Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 320: C320: Đang nghĩ chuyện kiếm tiền mối làm ăn lập tức đến

134@-

Tân Lãng: "Được”

Yêu đương tiến tới hôn nhân là chuyện tốt.

Tần Lãng nói chuyện phiếm với các bạn cùng. phòng, đến khoảng 6:40, đì Vương đã nấu xong bữa tối.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm ăn xong, dì Vương dọn dẹp xong rồi ra về. Tần Lãng bảo Tô Thi Hàm về phòng. ngủ một lát.

Tô Thi Hàm thực sự cũng buồn ngủ, nên trở về phòng ngủ cùng ba đứa bé.

Trong phòng khách, Tân Lãng suy nghĩ về kỹ năng Phong Thủy mà hẳn có được hôm nay. Tìm cách để kiếm tiền với kỹ năng mới này.

Bởi vì chuyện phong thủy, người tin sẵn sàng chỉ tiền, người không tin thì không nguyện ý.

Kiếm tiền từ việc này khó hơn điêu khắc nhiều.

Nhưng mà, một khi kiếm được thì số tiền không hề nhỏ.

Cũng có thể nói là "ba năm không đơn, có đơn đủ tiêu ba năm."

Thực tế là có nhiều người giàu có và quyền lực tin vào Phong thủy, họ sẵn sàng bỏ tiền ra. Tuy nhiên, họ. thường tìm đến những vị đại sư có tiếng. Sẽ không tùy tiện tìm những vị đại sự Phong Thủy xa lạ và còn trẻ tuổi như hẳn.

Nhưng mà chuyện này cũng không cần phải lo lắng. Hiện tại, hắn bắt đầu mở cửa hàng điêu khắc, cũng gọi là có chỗ đứng trong ngành. Hơn nữa, khách hàng của ngành điêu khắc và Phong thủy thường giống nhau.

Bởi những người có khả năng trả hàng chục triệu mua tượng điêu khắc đều là những người có tiền. Dù hẳn chưa chết, tác phẩm của hẳn điêu khắc ra vốn không được tính là tác phẩm có giá trị sưu tầm, nhưng mà vẫn có người mua.



“Ting Ting."Tiếng chuông điện thoại di động của Tần Lãng kêu lên.

Là Lương Quảng Lai gọi đến.

Tần Lãng đứng dậy.

“Cậu Tần! Bây giờ cậu đã đến Thượng Hải chưa?” Lương Quảng Lai hỏi qua điện thoại.

“Đến vài ngày rồi.”

"Vậy thì tố Tối nay tôi đến Thượng Hải công tác, ngày mai cậu có thời gian ăn tối với tôi không?"

"Ăn ở đâu ạ?" Chiều mai Tô Thi Hàm đến trường báo danh, buổi tối thì bạn cùng phòng sẽ đến nhà chơi.

Có thể ra ngoài ăn một bữa, nhưng không thể đi quá xa.

Lương Quảng Lai nghe được lời Tần Lãng, lập tức nói: “Ở nhà hàng Toàn Tụ Đức, cách trường cậu không xa, nếu cậu lái xe thì chỉ mất mười phút.”

Lương Quảng Lai biết Tân Lãng phải chăm ba đứa bé, còn bận việc học. Nhưng mà vẫn bận rộn điêu khắc tác phẩm, cho nên cố ý chọn một nơi ngon mà cũng cách trường học của Tân Lãng không xa.

Nếu không vì Tần Lãng không cho biết mình sống ở đâu, ông ta nhất định sẽ chọn quán ăn ngon gần nhà Tân Lãng nhất.

Nhưng ông ta cũng nghĩ, chỗ ở của Tần Lãng chắc chắn không quá xa trường học.

Lý do thì rất đơn giản, chính là vì tiện cho việc đi học.

Tần Lãng biết vị trí của nhà hàng Toàn Tụ Đức. Lái xe từ nhà đi mất khoảng tám phút mà thôi.

“Được.” Tần Lãng nói.

Lương Quảng Lai thấy Tân Lãng đã đồng ý, cười tủm tỉm nói: “Vậy được! Giờ hẹn là 12 giờ trưa ngày mai, tôi sẽ đợi cậu Tân ở đó.”

"Vậy được.”

Tần Lãng nói xong lập tức cúp điện thoại.

Lương Quảng Lai nói đến đây, cúp điện thoại, nhìn qua người bạn đang ngồi đối diện mình, tên ông ta là Thạch Hậu Vinh, gương mặt mừng rỡ, nói: "Cậu thật là may mắn! Không phải đi về thành phố Thiệu, cũng có thể gặp được cậu Tần.”

Thạch Hậu Vinh uống ngụm nước rồi nói: “ Thật sự giỏi như ông nói sao?”

“Đó chẳng qua là thằng nhóc 20 tuổi thôi mà.”

“Ông đừng bị mờ mắt.”

Nghe đến đây Lương Quảng Lai không vui đáp: "Ông nói cậu Tân như vậy, tôi rất không vui đấy! Không phải tôi đã cho cậu xem bản thảo thiết kế Tam anh chiến Lữ Bố mà cậu Tân đã vẽ cho tôi trước đây sao?


Bản thiết kế đó, chưa từng thấy trước đây, hoàn toàn do cậu Tân tạo ra. Trong giới điêu khắc gỗ thì điều quan trọng nhất là phải sáng tạo. Nếu chỉ chăm chăm một cái khuôn đúc ra giống nhau thì chẳng có gì là gọi là sáng tạo cả”

“Một lâu đài cùng với một chiếc bánh sinh nhật” "Ông thấy thế nào? Tĩnh tế, đúng không?"

"Tôi đã tra qua, kiểu dáng hai tác phẩm điêu khắc này cũng là chưa từng có trước đây. Cả hai đều do chính cậu Tân tự mình thiết kế sáng tạo.”

"Cậu ấy tuy mới 20 tuổi nhưng óc sáng tạo và kỹ năng điêu khắc gỗ quả thật là đỉnh cấp”

“Tôi thật lòng coi ông là bạn nên mới sắp xếp để ngày mai dẫn ông gặp mặt. Ông còn nói cậu Tần Bằng giọng đó, tôi không dẫn ông theo nữa đâu."

"Tôi không muốn vì ông mà đắc tội cậu Tần.”

“Một thợ điêu khắc giỏi như cậu ấy, thực sự rất khó tìm.”

“Hơn mấy ông thầy mua danh trục lợi ngoài kia nhiều."

Thạch Hậu Vinh dở khóc dở cười nói: “Được, được! Nhắc đến tài năng của cậu Tần, ông lại thao thao bất tuyệt. Nói cậu ấy một hai câu, ông đã đen mặt lại rồi.”

“Tôi không nói xấu cậu ấy! Tôi chỉ là tò mò, một thanh niên 20 tuổi, làm sao có thể có được kỹ năng điêu khắc tuyệt vời như vậy chứ?”

“Ngày mai tôi phải tận mắt chứng kiến mới tin.”

Lương Quảng Lai hất cằm nói: "Thiên tài đâu phải dễ để ông nhìn thấu như thế? Nếu nhìn thấu được thì ông cũng là thiên tài rồi.”

Thạch Hậu Vinh cười trừ: “Xem ông đắc ý chưa kìa! Đừng nói tôi không phải bạn ông, ngày mai ông đưa tôi đi gặp bậc thầy điêu khắc như Tần Lãng. Tôi cũng không đế ông thua thiệt. Tối nay tôi đưa ông đến gặp đại sư Phong thủy mà tôi quen. Triệu đại sư trong giới JPhong thủy cũng là người có tài”

“Thật sự là đại sư Phong thủy sao? Không phải giả danh đấy chứ?" Lương Quảng Lai có chút hoài nghỉ hỏi.

Nếu thật sự là đại sư Phong thủy, phải may mắn lầm mới có thể gặp được.

Bởi vì những cao thủ thực sự trong lĩnh vực này sẽ không nói chuyện với những người giàu có bình thường. Nếu không ẩn danh thì cũng chỉ phục vụ những người có thế lực và giới siêu giàu mà thôi.


Không phải những người mà bản thân chỉ có trăm triệu như bọn họ có thể gặp được.

Thạch Hậu Vinh cũng trầm mặt nói: "Ông Lương! Câu này của ông cũng làm tôi không vui đấy. Đương nhiên là đại sư Phong thủy chân chính rồi. Lát nữa ông gặp, đừng có nói nhảm trước mặt vị đại sư này, nói sai trước mặt đại sư Phong thủy, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu. Ông phải thận trọng! ”

Lương Quảng Lai nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc. của Thạch Hậu Vinh nhắc nhở mình. Nhớ lại mình cũng thấy không vui khi nghe Thạch Hậu Vinh nói về Tân Lãng, nên ông đồng ý: "Được rồi! Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói lung tung.”

Không cần biết đối phương có phải là đại sư Phong Thủy thực sự hay không, bản thân cũng sẽ chú ý lời ăn tiếng nói.

Như Thạch Hậu Vinh đã nói, nếu như nói sai thì hậu quả không thể hình dung được.

Bởi vì các vị đại sư Phong thủy đều có thể tính toán, hoặc nhìn thấu sự việc.

...

Về phía Tân Lãng, hiện tại đã gần chín giờ tối rồi, cho nên hẳn gọi điện cho ông Tần.

Ông Tăn bắt máy, vừa tiếp nhận điện thoại thì Tân Lãng đã biết ông Tần nhất định đã đến sân bay Quảng Châu an toàn rồi.

Nói chuyện một lát, ông Tần nói với Tần Lãng cha của Tô Thi Hàm gọi điện thoại đến, ông muốn tiếp cuộc điện thoại này.

"Lãng Lãng! Con đừng lo lắng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cha đi xa nhà. Lần này cha nhất định sẽ hoàn thành tốt mọi việc, con dành thời gian cho việc học của con và Thi Hàm đi. Các con bây giờ sắp đi học lại chắc hẳn là rất bận."

"Được rồi! Cha cúp máy đây, cha của Thi Hàm đang gọi. Cha phải trả lời, chuông đổ một hồi rồi”

“Vâng ạ." Tân Lãng gật đầu.



Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa Truyện Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa Story Chương 320: C320: Đang nghĩ chuyện kiếm tiền mối làm ăn lập tức đến
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...