Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 168: C168: Ông tô đứa con rể này đúng là có chút bản lĩnh
Bạch Vũ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tăn, có cá cắn câu à?"
Tần Lãng cong môi, trong mắt lóe lên tia sáng. Đợi mấy tiếng, rốt cuộc cũng đến.
Trong lúc Tần Lãng giữ cần câu, trên mặt nước truyền đến âm thanh quẫy vùng, bọt nước cực lớn và tiếng vang khiến cho mọi người đều đứng ngồi không yên.
Cao thủ câu cá nghe tiếng này lập tức đoán được con cá kia là một con cá bự.
Người thích câu cá thì cá lớn đương nhiên là mục tiêu của họ. Trong lòng Triệu Quang Huy và Chu Hành cũng kích động không ngừng. Hai người muốn nhìn thử nhưng thấy Tô Vĩnh Thẳng ngồi yên không nhúc nhích thì họ cũng không tiện đi qua.
Sắc mặt Tô Vĩnh Thẳng biến hóa khó lường. Vừa tò mò cá lớn mà Tân Lãng câu được, lại vừa nghĩ tới Nếu Tăn Lãng câu được cá lớn thì thu hoạch nãy giờ.
của ông đều không sánh bằng.
Bạch Tư Tư là người chạy lại đầu tiên, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức bước nhanh tới.
Từ sáng đến giờ ngồi mấy tiếng đồng hồ Bạch Tư. Tư đã chán muốn chết. Ban đầu khi phát hiện bố và dượng câu được cá thì còn hiếu kỳ đi nhìn qua. Nhưng sau khi thấy mấy con cá đều không khác nhau là mấy thì cô cảm thấy không còn gì hay nữa, bèn cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Bây giờ thấy anh rể câu được cá, mà hình như. còn là cá lớn, Bạch Tư Tư lập tức chạy đến nhìn.
“Quào, con cá này thật là lớn”
Tân Lãng vừa thả vừa kéo, móc câu đã xuyên chặt vào hàm dưới của con cá. Không biết là vì đau đớn hay là sợ hãi, con cá từ trong nước nhảy lên mặt nước, lộ ra dáng hình to lớn của nó. Còn bự hơn cả một quả bóng đá.
Tô Thi Hàm vui mừng nói: “Con cá này to quá.”
Một mảng lớn bọt nước trắng xóa tung lên, tiếng vang ầm ầm khiến mọi người không thể nào không chú ý đến.
Bạch Vũ mặc kệ căn câu của mình, tò mò đi tới xem.
" Quào! Là một con cá mú. Con cá mú to thế này thật là hiếm thấy. Tăn Lãng, một mình cháu có kéo. được không? Nếu mật thì để dượng phụ một tay?"
Tần Lãng lắc đầu nói: “Không cần đâu dượng, Cháu không có vấn đề gì”
Bạch Vũ nhìn hay tay đang giữ cần câu của hẳn. Kéo một cái chào hỏi với con cá trong nước, bắp tay dưới ống tay áo thun ngăn bởi vì dùng sức mà căng. lên, lộ ra sức mạnh như ẩn như hiện.
Bạch Vũ hơi giật mình. Là một người đàn ông, thế nhưng trong nháy mắt ông lại cảm nhận được sự áp chế.
Hôm qua mới gặp Tần Lãng thì ấn tượng hẳn có chút gầy gò. Không ngờ cơ bắp lại hoàn mỹ như vậy. Chắc hẳn là từng có đi tập Gym
Bạch Vũ nghe hắn nói vậy cũng không nhiều lời. Đứng yên một bên nhìn hẳn giãng co qua lại với con cá.
Dưới nước, con cá mú giấy giụa, lộ ra hơn nửa thân mình, Bạch Vũ kinh ngạc nói: "Con cá mú này kích thước thật là lớn, ít nhất cũng mấy chục cân. Tân Lãng, cháu có làm được không? Cá lớn thế này đừng để nó sảy mất.”
Một con cá mú hơn chục cân!
Ba người bên kia nghe nói như vậy, đầu tiên là Triệu Quang Huy và Chu Hành không nhịn được. Mặc. dù nghĩ ở đây với ông bạn, nhưng cá lớn như vậy từ trước đến giờ bọn hần chưa từng câu được. Thậm chí cũng chưa từng tận mắt thấy ai câu được con cá như. thế. Trong lúc nhất thời, lòng hiếu kỳ đã chiến thẳng tất cả, hai người cùng bước tới xem.
Một mình Tô Vĩnh Thắng ngồi bên kia, mông như đặt lên đống lửa, như trúng phải bàn chông. Cứ nhấp. nhổm không ngừng, lông mày cau lại thật chặt.
Bên kia, tiếng kinh hô của mọi người vang lên không ngừng. Trong lòng Tô Vĩnh Thẳng giấy dụa không thôi. Ông muốn đứng dậy lại đó nhìn nhưng cảm thấy làm như vậy thì chẳng khác nào tự nhận thua, cảm thấy không phục.
Lúc này, trong tiếng kinh hô của Bạch Tư Tư và Tô Thi Hàm, Tân Lãng kéo con cá lớn này lên thuyền Tiếng vang ầm ầm, Tô Vĩnh Thẳng ngay lập tức mặc. kệ chút do dự cuối cùng.
