Ô Danh
Chương 117: Lạc định
209@-Nếu ngươi đi thật, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa.
- --
Lạc định: Một sự việc nào đó đã được định ra, kết thúc, đâu đã vào đấy.
- --
Chốc sau, Mạnh ngự y lau mồ hôi bước ra khỏi nội thất, bàn tay châm kim còn đang run run. Đoan Minh Sùng đợi đã lâu, thấy ông ta đi ra thì vội đón.
"Sao rồi?"
"Chỉ là nhiễm lạnh nên sốt thôi, nhìn thì có vẻ hung hiểm nhưng uống thuốc giảm sốt thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa."
Nghe vậy Đoan Minh Sùng mới thở phào.
Mạnh ngự y được cung nhân đưa đi viết đơn thuốc, Đoan Minh Sùng nhanh chóng sải bước vào trong tẩm điện.
Màn giường tán ra, khuôn mặt tái nhợt của Tuế Yến nằm trên gối, trên trán còn choàng khăn ướt.
Đoan Minh Sùng rón rén ngồi xuống cạnh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của hắn. Chốc sau, y nhẹ nhàng cầm bàn tay nóng rực của hắn đặt vào lòng bàn tay mình, gác đầu lên mi tâm hắn
Tuế Yến ngủ thiếp đi, lúc bị người ta châm kim cũng chẳng tỉnh nhưng khi hơi thở của Đoan Minh Sùng quẩn quanh chóp mũi, hàng mi của hắn khẽ run, dường như đang giãy giụa muốn tỉnh lại.
Những lúc sinh bệnh hắn rất dễ mệt, Đoan Minh Sùng đến gần ôm lấy, thủ thỉ với hắn: "Không sao cả không sao cả, ta ở đây, ta không đi đâu hết."
Thân thể gầy gò của Tuế Yến khẽ cử động, chắc là Đoan Minh Sùng vỗ về có tác dụng, chẳng bao lâu sau hắn lại thiếp đi, không cử động nữa.
Bên ngoài gió mây biến động, Tuế Yến ngủ lại chẳng hay biết gì.
Mãi đến lúc trăng treo đầu cành, ngón tay hắn khẽ động, tri giác nơi đầu ngón tay dần lan tràn, rất nhanh đã khống chế được thân thể.
Kế đó, ý thức cũng dần hồi phục.
Hàng mi của hắn run run mấy cái mới chậm rãi mở ra đôi mắt còn thất thần rã rời. Hắn còn chưa tỉnh hoàn toàn, mê mê mang mang gọi người: "Điện hạ…"
Đoan Minh Sùng canh giữ ở cạnh một ngày, nghe thấy giọng nói của hắn thì vội nắm tay hắn, dịu dàng nói: "Ta ở ngay đây."
Tuế Yến lại nhắm mắt, hòa hoãn một chốc hắn lại gắng mở mắt ra, đôi mắt cuối cùng cũng có tiêu cự. Giọng hắn khản đặc, khó khăn nói: "Điện hạ, ta muốn uống nước."
Đoan Minh Sùng nhích đến gần, nhẹ nhàng đỡ hắn dựa vai mình, y bê bát nước pha mật chuẩn bị sẵn kề đến bên môi hắn, khẽ khàng nói: "Uống từ từ."
Bờ môi hắn có hơi tái nhợt, hắn cố sức ngậm vành bát uống mấy ngụm mới nghiêng đầu không uống nữa.
Đoan Minh Sùng để bát xuống, dịu dàng nói: "Còn mệt không? Hay là ngủ chút nữa nhé?"
Tuế Yến uể oải nhìn qua song cửa sổ, thấy trời đã tối rồi bất giác nghĩ tới gì đó: "Chuyện kia sao rồi?"
Mặc dù hắn đã cố chống chọi để xem kịch hay nhưng mới xem đến khúc giữa đã bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại bứt rứt không thôi, chỉ hận mình không biết cố gắng.
