Ô Danh
Chương 112: Lưu ngôn
211@-Ta với thái tử đã định chuyện chung thân từ lâu.
- --
Lưu ngôn: Lời đồn
- --
Sáng sớm, cả triều đường đều sôi nổi cãi nhau chuyện Tuế Yến câu thông ngoại quốc, ngay cả Tống Tiển cũng tham gia, y cãi nhau với người của Đại lý tự mãi không ngừng.
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn người bên Đại lý tự cự cãi với mấy vị lão thần phía dưới, con ngươi khẽ động, tầm mắt lão nhẹ nhàng rơi lên người thái tử.
Từ tối qua, sau khi Tuế Yến vào Hình bộ, Đoan Minh Sùng không rời khỏi đông cung dù chỉ nửa bước cứ như chẳng biết gì cả, bình tĩnh tới mức quỷ dị.
Hoàng đế nhìn chòng chọc khuôn mặt không có biểu cảm nào của Đoan Minh Sùng hồi lâu, lão suy nghĩ gì đó rồi thu hồi ánh mắt: "Đừng cãi nhau nữa."
Tiếng tranh cãi đột nhiên dừng lại, mọi người hơi gật đầu, chỉ có vẻ mặt là không phục như cũ.
Chuyện của hầu gia với công chúa tiền triều Nam Cương lại kết luận chỉ bằng vào mấy lá thư thì khó tránh khỏi có hơi võ đoán, hoàng đế cũng biết như vậy khó phục chúng nên cho Đại lý tự tiếp tục điều tra, buộc nội trong ba ngày phải tra ra chân tướng.
Sau khi tan triều, người bên Hình bộ với Đại lý tự định tìm thái tử thương thảo, chỉ là còn chưa kịp tới gần đã thấy Đoan Minh Sùng suốt buổi triều luôn lãnh đạm đứng đấy chợt lạnh mặt, không nói gì mà bỏ đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trời sáng hẳn, Đoan Minh Sùng sầm mặt đi thằng đến nha môn Hình bộ, y hỏi quan viên ngoài cửa: "Tuế An hầu ở đâu?"
Người nọ còn đang gà gật, thấy Đoan Minh Sùng thì giật mình tỉnh hẳn, gã vội đáp: "Ở, ở bên trong, mời điện hạ đi theo hạ quan."
Đoan Minh Sùng đứng đó, y hít một hơi thật sâu, sửa sang lại vạt áo rồi thu lại sạch sẽ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên người mới theo người đó đi vào.
Hôm qua, người của Hình bộ muốn bắt người về nhưng ngặt nỗi Tuế Tuần cứ đòi theo, thậm chí còn đe dọa Hình bộ thượng thư một phen, báo hại ai cũng sợ gần chết. Bọn họ không dám nhốt Tuế Yến vào đại lao cũng không dám làm trái hoàng mệnh đi thả người, cực chẳng đã phải cung phụng như tượng phật ai thỉnh về.
Phòng ngách phía tây nha môn Hình Bộ thường để công văn, bây giờ bị người ta dọn ra sạch còn khiêng chiếc giường nệm vào, cũng coi như chỗ cho người ở.
Đoan Minh Sùng nhìn bốn viên quan đới đao gác ngoài cửa phòng ngách thì cau mày, dường như có chút không vui. Nhưng Tuế Yến đã bị người Hình bộ bắt về đây, hắn không ở trong nhà lao lọt gió như hầm băng hẳn cũng là nhờ công lao của sát thần Tuế Tuần, Đoan Minh Sùng cũng không làm khó bọn họ.
Ổ khóa trên cửa được mở ra, Đoan Minh Sùng khẽ phất tay cho họ lui rồi tự mình đẩy cửa đi vào.
Nơi chứa hồ sơ đó giờ không to bao nhiêu, may là căn phòng thông gió hướng sáng nên cũng không lạnh lẽo ẩm ướt như trong tưởng tượng.
Công văn hồ sơ trong phòng trong một đêm bị dọn ra ngoài cả, chỉ chừa lại hai cái giá lùn nằm trong góc, bên cạnh còn để hai chậu than đang cháy đượm.
Tuế Yến đang nằm ngủ say trên chiếc giường nệm kê cạnh cửa sổ, trên án nhỏ bên cạnh còn để một lò hương khắc hoa cỡ nhỏ, an thần tán trong đó đã cháy hết, chỉ sót lại mùi hương vương khắp phòng.
Đoan Minh Sùng khẽ khàng bước tới ngồi bên mép giường, y chăm chú nhìn dung mạo Tuế Yến lúc hắn ngủ say.
Dù là lưu lạc tới mức này, Tuế Yến vẫn cứ không tim không phổi, dường như căn phòng rách nát chật hẹp này với tẩm điện ở đông cung chẳng có gì khác nhau cả.
Hắn chỉ ló một tay ra ngoài, ngón tay còn đeo ban chỉ Đoan Minh Sùng tặng, màu xanh biếc tôn lên khiến tay hằn càng thêm tái nhợt.
Đoan Minh Sùng biết hắn háu ngủ, nếu không ai gọi hắn có thể ngủ tới lúc mặt trời lên tận ba con sào mới dậy nên y cũng chẳng gọi dậy, cứ ngồi bên mép giường thẫn thờ nhìn hắn.
Khoảng nửa canh giờ, ánh mặt trời qua khe cửa sổ lọt vào, rọi lên mắt Tuế Yến.
Chắc là chói mắt quá, hắn đang ngủ khì thì bất an nhíu mày, mê mê mang mang nói câu gì đó.
Đoan Minh Sùng định đưa tay che ánh nắng cho hắn, nhưng y còn chưa vươn tay thì người đã tỉnh lại.
Hắn mơ màng mở mắt, đôi mắt thất thần nhìn Đoan Minh Sùng một chốc rồi đưa tay về phía y, cất giọng mềm mại gọi: "Điện hạ."
Hắn dang tay, tay áo trắng trượt tới khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng ngần.
Đoan Minh Sùng thấy hắn mở nửa mắt thì biết ngay người còn chưa tỉnh hắn, y nở nụ cười bất đắc dĩ rồi cúi người nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, tiện thể che lại ánh mắt trời soi nghiêng.
Tuế Yến híp mắt quấn cổ Đoan Minh Sùng, hắn dựa tới rồi rúc vào cổ y, dụi tới dụi lui mãi như một chú mèo biếng nhác vậy.
Trước khi tới đây, lòng Đoan Minh Sùng ngập tràn sự lo lắng và giận dữ, giờ bị hắn dụi như vậy, hồ nhu tình trong y vỡ nát, hận không thể vò người này vào lòng mình, mãi không tách rời.
Đoan Minh Sùng cười khẽ rồi vươn tay che mắt hắn lại, dịu dàng hỏi: "Giờ nào rồi, sao còn ngủ nữa?"
Tuế Yến lại dụi vào theo bản năng một chút nữa mới bỗng đờ người, có chút sợ hãi mà chớp mắt.
Lòng bàn tay Đoan Minh Sùng bị hàng mi dài quét qua, có chút ngưa ngứa, y kéo dời tay ra một chút, chỉ để lộ một mắt của Tuế Yến.
Lúc này Tuế Yến đã tỉnh ngủ hẳn, hắn giơ tay đè bàn tay đang che mắt mình của Đoan Minh Sùng rồi hỏi khẽ: "Bây giờ là giờ gì?"
Y khẽ nhích tay để ánh mặt trời chiếu vào mắt Tuế Yến rồi đưa tay về chỗ cũ ngay.
"Mặt trời lên ba còn sào rồi."
Tuế Yến hơi nghiêng người, y kéo tay Đoan Minh Sùng áp bên mặt làm gối, lười nhác ngáp một cái: "Dù sao cũng không có gì làm trong này, ta cũng không ra ngoài được, chơi cũng không có gì chơi, ngủ luôn cho rồi."
Đoan Minh Sùng bật cười, y cúi người áp trán mình lên trán của Tuế Yến, hỏi khẽ: "Ngươi không lo không ra ngoài được nữa à?"
"Có điện hạ ở đây, ta không lo gì cả."
Đoan Minh Sùng ngẩn ra.
Tuế Yến cười với y: "Không phải ngươi nói dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ che chở cho ta sao?"
Đoan Minh Sùng im lặng nhìn hắn, chốc sau y kéo hắn ôm thật chặt vào lòng, thầm thì nói: "Là lời ta nói."
Đoan Minh Sùng ở với hắn tới trưa mới rời đi.
Không hiểu sao mấy ngày này Tuế Yến ham ngủ vô cùng, sau khi Đoan Minh Sùng rời khỏi thì hắn mở cửa sổ phơi nắng rồi lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc hắn ngủ say cứ như mơ một giấc chẳng rõ nội dung, nhưng tỉnh lại thì không biết đó là gì, chỉ sót lại con tim đập nhanh và nỗi sợ.
Lúc trước khi hắn bị bệnh cũng hay mơ thấy ác mộng, hắn chỉ coi là tinh thần không ổn, cũng không để trong lòng.
Hình bộ đưa người vào thiên viện hầu phủ tra xét nhưng cũng chẳng tìm ra chứng cứ cấu kết gì với công chúa Nam Cương cả. Trong một chốc, người tin Tuế Yến không làm ra chuyện này càng nắm chắc.
Hai ngày cãi nhau liên tiếp, Tuế Yến ở trong nha môn Hình bộ thì ăn ngủ cả ngày, hết ngủ lại ăn, hắn còn mập hơn nữa đấy.
Buổi chiều ngày thứ ba, lúc Tuế Yến đang nằm ngủ trên giường nệm thì nghe ngoài cửa thấp thoáng có tiếng người nói chuyện với nhau.
Buổi sáng Đoan Minh Sùng vừa đến, hẳn là không phải y.
Ngay lúc hắn đang khó hiểu thì cửa phòng bị mở ra, Tống Tiển với Giang Ân Hòa ôm cả đống thứ được người dẫn vào.
Tuế Yến: "..."
Hắn hơi ngồi dậy, thắc mắc hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Tống Tiển cho người đóng cửa lại mới quay đầu, lòng không có ý tốt mà đáp lời: "Tới bỏ đá xuống giếng chứ còn làm gì nữa?"
Giang Ân Hòa đá Tống Tiển rồi trừng mắt nói: "Ăn nói bậy bạ nữa thì đi ra ngoài."
Tống Tiển dẫu môi, hắn với Giang Ân Hòa thả đống đồ trong tay lên bàn bên cạnh Tuế Yến.
Ngược lại thì Giang Ân Hòa tốt tính, không gợi đòn như Tống Tiển, y nói thẳng: "Mấy ngày này ta nghe rất nhiều lời đồn thú vị ở bên ngoài, ngươi bị giam ở đây chắc chán muốn chết rồi nên ta có ý tới đây nói với ngươi giải khuây."
Tuế Yến ngồi dậy xốc thử, thấy bên trong toàn đồ ăn gói trong giấy dầu, có mấy túi ô mai. Ban đầu Tuế Yến nhìn nhìn chê chê, giờ thì hắn cầm sạch hết, không chút khách sáo nào mà ôm hết vào lòng bắt đầu ăn.
Tống Tiển với Giang Ân Hòa kéo ghế ngồi vây quanh án, ai không biết còn tưởng ba người ngồi trong tiệm trà uống nước xem hát đấy.
Giang Ân Hòa kể: "Tin ngươi bị bắt tới đại lao Hình bộ lan khắp thành, mấy công tử hồi trước bị ngươi bắt nạt đều định tới đây bỏ đá xuống giếng nhưng bị thái tử với Tuế tướng quân ngăn lại cả."
"Chậc chậc, như vậy có thể thấy ngươi được người căm hận lắm đấy."
Tuế Yến liếc nhìn Tống Tiển: "Ân Hòa tới ta hiểu được chứ ngươi tới làm gì."
Tống Tiển nổi giận ngay lập tức, y vừa trỏ đống mứt ô mai trong lòng Tuế Yến vừa nói: "Cái này! Cái này! Này nữa! Ta mua không đó!"
Tuế Yến vội nói: "Vâng vâng vâng, là ta làm người căm hận, là ta tội ác chất chồng, tiếp đi tiếp đi, mấy ngày nay các ngươi nghe được cái gì rồi?"
Giang Ân Hòa nhón đầu phộng rang đường nhai rốp rốp, y nhìn quanh quất rồi lại kéo cửa sổ đóng kín mới làm ra vẻ bí hiểm nói nhỏ: "Ta nghe nói, thái tử con người này đó, có sở thích đoạn tụ ý."
Bàn tay nhón mứt của Tuế Yến khựng lại, hắn vẹo đầu sang bên: "Ồ?"
"Mấy ngày trước không biết ai đồn ầm trong kinh, bây giờ gần như cả thành đều biết, đáng sợ lắm." Giang Ân Hòa nhai đậu phộng cho vơi bớt nỗi sợ, "Ngươi nghĩ đi, thái tử đương triều, hoàng đế tương lai lại ngang nhiên thích một người đàn ông, chẹp chẹp, nhiều người cảm thán vận nước khó gánh rồi đó."
Tuế Yến tiếp tục ăn: "À."
Tống Tiển ngồi một bên, y vừa ăn vừa nhìn Tuế Yến với vẻ lạ lùng, đối với lời của Giang Ân Hòa thì miễn bàn.
Giang Ân Hòa không nhìn ra vẻ khác lạ giữa hai người, y nói tiếp: "Hơn nữa người mà thái tử điện hạ điên cuồng si mê trong lời đồn ấy, ngươi đoán ra là ai không?"
Tuế Yến diễn chung với Giang Ân Hòa, hắn chớp mắt hỏi: "Ai thế nhở?"
Giang Ân Hòa vỗ bàn, ra chiều thần bí đáp: "Ngươi đó."
"À."
Trước đó Giang Ân Hòa lải nhải lắm thế là muốn nói ra một câu làm Tuế Yến kinh hãi. Cơ mà nhìn phản ứng bây giờ của hắn, Giang Ân Hòa có hơi sửng sốt. Y lắp bắp: "Hả… sao, ngươi, ngươi không kinh ngạc vậy?"
"Không phải ngươi nói đó sao, đồn đãi thôi mà, không thể coi là thật được."
Giang Ân Hòa lúng túng: "Biết là vậy nhưng mà ngươi… ngươi thật sự không kinh ngạc xí xì xi nào hết à?"