Tô Vĩnh Thẳng vội vàng quay đầu, nhìn con cá lớn nằm trên boong, chẳng quan tâm được mất gì nữa, cứ vậy mà đi tới.
Thật là một con cá mú bự chắng. Dùng mắt thường ước lượng thì cũng phải hơn mười mấy ký!
Câu cá trên biển, để gặp được con cá như thế này. là một sự kiện vô cùng hiếm có, lại còn có thể kéo lên thuyền
Tô Thi Hàm cực kỳ hưng phấn, mặc dù trước đó ăn Lãng không hề câu được con cá nào nhưng mà con đầu tiên đã có thể kéo lên một con cá mú bự thế này. Mặt mũi cô tràn đầy tự hào, lấy điện thoại di động ra, gọi video cho Phương Nhã Nhã đang ở nhà.
Vừa mới bắt máy lên, nhìn thấy con cá lớn trong điện thoại Phương Nhã Nhàn kinh ngạc hô: “Cá lớn thế! Đây là con cá hôm nay bọn con ra biển câu được. sao Thi Hàm? Ai lợi hại mà câu được con cá mấy chục cân này vậy?"
Tô Thi Hàm có chút tự hào nói: “Mẹ, đây là con cá Tân Lãng vừa mới câu được.”
“Tăn Lãng câu được? Nó đúng là lợi hại thật đấy. Cá lớn như vậy mà cũng có thể kéo lên được. Cũng phải có ít kỹ xảo và công phu mới làm được."
Tô Thi Hàm nghe xong lời này thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nói mẹ quay điện thoại sang chỗ mấy bảo bảo, sau đó cô nhìn các bảo bảo và nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mấy đứa nhìn xem. Ba ba câu được một con cá mú cực kì lớn nè.”
Ba đứa nhỏ nhìn thấy con cá lớn trong video thì ánh mắt lập tức trở nên hưng phấn, quơ quơ cánh tay. nhỏ về phía màn hình điện thoại. Dường như chúng muốn xuyên qua màn hình để bắt cá lớn ra.
Ở trên thuyền mọi người cũng vô cùng kích động. và hưng phấn. Triệu Quang Huy và Chu Hành kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
“Tiểu Tân! Không ngờ cháu có thể dùng Long Vương Hận để câu được con cá mú lớn như vậy. Cá lớn thế này kế cả loại căn câu tốt nhất cũng chưa chắc kéo lên được” Chu Hành, người lúc nấy nói cần câu của Tân Lãng có vấn đề, lúc này nhìn về phía hẳn bằng ánh mắt bội phục.
Triệu Quang Huy cũng không nhịn được nói: “Cá lớn như thế không chỉ cần kinh nghiệm câu mà cũng cần trình độ câu cá. Bình thường cá nhỏ cũng dễ để chạy mất chứ đừng nói là cá lớn như này. Hơn nữa đây là một mình tiểu Tân kéo lên. Thật là ghê gớm. Kỹ thuật này của cháu có thể tham gia cuộc thi câu cá chuyên nghiệp để so tài.”
Hai người họ nói ra cảm xúc trong lòng, nhưng. sau khi nói xong thì đột nhiên nhìn thấy Tô Vĩnh Thẳng đứng bên cạnh nên nhất thời có chút thấp thỏm.
Bọn họ nhìn về phía Tô Vĩnh Thắng, thấy Tô Vĩnh Thẳng nhìn con cá lớn nắm trên mặt thuyền, sắc mặt cũng không đến nỗi tệ. Lúc này họ mới yên tâm.
Bạch Vũ cực kỳ hưng phấn, nhìn cá lớn nói: "Anh. rể, cá mú lớn vậy hẳn nhà anh cũng được chia phần. Tối nay bọn em cùng đến nhà anh ăn cá.”
Trên mặt Tô Vĩnh Thẳng hiện lên ý cười khó nhìn ra được, nghe vậy ông cố gắng đè khóe miệng xuống, nhìn về bên phía Tân Lãng, hẳng giọng nói: “Đây là cá mà Tần Lãng câu được, mấy người muốn ăn thì hỏi cậu ta đi.”
Tân Lãng trả lời ngay: “Không thành vấn đề”
Tô Vĩnh Thẳng thấy hẳn nói chuyện hào phóng như vậy, khiến cho mình nở mày nở mặt, trong lòng lập tức thoải mái mấy phần.
Tần Lãng câu được cá lớn, kỹ thuật của ai hơn ai, mọi người đều rõ trong lòng. Tuy rằng hôm nay ông là người câu được nhiều cá nhất, nhưng cộng lại cũng chẳng bằng số cân của con cá này và cũng chỉ là một số loại cá cơ bản, không có kỹ xảo gì đáng để nói. Tần Lãng chắc chản lợi hại hơn. Chính Tô Vĩnh Thẳng cũng biết, nếu như ông gặp may câu được con cá này thì chắc chẩn cũng bị sẩy mất, không kéo lên được,
Nhưng cho dù thua thì trong lòng ông không hề. uất ức hay tức giận. Thấy mọi người đều tán dương Tân Lãng, vậy mà trong lòng ông cũng có chút cảm giác tự hào.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa