Ở Cuối Mùa Thu
C1: Chương 1
"Đồng Hoạ, đừng ngủ nữa! Thầy Thẩm đã để ý đến cậu từ lâu rồi đấy." Không nhớ là thứ mấy trong tuần, tôi lại bị tiếng gọi của Kiều Nam đánh thức trong lớp học. Tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, vừa lúc đó ánh mắt tôi va chạm với ánh mắt từ trên bục giảng kia, ánh mắt ấy mang theo sự bình đạm, thanh nhã tự nhiên đặc trưng của Thẩm Yến.
Ban đầu còn mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Yến, tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Không phải vì hắn đáng sợ, ngược lại, Thẩm Yến rất đẹp trai, khuôn mặt hắn đẹp theo cách mà mọi người cả trẻ em và người lớn đều yêu thích.
Hắn có ngoại hình lịch lãm, văn nhã, đeo một cặp kính gọng vàng thật mỏng, ánh mắt bên dưới cặp kính dịu dàng và đào hoa. Phía dưới mắt phải của hắn còn có một nốt ruồi màu nâu nhạt không rõ ràng, phải nhìn thật kĩ mới thấy được, hấp dẫn mà lại không tự biết.
Có đôi khi hắn mặc áo sơ mi trắng, tay áo cuốn lên nửa cánh tay, để lộ bắp tay mạnh mẽ, nhưng nút áo lại cài lên trên cùng, điều này làm cho hắn có sự tương phản giữa gợi cảm và kín đáo, rõ ràng là một món hàng đắt khách trong các cuộc hẹn xem mắt.
Thêm vào đó, Thẩm Yến không thích tranh luận với người khác, cách nói chuyện của hắn không có lúc nào không tiết lộ hắn là một quý ông lịch lãm. Vì vậy, mọi người càng yêu thích hắn, tất nhiên, tôi cũng tính vào trong số đó.
Vâng, tôi thích Thẩm Yến.
Thẩm Yến là giáo viên vật lý của tôi.
Thích giáo viên của mình, đối với mà nói tôi là chuyện khó mở miệng vô cùng..
Tôi không nói với ai về điều này, kể cả Kiều Nam, người bạn thân nhất của tôi.
Ngay cả cô ấy cũng không biết.
Tôi và Kiều Nam đã lớn lên cùng nhau, chúng tôi có thể chia sẻ mọi thứ trừ bàn chải đánh răng.
Theo kinh nghiệm của tôi, nếu tôi nói với Kiều Nam về điều này, có lẽ cả trường sẽ biết vào ngày hôm sau, tôi không muốn trở nên nổi tiếng.
Tôi nhìn chăm chú vào Thẩm Yến suốt buổi học.
"Đồng Hoạ, đến phòng tôi một chuyến." Khi Thẩm Yến ra khỏi lớp, liền không khoan nhượng chặt đứt suy nghĩ mơ màng của tôi.
Tiết học sau là môn Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn là một lão quái có tính tình hết sức kỳ quặc. Có lần, Kiều Nam và tôi đến muộn hai phút, ông ta đã bắt chúng tôi cầm loa đọc bảng kiểm điểm trên sân thể dục.
Mặt mũi cả cuộc đời tôi đã mất hết trong buổi chiều đau đớn đó.
Vì vậy, tôi luôn không muốn tham gia tiết học của ông ta, khi nghĩ đến không phải học Ngữ văn, tâm trạng tôi thật tốt, tôi hân hoan theo Thẩm Yến vào phòng.
Không có người khác trong phòng, điều hoà được bật tối đa, cả căn phòng đều lạnh lẽo.
Thẩm Yến đóng cửa và ngồi trên ghế xoay làm việc. hắn lấy ra một tờ đề thi vật lý, đặt trước mặt tôi, phần điểm trên tờ đề là một con số được khoanh đỏ hết sức bắt mắt.
49
"Đi học mà ngủ gà ngủ gật, kiểm tra thì không đạt. Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?" Thẩm Yến mang vẻ mặt của một giáo viên hỏi tội, nhưng hắn không tức giận, giọng nói thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức muốn lấy mạng.
Tôi là học sinh mà Thẩm Yến đặc biệt tin tưởng, ít nhất trước ngày hôm nay là như vậy.
Từ khi vào cấp ba, tôi luôn cố gắng hết sức trong mỗi kỳ thi.
Là lớp trưởng của Thẩm Yến, tôi tất nhiên không dám lơ là, mỗi lần thi vật lý tôi như ngồi trên đống lửa, sợ sai sót bất kỳ bước nào.
Tất cả đều tại bài trắc nghiệm không rõ nguồn gốc đó.
Cuối tuần trước, Kiều Nam gửi cho tôi một bài kiểm tra tâm lý không rõ nguồn gốc, cô ấy nói kết quả rất chính xác và bảo tôi phải làm.
Tôi lúng túng khi làm xong, kết quả nó lại cho tôi biết tôi thích Thẩm Yến.
Kết quả này giống như một cú sốc từ trên trời rơi xuống, tôi ngay lập tức nói không chính xác.
Nhưng hình ảnh khuôn mặt của Thẩm Yến vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, đến mức không thể loại bỏ trong khi làm bài thi, nên tất nhiên tôi đã rớt.
"Đồng Hoạ, em là học sinh rất thông minh, tôi tin rằng nếu em chịu cố gắng, chắc chắn sẽ làm được. Tôi không muốn từ bỏ em, và tôi cũng hy vọng em không từ bỏ bản thân…"
Nhìn Thẩm Yến nói chuyện, hầu kết trượt lên trượt xuống, tôi mơ màng nghĩ, nếu được liếm một chút thì tốt quá.
Nhưng người như đàn ông nghiêm túc như hắn, liệu sẽ tức giận hay thích thú khi bị người ta liếm hầu kết nhỉ?
"Tôi vừa nói gì em có nghe không?" Không biết Thẩm Yến nói xong từ lúc nào, đang nhìn tôi một cách nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
Tôi ngừng tưởng tượng vớ vẩn về hắn, gật đầu lung tung: "Dạ, em hiểu rồi, cảm ơn thầy."
Hắn dùng ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng lướt qua lịch học và dừng lại ở một nơi nào đó, tiếp theo nhìn về phía tôi: "Vậy hôm nay giờ tự học buổi tối tới tìm tôi."
"Hả?" Tôi lúng túng.
"Để học bổ túc, giờ tự học đến tìm tôi." hắn giải thích lại lần nữa.
Tôi vừa mơ hồ nghe thấy hình như hắn muốn tạo điều kiện để tôi học bổ túc với hắn.
Ở một mình với giáo viên…
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy máu trong cơ thể đều chảy lên đầu, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Ở Cuối Mùa Thu