Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 408: Bọn trẻ muốn ăn cơm của người lớn
95@-Buổi sáng sau khi kết thúc nghỉ thức cắt băng không lâu, mấy người Lương Nghiễm Lai cáo từ rồi rời đi trước. Bởi vì hôm nay ở đây gần như đều là người trẻ tuổi, mấy người bọn họ không mời mà đến, do đó cũng không muốn quấy rầy nhiều.
Lúc đi, Tân Lãng nói chuyện cùng với Lương Nghiễm Lai vẽ bức bình phong 'Tam Anh Chiến Lữ Bổ.
Lương Nghiễm Lai phần lớn thời gian đều ở Quảng Châu, khó khăn lắm mới có dịp đến Thượng Hải, cho nên Tân Lãng muốn dẫn ông ta đi xem một vài tác phẩm điêu khắc của mình.
Nhưng hôm nay thời gian không thích hợp cho nên đành thôi, Lương Nghiễm Lai cảm ơn Tần Lãng Ông ta nói lăn sau mình sẽ ở Thượng Hải chơi mấy ngày, đến lúc đó ông ấy nhất định sẽ đi tìm Tân Lãng để thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật.
Tô Vĩnh Thẳng cùng Phương Nhã Nhàn định buổi trưa sẽ bay về. Lần này họ ở Thượng Hải gần 10 ngày, hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của ngày lễ Quốc Khánh rồi. Tô Vĩnh Thắng đã nhiều ngày rồi chưa lên công ty, cho nên ngày mai ông nhất định phải đi làm Bởi vì sau kỳ nghỉ sẽ có một hội nghị cấp cao, ông cũng xem như là lãnh đạo của công ty vì vậy nhất định phải có mặt.
Cho nên sau khi xong chuyện ở bên này, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm lập tức lái xe đưa cha mẹ đến sân bay.
Trên đường đi tới sân bay, ba đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi. Phương Nhã Nhàn lúc đầu cảm thấy rất tốt, ba đứa nhỏ không tính, chờ lúc nữa chia tay bọn họ. nhìn bọn nhỏ một chút rồi sẽ đi.
Mỗi lần chia tay bọn nhỏ đều khiến ông bà cảm thấy buồn bã, nếu bọn nhỏ cũng không nỡ xa họ mà oa oa khóc lên như vậy sẽ càng khiến họ không nỡ đi.
Kết quả không nghĩ tới, đến sân bay ba đứa đột nhiên tỉnh lại. Cuối cùng vẫn là phát sinh tình huống mà Phương Nhã Nhàn không muốn nhất
Nhìn Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng vào cửa kiểm tra. Ba đứa nhỏ giống như cảm nhận được bầu không khí ly biệt, chúng bắt đầu khóc nấc lên.
Vũ Đồng cùng Khả Hinh được Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn ôm trong ngực. Ông bà Tô ôm chặt lấy mấy đứa cháu, khóc hết nước mắt nước mũi.
Huyện Huyên mặc dù bị Tô Thi Hàm ôm, thế nhưng cũng không nỡ để ông bà ngoại rời đi. Trên mặt đãy nước mất, đôi tay không ngừng giơ về phía ông bà.
Nhìn thấy bộ dạng này, lại nghe thấy tiếng ba đứa nhỏ khóc. Phương Nhã Nhàn cũng không nhịn được đỏ mắt.
“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các cháu không khóc nữa được không? Oác cháu khóc làm bà ngoại thật thương tâm đó nha, khiến cho ông bà không muốn rời đi nữa đó”
“Ài! Hội nghị ngày mai cha nhất định phải tham. gia, nếu không phải vậy thì cha sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, ba đứa nhỏ không nõ, chúng ta cũng chẳng đành!" Tô Vĩnh Thẳng nhìn đứa cháu ngoại trong lòng, nhỏ giọng nói.
Tô Thi Hàm thấy thế, cô liếc mắt ra hiệu cho Tần Lãng, để hẳn ôm hai đứa nhỏ trong tay cha mẹ.
"Cha, mẹt Không sao đâu. Bọn nhỏ khóc một lúc sẽ tốt lên thôi, hai người cũng đừng buồn, chúng con luôn ở đây mà. Hai người tùy thời muốn đến thăm lúc nào cũng được, con cùng Tân Lãng có thời gian cũng sẽ trở vẽ Quảng Châu. Thêm nữa, chúng ta có thể gọi video mỗi ngày mà”
Phương Nhã Nhàn lưu luyến không rời nhìn bọn nhỏ, quay người vùi đầu vào ngực Tô Vĩnh Thắng, bà khẽ cắn răng nói: “Ông Tô! Đừng nhìn nữa, còn nhìn tiếp tôi thực sự không nỡ đi. Chúng ta tranh thủ thời gian đi vào thôi, một lúc nữa lại muộn bây giờ”
“Cha mẹ! Hai người đi thuận buồm xuôi gió. Biết đâu lúc gặp lại, bọn nhỏ sẽ biết gọi ông bà ngoại rồi đấy” Tần Lãng an ủi.
Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn gật đầu Quay người đi vào khu kiểm tra, bọn họ trên đường đều không dám quay đầu nhìn, sợ nhìn bọn nhỏ rồi lại không nỡ đi.
Tiễn cha mẹ về, lúc này cảm xúc của Tô Thi Hàm có chút sa sút. Ba đứa nhỏ ngồi ở ghế sau, đại khái là khóc mệt rồi, mấy đứa đều trông có vẻ không có tinh thần.
Tần Lãng thấy bầu không khi như vậy, cho nên hẳn bật nhạc lên. Tiếng nhạc êm dịu vang lên, ba đứa nhỏ đằng sau lập tức chú ý tới.
Tô Thi Hàm cũng ngẩng đầu, Tân Lãng nói: “Vợ à! Em đừng buồn nữa, chờ cha mẹ rảnh rỗi thì chúng ta đón họ lên đây ở"
“Hiện tại ba đứa còn nhỏ, chúng ta không tiện đi tới đi lui. Chờ bọn nhỏ lớn một chút nữa, về sau em muốn về nhà lúc nào, anh sẽ cùng em và bọn nhỏ về lúc ấy được không?”
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: “Được.”
- ---
Buổi chiều, hai người quay lại công ty Văn Hóa Hàm Lãng.
Đám bạn cùng phòng và Lâm Tiêu vẫn còn chưa đi. Lúc hai người Tân Lãng trở về, sân bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mấy dây màu cùng giấy nhỏ của pháo giấy buổi sáng đã được thu dọn xong xuôi
Mấy người bọn họ làm xong thì đã gọi thức ăn chuyển phát nhanh đem tới.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn thấy cánh này, trong lòng có chút xúc động.
Tô Thi Hàm điều chỉnh tốt tâm trạng, vui vẻ nói với mọi người: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi. Buổi trưa mình phải đưa cha mẹ đi sân bay nên không thể cùng mọi người ăn cơm. Chiều hôm nay mọi người đừng đi vội, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa để chúc mừng mình nha!”
Lâm Tiêu vỗ tay, hất cảm nói: "Thi Hàm! Chúng mình chỉ chờ câu nói này của cậu thôi đấy!”
“Đúng thế! Bà chủ, hôm nay có thể khai trương tốt đẹp như vậy, bà chủ nhất định phải khao một bữa ra trò. Buổi tối chúng tôi sẽ ăn mừng cùng bà chủ thật tốt!" Lưu Hi hiện tại mở miệng chính là một tiếng bà chủ, hai tiếng cũng là bà chủ.
Tô Thi Hàm cười nói: "Được! Bữa tối tùy các cậu chọn!"
Tân Lãng lập tức nói tiếp: “Được! Bà chủ Tô mời khách, tôi sẽ phụ trách trả tiền.”
“Cảm tạ bà chủ Tô cùng ông chủ Tân, hai người thật hào phóng!" Mọi người vui vẻ đáp lời
Chạng vạng tối, một đám người xuất phát đi đến nhà hàng. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, mọi nhà hàng gần như là đã hết chỗ ngồi. Học sinh đều thừa dịp này đông đủ người mà rủ nhau đi liên hoan chơi đùa. Trong đại sảnh nhà hàng hầu như không có chỗ trống.
Nhưng mà buổi chiều sau khi quyết định chỗ ăn, Tân Lãng đã sớm đặt phòng. Cho nên lúc mấy người bọn họ đến thì có thể trực tiếp vào trong luôn mà không căn đứng xếp hàng như những người khác.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đi ăn, bọn nhỏ tự nhiên cũng cùng đi, do đó ba vị bảo mẫu cũng phải đi theo, thành ra lại vô cùng đông vui và náo nhiệt
Có ba bảo mẫu đi theo, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm không cần phải chiếu cố bọn nhỏ suốt. Ba đứa nhỏ ngồi trên ghế trẻ con, ba bảo mẫu để ba đứa đặt ở giữa bọn họ.
Vừa bắt đầu còn tốt, ba đứa tới chỗ mới, nhìn mọi người cười cười nói nói, bọn nhỏ cũng vô cùng thích thú. Thỉnh thoảng còn lộ khuôn mặt khả ái đáng yêu cùng tiếng cười dí dỏm, chọc cho người lớn cười vui vẻ.
Thế nhưng lúc đồ ăn được bưng ra, bọn nhỏ lập tức dừng lại.
Đồ ăn nóng hầm hập tán ra mùi thơm để ở trên bàn quả thực mê người muốn chết, . truyện teen hay
Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh đang chơi đùa nháy mắt bị đồ ăn hấp dẫn sự chú ý.
Bọn nhỏ hiện tại đều có thể nghe hiểu, tự nhiên biết trước mặt đều là món ngon.
Nhìn thấy mấy món ăn ở trên bàn, Khả Hinh lập tức vứt đồ chơi trong tay rồi kích động kêu lên.
“Nha nha, nha nha”
Huyện Huyên cùng Vũ Đồng cũng không ngồi yên, bắp chân đạp tới đạp lui, duỗi cổ muốn xem mấy món đồ ăn trước mặt.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Lúc đi, Tân Lãng nói chuyện cùng với Lương Nghiễm Lai vẽ bức bình phong 'Tam Anh Chiến Lữ Bổ.
Lương Nghiễm Lai phần lớn thời gian đều ở Quảng Châu, khó khăn lắm mới có dịp đến Thượng Hải, cho nên Tân Lãng muốn dẫn ông ta đi xem một vài tác phẩm điêu khắc của mình.
Nhưng hôm nay thời gian không thích hợp cho nên đành thôi, Lương Nghiễm Lai cảm ơn Tần Lãng Ông ta nói lăn sau mình sẽ ở Thượng Hải chơi mấy ngày, đến lúc đó ông ấy nhất định sẽ đi tìm Tân Lãng để thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật.
Tô Vĩnh Thẳng cùng Phương Nhã Nhàn định buổi trưa sẽ bay về. Lần này họ ở Thượng Hải gần 10 ngày, hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của ngày lễ Quốc Khánh rồi. Tô Vĩnh Thắng đã nhiều ngày rồi chưa lên công ty, cho nên ngày mai ông nhất định phải đi làm Bởi vì sau kỳ nghỉ sẽ có một hội nghị cấp cao, ông cũng xem như là lãnh đạo của công ty vì vậy nhất định phải có mặt.
Cho nên sau khi xong chuyện ở bên này, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm lập tức lái xe đưa cha mẹ đến sân bay.
Trên đường đi tới sân bay, ba đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi. Phương Nhã Nhàn lúc đầu cảm thấy rất tốt, ba đứa nhỏ không tính, chờ lúc nữa chia tay bọn họ. nhìn bọn nhỏ một chút rồi sẽ đi.
Mỗi lần chia tay bọn nhỏ đều khiến ông bà cảm thấy buồn bã, nếu bọn nhỏ cũng không nỡ xa họ mà oa oa khóc lên như vậy sẽ càng khiến họ không nỡ đi.
Kết quả không nghĩ tới, đến sân bay ba đứa đột nhiên tỉnh lại. Cuối cùng vẫn là phát sinh tình huống mà Phương Nhã Nhàn không muốn nhất
Nhìn Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng vào cửa kiểm tra. Ba đứa nhỏ giống như cảm nhận được bầu không khí ly biệt, chúng bắt đầu khóc nấc lên.
Vũ Đồng cùng Khả Hinh được Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn ôm trong ngực. Ông bà Tô ôm chặt lấy mấy đứa cháu, khóc hết nước mắt nước mũi.
Huyện Huyên mặc dù bị Tô Thi Hàm ôm, thế nhưng cũng không nỡ để ông bà ngoại rời đi. Trên mặt đãy nước mất, đôi tay không ngừng giơ về phía ông bà.
Nhìn thấy bộ dạng này, lại nghe thấy tiếng ba đứa nhỏ khóc. Phương Nhã Nhàn cũng không nhịn được đỏ mắt.
“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các cháu không khóc nữa được không? Oác cháu khóc làm bà ngoại thật thương tâm đó nha, khiến cho ông bà không muốn rời đi nữa đó”
“Ài! Hội nghị ngày mai cha nhất định phải tham. gia, nếu không phải vậy thì cha sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, ba đứa nhỏ không nõ, chúng ta cũng chẳng đành!" Tô Vĩnh Thẳng nhìn đứa cháu ngoại trong lòng, nhỏ giọng nói.
Tô Thi Hàm thấy thế, cô liếc mắt ra hiệu cho Tần Lãng, để hẳn ôm hai đứa nhỏ trong tay cha mẹ.
"Cha, mẹt Không sao đâu. Bọn nhỏ khóc một lúc sẽ tốt lên thôi, hai người cũng đừng buồn, chúng con luôn ở đây mà. Hai người tùy thời muốn đến thăm lúc nào cũng được, con cùng Tân Lãng có thời gian cũng sẽ trở vẽ Quảng Châu. Thêm nữa, chúng ta có thể gọi video mỗi ngày mà”
Phương Nhã Nhàn lưu luyến không rời nhìn bọn nhỏ, quay người vùi đầu vào ngực Tô Vĩnh Thắng, bà khẽ cắn răng nói: “Ông Tô! Đừng nhìn nữa, còn nhìn tiếp tôi thực sự không nỡ đi. Chúng ta tranh thủ thời gian đi vào thôi, một lúc nữa lại muộn bây giờ”
“Cha mẹ! Hai người đi thuận buồm xuôi gió. Biết đâu lúc gặp lại, bọn nhỏ sẽ biết gọi ông bà ngoại rồi đấy” Tần Lãng an ủi.
Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn gật đầu Quay người đi vào khu kiểm tra, bọn họ trên đường đều không dám quay đầu nhìn, sợ nhìn bọn nhỏ rồi lại không nỡ đi.
Tiễn cha mẹ về, lúc này cảm xúc của Tô Thi Hàm có chút sa sút. Ba đứa nhỏ ngồi ở ghế sau, đại khái là khóc mệt rồi, mấy đứa đều trông có vẻ không có tinh thần.
Tần Lãng thấy bầu không khi như vậy, cho nên hẳn bật nhạc lên. Tiếng nhạc êm dịu vang lên, ba đứa nhỏ đằng sau lập tức chú ý tới.
Tô Thi Hàm cũng ngẩng đầu, Tân Lãng nói: “Vợ à! Em đừng buồn nữa, chờ cha mẹ rảnh rỗi thì chúng ta đón họ lên đây ở"
“Hiện tại ba đứa còn nhỏ, chúng ta không tiện đi tới đi lui. Chờ bọn nhỏ lớn một chút nữa, về sau em muốn về nhà lúc nào, anh sẽ cùng em và bọn nhỏ về lúc ấy được không?”
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: “Được.”
- ---
Buổi chiều, hai người quay lại công ty Văn Hóa Hàm Lãng.
Đám bạn cùng phòng và Lâm Tiêu vẫn còn chưa đi. Lúc hai người Tân Lãng trở về, sân bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mấy dây màu cùng giấy nhỏ của pháo giấy buổi sáng đã được thu dọn xong xuôi
Mấy người bọn họ làm xong thì đã gọi thức ăn chuyển phát nhanh đem tới.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn thấy cánh này, trong lòng có chút xúc động.
Tô Thi Hàm điều chỉnh tốt tâm trạng, vui vẻ nói với mọi người: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi. Buổi trưa mình phải đưa cha mẹ đi sân bay nên không thể cùng mọi người ăn cơm. Chiều hôm nay mọi người đừng đi vội, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa để chúc mừng mình nha!”
Lâm Tiêu vỗ tay, hất cảm nói: "Thi Hàm! Chúng mình chỉ chờ câu nói này của cậu thôi đấy!”
“Đúng thế! Bà chủ, hôm nay có thể khai trương tốt đẹp như vậy, bà chủ nhất định phải khao một bữa ra trò. Buổi tối chúng tôi sẽ ăn mừng cùng bà chủ thật tốt!" Lưu Hi hiện tại mở miệng chính là một tiếng bà chủ, hai tiếng cũng là bà chủ.
Tô Thi Hàm cười nói: "Được! Bữa tối tùy các cậu chọn!"
Tân Lãng lập tức nói tiếp: “Được! Bà chủ Tô mời khách, tôi sẽ phụ trách trả tiền.”
“Cảm tạ bà chủ Tô cùng ông chủ Tân, hai người thật hào phóng!" Mọi người vui vẻ đáp lời
Chạng vạng tối, một đám người xuất phát đi đến nhà hàng. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, mọi nhà hàng gần như là đã hết chỗ ngồi. Học sinh đều thừa dịp này đông đủ người mà rủ nhau đi liên hoan chơi đùa. Trong đại sảnh nhà hàng hầu như không có chỗ trống.
Nhưng mà buổi chiều sau khi quyết định chỗ ăn, Tân Lãng đã sớm đặt phòng. Cho nên lúc mấy người bọn họ đến thì có thể trực tiếp vào trong luôn mà không căn đứng xếp hàng như những người khác.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đi ăn, bọn nhỏ tự nhiên cũng cùng đi, do đó ba vị bảo mẫu cũng phải đi theo, thành ra lại vô cùng đông vui và náo nhiệt
Có ba bảo mẫu đi theo, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm không cần phải chiếu cố bọn nhỏ suốt. Ba đứa nhỏ ngồi trên ghế trẻ con, ba bảo mẫu để ba đứa đặt ở giữa bọn họ.
Vừa bắt đầu còn tốt, ba đứa tới chỗ mới, nhìn mọi người cười cười nói nói, bọn nhỏ cũng vô cùng thích thú. Thỉnh thoảng còn lộ khuôn mặt khả ái đáng yêu cùng tiếng cười dí dỏm, chọc cho người lớn cười vui vẻ.
Thế nhưng lúc đồ ăn được bưng ra, bọn nhỏ lập tức dừng lại.
Đồ ăn nóng hầm hập tán ra mùi thơm để ở trên bàn quả thực mê người muốn chết, . truyện teen hay
Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh đang chơi đùa nháy mắt bị đồ ăn hấp dẫn sự chú ý.
Bọn nhỏ hiện tại đều có thể nghe hiểu, tự nhiên biết trước mặt đều là món ngon.
Nhìn thấy mấy món ăn ở trên bàn, Khả Hinh lập tức vứt đồ chơi trong tay rồi kích động kêu lên.
“Nha nha, nha nha”
Huyện Huyên cùng Vũ Đồng cũng không ngồi yên, bắp chân đạp tới đạp lui, duỗi cổ muốn xem mấy món đồ ăn trước mặt.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Đánh giá:
Truyện Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Story
Chương 408: Bọn trẻ muốn ăn cơm của người lớn
10.0/10 từ 26 lượt.