Đoan Minh Sùng ôm hắn, khẽ khàng nói: "Ngươi không cần quan tâm chuyện này, nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tuế Yến nằm cả ngày trời, cả người giòn rụm, hắn uống nước xong, từ từ tỉnh lại thì bắt đầu không an phận.
Hắn giơ đôi tay mềm mại của mình ra quấn lên cổ Đoan Minh Sùng, thận trọng hôn lên khóe môi y, thủ thỉ kêu: "Nói y nói y, dù sao ta nhàn thì nhàn, bệnh vào vô vị, ngươi mà không nói ta sẽ đi tìm người khác ó."
Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười ôm lấy eo hắn: "Ngươi không bị sao không phải là được rồi à, quan tâm người khác làm chi?"
Y do dự một chốc mới ướm lời: "Hay là ngươi… mềm lòng với Đoan Chấp Túc?"
Tuế Yến dùng loại ánh mắt "ngươi là kẻ ngốc à" nhìn Đoan Minh Sùng: "Ta là loại người chỉ có vậy mà đã cảm động tới nỗi tiêu tan hiềm khích à?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Được rồi, coi ra là hóng hớt thật.
Đoan Minh Sùng đỡ hắn nằm xuống, y cởi ngoại bào ra rồi sửa sang lại giường.
"Thật ra cũng không có gì là không thể nói, Đoan Chấp Túc gánh hết mọi việc cho ngươi còn tiện tay kéo chuyện xấu trong cung năm ấy ra." Đoan Minh Sùng dịu dàng ôm Tuế Yến, khẽ khàng nói, "Ta còn đang nghĩ phải xử trí hai người kia ra sao, dù bệ hạ nói giao toàn quyền xử trí cho ta nhưng ai mà biết có phải ông ấy cố ý làm khó, thử xem ta có thật sự nhẫn tâm tàn hại huynh đệ hay không."
Tuế Yến cũng nghĩ tới đó, cơ mà hắn quan tâm chuyện xấu hơn bèn nháy mắt liên tùng tục, liều mạng ra dấu.
Đoan Minh Sùng đang nghiêm túc nói chuyện đó thì bỗng thấy vẻ mặt này của Tuế Yến, y không nhịn cười được: "Chuyện hậu cung ta cũng không rõ lắm, là Đoan Chấp Túc nói ta biết."
"Ừa ừa?"
Năm đó, Nam Cương là nước phụ thuộc vào Bắc Lam, mỗi năm đều tiến cống vô số kỳ trân dị bảo. Có một năm, trong số trân bảo đó có tiểu công chúa vừa thành niên của Nam Cương.
Người Nam Cương phần đông xinh đẹp bức người, tiểu công chúa càng là người tuyệt sắc thế gian, hoàng đế xưa nay yêu thích mỹ nhân tất nhiên si mê không dứt, trực tiếp nạp làm quý nhân. Rất nhanh, nhị hoàng tử Đoan Như Vọng đã chào đời.
Nhưng sự yêu chiều của hoàng đế sao có thể dài lâu, dù là tiểu công chúa Nam Cương xinh đẹp hơn người nhưng lại chẳng hiểu đế vương có mới nới cũ, huống chi từ sau dạo đó, năm nào Nam Cương cũng chiến loạn, hoàn cảnh của nàng ta càng khốn khó hơn.
Hoàng đế không đồng ý mà còn nhân cơ hội đó cháy nhà đi hôi của. Ông ta lệnh cho Tuế gia quân xuất binh đến Nam Cương chiếm thành đoạt đất.
Lúc chiến báo truyền tới kinh thành, tiểu công chúa đã biết chuyện hoàng đế chẳng những không đi giúp mà còn xuất binh, cơn giận bốc lên đầu nàng công chúa vong quốc khiến nàng to gan đi đến điện Thái Hòa tìm hoàng đế nói lý lẽ.
Tuế Yến nắm vạt áo Đoan Minh Sùng, vồn vập hỏi: "Sau đó sao? Sau đó sao?"
Đoan Minh Sùng thở dài: "Sau đó bệ hạ tức giận nhưng lại sợ cho người khác cái cớ nên ra lệnh cung nhân đưa người về cung, dùng lụa trắng siết chết."
Tuế Yến không thở nổi, lòng có chút thổn thức.
"Đối với bên ngoài chỉ nói nàng ta bi thương quá độ mới lấy lụa trắng tự sát." Đoan Minh Sùng nhẹ giọng nói, "Nhưng điều mà không ai biết là khi đó Đoan Như Vọng hãy còn nhỏ, tâm huyết chợt dâng trào đến cung tìm mẫu phi, y nghe thấy động tĩnh rồi được cung nhân giấu đi."
Đứa trẻ Đoan Như Vọng phải trơ mắt nhìn mẫu phi bị người cung Thái Hòa lấy lụa trắng siết dần đến chết mà chẳng thể làm gì được.
Tuế Yến thổn thức một chốc lại nói: "Không phải nói không ai biết à? Sao Đoan Chấp Túc biết được vậy?"
Đời trước, lúc Tuế Yến gặp Đoan Như Vọng ở Tướng Quốc tự, hắn chỉ biết gã không muốn ai sống yên ổn hết mới quậy đục nước trong cung, hắn cũng chỉ lờ mờ biết được chuyện này có liên quan đến cái chết của mẫu phi gã nhưng lại không biết mấy chuyện này.
"Ta cũng không biết."
Tuế Yến nghĩ kỹ lại, hẳn là đời trước Đoan Chấp Túc tự mình tra được.
Hắn nghe chuyện xưa của người ta, cũng thổn thức một chốc, nhưng có lẽ hắn vốn lạnh bạc, chẳng thể đồng cảm như chính bản thân mình phải chịu, hắn cũng chẳng mảy may thương cảm đồng tình với Đoan Như Vọng.
Đoan Minh Sùng hỏi hắn: "Buồn ngủ à?"
Tuế Yến lắc đầu: "Ngủ no rồi, có hơi khó chịu."
Đoan Minh Sùng lo sốt vó: "Khó chịu ở đâu?"
Tuế Yến chỉ vào môi mình thầm ám chỉ.
Đoan Minh Sùng: "..."
Y bất đắc dĩ nói: "Đừng rộn, ngươi còn đang bệnh đó."
Tuế Yến không cam lòng dẫu môi, hắn cúi đầu nghịch ban chỉ trong tay mình.
Đoan Minh Sùng bật cười: "Ngươi còn ấm ức cơ đấy, ngươi có biết hôm nay ta suýt bị ngươi dọa chết hay không? Hôm qua còn đang yên lành sao hôm nay đột nhiên lại bệnh rồi, buổi tối ngươi đạp chăn ra à?"
Đoan Minh Sùng sững sờ, y nhìn hắn, có hơi không vui.
Tuế Yến nói năng hùng hồn: "Chuyện này không trách ta được, ta không biết gì hết ó, tỉnh dậy đã thấy mình nằm dưới đất rồi, ta còn sợ hơn ngươi đó, biết không hả?"
Đoan Minh Sùng vừa giận vừa hết cách, y nhẹ nhàng ôm Tuế Yến vào lòng, dịu dàng nói: "Đều là lỗi của ta, nếu không vì ta Đoan Như Vọng sẽ không làm liên lụy đến ngươi."
Tuế Yến gật đầu: "Đúng ó đúng ó, tại ngươi hết."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Sao lời ngươi nói chẳng giống trong thoại bản chút nào vậy?"
"Tuồng chèo nói sao có thể coi là thật? Điện hạ ngài còn nhỏ lắm à?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Dù đã biết mạch não hắn không giống người thường từ lâu nhưng Đoan Minh Sùng vẫn bị mấy lời của hắn chọc dở khóc dở cười.
Y kề sát trán mình lên trán Tuế Yến, trịnh trọng nói: "Sẽ không có lần sau đâu."
Tuế Yến vội bật: "Ài, đừng nói đừng nói, lời nói lúc trên giường của đàn ông, mười hết chín câu không thật rồi, ngươi nói thì nói chứ ta cũng chả tin."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy hắn.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Tuế Yến bị Lệ Chiêu che giấu, Đoan Minh Sùng gặp chuyện của Đoan Ly Thúc nên bị giữ lại trong cung. Chuyện hôm đó chẳng ai ngờ được cả, không thể không thừa nhận Đoan Như Vọng điên thì điên đấy nhưng vẫn có thủ đoạn.
Tuế Yến cũng biết chuyện này không phải lỗi của Đoan Minh Sùng. Dù y có là hoàng đế cũng không thể phòng ngừa toàn bộ kẻ có ý xấu hay ám tiễn. Hắn không muốn Đoan Minh Sùng ôm hết chuyện này vào người mới vô tư lự, nói năng tùy tiện phạm điều kỵ đến vậy.
Ban đầu lòng Đoan Minh Sùng đầy hổ thẹn, bị cách an ủi biến tướng kia của hắn chọc cho dở khóc dở cười lại khiến lòng y chẳng còn nhiều khúc mắc tới vậy.
"A Yến." Đoan Minh Sùng gọi khẽ.
Tuế Yến ngửa đầu nhìn y: "Sao? Ngươi muốn hôn ta rồi à?"
Đoan Minh Sùng nghẹn lại rồi đáp: "Không phải."
Tuế Yến ghét bỏ: "Vậy ngươi ngậm miệng đi, ta không muốn nghe."
Đoan Minh Sùng ngây ra rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Được, ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa."
Tuế Yến gật đầu, rúc vào lòng y, lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, hắn bỗng hỏi: "Điện hạ, người biết hát Khanh Vân Ca không?"
"Biết chút chút, sao vậy?"
Tuế Yến cười với y: "Vậy có thể hát cho ta nghe không?"
Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Được thì được, nhưng sao ngươi bỗng muốn nghe vậy?"
Tuế Yến ngoẹo đầu, mê mang đáp: "Ta cũng không biết nữa, tự nhiên muốn nghe vậy thôi. Hình như hồi nhỏ mẫu thân hay hát cho ta nghe, giai điệu ta lại không nhớ rõ lắm."
Đoan Minh Sùng cưới khẽ: "Ừ."
Tuế Yến dựa về, ngoan ngoan đợi nghe hát.
Đoan Minh Súng cũng không để ý hắn kêu mình hát tiểu khúc, lúc bé hoàng hậu cũng hay hát điệu này dỗ y ngủ.
"Trên trời sáng tỏ."
"Sao trời chói lóa."
"Trên trời sáng tỏ, sao trời chói lóa."
Tuế Yến đang ngơ ngẩn nhìn Đoan Minh Sùng, chợt nghe giai điệu vang bên tai, thoáng nhớ lại cảnh tưởng trong mơ mấy ngày trước vậy, chỉ là lúc hắn cố gắng nghĩ thì lại chẳng thấy gì.
Đoan Minh Sùng vẫn ngâm nga bài ca, Tuế Yến ôm lấy eo y rồi sáp tới gần hôn lên môi y.
Đoan Minh Sùng đột ngột khựng lại.
Tuế Yến ngửa đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng đi."
Đôi mắt đen láy như lưu ly lại bất ngờ mang theo vẻ nghiêm túc
Đoan Minh Sùng sững sờ rồi dịu dàng nói: "Ta không đi."
Tuế Yến nghĩ nghĩ lại thấy không đảm bảo, ma xui quỷ khiến hắn nói thêm một câu.
"Nếu ngươi đi thật, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa."
"Ừ."
Ô Danh
- --
Lạc định: Một sự việc nào đó đã được định ra, kết thúc, đâu đã vào đấy.
- --
Chốc sau, Mạnh ngự y lau mồ hôi bước ra khỏi nội thất, bàn tay châm kim còn đang run run. Đoan Minh Sùng đợi đã lâu, thấy ông ta đi ra thì vội đón.
"Sao rồi?"
"Chỉ là nhiễm lạnh nên sốt thôi, nhìn thì có vẻ hung hiểm nhưng uống thuốc giảm sốt thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa."
Nghe vậy Đoan Minh Sùng mới thở phào.
Mạnh ngự y được cung nhân đưa đi viết đơn thuốc, Đoan Minh Sùng nhanh chóng sải bước vào trong tẩm điện.
Màn giường tán ra, khuôn mặt tái nhợt của Tuế Yến nằm trên gối, trên trán còn choàng khăn ướt.
Đoan Minh Sùng rón rén ngồi xuống cạnh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của hắn. Chốc sau, y nhẹ nhàng cầm bàn tay nóng rực của hắn đặt vào lòng bàn tay mình, gác đầu lên mi tâm hắn
Tuế Yến ngủ thiếp đi, lúc bị người ta châm kim cũng chẳng tỉnh nhưng khi hơi thở của Đoan Minh Sùng quẩn quanh chóp mũi, hàng mi của hắn khẽ run, dường như đang giãy giụa muốn tỉnh lại.
Những lúc sinh bệnh hắn rất dễ mệt, Đoan Minh Sùng đến gần ôm lấy, thủ thỉ với hắn: "Không sao cả không sao cả, ta ở đây, ta không đi đâu hết."
Thân thể gầy gò của Tuế Yến khẽ cử động, chắc là Đoan Minh Sùng vỗ về có tác dụng, chẳng bao lâu sau hắn lại thiếp đi, không cử động nữa.
Bên ngoài gió mây biến động, Tuế Yến ngủ lại chẳng hay biết gì.
Mãi đến lúc trăng treo đầu cành, ngón tay hắn khẽ động, tri giác nơi đầu ngón tay dần lan tràn, rất nhanh đã khống chế được thân thể.
Kế đó, ý thức cũng dần hồi phục.
Hàng mi của hắn run run mấy cái mới chậm rãi mở ra đôi mắt còn thất thần rã rời. Hắn còn chưa tỉnh hoàn toàn, mê mê mang mang gọi người: "Điện hạ…"
Đoan Minh Sùng canh giữ ở cạnh một ngày, nghe thấy giọng nói của hắn thì vội nắm tay hắn, dịu dàng nói: "Ta ở ngay đây."
Tuế Yến lại nhắm mắt, hòa hoãn một chốc hắn lại gắng mở mắt ra, đôi mắt cuối cùng cũng có tiêu cự. Giọng hắn khản đặc, khó khăn nói: "Điện hạ, ta muốn uống nước."
Đoan Minh Sùng nhích đến gần, nhẹ nhàng đỡ hắn dựa vai mình, y bê bát nước pha mật chuẩn bị sẵn kề đến bên môi hắn, khẽ khàng nói: "Uống từ từ."
Bờ môi hắn có hơi tái nhợt, hắn cố sức ngậm vành bát uống mấy ngụm mới nghiêng đầu không uống nữa.
Đoan Minh Sùng để bát xuống, dịu dàng nói: "Còn mệt không? Hay là ngủ chút nữa nhé?"
Tuế Yến uể oải nhìn qua song cửa sổ, thấy trời đã tối rồi bất giác nghĩ tới gì đó: "Chuyện kia sao rồi?"
Mặc dù hắn đã cố chống chọi để xem kịch hay nhưng mới xem đến khúc giữa đã bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại bứt rứt không thôi, chỉ hận mình không biết cố gắng.
Đoan Minh Sùng ôm hắn, khẽ khàng nói: "Ngươi không cần quan tâm chuyện này, nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tuế Yến nằm cả ngày trời, cả người giòn rụm, hắn uống nước xong, từ từ tỉnh lại thì bắt đầu không an phận.
Hắn giơ đôi tay mềm mại của mình ra quấn lên cổ Đoan Minh Sùng, thận trọng hôn lên khóe môi y, thủ thỉ kêu: "Nói y nói y, dù sao ta nhàn thì nhàn, bệnh vào vô vị, ngươi mà không nói ta sẽ đi tìm người khác ó."
Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười ôm lấy eo hắn: "Ngươi không bị sao không phải là được rồi à, quan tâm người khác làm chi?"
Y do dự một chốc mới ướm lời: "Hay là ngươi… mềm lòng với Đoan Chấp Túc?"
Tuế Yến dùng loại ánh mắt "ngươi là kẻ ngốc à" nhìn Đoan Minh Sùng: "Ta là loại người chỉ có vậy mà đã cảm động tới nỗi tiêu tan hiềm khích à?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Được rồi, coi ra là hóng hớt thật.
Đoan Minh Sùng đỡ hắn nằm xuống, y cởi ngoại bào ra rồi sửa sang lại giường.
"Thật ra cũng không có gì là không thể nói, Đoan Chấp Túc gánh hết mọi việc cho ngươi còn tiện tay kéo chuyện xấu trong cung năm ấy ra." Đoan Minh Sùng dịu dàng ôm Tuế Yến, khẽ khàng nói, "Ta còn đang nghĩ phải xử trí hai người kia ra sao, dù bệ hạ nói giao toàn quyền xử trí cho ta nhưng ai mà biết có phải ông ấy cố ý làm khó, thử xem ta có thật sự nhẫn tâm tàn hại huynh đệ hay không."
Tuế Yến cũng nghĩ tới đó, cơ mà hắn quan tâm chuyện xấu hơn bèn nháy mắt liên tùng tục, liều mạng ra dấu.
Đoan Minh Sùng đang nghiêm túc nói chuyện đó thì bỗng thấy vẻ mặt này của Tuế Yến, y không nhịn cười được: "Chuyện hậu cung ta cũng không rõ lắm, là Đoan Chấp Túc nói ta biết."
"Ừa ừa?"
Năm đó, Nam Cương là nước phụ thuộc vào Bắc Lam, mỗi năm đều tiến cống vô số kỳ trân dị bảo. Có một năm, trong số trân bảo đó có tiểu công chúa vừa thành niên của Nam Cương.
Người Nam Cương phần đông xinh đẹp bức người, tiểu công chúa càng là người tuyệt sắc thế gian, hoàng đế xưa nay yêu thích mỹ nhân tất nhiên si mê không dứt, trực tiếp nạp làm quý nhân. Rất nhanh, nhị hoàng tử Đoan Như Vọng đã chào đời.
Nhưng sự yêu chiều của hoàng đế sao có thể dài lâu, dù là tiểu công chúa Nam Cương xinh đẹp hơn người nhưng lại chẳng hiểu đế vương có mới nới cũ, huống chi từ sau dạo đó, năm nào Nam Cương cũng chiến loạn, hoàn cảnh của nàng ta càng khốn khó hơn.
Hoàng đế không đồng ý mà còn nhân cơ hội đó cháy nhà đi hôi của. Ông ta lệnh cho Tuế gia quân xuất binh đến Nam Cương chiếm thành đoạt đất.
Lúc chiến báo truyền tới kinh thành, tiểu công chúa đã biết chuyện hoàng đế chẳng những không đi giúp mà còn xuất binh, cơn giận bốc lên đầu nàng công chúa vong quốc khiến nàng to gan đi đến điện Thái Hòa tìm hoàng đế nói lý lẽ.
Tuế Yến nắm vạt áo Đoan Minh Sùng, vồn vập hỏi: "Sau đó sao? Sau đó sao?"
Đoan Minh Sùng thở dài: "Sau đó bệ hạ tức giận nhưng lại sợ cho người khác cái cớ nên ra lệnh cung nhân đưa người về cung, dùng lụa trắng siết chết."
Tuế Yến không thở nổi, lòng có chút thổn thức.
"Đối với bên ngoài chỉ nói nàng ta bi thương quá độ mới lấy lụa trắng tự sát." Đoan Minh Sùng nhẹ giọng nói, "Nhưng điều mà không ai biết là khi đó Đoan Như Vọng hãy còn nhỏ, tâm huyết chợt dâng trào đến cung tìm mẫu phi, y nghe thấy động tĩnh rồi được cung nhân giấu đi."
Đứa trẻ Đoan Như Vọng phải trơ mắt nhìn mẫu phi bị người cung Thái Hòa lấy lụa trắng siết dần đến chết mà chẳng thể làm gì được.
Tuế Yến thổn thức một chốc lại nói: "Không phải nói không ai biết à? Sao Đoan Chấp Túc biết được vậy?"
Đời trước, lúc Tuế Yến gặp Đoan Như Vọng ở Tướng Quốc tự, hắn chỉ biết gã không muốn ai sống yên ổn hết mới quậy đục nước trong cung, hắn cũng chỉ lờ mờ biết được chuyện này có liên quan đến cái chết của mẫu phi gã nhưng lại không biết mấy chuyện này.
"Ta cũng không biết."
Tuế Yến nghĩ kỹ lại, hẳn là đời trước Đoan Chấp Túc tự mình tra được.
Hắn nghe chuyện xưa của người ta, cũng thổn thức một chốc, nhưng có lẽ hắn vốn lạnh bạc, chẳng thể đồng cảm như chính bản thân mình phải chịu, hắn cũng chẳng mảy may thương cảm đồng tình với Đoan Như Vọng.
Đoan Minh Sùng hỏi hắn: "Buồn ngủ à?"
Tuế Yến lắc đầu: "Ngủ no rồi, có hơi khó chịu."
Đoan Minh Sùng lo sốt vó: "Khó chịu ở đâu?"
Tuế Yến chỉ vào môi mình thầm ám chỉ.
Đoan Minh Sùng: "..."
Y bất đắc dĩ nói: "Đừng rộn, ngươi còn đang bệnh đó."
Tuế Yến không cam lòng dẫu môi, hắn cúi đầu nghịch ban chỉ trong tay mình.
Đoan Minh Sùng bật cười: "Ngươi còn ấm ức cơ đấy, ngươi có biết hôm nay ta suýt bị ngươi dọa chết hay không? Hôm qua còn đang yên lành sao hôm nay đột nhiên lại bệnh rồi, buổi tối ngươi đạp chăn ra à?"
Đoan Minh Sùng sững sờ, y nhìn hắn, có hơi không vui.
Tuế Yến nói năng hùng hồn: "Chuyện này không trách ta được, ta không biết gì hết ó, tỉnh dậy đã thấy mình nằm dưới đất rồi, ta còn sợ hơn ngươi đó, biết không hả?"
Đoan Minh Sùng vừa giận vừa hết cách, y nhẹ nhàng ôm Tuế Yến vào lòng, dịu dàng nói: "Đều là lỗi của ta, nếu không vì ta Đoan Như Vọng sẽ không làm liên lụy đến ngươi."
Tuế Yến gật đầu: "Đúng ó đúng ó, tại ngươi hết."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Sao lời ngươi nói chẳng giống trong thoại bản chút nào vậy?"
"Tuồng chèo nói sao có thể coi là thật? Điện hạ ngài còn nhỏ lắm à?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Dù đã biết mạch não hắn không giống người thường từ lâu nhưng Đoan Minh Sùng vẫn bị mấy lời của hắn chọc dở khóc dở cười.
Y kề sát trán mình lên trán Tuế Yến, trịnh trọng nói: "Sẽ không có lần sau đâu."
Tuế Yến vội bật: "Ài, đừng nói đừng nói, lời nói lúc trên giường của đàn ông, mười hết chín câu không thật rồi, ngươi nói thì nói chứ ta cũng chả tin."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy hắn.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Tuế Yến bị Lệ Chiêu che giấu, Đoan Minh Sùng gặp chuyện của Đoan Ly Thúc nên bị giữ lại trong cung. Chuyện hôm đó chẳng ai ngờ được cả, không thể không thừa nhận Đoan Như Vọng điên thì điên đấy nhưng vẫn có thủ đoạn.
Tuế Yến cũng biết chuyện này không phải lỗi của Đoan Minh Sùng. Dù y có là hoàng đế cũng không thể phòng ngừa toàn bộ kẻ có ý xấu hay ám tiễn. Hắn không muốn Đoan Minh Sùng ôm hết chuyện này vào người mới vô tư lự, nói năng tùy tiện phạm điều kỵ đến vậy.
Ban đầu lòng Đoan Minh Sùng đầy hổ thẹn, bị cách an ủi biến tướng kia của hắn chọc cho dở khóc dở cười lại khiến lòng y chẳng còn nhiều khúc mắc tới vậy.
"A Yến." Đoan Minh Sùng gọi khẽ.
Tuế Yến ngửa đầu nhìn y: "Sao? Ngươi muốn hôn ta rồi à?"
Đoan Minh Sùng nghẹn lại rồi đáp: "Không phải."
Tuế Yến ghét bỏ: "Vậy ngươi ngậm miệng đi, ta không muốn nghe."
Đoan Minh Sùng ngây ra rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Được, ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa."
Tuế Yến gật đầu, rúc vào lòng y, lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, hắn bỗng hỏi: "Điện hạ, người biết hát Khanh Vân Ca không?"
"Biết chút chút, sao vậy?"
Tuế Yến cười với y: "Vậy có thể hát cho ta nghe không?"
Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Được thì được, nhưng sao ngươi bỗng muốn nghe vậy?"
Tuế Yến ngoẹo đầu, mê mang đáp: "Ta cũng không biết nữa, tự nhiên muốn nghe vậy thôi. Hình như hồi nhỏ mẫu thân hay hát cho ta nghe, giai điệu ta lại không nhớ rõ lắm."
Đoan Minh Sùng cưới khẽ: "Ừ."
Tuế Yến dựa về, ngoan ngoan đợi nghe hát.
Đoan Minh Súng cũng không để ý hắn kêu mình hát tiểu khúc, lúc bé hoàng hậu cũng hay hát điệu này dỗ y ngủ.
"Trên trời sáng tỏ."
"Sao trời chói lóa."
"Trên trời sáng tỏ, sao trời chói lóa."
Tuế Yến đang ngơ ngẩn nhìn Đoan Minh Sùng, chợt nghe giai điệu vang bên tai, thoáng nhớ lại cảnh tưởng trong mơ mấy ngày trước vậy, chỉ là lúc hắn cố gắng nghĩ thì lại chẳng thấy gì.
Đoan Minh Sùng vẫn ngâm nga bài ca, Tuế Yến ôm lấy eo y rồi sáp tới gần hôn lên môi y.
Đoan Minh Sùng đột ngột khựng lại.
Tuế Yến ngửa đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng đi."
Đôi mắt đen láy như lưu ly lại bất ngờ mang theo vẻ nghiêm túc
Đoan Minh Sùng sững sờ rồi dịu dàng nói: "Ta không đi."
Tuế Yến nghĩ nghĩ lại thấy không đảm bảo, ma xui quỷ khiến hắn nói thêm một câu.
"Nếu ngươi đi thật, sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa."
"Ừ."
Ô Danh
Đánh giá:
Truyện Ô Danh
Story
Chương 117: Lạc định
10.0/10 từ 11 lượt.