Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 141: C141: Lần đầu tới thăm
Trước đây lúc có Tô Thi Hàm, Tô Vĩnh Thắng đã từng rất nhiều lần bế con gái. Thế nhưng đã 10 năm trôi qua rồi, Tô Vĩnh Thắng cũng quên mất làm cách nào để bế trẻ nhỏ. Sau khi nhìn Tân Lãng bế qua một lượt, ông mới nhìn về phía Huyên Huyên, nóng lòng muốn thử bế đứa nhỏ.
Sau khi Tân Lãng bế xong, Tô Vĩnh Thắng đưa tay ra, chờ đợi muốn đón lấy Huyên Huyên.
Huyện Huyên nằm trong ngực hắn cười vô cùng vui vẻ, đột nhiên bị một người lạ mặt bế. Cơ thể bé nhỏ không tự nhiên mà cựa quậy một cái. Tô Vĩnh Thắng không biết phải làm thế nào, nhất thời quên mất tư thế Tần Lãng mới dạy vừa nãy. Ông chỉ biết dùng hai tay cẩn thận ôm lấy lưng đứa nhỏ, nhưng dường như tư thế này Huyên Huyên không thích, cộng thêm thấy một người xa lạ thế là nó trực tiếp khóc òa lên
Trong phút chốc sắc mặt Tô Vĩnh Thẳng lập tức thay đổi, ông hoảng hốt và căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Tân Lãng. Hắn nhanh chóng đưa đứa bé trong vòng tay trả lại Tân Lãng.
Tô Thi Hàm chọn túi xong, đang định cầm tới cho Tần Lãng xem. Kết quả vừa mới quay người lập tức. nhìn thấy cha mình, trong phút chốc cô lập tức dừng bước.
Tô Thi Hàm kinh ngạc trợn Thượng Hải mắt, lại âm thầm xác nhận lại lần nữa. Sau khi xác nhận quả thực người đó chính là Tô Vĩnh Thẳng, cô lập tức nhanh chóng trốn vào trong góc, vuốt vuốt ngực rồi hít từng ngụm khí lớn.
Sao cha cô lại ở đây chứ? Hơn nữa còn ở cùng với Tân Lãng, trong lòng còn đang bế Huyên Huyên đang quấy khóc nữa chứ!
Chẳng lẽ cha đã biết tồi sao?
Bình tĩnh bình tĩnh!
Tô Thi Hàm dùng sức bình ổn lại hô hấp, nghĩ rằng sự việc có lẽ không phức tạp tới mức như vậy. Nếu như cha thực sự biết chuyện cô sinh con, chắc chắn sẽ lập tức gọi điện thoại qua. Thế nhưng vừa rồi lúc cô nói chuyện điện thoại với Phương Nhã Nhàn, bà không hề nói gì cả.
Nơi này là trung tâm mua sắm Thái Cổ, nói không chừng cha cô cũng chỉ tới đây mua đồ mà thôi.
Tô Thi Hàm cẩn thận nhìn qua, phát hiện trong tay Tô Vĩnh Thắng quả thật đang xách túi đồ.
Tô Thi Hàm thở phào một hơi, nghĩ rằng đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng mà cha cô chủ động bế Huyên Huyên, Tô Thi Hàm lại thấy hơi bất ngờ. Bởi vì trước nay Tô Vĩnh. Thắng luôn rất nghiêm khắc, là người vô cùng thận trọng,
Trước sảnh, Tăn Lãng đón lấy Huyên Huyên. Anh ôm lấy con trai dỗ nó một lúc, bé con rất nhanh không khóc nữa. Nhưng mà trên mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt, bé com mở to đôi mắt đen láy mà nhìn Tô Vĩnh Thắng, trong ánh mắt có vài phần tò mò.
Tô Vĩnh Thẳng lúng túng, nói một câu xin lỗi với Tân Lãng. Sau đó ông tới cửa hàng mua chiếc túi mà bà xã căn dặn, sau khi cầm lấy chiếc túi cũng không nán lại mà rời đi rất nhanh.
Tô Thi Hàm nhìn thấy cha đi ra khỏi cửa tiệm, bóng lưng biến mất ở khúc ngoặt mới từ phía sau tường đi ra.
Cô bước nhanh về phía Tân Lãng, nghỉ hoặc hỏi “Tân Lãng, vừa nãy là thế nào?”
Tần Lãng tưởng rằng cô nghe thấy tiếng khóc của Huyện Huyên thế nên lập tức giải thích một chút.
Nhưng Tô Thi Hàm nghe xong lại nghiêm túc nói: “Tân Lãng, cái chú lúc nãy chính là cha của em.”
Mặt Tân Lãng đầy ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức cười nói: "Chú vừa nãy? Đúng là quá trùng hợp. Nói như vậy thì anh, các con và chú đúng thật là có duyên phận."
Tô Thi Hàm không cười nối, vừa rồi cô nhìn thấy ông Tô mua hai chiếc túi rồi mới rời khỏi. Trong đó có.
một chiếc màu hồng, vừa nhìn là biết là mua cho cô. Cha cô chuẩn bị quà bất ngờ cho cô, nhưng chắc chắn bọn họ không ngờ tới. Hôm nay về nhà, đứa con gái này sẽ đem theo một “Bất ngờ” vô cùng lớn về cho bọn họ.
Tần Lãng thấy tâm trạng của Tô Thi Hàm có vẻ không tốt, ân cần hỏi: "Sao vậy?”