Tống Tiển cười nhạo: "Hắn kinh ngạc cái gì chứ? Mấy lời đồn vớ vẩn này dù giả hay thật cũng có thể cứu hắn một mạng, đội cái vết nhơ thì đã sao?"
"Sao lại nói vậy?" Giang Ân Hòa hỏi.
"Lần này Vong Quy bị người ta vu hại, chứng cứ đầy đủ lại còn chết không đối chứng, vốn dĩ đã hết cách. Nghe nói Đại lý tự khanh với nhị hoàng tử qua lại thân cận, chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua cơ hội này. Nếu bọn họ cắn chặt chuyện Vong Quy tư thông ngoại quốc thì ngươi cảm thấy hắn hắn có thể thoát tội, hoàn toàn trong sạch không?"
Giang Ân Hòa cho là Tuế Yến hoàn toàn vô tội y mới mang bánh trái kể mấy lời đồn giúp hắn giải khuây, bất chợt nghe đến điều này, cả người đều mờ mịt.
"Vậy, vậy phải làm sao đây?"
Tống Tiển nhìn Giang Ân Hòa, chỉ hận y không nên thân.
Tuế Yến ngồi một bên vui vẻ ăn mứt quả, nghe vậy thì thản nhiên nói: "Nếu lời đồn vừa xuất hiện bệ hạ còn trị tội ta thật nặng thì tức là chột dạ, muốn trừ khử yêu cơ mê hoặc thái tử điên đảo thần trí là ta thì khác gì trực tiếp thừa nhận đường đường trữ quân một nước lại yêu một người đàn ông thật chứ?"
Giang Ân Hòa vẫn không hoàn hồn kịp, y cứ ngơ ra đó.
Tuế Yến nhét viên ô mai vào miệng Giang Ân Hòa, cười cười mà nói với y: "Bệ hạ bây giờ của chúng ta ấy à, người rất coi trọng mặt mũi. Như vậy ngươi cảm thấy người sẽ xử phạt ta thật nặng không?"
Giang Ân Hòa chớp mắt mờ mịt, bấy giờ hắn mới hoàn hồn.
Tuế Yến vươn vai duỗi lưng, lười nhác nói: "Cho nên dù ta có cấu kết với công chúa Nam Cương mưu hại hoàng thượng thật người cũng sẽ không dồn ta vào chỗ chết."
Tống Tiển lại nói thêm: "Hơn nữa sở dĩ bây giờ Vong Quy ở lại nha môn Hình bộ toàn là vì Đại lý tự cắn chặt mớ thư từ kia không nhả nhưng người sáng mắt trong triều đều nhìn ra, trừ mớ thư từ cố ý đó, công chúa Nam Cương tiền triều còn chết sau khi sự việc xảy ra nữa nên hoàn toàn không có chứng cứ định tội Vong Quy."
Giang Ân Hòa cau mày: "Vậy là chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ cũng là nhỏ à?"
Tuế Yến vươn tay bùng đầu y, hắn vừa cười vừa nói: "Tất cả đều phải xem bệ hạ muốn phán quyết thế nào mà thôi."
Mà bây giờ bỗng gặp chuyện lời đồn, dù hoàng đế có muốn đưa Tuế Yến vào chỗ chết cũng không thể nắm lấy chuyện này không buông.
Giang Ân Hòa dần hoàn hồn lại, y lẩm bẩm: "Người đồn cái này thật sự là vô ý trồng liễu lên xanh."
Tuế Yến nhịn cười, gì mà vô ý trồng liễu liễu lên xanh, sau khi nghĩ thông chuyện này thì có thể đoán ra ngay người phía sau chắc chắn là Đoan Minh Sùng, nếu không sao lại trùng hợp đến vậy, Tuế Yến vừa xảy ra chuyện thì quan hệ giữa hắn với Đoan Minh Sùng cũng bị kéo ra sáng.
Tuế Yến thấy Giang Ân Hòa vỗ ngực thì bỗng nảy ý chơi xấu, muốn trêu đùa y một phen.
Hắn hơi ngả người tới sát mặt Giang Ân Hòa rồi ngoẹo đầu nói nhỏ: "Hơn nữa chuyện ta với thái tử hai bên lưỡng tình tương duyệt không phải là lời đồn."
Giang Ân Hòa định bóc đậu phộng ăn, nghe thế thì ngớ người: "Hả?"
Tuế Yến nhếch môi cười, hắn buông nhẹ giọng nói: "Ta nói đó không phải lời đồn, ta với thái tử đã định chuyện chung thân từ lâu."
Giang Ân Hòa: "..."
Tổng Tiển xanh mặt như tàu lá.
Lời tác giả:
Giang Ân Hòa: Hả? Hả hả? Hả hả hả?
Lúc này đây, ai cũng là Nguyệt Kiến.
Ô Danh
- --
Lưu ngôn: Lời đồn
- --
Sáng sớm, cả triều đường đều sôi nổi cãi nhau chuyện Tuế Yến câu thông ngoại quốc, ngay cả Tống Tiển cũng tham gia, y cãi nhau với người của Đại lý tự mãi không ngừng.
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn người bên Đại lý tự cự cãi với mấy vị lão thần phía dưới, con ngươi khẽ động, tầm mắt lão nhẹ nhàng rơi lên người thái tử.
Từ tối qua, sau khi Tuế Yến vào Hình bộ, Đoan Minh Sùng không rời khỏi đông cung dù chỉ nửa bước cứ như chẳng biết gì cả, bình tĩnh tới mức quỷ dị.
Hoàng đế nhìn chòng chọc khuôn mặt không có biểu cảm nào của Đoan Minh Sùng hồi lâu, lão suy nghĩ gì đó rồi thu hồi ánh mắt: "Đừng cãi nhau nữa."
Tiếng tranh cãi đột nhiên dừng lại, mọi người hơi gật đầu, chỉ có vẻ mặt là không phục như cũ.
Chuyện của hầu gia với công chúa tiền triều Nam Cương lại kết luận chỉ bằng vào mấy lá thư thì khó tránh khỏi có hơi võ đoán, hoàng đế cũng biết như vậy khó phục chúng nên cho Đại lý tự tiếp tục điều tra, buộc nội trong ba ngày phải tra ra chân tướng.
Sau khi tan triều, người bên Hình bộ với Đại lý tự định tìm thái tử thương thảo, chỉ là còn chưa kịp tới gần đã thấy Đoan Minh Sùng suốt buổi triều luôn lãnh đạm đứng đấy chợt lạnh mặt, không nói gì mà bỏ đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trời sáng hẳn, Đoan Minh Sùng sầm mặt đi thằng đến nha môn Hình bộ, y hỏi quan viên ngoài cửa: "Tuế An hầu ở đâu?"
Người nọ còn đang gà gật, thấy Đoan Minh Sùng thì giật mình tỉnh hẳn, gã vội đáp: "Ở, ở bên trong, mời điện hạ đi theo hạ quan."
Đoan Minh Sùng đứng đó, y hít một hơi thật sâu, sửa sang lại vạt áo rồi thu lại sạch sẽ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên người mới theo người đó đi vào.
Hôm qua, người của Hình bộ muốn bắt người về nhưng ngặt nỗi Tuế Tuần cứ đòi theo, thậm chí còn đe dọa Hình bộ thượng thư một phen, báo hại ai cũng sợ gần chết. Bọn họ không dám nhốt Tuế Yến vào đại lao cũng không dám làm trái hoàng mệnh đi thả người, cực chẳng đã phải cung phụng như tượng phật ai thỉnh về.
Phòng ngách phía tây nha môn Hình Bộ thường để công văn, bây giờ bị người ta dọn ra sạch còn khiêng chiếc giường nệm vào, cũng coi như chỗ cho người ở.
Đoan Minh Sùng nhìn bốn viên quan đới đao gác ngoài cửa phòng ngách thì cau mày, dường như có chút không vui. Nhưng Tuế Yến đã bị người Hình bộ bắt về đây, hắn không ở trong nhà lao lọt gió như hầm băng hẳn cũng là nhờ công lao của sát thần Tuế Tuần, Đoan Minh Sùng cũng không làm khó bọn họ.
Ổ khóa trên cửa được mở ra, Đoan Minh Sùng khẽ phất tay cho họ lui rồi tự mình đẩy cửa đi vào.
Nơi chứa hồ sơ đó giờ không to bao nhiêu, may là căn phòng thông gió hướng sáng nên cũng không lạnh lẽo ẩm ướt như trong tưởng tượng.
Công văn hồ sơ trong phòng trong một đêm bị dọn ra ngoài cả, chỉ chừa lại hai cái giá lùn nằm trong góc, bên cạnh còn để hai chậu than đang cháy đượm.
Tuế Yến đang nằm ngủ say trên chiếc giường nệm kê cạnh cửa sổ, trên án nhỏ bên cạnh còn để một lò hương khắc hoa cỡ nhỏ, an thần tán trong đó đã cháy hết, chỉ sót lại mùi hương vương khắp phòng.
Đoan Minh Sùng khẽ khàng bước tới ngồi bên mép giường, y chăm chú nhìn dung mạo Tuế Yến lúc hắn ngủ say.
Dù là lưu lạc tới mức này, Tuế Yến vẫn cứ không tim không phổi, dường như căn phòng rách nát chật hẹp này với tẩm điện ở đông cung chẳng có gì khác nhau cả.
Hắn chỉ ló một tay ra ngoài, ngón tay còn đeo ban chỉ Đoan Minh Sùng tặng, màu xanh biếc tôn lên khiến tay hằn càng thêm tái nhợt.
Đoan Minh Sùng biết hắn háu ngủ, nếu không ai gọi hắn có thể ngủ tới lúc mặt trời lên tận ba con sào mới dậy nên y cũng chẳng gọi dậy, cứ ngồi bên mép giường thẫn thờ nhìn hắn.
Khoảng nửa canh giờ, ánh mặt trời qua khe cửa sổ lọt vào, rọi lên mắt Tuế Yến.
Chắc là chói mắt quá, hắn đang ngủ khì thì bất an nhíu mày, mê mê mang mang nói câu gì đó.
Đoan Minh Sùng định đưa tay che ánh nắng cho hắn, nhưng y còn chưa vươn tay thì người đã tỉnh lại.
Hắn mơ màng mở mắt, đôi mắt thất thần nhìn Đoan Minh Sùng một chốc rồi đưa tay về phía y, cất giọng mềm mại gọi: "Điện hạ."
Hắn dang tay, tay áo trắng trượt tới khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng ngần.
Đoan Minh Sùng thấy hắn mở nửa mắt thì biết ngay người còn chưa tỉnh hắn, y nở nụ cười bất đắc dĩ rồi cúi người nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, tiện thể che lại ánh mắt trời soi nghiêng.
Tuế Yến híp mắt quấn cổ Đoan Minh Sùng, hắn dựa tới rồi rúc vào cổ y, dụi tới dụi lui mãi như một chú mèo biếng nhác vậy.
Trước khi tới đây, lòng Đoan Minh Sùng ngập tràn sự lo lắng và giận dữ, giờ bị hắn dụi như vậy, hồ nhu tình trong y vỡ nát, hận không thể vò người này vào lòng mình, mãi không tách rời.
Đoan Minh Sùng cười khẽ rồi vươn tay che mắt hắn lại, dịu dàng hỏi: "Giờ nào rồi, sao còn ngủ nữa?"
Tuế Yến lại dụi vào theo bản năng một chút nữa mới bỗng đờ người, có chút sợ hãi mà chớp mắt.
Lòng bàn tay Đoan Minh Sùng bị hàng mi dài quét qua, có chút ngưa ngứa, y kéo dời tay ra một chút, chỉ để lộ một mắt của Tuế Yến.
Lúc này Tuế Yến đã tỉnh ngủ hẳn, hắn giơ tay đè bàn tay đang che mắt mình của Đoan Minh Sùng rồi hỏi khẽ: "Bây giờ là giờ gì?"
Y khẽ nhích tay để ánh mặt trời chiếu vào mắt Tuế Yến rồi đưa tay về chỗ cũ ngay.
"Mặt trời lên ba còn sào rồi."
Tuế Yến hơi nghiêng người, y kéo tay Đoan Minh Sùng áp bên mặt làm gối, lười nhác ngáp một cái: "Dù sao cũng không có gì làm trong này, ta cũng không ra ngoài được, chơi cũng không có gì chơi, ngủ luôn cho rồi."
Đoan Minh Sùng bật cười, y cúi người áp trán mình lên trán của Tuế Yến, hỏi khẽ: "Ngươi không lo không ra ngoài được nữa à?"
"Có điện hạ ở đây, ta không lo gì cả."
Đoan Minh Sùng ngẩn ra.
Tuế Yến cười với y: "Không phải ngươi nói dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ che chở cho ta sao?"
Đoan Minh Sùng im lặng nhìn hắn, chốc sau y kéo hắn ôm thật chặt vào lòng, thầm thì nói: "Là lời ta nói."
Đoan Minh Sùng ở với hắn tới trưa mới rời đi.
Không hiểu sao mấy ngày này Tuế Yến ham ngủ vô cùng, sau khi Đoan Minh Sùng rời khỏi thì hắn mở cửa sổ phơi nắng rồi lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc hắn ngủ say cứ như mơ một giấc chẳng rõ nội dung, nhưng tỉnh lại thì không biết đó là gì, chỉ sót lại con tim đập nhanh và nỗi sợ.
Lúc trước khi hắn bị bệnh cũng hay mơ thấy ác mộng, hắn chỉ coi là tinh thần không ổn, cũng không để trong lòng.
Hình bộ đưa người vào thiên viện hầu phủ tra xét nhưng cũng chẳng tìm ra chứng cứ cấu kết gì với công chúa Nam Cương cả. Trong một chốc, người tin Tuế Yến không làm ra chuyện này càng nắm chắc.
Hai ngày cãi nhau liên tiếp, Tuế Yến ở trong nha môn Hình bộ thì ăn ngủ cả ngày, hết ngủ lại ăn, hắn còn mập hơn nữa đấy.
Buổi chiều ngày thứ ba, lúc Tuế Yến đang nằm ngủ trên giường nệm thì nghe ngoài cửa thấp thoáng có tiếng người nói chuyện với nhau.
Buổi sáng Đoan Minh Sùng vừa đến, hẳn là không phải y.
Ngay lúc hắn đang khó hiểu thì cửa phòng bị mở ra, Tống Tiển với Giang Ân Hòa ôm cả đống thứ được người dẫn vào.
Tuế Yến: "..."
Hắn hơi ngồi dậy, thắc mắc hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Tống Tiển cho người đóng cửa lại mới quay đầu, lòng không có ý tốt mà đáp lời: "Tới bỏ đá xuống giếng chứ còn làm gì nữa?"
Giang Ân Hòa đá Tống Tiển rồi trừng mắt nói: "Ăn nói bậy bạ nữa thì đi ra ngoài."
Tống Tiển dẫu môi, hắn với Giang Ân Hòa thả đống đồ trong tay lên bàn bên cạnh Tuế Yến.
Ngược lại thì Giang Ân Hòa tốt tính, không gợi đòn như Tống Tiển, y nói thẳng: "Mấy ngày này ta nghe rất nhiều lời đồn thú vị ở bên ngoài, ngươi bị giam ở đây chắc chán muốn chết rồi nên ta có ý tới đây nói với ngươi giải khuây."
Tuế Yến ngồi dậy xốc thử, thấy bên trong toàn đồ ăn gói trong giấy dầu, có mấy túi ô mai. Ban đầu Tuế Yến nhìn nhìn chê chê, giờ thì hắn cầm sạch hết, không chút khách sáo nào mà ôm hết vào lòng bắt đầu ăn.
Tống Tiển với Giang Ân Hòa kéo ghế ngồi vây quanh án, ai không biết còn tưởng ba người ngồi trong tiệm trà uống nước xem hát đấy.
Giang Ân Hòa kể: "Tin ngươi bị bắt tới đại lao Hình bộ lan khắp thành, mấy công tử hồi trước bị ngươi bắt nạt đều định tới đây bỏ đá xuống giếng nhưng bị thái tử với Tuế tướng quân ngăn lại cả."
"Chậc chậc, như vậy có thể thấy ngươi được người căm hận lắm đấy."
Tuế Yến liếc nhìn Tống Tiển: "Ân Hòa tới ta hiểu được chứ ngươi tới làm gì."
Tống Tiển nổi giận ngay lập tức, y vừa trỏ đống mứt ô mai trong lòng Tuế Yến vừa nói: "Cái này! Cái này! Này nữa! Ta mua không đó!"
Tuế Yến vội nói: "Vâng vâng vâng, là ta làm người căm hận, là ta tội ác chất chồng, tiếp đi tiếp đi, mấy ngày nay các ngươi nghe được cái gì rồi?"
Giang Ân Hòa nhón đầu phộng rang đường nhai rốp rốp, y nhìn quanh quất rồi lại kéo cửa sổ đóng kín mới làm ra vẻ bí hiểm nói nhỏ: "Ta nghe nói, thái tử con người này đó, có sở thích đoạn tụ ý."
Bàn tay nhón mứt của Tuế Yến khựng lại, hắn vẹo đầu sang bên: "Ồ?"
"Mấy ngày trước không biết ai đồn ầm trong kinh, bây giờ gần như cả thành đều biết, đáng sợ lắm." Giang Ân Hòa nhai đậu phộng cho vơi bớt nỗi sợ, "Ngươi nghĩ đi, thái tử đương triều, hoàng đế tương lai lại ngang nhiên thích một người đàn ông, chẹp chẹp, nhiều người cảm thán vận nước khó gánh rồi đó."
Tuế Yến tiếp tục ăn: "À."
Tống Tiển ngồi một bên, y vừa ăn vừa nhìn Tuế Yến với vẻ lạ lùng, đối với lời của Giang Ân Hòa thì miễn bàn.
Giang Ân Hòa không nhìn ra vẻ khác lạ giữa hai người, y nói tiếp: "Hơn nữa người mà thái tử điện hạ điên cuồng si mê trong lời đồn ấy, ngươi đoán ra là ai không?"
Tuế Yến diễn chung với Giang Ân Hòa, hắn chớp mắt hỏi: "Ai thế nhở?"
Giang Ân Hòa vỗ bàn, ra chiều thần bí đáp: "Ngươi đó."
"À."
Trước đó Giang Ân Hòa lải nhải lắm thế là muốn nói ra một câu làm Tuế Yến kinh hãi. Cơ mà nhìn phản ứng bây giờ của hắn, Giang Ân Hòa có hơi sửng sốt. Y lắp bắp: "Hả… sao, ngươi, ngươi không kinh ngạc vậy?"
"Không phải ngươi nói đó sao, đồn đãi thôi mà, không thể coi là thật được."
Giang Ân Hòa lúng túng: "Biết là vậy nhưng mà ngươi… ngươi thật sự không kinh ngạc xí xì xi nào hết à?"
Tống Tiển cười nhạo: "Hắn kinh ngạc cái gì chứ? Mấy lời đồn vớ vẩn này dù giả hay thật cũng có thể cứu hắn một mạng, đội cái vết nhơ thì đã sao?"
"Sao lại nói vậy?" Giang Ân Hòa hỏi.
"Lần này Vong Quy bị người ta vu hại, chứng cứ đầy đủ lại còn chết không đối chứng, vốn dĩ đã hết cách. Nghe nói Đại lý tự khanh với nhị hoàng tử qua lại thân cận, chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua cơ hội này. Nếu bọn họ cắn chặt chuyện Vong Quy tư thông ngoại quốc thì ngươi cảm thấy hắn hắn có thể thoát tội, hoàn toàn trong sạch không?"
Giang Ân Hòa cho là Tuế Yến hoàn toàn vô tội y mới mang bánh trái kể mấy lời đồn giúp hắn giải khuây, bất chợt nghe đến điều này, cả người đều mờ mịt.
"Vậy, vậy phải làm sao đây?"
Tống Tiển nhìn Giang Ân Hòa, chỉ hận y không nên thân.
Tuế Yến ngồi một bên vui vẻ ăn mứt quả, nghe vậy thì thản nhiên nói: "Nếu lời đồn vừa xuất hiện bệ hạ còn trị tội ta thật nặng thì tức là chột dạ, muốn trừ khử yêu cơ mê hoặc thái tử điên đảo thần trí là ta thì khác gì trực tiếp thừa nhận đường đường trữ quân một nước lại yêu một người đàn ông thật chứ?"
Giang Ân Hòa vẫn không hoàn hồn kịp, y cứ ngơ ra đó.
Tuế Yến nhét viên ô mai vào miệng Giang Ân Hòa, cười cười mà nói với y: "Bệ hạ bây giờ của chúng ta ấy à, người rất coi trọng mặt mũi. Như vậy ngươi cảm thấy người sẽ xử phạt ta thật nặng không?"
Giang Ân Hòa chớp mắt mờ mịt, bấy giờ hắn mới hoàn hồn.
Tuế Yến vươn vai duỗi lưng, lười nhác nói: "Cho nên dù ta có cấu kết với công chúa Nam Cương mưu hại hoàng thượng thật người cũng sẽ không dồn ta vào chỗ chết."
Tống Tiển lại nói thêm: "Hơn nữa sở dĩ bây giờ Vong Quy ở lại nha môn Hình bộ toàn là vì Đại lý tự cắn chặt mớ thư từ kia không nhả nhưng người sáng mắt trong triều đều nhìn ra, trừ mớ thư từ cố ý đó, công chúa Nam Cương tiền triều còn chết sau khi sự việc xảy ra nữa nên hoàn toàn không có chứng cứ định tội Vong Quy."
Giang Ân Hòa cau mày: "Vậy là chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ cũng là nhỏ à?"
Tuế Yến vươn tay bùng đầu y, hắn vừa cười vừa nói: "Tất cả đều phải xem bệ hạ muốn phán quyết thế nào mà thôi."
Mà bây giờ bỗng gặp chuyện lời đồn, dù hoàng đế có muốn đưa Tuế Yến vào chỗ chết cũng không thể nắm lấy chuyện này không buông.
Giang Ân Hòa dần hoàn hồn lại, y lẩm bẩm: "Người đồn cái này thật sự là vô ý trồng liễu lên xanh."
Tuế Yến nhịn cười, gì mà vô ý trồng liễu liễu lên xanh, sau khi nghĩ thông chuyện này thì có thể đoán ra ngay người phía sau chắc chắn là Đoan Minh Sùng, nếu không sao lại trùng hợp đến vậy, Tuế Yến vừa xảy ra chuyện thì quan hệ giữa hắn với Đoan Minh Sùng cũng bị kéo ra sáng.
Tuế Yến thấy Giang Ân Hòa vỗ ngực thì bỗng nảy ý chơi xấu, muốn trêu đùa y một phen.
Hắn hơi ngả người tới sát mặt Giang Ân Hòa rồi ngoẹo đầu nói nhỏ: "Hơn nữa chuyện ta với thái tử hai bên lưỡng tình tương duyệt không phải là lời đồn."
Giang Ân Hòa định bóc đậu phộng ăn, nghe thế thì ngớ người: "Hả?"
Tuế Yến nhếch môi cười, hắn buông nhẹ giọng nói: "Ta nói đó không phải lời đồn, ta với thái tử đã định chuyện chung thân từ lâu."
Giang Ân Hòa: "..."
Tổng Tiển xanh mặt như tàu lá.
Lời tác giả:
Giang Ân Hòa: Hả? Hả hả? Hả hả hả?
Lúc này đây, ai cũng là Nguyệt Kiến.
Ô Danh
Đánh giá:
Truyện Ô Danh
Story
Chương 112: Lưu ngôn
10.0/10 từ 11 lượt.