Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 232: C232: Mẹ vợ gọi điện đến
Ở tầng dưới, bà Tân bế Huyên Huyên cùng dẫn Tân Mai vào trong bếp đun nước.
Nhìn thấy nhà bếp, bà mới nhớ ra mọi người con chưa ăn cơm.
Bây giờ đã là 8 giờ tối rồi.
Đun nước xong, bà Tần trở lại phòng cách để dì Hạ về trước. Bà Tân cảm ơn tối nay Dì hạ đã vất vả hỗ trợ, Dì Hạ nói không cần khách khí.
Tiên Dì Hạ ra về, bà Tân định để Tân Mai trông Huyên Huyên. Nhưng Tăn Mai nói sợ Huyên Huyên khóc, nên bà ấy sẽ phụ trách xuống bếp nấu cơm.
Khẩu vị của Tô Thi Hàm lần trước khi đến nhà giúp bà Tần chuẩn bị cơm trưa, bà có biết một chút
Bà Tân lại dặn dò một lượt, Tân Mai quyết định nguyên liệu làm cơm tối nay rồi bắt tay vào nấu nướng.
Trong lúc đó, Tân Lãng đi xuống cầm một cái cốc đổ nước sôi, tiếp đó pha thêm một ít nước lạnh vào trộn đều. Ước chừng nhiệt độ nước khoảng 37 độ, sau đó mang lên lầu cho hai đứa nhỏ uống thuốc.
Sau khi cho hai đứa nhỏ uống thuốc, Tân Lãng bảo Tô Thi Hàm nắm trên giường nghỉ ngơi một lát, đợi cơm chín sẽ gọi cô.
Tô Thi Hàm lắc đầu: "Em không mệt! Tần Lãng, bây giờ em giúp con hạ nhiệt độ."
“Được rồi! Thế nhưng việc này cứ để anh làm, em nghỉ ngơi một chút đi”. Tần Lãng nói.
“ Không, em và anh cùng làm” Cô lo Tần Lãng một mình không làm xuể.
Dù sao cũng có hai đứa trẻ cần chăm sóc.
Thấy Tô Thi Hàm kiên trì, Tân Lãng nói: "Được rồi Em cho các con uống chút nước ấm trước, anh đi đổ nước ấm vào chậu rửa mặt”
Trong phòng có một chậu rửa và một nhiệt kế đo nhiệt độ nước.
Những thứ mua ở bệnh viện cũng để trong cốp xe không mang lên cũng không sao.
Tần Lãng bưng đến hai chậu nước đã pha ấm chừng 37 độ đến 40 độ.
Cũng may phòng ngủ ở nhà khá rộng, không chật hẹp như phòng ở trong bệnh viện, có thể hạ nhiệt cho bé dễ dàng.
Hai bé cưng cũng được đặt trong hai cái nôi riêng biệt.
Họ cho hai đứa tâm riêng để hạ nhiệt độ cơ thể.
Khi đi tâm, Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng những nơi cần tập trung lau. Những vị trí này càng có lợi cho việc hạ nhiệt của bé.
Hai người bận đến mức bà Tân phải lên gọi cả hai xuống ăn cơm.
Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng: "Tân Lãng! Em không đói, em ở đây chăm sóc con, anh xuống ăn cơm đi."
"Thế sao được? Trưa nay em không ăn nhiều. Bây giờ em phải ăn nhiều một chút. Tối nay chúng ta còn phải giúp các con hạ nhiệt xuống 38 độ, sẽ rất bận đấy. Ăn rồi, chúng ta mới có sức để làm những việc này. Nếu đến lúc đó em cũng ngã bệnh, thì phải làm sao đây? "Tần Lãng nghiêm mặt nói.
Nghe xong lời Tân Lãng nói, Tô Thì Hàm cảm thấy anh nói đúng.
Lúc này, cô không thể bị ốm, nếu không Tăn Lãng và bà Tân căn bản không thể xoay sở được.
Cô cả của Tăn Lãng làm xong bữa tối chắc chắn sẽ ra về.
Bà Tần thì phải trông Huyên Huyên, cổ tay ông. Tần bị thương nên không thể bế phụ được. Cũng không thể giúp gì được.
Cô phải điều chỉnh trạng thái của mình, cùng chiến đấu với Tân Lãng. Thay vì để Tần Lãng phải dành thời gian và sức lực chăm sóc thêm cả cô.
“Vâng, vậy em ăn! Nhưng em không muốn xuống nhà. Tăn Lãng, anh có thể giúp em mang lên đây không? Em muốn ở đây trông Vũ Đồng và Khả Hinh” Cô không muốn rời con một phút giây nào.
Cô sợ rằng mình rời đi, không thể chú ý hết được tình trạng của con.
“Được! Anh mang lên cho em, chúng ta vừa ăn vừa trông con.”
“Vâng.”
Tần Lãng xuống lầu. Không bao lâu thì cơm được mang lên.
Hắn dùng một chiếc bát lớn đựng đồ ăn, rồi cho rất nhiều món vào. Tiếp đó món canh thì dùng một cái bát khác đựng. Đi lên đi xuống cầu thang mấy lần thì đã đem lên đầy đủ thức ăn cùng bát đũa.
Tiếp đó, mang một chiếc ghế đẩu gỗ và hai chiếc ghế đẩu nhựa lên phòng. Đặt thức ăn lên chiếc ghế gỗ, hẳn và Tô Thi Hàm ngồi trên chiếc ghế nhựa, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Thi Hàm! Trước khi Huyên Huyên đi ngủ, chúng ta xuống lầu thấm nó một chút. Rồi em cho nó ăn, tiện vắt một chút sữa vào bình, để buổi tối mẹ để cho Huyện Huyên bú.” Tân Lãng nói
“Vâng” Hai ngày hôm nay Tô Thi Hàm ăn uống đầy đủ, sữa rất nhiều.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tô Thi Hàm nhớ ra một việc: "Tần Lãng! Chuyện ngày mai đi chụp m muốn hoãn lại vài ngày nữa cho đến khi Khả Hinh và Vũ Đồng hết sốt đã. "
"Ừ! Để anh nói với bên chụp ảnh, cô ấy chắc là cũng có lịch trình. Chúng ta sẽ bồi thường cho cô ấy một ít tiền" Hai cô con gái đang sốt cao, hắn không muốn ra ngoài.
“Vâng” Tô Thiển để đũa xuống, lấy điện thoại trong túi ra, mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Cô mang điện thoại qua sạc pin, sau đó tiếp tục ngồi lại ăn cơm, rồi nói với Tân Lãng: "Tối nay cho uống thuốc hạ sốt, hy vọng Vũ Đồng và Khả Hinh có thể hạ sốt. Ít nhất hai đứa sẽ không còn sốt cao như bây giờ.”
Tần Lãng cũng hy vọng thế.
Có con rồi mọi thứ cũng khác, việc kiếm tiền đều xếp lại phía sau, sức khỏe của bọn trẻ mới là điều quan trọng nhất.
Hai người dùng bữa xong, Tân Lãng mang đồ ăn thừa và bát đũa xuống lầu. Tô Thi Hàm đi rửa tay, sau đó thay nước lạnh trong chậu rửa mặt bãng nước ất từ 37 độ đến 40 độ.
Vừa định lau người cho hai đứa bé thì điện thoại đang sạc pin kêu lên.
Cô cầm lên xem thì thấy là mẹ cô gọi đến.
Trên đó hiển thị năm hoặc sáu cuộc gọi nhỡ từ mẹ, còn có cả cuộc gọi video WeChat,
Điện thoại di động của cô tự động bật ngưồn sau khi sạc pin.
Cô ấn nhận cuộc gọi của Phương Nhã Nhàn. Đặt điện thoại sang một bên, thấm khăn rồi vắt bớt nước, hỏi: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
"Mẹ gọi cho con và Tân Lãng, cả hai đều báo tắt máy. Mẹ có hơi lo lắng, nên Mẹ quên luôn mình gọi điện thoại tìm con vì chuyện gì rồi."
“Hai con sao rồi? Sao lại tắt điện thoại?”
“Điện thoại của con hết pin, vừa mới sạc, điện thoại của Tần Lãng chắc cũng hết pin ạ”
“Giờ mới phát hiện điện thoại hết pin à?”
“Vâng”
“Hôm nay con bận thế sao?"
“Vâng, Vũ Đồng và Khả Hinh bị sốt cao ạ”
“Sốt cao ư? Vậy các con bây giờ đang ở đâu? Ở bệnh viện à?”
“Đã ra viện rồi ạ, bây giờ đang ở nhà." Tô Thi Hàm vừa lau người cho Vũ Đồng, vừa kể lại chuyện hôm nay cho Phương Nhã Nhàn.
Phương Nhã Nhàn nghe xong nói: “Quả thật có chuyện này, mẹ quên nói với con. Bên nhà chúng ta cũng có tục không cho trẻ con dưới 3 tuổi đi bái tế. Bởi đó âm khí nặng, cộng thêm không khí trên núi lạnh. Mặc khác còn có chút nguyên nhân liên quan đến chuyện tâm linh”
“Huyên Huyên không bị sốt thì tốt quá, xem ra thể chất của Huyên Huyên tốt hơn các em một chút”
“Khả Hinh và Vũ Đồng bây giờ sốt bao nhiêu độ?”
“Để con đo xem”
Tô Thi Hàm đặt khăn mặt xuống, cầm nhiệt kế đo trán hai đứa nhỏ. Nhìn số hiển thị trên đó, giọng cô vui lên một chút, cô nói: "Khả Hinh 38.5 độ, hạ không nhiều, xem ra uống thuốc hạ sốt có hiệu quả tốt hơn Vũ Đồng là 38.6, hạ nhiều rồi ạ.”
Phương Nhã Nhàn nghe xong câu này bảo: “ Ừ! Con phải nhớ cho hai đứa uống nhiều nước ấm một chút. Sau đó hạ nhiệt cho chúng nó. Tối nay con và Tân Lãng phải vất vả một chút, cố gắng khống chế nhiêt đô của chúng ở mức 38 độ."
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa