Nữ Thương Nhân Khương Chỉ

C7: Chương 7

86@-

13

Hôm nay, Hứa Hoài Uyên rốt cuộc cũng xuất hiện trong phủ, đáy mắt hắn đầy mệt mỏi, cả người suy sụp không chịu nổi, giống như là mấy đêm không ngủ.

Nhìn thấy ta, hắn nở một nụ cười miễn cưỡng: "A Chỉ, chúc mừng nàng, nàng. Rất tốt."

"Cảm ơn." Ta mím môi nói.

Nếu không có những chuyện đã xảy ra, hắn nên là người đầu tiên được ta chia sẻ.

Ta lấy từ trong tay áo ra Hòa Ly Thư mà ta đã viết khá lâu rồi, nhẹ nhàng mở nó ra trước mặt hắn.

"Hứa Hoài Uyên, đừng trốn tránh nữa, chúng ta hợp được tan được, coi như cho những quá khứ tốt đẹp kia một kết thúc viên mãn, đừng khiến chúng ta trở nên mệt mỏi như vậy.”

Sắc mặt hắn trắng bệch, ngón tay run rẩy: "Thật sự không có cách nào... Nàng không tha thứ sao? Ta chỉ là không cẩn thận phạm sai lầm, ta biết ta sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa không?"

Ta lắc đầu: "Dừng lại ở đây đi, nếu ngươi lại ép ta, ta thà ngọc vỡ không làm ngói lành."




"Dư Uyển, nàng cũng giống như ta, chúng ta cùng đến từ một nơi. Ngày đó, ta cùng nàng chỉ là say rượu, ta đối với nàng không có tình ý, ta chỉ yêu nàng, A Chỉ."

"Chỉ là, nàng đến, mang đến cho ta một ít thứ khác, ta cần nàng, ta muốn làm một chuyện, chuyện đó cần có nàng. Chỉ là chuyện này, chưa biết được thành bại, nếu bại, ta không dám liên lụy nàng."

"A Chỉ, ta sẽ để nàng đi."

Sau khi nói những lời không giải thích được này, hắn vui vẻ tiếp nhận Hòa Ly Thư.

Trước khi đi, ta nói với hắn: "Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi mà ta mới là ta như ngày hôm nay, chúc ngươi một lần nữa có được hạnh phúc.”

Nếu như không phải hắn, ta sẽ không có giác ngộ như bây giờ, có lẽ ta vẫn như cũ hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng từ trong xương cốt thối rữa sẽ phụ thuộc vào nam nhân, ở một nơi nào đó như trong lồng sắt, nhìn hết nữ nhân này đến nữ nhân khác sinh hết hài tử này đến hài tử khác, sau đó cùng các nàng tranh đấu không ngừng, chỉ vì muốn giành được sự thương xót của một nam nhân nào đó.

14

Khi ta rời khỏi Hoài Dương Vương phủ, có rất nhiều người đến.


Trong các nàng có Thẩm Ý Nùng, có Mai nương, còn có Phạm Viên Viên dạy học trong học đường.

Phạm Viên Viên có khuôn mặt tròn trịa, hai mắt cũng tròn, thấy người liền cười. Nàng được ta tìm thấy từ trong nhóm những người ăn mày, nàng nhếch miệng: "Khương tỷ tỷ."

Phụ thân, mẫu thân, còn có cả ca ca, chờ ta ở cửa, khuôn mặt phụ thân vẫn như cũ, mẫu thân ôn hòa cười, ca ca nho nhã lễ độ, hết lần này đến lần khác cảm ơn những người cùng ta trở về.

"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu." Ta cảm thấy tủi thân, mắt đỏ hoe.

"Nói ng--u ng--ốc, trở về là tốt rồi, có chúng ta ở đây, xem ai dám bắt nạt con." Mẫu thân sờ sờ mặt ta, nghẹn ngào.

Ở đây, một nam nhân tán tỉnh nữ nhân được coi là phong lưu, còn một nữ nhân thỉnh thoảng yêu một người nào đó bị coi là hành vi không đúng mực.


Ta có lẽ là nữ tử duy nhất cùng phu quân hòa ly của Đại Kiền, vẫn là nữ tử duy nhất sau hòa ly trở về mẫu gia, hơn nữa không bị ép nhảy hồ.

Ta nghĩ, ta phải ưỡn ngực lên, sống thật tốt, ta phải nói cho nữ tử thiên hạ biết, hưu thê, hòa ly không có gì to tát, không đáng nhảy hồ, cũng không đáng nhảy giếng, các nàng đều phải giống như ta sống thật tốt mới đúng.


Sau đó, ta đã bỏ ra một ít tiền bạc, cũng không quan tâm đến danh tiếng, chỉ để giao chuyện của ta với Hứa Hoài Uyên cho người kể chuyện truyền xướng, ta hy vọng nó có thể truyền xa hơn và lâu hơn, truyền đến tất cả các góc của thiên hạ, nói với họ: Vĩnh Bình Quận chúa đã bị bỏ rơi, nhưng nàng không xấu hổ, bây giờ vẫn còn sống tốt.

Sau khi trở về nhà, ta làm việc càng thêm cẩn thận, việc làm ăn càng giấu thật cẩn thận, không dám để phụ thân ta biết. Việc liên hệ với bên ngoài, đều dựa vào mấy tiểu nha hoàn bên người.

Hôm nay, một nha hoàn vội vàng đến báo, nói là có một lực lượng lớn quan binh vây quanh mấy học đường ở ngoại ô, muốn bắt người đi.

Có lẽ là do gấp gáp, nàng nói không rõ ràng, ta bất chấp tất cả, mặc áo lông cáo rồi gọi xe ngựa chạy tới ngoại ô.

Hôm đó tuyết rơi dày đặc, con đường ra ngoại ô phủ đầy tuyết, xe ngựa di chuyển chậm chạp, khi đến nơi, quan binh đã kiểm kê xong số lượng người, đang muốn áp giải đi.

Trên đường tới, Phạm Viên Viên đã đại khái nói với ta, nói là có người đến quan phủ tố cáo mấy học đường này của ta dạy một ít lời nói phản loạn, nghịch chính lệnh triều đình.

Quả thực là quá vô lý, mấy học đường này dạy, rõ ràng chính là thi thư bình thường không thể bình thường hơn nữa, lúc trước dụng ý mở học đường này là vì nữ tử không có chỗ để học chữ, có người ngay cả tên của mình cũng không biết viết như thế nào, nữ phu tử học đường cũng là viết từng nét chữ để dạy, còn dạy tứ thư ngũ kinh, để các nàng có thể có được một ít tri thức, chưa bao giờ có hành động gì không thích hợp.

Trên đường ta tới, ngẫm lại, đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, nhưng là ai muốn gây khó dễ học đường vô hại này?



"Dừng tay!" Xuống xe ngựa, ta vội vàng đi vài bước, quát dừng bọn họ lại.

"Xin hỏi đại nhân, nữ tử học đường này phạm phải tội gì mà ngài lại điều động nhiều quân binh như vậy?" Ta nheo mắt, nhìn thẳng người dẫn đầu.

"Có người tố cáo đến phủ nha, nói nơi này chứa phản tặc, ý đồ dùng học đường kích động phản loạn, những nữ tử này đều là đồng đảng của phản tặc!"

"Quả thực buồn cười, chỉ bằng cái miệng của ngài, mỗi người bọn họn đều trở thành phản tặc sao?" Ta cười lạnh nói: "Ta là Vĩnh Bình Quận chúa, người sau lưng học đường này là ta, theo lời ngài nói, chẳng lẽ là nói Vĩnh Bình Quận chúa ta là phản tặc?"

Hắn cười ha ha: "Hả? Vĩnh Bình quận chúa bị chồng bỏ trở về mẫu gia, nói không chừng ngay cả đại môn cũng không dám đi ra, còn đến phiên ngươi ở đây mạo danh? Người đâu, trói lại cho ta!"

Ta đẩy nha hoàn bên cạnh, để cho nàng nhanh chóng lên xe ngựa, hồi phủ. Sau đó, ta nhấc làn váy lên, dứt khoát bước vào tuyết, đi về phía đám nữ tử kia: "Ta cùng các nàng đi."

"Quận chúa, không cần đâu! Nàng mau rời khỏi đây!".

Ta không thể đi, ta là quận chúa, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu để cho các nàng bị bắt, ta không dám cam đoan, các nàng có thể xảy ra chuyện gì hay không, ít nhất có việc, ta có thể kịp thời nghĩ biện pháp



Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Thương Nhân Khương Chỉ Truyện Nữ Thương Nhân Khương Chỉ Story C7: Chương 7
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...