Ở Cuối Mùa Thu
C11: Chương 11
Ba tôi, Đồng Thiên Minh, là chủ một công ty in ấn. Ông ta không có nhiều học vấn, nhưng trong thời kỳ thiếu thốn vật chất đó, ông ta đã có tầm nhìn sớm hơn những người xung quanh và đã bước ra những bước đầu tiên trong lĩnh vực của mình.
Vì vậy, những người xung quanh luôn nói rằng Đồng Thiên Minh là ví dụ tốt nhất về việc khởi nghiệp từ con số không.
Họ ghen tị với việc tôi có thể nhận được mọi thứ chỉ cần đưa tay ra, nhưng họ không biết rằng điều tôi nhớ nhất, thực sự là những ngày trước khi vào cấp hai.
Bởi vì vào thời điểm đó, Đồng Thiên Minh vẫn chưa ly hôn với mẹ tôi, và tôi vẫn là cô bé ở thị trấn chưa hề tiếp xúc với truyền thông đại chúng.
Gia đình còn chưa có sự phiền toái từ La Cầm và cậu con trai La Cự với khuôn mặt thối không khác gì phân chó của bà ta.
La Cầm là người yêu đầu tiên của ba tôi, bà ta chuyển đến nhà tôi chỉ một tháng sau khi ba mẹ tôi ly hôn, không những thế bà ta còn dẫn theo con trai mình với người chồng trước đó về nhà chúng tôi.
Tất nhiên, không phải là ngôi nhà ở thị trấn nhỏ của chúng tôi, mà là một căn biệt thự hoành tráng mà ba tôi mua sau khi thành công ở thành phố lớn.
Biệt thự cao năm tầng, xa hoa hơn bất kỳ thứ gì tôi đã thấy trong bất kỳ quyển sách nào.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi có thể sống trong một căn nhà như vậy.
Nhưng mẹ tôi, người mẹ yêu dấu của tôi, lại bị Đồng Thiên Minh đuổi ra khỏi thị trấn cách chúng tôi hàng nghìn km.
Tôi luôn oán hận Đồng Thiên Minh vì điều này, suốt những năm qua, bất kể tôi dùng phương pháp nào để phản kháng, cũng đều bị ông ta thu tóm.
Ông ta nói với tôi rằng chỉ khi ở bên cạnh ông ta, tôi mới có thể có khả năng phóng túng như vậy.
Xì, tôi thèm vào cái khả năng đó quá, tôi hoàn toàn không cần một người cha như vậy.
Nhưng tôi không thể nói, vì mẹ tôi yếu đuối, chỉ có thể sống nhờ vào tiền trợ cấp mà Đồng Thiên Minh cho hàng tháng, tôi sợ nếu làm ông ta tức giận, sẽ liên lụy đến mẹ tôi.
Nhưng tôi cũng không cho ông ta sắc mặt tốt, trong suốt những năm qua, mối quan hệ giữa chúng tôi đã căng thẳng đến mức chạm vào là bỏng.
- -------
Khi tôi và chú Lục về đến nhà, ba người bọn họ đang ngồi trước bàn ăn, Đồng Thiên Minh và La Cầm đều nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt, trong khi Lạc Cự như một thằng nhóc được nuông chiều, cho dù không có biểu cảm đó nhưng cũng nhận hết những món ăn mà hai người kia gắp vào bát của anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, tôi nhận ra mình chỉ là một một người ngoài cuộc.
Giống như một tên trộm nhìn lén hạnh phúc của người khác, tôi đang trộm lút nhìn ba người trong gia đình này.
Trước đây, khi nhìn thấy cảnh này, tôi sẽ cảm thấy đau lòng và khó chịu, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy thật buồn cười.
"Hoà Hoà, đứng ở đó đã lâu chưa? Đói không? Có muốn ăn tối cùng cả nhà không?" Đồng Thiên Minh là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Nghe ông ta nói như vậy, La Cầm cũng nhìn sang, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta hiện lên vẻ khó xử.
La Cầm là một người phụ nữ thích trang điểm, bà ta luôn trang điểm mắt bằng phấn mắt lấp lánh, mái tóc xoăn dài tạo nên vẻ quyến rũ cho bà ta, mẹ tôi thường để mặt mộc, so với bà ta thì quả thực là quá đơn sơ.
"Không muốn."
Tôi không thích ngồi chung với những người thiếu đạo đức.
Sau khi nói câu này, tôi không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, tôi leo lên tầng trên với cơ thể mệt nhoài.
Ngồi suy sụp trên ghế, một cảm giác bất lực không rõ nguồn gốc bao bọc lấy tôi.
Tôi đột nhiên muốn được mẹ ôm vào lòng, muốn nghe mẹ hát.
Nhưng điều này hoàn toàn không thể, điều tôi có thể làm, cách duy nhất để thư giãn, chính là tự sướng.
Sử dụng tự sướng để lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi, để làm dịu tâm trạng căng thẳng, phương pháp này tôi đã khám phá ra trước một kỳ thi nào đó, hiệu quả vô cùng.
Tôi lấy một quả trứng rung loại nhỏ từ dưới giường ra, cởi quần lót và ngồi trở lại ghế, hai chân đặt trên bàn học, tay cầm quả trứng rung đã bật và đưa vào giữa đùi.
Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu tưởng tượng rằng Thẩm Yến đang đứng trước mặt tôi, ngón tay dịu dàng vuốt ve đùi tôi, từ từ hướng lên trên, sau đó là âm đế…
Ở Cuối Mùa Thu