Nuông Chiều Thành Họa
Chương 42: Chương 42:
Một nhà Đoạn Tuấn nói cười vui vẻ, thế nhưng tâm trạng Kỷ Du lại hết sức phức tạp.
Mạnh Thiệu Đình vừa hay chạy về vào lúc này, Kỷ Thấm loáng thoáng nhìn thấy hắn đi tới, vội vòng từ sau lưng Chương thị đi ra, vẫy tay với Mạnh Thiệu Đình, giọng nói giòn tan lanh lảnh gọi hắn “Mạnh Nhị ca”.
“Niệm Niệm,” Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, sải bước đi tới, đưa túi điểm tâm trong tay cho cô bé: “Muội nhìn xem, chính là loại này hả?”
Kỷ Thấm vui mừng nhận lấy, cúi đầu nhìn, đúng là món cô bé thích ăn nhất.
“Chính là loại này, cảm ơn Mạnh Nhị ca!”
Gương mặt tiểu nha đầu trắng nõn, cười hì hì trông rất đáng yêu, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô bé, ánh mắt không tự chủ được mà càng thêm dịu dàng: “May mà không mua sai, mau lên xe ngựa thôi!”
Kỷ Thấm “vâng” một tiếng, xoay người chạy đến bên cạnh Kỷ Du: “A tỷ, chúng ta có thể đi rồi!”
Giọng nói của cô bé trong trẻo dễ nghe, mang theo sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của bé gái khiến người khác rất khó bỏ qua, Đoạn Tuấn vẫn luôn nói chuyện với khuê nữ nhà mình nghe tiếng thì hơi ngước mắt nhìn về phía này.
Chương thị thấy ông ta nhìn về phía Kỷ Thấm, trong lòng “bộp” một tiếng, muốn ngăn cản đã không còn kịp. Quả nhiên chỉ nháy mắt sau bà ta đã nhìn thấy biểu cảm trên mặt Đoạn Tuấn đột nhiên cứng lại.
Đối với tất cả những thứ này, Kỷ Thấm không cảm giác được một chút nào, cô bé đang bận cho Kỷ Du xem điểm tâm Mạnh Thiệu Đình mua được ở Ngọc Soạn trai.
Đoạn Tuấn chăm chú nhìn Kỷ Thấm, ánh mắt ông không hề di chuyển, toàn thân cũng cứng lại.
Hai cô nương Đoạn gia cũng phát hiện phụ thân khác thường, kinh ngạc theo tầm mắt ông ta nhìn về phía Kỷ Thấm.
Chương thị lòng dạ rối bời, bất chấp suy tính thiệt hơn mà bước nhanh lên trước, đi đến trước mặt Đoạn Tuấn, định ngăn cản tầm mắt của ông.
“Lão gia, có phải chúng ta nên trở về phủ hay không?” Trên mặt bà ta nở nụ cười nhàn nhạt, cố hết sức che giấu bất an và hoảng loạn trong lòng.
Không ngờ Đoạn Tuấn không chỉ không trả lời mà lại duỗi tay kéo bà ta ra, bước vội về phía Kỷ Thấm.
Đột nhiên một bóng người cao lớn mang theo cảm giác áp bức đến gần, Kỷ Thấm tất nhiên cảm nhận được, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đoạn Tuấn, thấy ánh mắt ông ta quái dị, sắc mặt nghiêm túc, bước chân dồn dập khí thế mạnh mẽ thì không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng mà không đợi cô bé phản ứng thì Mạnh Thiệu Đình đã đứng chắn ở phía trước, tầm mắt hắn chống lại Đoạn Tuấn, mày rậm kinh ngạc nhếch một cái.
“Đoạn Đại nhân?” Giờ phút này đối mặt chính diện, Mạnh Thiệu Đình mới đột nhiên nhận ra Đoạn Tuấn, chỉ vì bọn họ đã gặp nhau một lần ở trong cung, nhưng khi đó Đoạn Tuấn mới về kinh, thân phận cũng không phải là Thành Quốc công như hiện giờ.
Đoạn Tuấn đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Mạnh Thiệu Đình một lúc mới nhận ra, nhưng hiện giờ ông ta phải làm ngay một chuyện khác, cũng không muốn nhiều lời với Mạnh Thiệu Đình, chỉ nói: “Thì ra là Mạnh hiền chất.”
Lúc này Chương thị và hai nữ nhi đã theo tới phía sau Đoạn Tuấn.
“Lão gia…” Chương thị hoảng hốt gọi ông ta.
“Phụ thân…” Hai vị cô nương Đoạn gia không rõ nguyên do, giọng điệu hơi có phần kinh ngạc.
Kỷ Du nắm tay Kỷ Thấm đứng đằng sau Mạnh Thiệu Đình, ánh mắt dừng trên gương mặt mang chút nóng vội của Đoạn Tuấn một lát, tiếp đó chuyển sang người Chương thị, đương nhiên không bỏ lỡ vẻ lo sợ không yên của bà ta.
Bị Mạnh Thiệu Đình chặn ngang như vậy, tâm trạng Đoạn Tuấn hơi ổn định, yên lặng nhìn Mạnh Thiệu Đình và hai tiểu cô nương phía sau hắn một lần, bàn tay trong ống tay áo rộng hơi nắm lại, ngay sau đó sắc mặt như thường hỏi: “Hai vị này… Chính là muội muội của Mạnh hiền chất?”
Mạnh Thiệu Đình cười lắc đầu: “Các nàng không phải muội muội trong nhà, mà là muội muội của Cảnh Dương Quận vương, có điều vãn bối và Cảnh Dương Quận vương là huynh đệ bằng hữu, thế nên trước giờ hai nàng đều coi vãn bối như huynh trưởng.”
Đoạn Tuấn nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “… Nói như vậy, đây là cô nương Quận vương phủ?”
“Đúng vậy.” Mạnh Thiệu Đình đáp một tiếng, nhìn ba người sau lưng Đoạn Tuấn, hết sức lễ độ nói: “Mấy vị này chắc hẳn là Đoạn phu nhân và Đoạn cô nương? Vãn bối không nhận ra, mạo phạm.”
Chương thị miễn cưỡng cười với hắn, ngay sau đó lại nghiêng đầu nhìn Đoạn Tuấn: “Lão gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta…”
“Phu nhân không cần sốt ruột.” Đoạn Tuấn lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt lướt qua Mạnh Thiệu Đình, lại dừng trên người Kỷ Thấm.
Kỷ Du tỉnh bơ nhìn ông ta, nói nhỏ với Mạnh Thiệu Đình: “Mạnh Nhị ca, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Được.” Mạnh Thiệu Đình đồng ý, cáo từ Đoạn Tuấn, lần lượt đỡ hai tiểu cô nương lên xe ngựa, nhận lấy dây cương trong tay phu xe rồi xoay người lên ngựa.
Trên đường trở về, Kỷ Thấm nhớ tới chuyện vừa rồi thì cảm thấy hơi kỳ lạ, nói với Kỷ Du: “A tỷ, muội cảm thấy vị Đoạn đại nhân đó cứ là lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Kỷ Du biểu cảm như thường, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
“Khi nãy ông ấy nhìn muội, muội cứ cảm thấy quái lạ dọa người, bộ dạng của ông ấy giống như là thấy quỷ vậy.” Kỷ Thấm cân nhắc nói.
Kỷ Du giống như không cho là đúng liếc mắt nhìn cô bé một cái, khẽ nói: “Muội suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thế ư?” Trong mắt Kỷ Thấm lộ vẻ mê muội, nửa tin nửa ngờ nói thầm một câu, ngay sau đó đặt chuyện này xuống để đi ăn điểm tâm thơm ngát.
Lúc trở lại Quận vương phủ đã là cuối giờ Mùi. Mạnh Thiệu Đình theo Kỷ Thấm đi tới Thiều Quang viện thăm Kỷ Tuyên, Kỷ Du một mình trở về viện của mình, nghỉ ngơi một lúc lâu rồi đi tắm gội sớm, sau đó lên giường ngủ một giấc, đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Nàng cảm thấy miệng lưỡi hơi khô một chút, bèn gọi Tuyết Ương rót nước trà tới, uống hai hớp mới cảm thấy cổ họng không còn khó chịu nữa.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Kỷ Du đưa chén cho Tuyết Ương, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.
“Đã là giữa giờ Dậu, cô nương.”
Kỷ Du “ừ” một tiếng, vẫy vẫy tay để cho nàng ấy đi ra ngoài, không ngờ Tuyết Ương mới rời đi không bao lâu đã trở lại.
“Cô nương, Triệu quản sự tới, nói là có việc cầu kiến cô nương.” Tuyết Ương bẩm.
Kỷ Du hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mời Triệu quản sự đến chính đường đi, dâng trà trước, ta thay quần áo rồi ra ngay.”
Tuyết Ương lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc Kỷ Du đã đến chính đường, Triệu quản sự đang chờ trong sảnh, nhìn thấy nàng tới thì lập tức tiến lên đón.
“Tam cô nương.”
“Triệu quản sự, có chuyện gì sao?” Kỷ Du nhìn thoáng qua cái hộp đen trong ngực ông ấy, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đây là cái gì?”
Triệu quản sự cung kính khom người, đưa hộp đen trong tay ra: “Tam cô nương, tất cả khế ước trong phủ, khế đất của các cửa hàng và thôn trang ở các nơi, còn có chìa khóa nhà kho, sổ sách của phòng thu chi đều ở trong này, xin cô nhận lấy.”
Kỷ Du nghe vậy thì đột nhiên sững sờ, ngây ngốc nhìn chằm chằm cái hộp đen kia, ánh mắt lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên, “Đây… Đây là có ý gì?”
Triệu quản sự ngẩng đầu, cung kính trả lời: “Là ý của Quận vương. Quận vương nói từ nay về sau tất cả những thứ này đều giao cho Tam cô nương cất giữ, ngoài ra tất cả việc lớn việc nhỏ trong phủ, sau này đều phải hỏi ý kiến của Tam cô nương.”
“Gì, gì chứ?” Kỷ Du đột nhiên nhớ tới lời nói của Kỷ Tuyên lúc ở rừng Vô Phong, lập tức trái tim đập loạn xạ, ngây ngốc hỏi: “Vậy… vậy hắn đâu?”
“Cái này… Lão nô không biết.” Triệu quản sự một năm một mười trả lời: “Quận vương chỉ căn dặn như vậy, cũng không nói đến những chuyện khác.”
Kỷ Du không hỏi nữa, nhìn hộp gỗ trong tay Triệu quản sự rồi duỗi tay nhận lấy, hộp này không nhẹ, đè lên làm tay nàng hơi cong xuống.
Kỷ Du đặt hộp lên bàn rồi mở ra, lật một xấp dầy khế ước và sổ sách một lần.
“Trong phủ chúng ta có nhiều cửa hàng như vậy sao?” Kỷ Du nhìn chằm chằm những khế ước đó, chậm rãi hỏi: “Ta nhớ lúc trước hình như phụ thân không hay để ý tới những việc vặt, là ta nhớ lầm sao?”
Triệu quản sự đến gần hai bước, đáp: “Tam cô nương không nhớ lầm đâu, lúc trước trong phủ quả thật chỉ có khế ước, thôn trang và cửa hàng đều rất ít, có điều mấy năm trước Quận vương mua không ít cửa hàng, lại đặt mua thêm thôn trang ở ngoại thành, mỗi một chỗ đều sắp xếp quản sự, hiện nay mỗi một cửa hàng và thôn trang đều có đủ người trông coi, bây giờ đã bắt đầu có chuyển biến tốt, mỗi tháng thu vào không ít tiền, bỏ ra để chi tiêu trong phủ còn thừa đấy ạ.”
“Ồ, là như vậy à.” Kỷ Du rũ mắt, ánh mắt đặt lên quyển sổ thật dầy, mãi không nói gì.
Cuối cùng cái hộp này ở lại Linh Miểu uyển.
Sau khi Triệu quản sự rời đi, Kỷ Du ngồi một mình ở chính đường, nhìn chằm chằm hộp gỗ kia, ngơ ngác ngồi nửa canh giờ.
Ngày hôm sau chính là Trung thu.
Trung thu năm trước, Kỷ Du và Kỷ Thấm đều tới Thiều Quang viện ăn tối với Kỷ Tuyên. Khi đó bọn họ không hề thân thiết, từ năm đầu đến năm cuối, cơ hội để ngồi ăn cơm cùng nhau đã ít lại càng ít, đêm Trung thu coi như là một lần. Nhưng năm nay hiển nhiên là không có khả năng.
Kỷ Du uể oải nằm trên giường cho tới trưa, trong lòng luôn không tự chủ được nhớ tới cái hộp gỗ hôm qua Triệu quản sự đưa tới, trong đầu lộn xộn. Tuy là Tết Trung thu nhưng nàng cũng mất hết hứng thú.
Ăn qua loa cho xong bữa trưa, Kỷ Thấm đột nhiên chạy tới.
Kỷ Du ngồi trong phòng ngủ đã nghe thấy tiếng cô bé từ ngoài cửa truyền vào.
“A tỷ, a tỷ ――”
Tiểu nha đầu vừa chạy vừa thở hổn hển, vội vàng lao vào phòng, “A tỷ!”
“Làm sao vậy?” Kỷ Du thấy khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, không khỏi nhíu mày: “Muội chạy gì chứ?”
Kỷ Thấm thở không ra hơi, con ngươi hồng hồng rất nhanh đã lan ra nước mắt: “A tỷ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ca ca muốn đi, ca ca muốn đi Tây Cương…” Giọng nói đã mang theo nức nở, nước mắt theo khuôn mặt tròn tròn lăn xuống dưới.
“… Muội nói gì?” Hơi thở của Kỷ Du ngưng lại, sợi tơ lòng giống như bị người ta dùng lực siết chặt, trong nháy mắt đã bị kéo căng, ghì lấy ngực nàng khiến nó không ra hình dạng gì.
“Niệm Niệm, muội vừa nói gì?” Ngón tay trong tay áo màu xanh nhạt của nàng đã siết chặt, biểu cảm trên mặt nhạt nhẽo đến cực điểm, trái lại nhìn giống như bình tĩnh lạ thường.
“Ca ca muốn đi Tây Cương, huhu……” Kỷ Thấm khóc nấc lên: “A tỷ, ca ca phải đi, ngày kia đi luôn rồi, huynh ấy nói không biết khi nào trở về… A tỷ, huynh ấy có thể không trở lại hay không…”
“Tây Cương? Hắn…” Con ngươi của Kỷ Du co rút, giọng nói hơi chậm: “Muốn đi Tây Cương sao…”
Thì ra chàng nói muốn đi… Là sự thật.
Nuông Chiều Thành Họa