Tô Thi Hàm ngẩng đầu nhìn anh, hơi bĩu môi: “Tân Lãng, em thấy hình như cha không thích trẻ con cho lắm, vừa rồi em ở bên đó nhìn thấy cha bế Huyên Huyên, sắc mặt ông lúc đó đen kịt lại. Anh nói xem, lát nữa chúng ta về nhà, ông ấy không thích các con thì phải làm sao?”
Vốn dĩ tưởng rằng mấy đứa nhóc đáng yêu như vậy, nói không chừng có thể hòa hoãn một chút cảm xúc của cha mẹ. Thế nhưng mà vừa nãy nhìn thấy thái độ của cha cô với Huyên Huyên, trong lòng Tô Thi Hàm không kiềm được mà lo lẳng.
Tần Lãng nghe lời cô nói, lập tức mỉm cườ “Không đâu, cha em nhất định sẽ thích các con, cũng sẽ thích Huyên Huyện”
“Nhưng mà...
“Nếu như không thích trẻ nhỏ vậy thì sao cha em có thể xin bế một đứa trẻ xa lạ chứ? Ban đầu cha em rất vui, nhưng mà sau đó Huyên Huyên quấy khóc, chắc là ông ấy hơi lúng túng. Thế nên em mới nhìn thấy cảnh ông ấy đen mặt, nhưng mà trước lúc đó cha em luôn miệng khen Huyên Huyên đáng yêu."
“Thật sao?” Tô Thí Hàm hỏi.
Tần Lãng gật đầu: “Thật”
Tô Thi Hàm thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt, nếu như cha em thích trẻ con, vậy lúc chúng ta về nhà, nói không chừng vì mấy đứa nhỏ mà cảm xúc của cha mẹ sẽ tốt hơn một chút”
Tần Lãng thấy cô đang lo lầng chuyện lát nữa, lập tức vỗ vỗ vai cô: "Thi Hàm, đừng sợi lát nữa vẽ nhà có anh ở đây”
Tô Thi Hàm khẽ gật đầu dẫn Tân Lãng đi xem chiếc túi vừa nấy mình mới chọn. Cô chọn hai chiếc, một cho Phương Nhã Nhàn, một cho bà Tân. Tân Lãng thấy được như vậy, lại tự mình chọn cho Tô Thi Hàm một chiếc.
Từ trong cửa hàng Chanel đi ra, hai người họ cùng đi vào trong tiệm trà. Người Quảng Châu đều rất thích uống trà, Tân Lãng hỏi Tô Thi Hàm bình thường "Tô Vĩnh Thẳng thích uống loại trà nào, Tô Thi Hàm lắc đầu.
“Em không biết, ở nhà em cũng uống trà, nhưng mà đều là do cha pha. Em chỉ biết trà màu xanh, còn cụ thể là loại trà gì em cũng không rõ”
Tân Lãng không hỏi nữa, trực tiếp nhờ chủ tiệm giới thiệu cho vài loại trà. Cuối cũng anh chọn mua trà Kim Tuấn Mi giá 10 ngàn tệ 500 gam, một túi 50 gam, vừa hay có 10 túi. Tô Thi Hàm nói Tô Vĩnh Thành thích uống trà, điều này cũng thật trùng hợp. Cha Tân Lãng bình thường cũng rất thích uống trà, thế nên mua luôn cho hai người mỗi người một
Tới nhà cha mẹ vợ đương nhiên không thể thiếu thuốc và rượu. Bên Thiệu Hưng, khi con rể tới nhà cha mẹ vợ gần như đều mang theo rượu Mao Đài hoặc Ngũ Lương Dịch, chắc chẳn bên Quảng Châu cũng không thế thua kém. Tân Lãng trực tiếp mua một hộp Phi Thiên Mao Đài, một bình giá 3800 tệ, mỗi hộp có 12 bình.
Tô Vĩnh Thắng có thói quen hút thuốc, thế nên Tân Lãng chọn mua hai hộp Song Hỷ sản xuất ở Quảng Châu, mỗi hộp giá 1500 tệ.
Những thứ này Tô Thi Hàm đều bảo Tân Lãng mua hai phần, nói rẵng tới lúc đó để lại cho cha mẹ Tân Lãng một phần. Tân Lãng nói không cần phải như vậy, thuốc hay rượu ở đâu cũng có thể mua được, không cần phải mua bây giờ rồi chất lên xe làm chiếm không gian. Hân dự định lúc quay về Thiệu Hưng mới mua những thứ này.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, hộp rượu có hơi nặng. Thế nên ông chủ cho nhân viên trong cửa hàng giúp chuyển vào trong xe cho hai người.
Tần Lãng để tất cả đồ đã chuẩn bị vào trong cốp xe, Tô Thi Hàm ở bên cạnh sắp xếp.
“Đây là đồ lát nữa sẽ mang tới nhà em, em để ở bên trái. Bên phải là quà mua cho cha mẹ anh, đến lúc đó khỏi căm nhầm."
Tân Lãng gật đầu, mỉm cười: “Vẫn là Thi Hàm nhà chúng ta chu đáo, em đã sắp xếp hết rồi lát nữa chắc chắn không cầm nhầm đâu."
Sắp xếp cho mấy bé cưng ngồi vào trong xe, Huyện Huyên ngồi trên ghế an toàn, Vũ Đồng và Khả Hinh nẵm trong ngực Tô Thi Hàm, còn Tần Lãng thì đi lên phía trước lái xe
“Chúng ta xuất phát tới nhà em thôi” Tăn Lãng nói.
Dường như mấy bé cưng nghe hiểu lời cha nói, bọn nó vui vẻ phát ra vài tiếng.
Tần Lãng cười nói: "Xem ra mấy bé cưng cũng biết lát nữa chúng ta tới nhà ông bà ngoại đấy, chúng đang vui kìa."
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa