Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 211: C211: Có kết quả xét nghiệm dna
Lúc nhận được thư, Tân Lãng đang giúp bà Tần phân loại hàng hóa ký gửi trên các trang thương mại điện tử, phân loại xong thì để vào các kệ.
Bà Tần phấn khởi đi rửa tay, sau đó mở ra bao thư. Nhìn thấy chữ trên giấy khai sinh ghi Tần Huyên Huyên, Tân Vũ Đồng, Tân Khả Hinh, bà cười đến híp mắt lại.
Bà lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mặc dù bà đã xem qua bản điện tử, nhưng giờ phút nhìn thấy bản gốc vẫn có cảm nhận khác.
Sau khi nhận được giấy khai sinh, thời gian cũng đã gần 11 giờ. Tân Lãng lái xe đưa bà Tăn, Tô Thi Hàm và ba đứa đứa bé đến trung tâm giám định DNA.
Ông Tần cũng muốn đến, nhưng bà Tân bắt ông ở nhà trông cửa hàng. Mặc dù hôm nay cửa hàng chuyển phát nhanh không mở cửa, thế nhưng cửa hàng giao thực phẩm vẫn hoạt động. Cho nên phải có người ở nhà trông cửa hàng, để đợi khách đến lấy.
Kết quả giám định ở trên tăng 2. Bởi vì ở đây không có thang máy, cho nên Tân Lãng bảo Tô Thi Hàm và bà Tân ở tầng một nghỉ ngơi coi ba đứa nhỏ, còn hắn thì lên lấy.
Bà Tần nói rằng để bà đi lên cùng hắn, vừa hay phòng làm việc của Ngô Hy cũng ở tầng 2. Sau khi nhận được báo cáo, bà sẽ đi cảm ơn Ngô Hy.
Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm, cô gật đầu với hắn. Bây giờ mấy đứa bé đều nằm trong xe đẩy, cô có thể một mình trông ba đứa bé.
Tần Lãng đưa bà Tân lên lầu. Đến nơi, Tần Lãng hỏi bà Tân: “Mẹ, con thấy mẹ có chuyện gì lo lắng à.”
“Hôm qua bác hai nói với mẹ cái gì vậy?”
“Không có chuyện gì, mẹ con có gì phải lo lắng đâu? Có sao? ”
Tân Lãng nhìn thấy trên hành lang lúc này chỉ có hai mẹ con. Hắn dừng lại, đặt tay lên vai bà Tần, nghiêm túc nhìn bà và nói:" Mẹ! con là con của mẹ. Mẹ chịu ấm ức gì, phải nói cho con biết. Con sẽ đứng về phía mẹ!”
“Thật sự không sao chứ.”
Tân Lãng nhướng mày, bộ dạng như tức giận.
Thấy con trai tức giận, bà Tần nhìn quanh rồi mới hạ giọng ghé vào tai Tân Lãng, kể lại những lời mà ngày hôm qua bác hai Tân Quyên đã nói với mình.
Tần Lãng nghe xong, thái dương nhói lên sắc mặt trầm xuống.
Là đàn ông, hẳn không chịu được những lời đàm tiếu của người khác!
"Mẹ, bữa tiệc ra mắt này, không cần mời bác ấy. Kiểu người như bác ấy không biết an phận, chỉ biết gây chuyện. Bọn họ chỉ muốn nhìn gia đình chúng ta mất mặt, làm trò cười cho thiên hạ. Họ không mong chúng ta tốt đẹp đâu, họ hàng như vậy không có cũng được." Thái độ của Tần Lãng rất rõ ràng.
Trước khi gia định bọn họ phá sản, Tần Quyên rất nhiệt tình với bố anh. Đủ lời nịnh nọt, vay tiền, xin đồ đều rất dễ dàng.
Ví dụ chuyện sửa nhà ở quê cho ông nội. Sau khi xây nhà xong, vẫn còn rất nhiều dây điện, ống bảo vệ dây, ống nước, gạch lát.. vốn dĩ đều có thể trả lại cho cửa hàng để lấy tiền, nhưng Tân Quyên nói rằng nhà bà ấy ở quê cũng đang sửa, chưa mua những thứ này. Vì vậy, ông Tần đã cho Tân Quyên hết.
Một ví dụ khác là khi xây cửa sổ và hàng rào, Tần Quyên tỉ tê rằng cùng nhau làm thì rẻ hơn. Nhưng khi quyết toán, chỉ có ông Tần bỏ. Tần Quyên không nhắc một lời, cuối cùng không phải trả đồng nào.
Thực tế còn rất nhiều những chuyện vặt khác giống như vậy.
Cha mẹ hắn trước đây không có chấp nhất gì với bà ấy. Lúc nào cũng nghĩ rằng đều là người thân thích. Xét về gia cảnh anh em lúc đó, nhà Tần Quyên là nghèo nhất, nên giúp đố được gì thì giúp.
Thế nhưng, không ngờ rằng sau khi phá sản, ông Tân nhờ họ hàng cho vay tiền trả nợ, phần lớn họ hàng đều giúp cho cha mẹ hẳn một khoản. Chỉ có Tân Quyên một đồng cũng không giúp!
Không những vậy, bà ta còn lên mặt dạy đời ông Tần, nói rằng sớm đã bảo ông làm cái này cái kia, nhưng ông không nghe. Nếu ông nghe theo thì đã không bị phá sản.
Lại còn nói cha mẹ hắn lúc trước vung tiền hoang phí. Ai bảo thiết kế nhà mặt tiền to đẹp thế kia. Bây giờ thì lấy tiền đâu để mà hoàn thiện...
Còn nữa, trong bữa tiệc mừng hẳn thi đỗ đại học. Bố mẹ cảm thấy, dù hắn thi đỗ đại học một trường tuyến ba thì cũng là điều đáng tự hào. Hẳn là sinh viên đại học đầu tiên của nhà họ Tân.
Nhưng mà, Tần Quyên lại nói đại học tuyến ba là đại học dân lập, không phải là trường tốt, học cũng phí tiền. Không bằng đi Quảng Châu làm công nhân, tích lũy kinh nghiệm xã hội.
Cha mẹ hẳn đã rất tức giận ngay tại chỗ.
Kiểu họ hàng “cực phẩm” như này, lễ Tết vẫn phải qua lại.
Tần Lãng mỗi lần về quê, hắn đã nhìn rõ con người Tần Quyên, cho nên lần nào hẳn cũng lấy cớ không đến chúc Tết hay ăn cơm.
Cha mẹ Tần Lãng lại muốn giữ gìn quan hệ họ hàng, nên vẫn đi lại.
Lần này Tân Lãng thực sự tức giận. Mấy lời bóng gió kia nhảm vào Tô Thi Hàm, hẳn không nhịn được, cho nên không nể nang mà nói thẳng quan điểm.
Bà Tân sững sờ khi nghe được lời nói của Tần Lãng.
Thật ra bà cũng không muốn qua lại với Tân Quyên, nhưng Tân Quyên là chị gái của ông Tần.
"Ừm, quyết như vậy đi! Không mời bác ấy! Lễ đính hôn và lễ 100 ngày cũng không mời. Kéo bác ấy lại đến nói những lời không hay. Làm cả nhà mất vui. ” bà Tần quyết định.
Tần Lãng gật đầu, sau đó hai người đi lấy báo cáo. Ngô Hy tình cờ cũng ở đó, đưa báo cáo xét nghiệm DNA và dữ liệu ngày hôm qua cho Tân Lãng: “Tân Lãng! chị đã kiểm tra, tài liệu đều đầy đủ. Giờ có thể mang những giấy tờ này, cũng với giấy khai sinh gốc của bọn nhỏ đến đồn cảnh sát xin nhập hộ khấu.
“Vâng, cám ơn chị. " Tân Lãng cầm lấy tài liệu, đưa mắt nhìn kết quả giám định trên báo cáo.
Ngô Hy giải thích cho hẳn và bà Tân ý nghĩa của những thông tin bên trên, "99,99% là quan hệ cha mẹ con cái”
"99,99% là dựa trên số liệu thống kê, vô cùng gần 100%, nhưng không phải 100%. Bởi vì mọi người vẫn có sự khác biệt nhỏ về gen, nhưng 99,99% có thể chứng minh chắc chắn mối quan hệ cha con giữa em và ba đứa trẻ. Báo cáo xét nghiệm này phù hợp với tiêu chuẩn luật quốc gia về giám định quan hệ huyết thống, được luật pháp công nhận và có giá trị pháp lý. "
“Vâng, cám ơn chị Ngô Hy." Mặc dù Tân Lãng thông qua hệ thống sớm biết ba đứa nhỏ là con mình, nhưng giờ phút này tận mắt xem báo cáo kết quả xét nghiệm DNA. Trên đó ghi rõ Tân Huyên Huyên, Tân Vũ Đồng, Tân Khả Hinh là quan hệ bố - con trai, bố - con gái. Hắn có chút kích động!
“Không có gì đâu! Em cũng đang mang lại chỉ tiêu cho chị mà, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Được rồi, cháu sẽ tiễn hai người” Một lần làm xét nghiệm DNA cho 3 đứa bé, Ngô Hy cũng coi là đạt được KPI.
Về giá cả, Ngô Hy cho Tân Lãng báo giá ưu đãi dành cho nhân viên nội bộ. Giá giám định một đơn vị mẫu là 1.200 tệ, nay chỉ căn nộp 800 tệ. Phí xét nghiệm nhanh cũng không lấy.
Bình thường, giám định xét nghiệm mẫu thêm. của đứa trẻ khác, bên ngoài thu 800 tệ, nhưng ở đây cũng chỉ thu 500 tệ.
Bà Tân cười không ngớt, nói chuyện cùng với Ngô Hy.
Điện thoại của Tân Lãng nhận được tin nhắn của ông Tần, hỏi xem đã lấy được báo cáo chưa. Lúc này đã là 11 giờ rồi.
Tân Lãng chụp ba tờ báo cáo xét nghiệm gửi cho ông Tần. Ông Tăn nhìn thấy thì vui vẻ cười ha hả trong cửa hàng.
Bọn trẻ từ đầu đến chân, ai nhìn cũng biết ba đứa là con cháu nhà mình.
Tần Quyên vậy mà còn muốn gieo rắc bất hòa. Giờ có ba cái báo cáo này, đợi xem Tân Quyên sẽ bị mất mặt như thế nào!
Muốn xem gia đình ông bị cười nhạo sao? Không đời nào có chuyện đó!
“Ông Tân, có chuyện gì mà ông vui thế?” Hàng xóm tới cửa hàng lấy đồ ăn, vừa lúc thấy Bố Tần cười rất vui vẻ lập tức hỏi chuyện.
Ông Tân cất điện thoại di động nói: "Cũng không có chuyện gì. Chuyện là Lãng Lãng nhà tôi chưa đủ tuổi làm giấy đăng ký kết hôn. Nhưng mà đã sinh ba đứa con, nên phải nhập hộ khẩu cho chúng. Chuyện nhập hộ khẩu này khá phiền phức, cần có giấy xét nghiệm quan hệ cha con của Lãng Lãng và ba đứa nhỏ. Kết quả vừa mới làm xong, lát nữa có thể đưa cháu nội đi nhập hộ khẩu rồi. "
Nếu bây giờ không đăng ký hộ khẩu thì thẻ bảo hiểm y tế cũng như giấy tờ khác đều không làm được.
Cho nên, trước tiên phải đăng ký hộ khẩu đã, giờ thì tôi an tâm rồi. Sau này cho bọn nhỏ ngồi xe ra ngoài chơi cũng tiện.
Hàng xóm chúc mừng ông Tân.
Phía Tân Lãng, Tô Thi Hàm kiểm tra tài liệu trong túi gồm có ba giấy khai sinh, ba giấy chứng nhận quan hệ cha con. Còn có chứng minh thư của cô và Tân
Lãng, sổ hộ khẩu bản chính và bản photo.
Kiểm tra xong, Tô Thi Hàm gật đầu rồi cất hết tài liệu lại trong túi, nói với Tân Lãng: "Tân Lãng! Lát nữa chúng ta đi đóng phí an sinh xã hội cho ba đứa nhỏ. Sau đó là điền đơn xin nhập hộ khấu. Tất cả các tài liệu đã đầy đủ, có thế nhập hộ khẩu rồi."
Cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp của Tô Thi Hàm cũng ánh lên tia phấn khích.
"Được rồi, ở tòa nhà hành chính cũng có thể đóng phí an sinh xã hội. Chúng ta đi tòa nhà chính phủ trước. Mẹ anh có người quen ở đó." Tân Lãng vén tóc mai bên tai Tô Thi Hàm, nhẹ nhàng kéo ra sau. Ánh mắt vô cùng trìu mến.
Một người vợ tốt như vậy, hắn không đành lòng để cô ấy phải nghe những lời đàm tiếu không hay của họ hàng.
Đôi khi sức sát thương của ngôn từ không kém gì một con dao sắc.
Bế bọn nhỏ lên xe, cả nhà hướng về tòa nhà hành chính,
Khu hành chính mới của thành phố ở gần nhà hẳn nên đi ô tô cũng khá gần. Trước 12 giờ trưa đăng ký xong hộ khẩu, tất cả đã có tên trong hộ khẩu nhà họ Tần.
Sau khi đăng ký hộ khẩu, hàng xóm ở cửa hàng đều rời đi. Ông Tần lập tức bắt taxi đến tòa nhà chính phủ.
Nhìn tên của ba đứa cháu nội trên sổ hộ khẩu, ông cười vui vẻ: "Trưa hôm nay chúng ta ăn cơm bên ngoài đi, phải ăn mừng một bữa”
“Ăn cơm xong, chúng ta nghỉ ngơi một lát. Chiều thì đi làm thẻ bảo hiểm."
Nhà hàng được chọn ở gần tòa nhà hành chính. Chủ nhà hàng này từng học việc chỗ ông Tần, đồ ăn ông ấy nấu là ngon nhất trong các nhà hàng ở khu vực này.
Khi chủ cửa hàng nhìn thấy ông Tần đi vào, lại thấy bà Tân, Tân Lãng. Còn có Tô Thi Hàm và ba đứa trẻ trong xe đẩy, hẳn nhanh chóng chạy lại chào hỏi
Chào hỏi ông bà Tần xong, ánh mắt chủ nhà hàng lướt qua hai bàn tay đang nắm chặt của Tân Lãng và
Tô Thi Hàm, rồi đến ba đứa bé trong xe đẩy.
Ông Tân tươi cười giới thiệu với hẳn đây là con dâu và cháu nội.
"Hôm nay bận cả ngày cho ba đứa đăng ký khẩu, giờ mới làm xong. Nhà chú không có thời gian để về nấu cơm, nên ra ngoài ăn. Ăn trưa xong, chiều phải tiếp tục đưa bọn trẻ đi làm thẻ bảo hiểm y tế. ” Ông Tần giải thích.
Chủ cửa hàng hơi bất ngờ, đồng thời chúc mừng sư phụ sư mẫu đã lên chức ông bà nội. Sau đó đưa họ vào phòng riêng trong cửa hàng, nói rằng bữa ăn này ông tự tay xuống bếp nấu ăn cho gia đình họ. Còn nhờ sư phụ là ông Tân nhận xét kỹ năng nấu ăn của mình. có tiến bộ hay không.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa