ Tuế Yến không cách nào suy nghĩ, hắn chỉ đành gật đầu: "Ồ."
Quân Cảnh Hành nói: "Lần này còn may ngươi không dùng canh sâm trong tiệc sinh thần, bằng không sợ còn chưa tới một canh giờ ngươi đã thăng thiên rồi."
Tuế Yến vẫn gật đầu.
Hắn loáng thoáng nhận ra bản thân mình đã nghĩ được việc gì rồi, nhưng bây giờ hắn thật sự quá suy nhược, cho dù có nghĩ thế nào cũng không nắm được chút suy nghĩ đó là gì, càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Quân Cảnh Hành đè vai hắn nằm xuống: "Ngươi ngủ chốc nữa đi, buổi tối ta sẽ gọi ngươi dậy uống thuốc."
Tuế Yến mệt sẵn rồi, nghe vậy thì ngoan ngoan nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mà chỗ sảnh trước của thiên viện, Đoan Chấp Túc đã uống hết hai ly trà cũng không đợi được cái bóng người.
Hải Đường đứng bên cạnh bồi tội, nó vã mồ hôi lạnh: "Thân thể thiếu gia không ổn, bây giờ lại ngủ rồi."
Suýt nữa Tống Tiển đã đập ly, y tức giận nói: "Rốt cuộc hắn có ý gì? Bọn ta đã đợi ở đây hết nửa canh giờ rồi, hắn thì hay lắm, giả bệnh vờ ngủ, chỉ để một đứa hạ nhân ra ứng phó qua loa lấy lệ."
Đoan Chấp Túc càng nghĩ càng thấy không đúng.
Dù cho Tuế Yến tính tình ngang bướng nhưng cũng không đến mức càn rỡ như vậy, huống chi xưa nay giao tình hai bên luôn tốt đẹp, sao lại tới mức vì không gặp người mà bịa lời nói dối.
Đoan Chấp Túc khoác áo choàng lại, y đứng lên nói: "Ta qua đó thăm y."
Nói xong thì đi vào nội thất ở hậu viện.
Hải Đường vội chạy theo cản: "Điện hạ! Tam điện hạ dừng bước! Thiếu gia thật sự bị bệnh, không tiện gặp khách mà…."
Tống Tiển kéo thiếu niên chạy cong chân kia lại, y sầm mặt uy hiếp: "Ngươi nói nhảm một câu nữa ta sẽ cho người đánh ngươi một trận!"
Hải Đường bị dọa, nó khóc ròng nhưng vẫn nhỏ giọng kêu: "Thiệt sự là thiếu gia… không gặp…"
Tống Tiển: "Câm miệng!"
Đoan Chấp Túc không thèm để ý hai người đang lôi lôi kéo kéo phía sau, y đi thẳng tới trước cửa phòng Tuế Yến, không tự coi mình là người ngoài mà đẩy cửa bước vào.
Mấy ngày nay vì muốn che giấu tình trạng trúng độc của Tuế Yến, trừ bỏ Hải Đường đưa thuốc đưa cơm mỗi ngày, toàn bộ hạ nhân đều bị Quân Cảnh Hành điều đi hết, Đoan Chấp Túc đi vào tới bên trong cũng không ai cản lại.
Sau khi y bước vào, còn chưa nói gì đã bị mùi thuốc nồng đậm xông cho đôi mày đen nhíu chặt.
Hắn thật sự bệnh nặng đến vậy sao? Đã nhiều ngày rồi vẫn chưa khỏe ư?
"Vong Quy?"
Rèm châu trong phòng hơi lay làm ngọc thạch va chạm nhau phát ra âm thanh, Đoan Chấp Túc vừa định đi vào thì có một cánh tay vén rèm châu từ bên trong.
Quân Cảnh Hành đang dọn dẹp đồ vương vãi trên mặt đất, nghe tiếng mở cửa bèn ra xem mới chạm mặt Đoan Chấp Túc.
Đoan Chấp Túc cau mày: "Ngươi là…"
Quân Cảnh Hành hành lễ, y nhàn nhạt nói: "Ra mắt tam điện hạ, tiểu hầu gia đã ngủ rồi."
Mấy ngày nay, Quân Cảnh Hành cũng đã mò ra chỗ Tuế Yến trúng độc nên vừa thấy tam điện hạ đã không ưa, dù cho không biết tại sao Tuế Yến trúng độc nhưng tóm lại kẻ này không thoát được liên can.
Đoan Chấp Túc nói; "Ta chỉ nhìn y một cái."
Quân Cảnh Hành cười lạnh trong lòng, y hơi nghiêng người tránh qua.
Đoan Chấp Túc bèn vén rèm đi vào bên trong.
Quả nhiên Tuế Yến đã ngủ giống như lời Hải Đường với Quân Cảnh Hành nói, mái tóc dài của hắn rơi trên gối như cỏ khô, khuôn mặt trắng bệch, chủ có bờ môi có chút sắc đỏ, quỷ dị vô cùng.
Đoan Chấp Túc ngây người nhìn hắn, y bỗng chốc có hơi không dám bước tới.
Tuế Yến lặng yên nằm đó, hệt như đã chết..
Ô Danh